Mạt Thế Xâm Nhập

chương 71

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phó Sử Ngọ không hiểu mô tê gì hỏi lại hắn: “Không ai chết hết không phải quá tốt sao? Anh rốt cuộc không vui gì thế?”

Sống lưng Đường Húc Hải cứng ngắc, rối rắm suy nghĩ một hồi rồi suy sụp nói: “Cậu có biết cậu hộc máu, là vì tôi đè lên cậu không?”

Tay Phó Sử Ngọ khựng lại: “Anh đè tôi?”

Đường Húc Hải nhận mệnh gật đầu, thuật lại: “Lúc ấy cái lớp giáp thép tôi bọc trên người nặng quá trời, tốc độ va chạm lại nhanh, cậu hệt như bị xe tông trúng ấy.”

Phó Sử Ngọ phản ứng lại: “A.” một cái Sau đó tiếp tục thò tay lấy đồ vật ăn.

Đường Húc Hải quan sát thấy y tỏ vẻ chẳng nhằm nhò gì, mới thận trọng hỏi thêm một câu: “Cậu không trách tôi hả?”

Phó Sử Ngọ quái lạ nhìn hắn: “Trách anh làm chi.” Sau đó y bật cười: “Anh cứu tôi mà.”

Không có mắt kính che chắn, nụ cười của Phó Sử Ngọ sáng lạn đến lạ kỳ, mà phản ứng của Đường Húc Hải cũng ly kỳ không kém.

Hắn đưa tay cạch một cái đập nát tấm kính phía sau.

Phó Sử Ngọ giật bắn: “Anh làm gì vậy?”

Đường Húc Hải mặt không đổi sắc xoay người nhặt hai mảnh thủy tinh lên, kim loại trong tay biến thành dao nhỏ, “Kẹt kẹt kẹt” vẽ ra hai mảnh tròn tầm cỡ nhau.

Trong tầm mắt không rõ ràng lắm của Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải trực tiếp kéo tơ kim loại nặn ra một gọng kính, đính hai miếng kiếng vào, sau đó đem cái kính chỉ giống bề ngoài, kỳ thật căn bản là làm ẩu làm tả đặt lên sóng mũi Phó Sử Ngọ.

Gọng kính kim loại nặng hơn loại bằng nhựa rất nhiều, Phó Sử Ngọ không quen dùng tay đẩy đẩy.

Kính này căn bản không có số ghi, Phó Sử Ngọ đương nhiên vẫn chẳng thấy rõ được gì.

Y muốn gở cái kính cả đồ chơi cũng không bằng này xuống, lại bị Đường Húc Hải nghiêm khắc ngăn lại.

“Đeo vô!” Đường Húc Hải không cho phép lên tiếng phản đối.

“Vì sao chứ?” Phó Sử Ngọ ngơ ngơ nhìn hắn.

Ánh mắt Phó Sử Ngọ xuyên qua chiết xạ thấu kính, cuối cùng cũng không có lực sát thương mạnh đến vậy. Đường Húc Hải nhẹ nhàng thở ra, hắn không thể để phong cách quái dị của Phó Sử Ngọ làm ảnh hưởng đến rối loạn thần kinh như vậy mãi được.

Trước kia là vì giữ gìn hình tượng lạnh lùng của Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải mới ngăn cản không cho ai nhìn thấy bộ mặt thật của y, nhưng hiện giờ cả hắn cũng chịu không thấu mới chết.

Đường Húc Hải không giải thích nên Phó Sử Ngọ không thoải mái kéo kính xuống.

Tóc Đường Húc Hải xù thẳng lên, hắn tức giận khó thở quát: “Tôi không phải kêu cậu đeo vô rồi à! Bộ cậu không biết cái bản mặt mình non chẹt đến mức nào á! Nhìn mặt cậu ai tôn kính cậu, kính sợ cậu nữa hả! Đều nhịn không được khi dễ cậu, nhéo mặt cậu! Không có chút giảm giác uy nghiêm nào hết!” [=.,= Nói ra lời trong bụng rồi]

Phó Sử Ngọ bị hắn rống đến sửng người, cực kì tổn thương tự tôn.

Phó Sử Ngọ yên lặng cúi đầu.

Cái đầu nóng hổi của Đường Húc Hải lạnh lại, trong phòng bệnh rơi vào im lặng.

Đường Húc Hải ảo não chống cằm, lời giải thích đảo quanh bên miệng, rồi lại nói không ra được.

Một lát sau, Đường Húc Hải chịu không nổi bầu không khí này, thở dài một tiếng: “A —— ”

Hắn phiền táo gãi lớp tóc ngắn trên đầu, nói: “Xin lỗi, tôi nói quá đáng rồi.”

Phó Sử Ngọ dừng một chút, y ngẩng đầu lên, mắt nhìn Đường Húc Hải, ủy khuất bảo: “Liền tính tôi muốn đeo cũng đeo không được, kính anh làm căn bản không có chống mũi, đeo không vô.”

Đường Húc Hải ngây ngẩn cả người.

Hắn im lặng nhìn Phó Sử Ngọ, dùng sức trợn mắt nhìn, vươn tay cầm cái kính kia lại: “Tôi làm chống mũi cho cậu trước, câu đeo vô ứng phó đỡ đi, tôi khẳng định sẽ tìm cái kính thật sự đến thay cho cậu.”

Vấn đề liên quan đến hình tượng và mặt mũi, Phó Sử Ngọ rất phối hợp. Dưới sự chỉ điểm của y, Đường Húc Hải điều chỉnh mấy lần, rốt cục làm ra cái chống mũi đủ tư cách.

Chống cặp kính nặng trịch, Phó Sử Ngọ nhìn bóng Đường Húc Hải rời đi, mong chờ hắn mau tìm ra kính cho mình.

Đường Húc Hải rời khỏi bệnh viện nhưng cứ quay đầu lại nhìn miết, trong lòng ảo não lại hối hận.

Kỳ thật hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, tự nhiên lại thốt ra lời nói tổn thương người ta như vậy.

Nói thật mặt Phó Sử Ngọ, cũng không phải non chẹt, chẳng qua có vẻ quá… quá đáng yêu mà thôi.

Cảm xúc lộn xộn ngỗn ngang không cách nào giải thích rõ cứ đấm đá lung tung trong ngực Đường Húc Hải, khiến hắn phiền lòng không vui.

Dù sao hắn cảm thấy, xét đến cùng vẫn là do vấn đề cái bản mặt không ổn kia của Phó Sử Ngọ gây nên. Đường Húc Hải nghĩ tới nghĩ lui, trực tiếp chạy về phía phố thương nghiệp, đi mua kính cho Phó Sử Ngọ.

Tóm lại phải mau giải quyết vấn đề này.

Xuất phát từ tâm lý áy náy lỡ ăn nói làm tổn thương người ta, Đường Húc Hải mua luôn mấy cặp kính cho Phó Sử Ngọ, đều là kính nhựa tốt nhất.

Phó Sử Ngọ nhìn một loạt các dãy gọng kính trưng bày trước mặt, không lời nào để nói.

Đường Húc Hải cầm một cái kính khoa tay múa chân trên mặt y: “Cái này có vẻ rất học giả, nhưng không thích hợp cậu đeo bây giờ, lưu trữ làm dự bị đi.” Hắn lại cầm lấy một cái khác, sau đó lắc đầu: “Rất thời thượng, rất phong trào. Không xứng với khí chất hiện tại của cậu!” lại tiếp một cái, “… Sao tự nhiên thấy nhìn ngu ngu.” Sau đó lại cái khác, “Cái này… Cái này cảm giác giống như CEO gì đó…”

Phó Sử Ngọ đơ ra, tùy ý để Đường Húc Hải cứ rối rắm vung vẫy đi vung vẫy lại trên mặt mình.

Đây là muốn mua cho đủ kính đeo cả đời đây mà!

Cuối cùng tự Phó Sử Ngọ chọn một cái, Đường Húc Hải gắng gượng nói: “Miễn cưỡng thích hợp.”

Phó Sử Ngọ trực tiếp câm nín, cái này giống y chang cái hổm giờ y đeo mà cha!

Chờ một lát sau, Ôn Triệu Minh đến, Đường Húc Hải bắt đầu may mắn mình hành động rất nhanh a.

“Sử Ngọ, hôm nay anh thấy thế nào?” Ôn Triệu Minh ôm một bó hoa tươi đến.

Nhìn thấy bó hoa tươi rối, mắt Phó Sử Ngọ sáng rực lên.

“Tôi tốt hơn nhiều.” Y nhịn không được hỏi: “Hoa đâu ra vậy?”

“Đây là quà an ủi của dân Bình Nam tặng anh.” Ôn Triệu Minh đặt bó hoa lên tủ đầu giường.

Đường Húc Hải đứng lên từ băng ghế bên giường, nói: “Tôi đi tìm bình hoa.”

Ôn Triệu Minh gật gật đầu, Đường Húc Hải trực tiếp ra ngoài, tính đến chỗ y tá kiếm một chiếc bình.

Lúc này Ôn Triệu Minh nhìn thoáng qua tấm kính nát, kỳ quái hỏi: “Cửa sổ sao bễ rồi?”

Ôn Triệu Minh sau khi kiểm tra cho Phó Sử Ngọ xong liền trực tiếp ngủ thiếp đi, hôm nay là lần đầu tiên anh đến phòng bệnh của Phó Sử Ngọ.

Bị anh cưỡng ép đến thế, đám người trong bệnh viện nói không chừng kiếm cho Phó Sử Ngọ một cái phòng hư nát cho bỏ ghét lắm chứ.

Còn tưởng Phó Sử Ngọ bị những người này thờ ơ, Ôn Triệu Minh có chút tức giận.

Phó Sử Ngọ ngại ngùng nói: “Không có gì, Húc Hải hồi trưa… không cẩn thận chút, đập vỡ kiếng, đã nói với quầy y tá rồi, họ sẽ liên hệ người đến đổi.”

Phó Sử Ngọ nói hàm hồ, chỉ dùng từ “Không cẩn thận chút” để lướt qua hành vi cổ quái của Đường Húc Hải.

Ôn Triệu Minh a một chút, không thờ ơ Phó Sử Ngọ là tốt.

“Anh chừng nào có thể xuất viện? Bác sĩ có nói ngày nào cụ thể chưa?” Ôn Triệu Minh dịch động một chi giả, điều chỉnh trọng tâm thân thể.

“Anh ngồi.” Phó Sử Ngọ phát hiện động tác của anh, nhổm người dậy kéo cái ghế dựa Đường Húc Hải ngồi hồi nãy cho anh.

Ôn Triệu Minh làm sao dám để y động, trên tay vị này còn đang truyền dịch a!

Tuy vì phân tử Nguyên xuất hiện, khiến thể chất phần lớn biến dị giả và dị năng giả đều tăng mạnh, tương ứng đó mà tốc độ khôi phục cũng biến nhanh.

Nhưng vấn đề là ở tình huống đặc biệt của Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải liền yêu cầu bệnh viện dựa theo phương án trị liệu trước khi màn trời xuất hiện mà làm.

Phó Sử Ngọ bị tổn thương lồng ngực, chụp ảnh xong, không phát hiện điểm xuất huyết liên tục, máu tụ trong cơ thể cũng không nhiều, không cần giải phẫu mở lồng ngực ra làm tan.

Bác sĩ dặn chỉ cần giảm nhiệt trấn đau, sau đó để y nằm trên giường tĩnh dưỡng, đừng hoạt động mạnh, chậm rãi máu bầm sẽ bị cơ thể hấp thu tan đi thôi.

Vì thế bác sĩ kê ra một chuỗi thuốc truyền dịch dài, hoàn toàn là dựa theo hình thức trị liệu trước khi alien xuất hiện.

Nếu là hiện tại, biến dị giả và dị năng giả căn bản cũng không cần truyền nhiều như vậy. Các bác sĩ đều vừa quan sát vừa trị liệu, ai bảo tình huống cơ thể hiện tại loại gì cũng có chứ.

Chờ Ôn Triệu Minh ngồi xuống, Phó Sử Ngọ nói: “Bác sĩ nói tôi một tuần là có thể xuất viện.”

Nếu không phải Đường Húc Hải kiên trì, Phó Sử Ngọ thậm chí cho rằng không cần nằm viện trị liệu, lăn lộn qua mấy lần màn trời mở ra, Phó Sử Ngọ da dày thịt béo nhiều lắm rồi.

“Một tuần?” Nào ngờ Ôn Triệu Minh không hài lòng lắc đầu, nói: “Cậu tối thiểu phải nằm mười ngày nửa tháng, đương nhiên nếu có thể đủ một tháng càng tốt.”

Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn anh: “Vì cái gì?”

Ôn Triệu Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu không như vậy, làm sao nổi bật lên trong cuộc chiến vây thành lần này binh đoàn chúng ta vất vả đến cỡ nào. Đội trưởng chúng ta không chỉ tự mình ra trận tìm kiếm alien cấp , cuối cùng lúc người của quân đội chọn cách tập kích tự sát đã bị nổ trúng, nội thương nằm trên giường không dậy nổi…”

Nghe Ôn Triệu Minh tự thuật, Phó Sử Ngọ cực kì không hình tượng há miệng ra.

Phó Sử Ngọ cà lăm: “Nhưng mà.. nhưng mà thương thế của tôi là do Húc Hải lúc cứu tôi, đè lên mới tạo thành mà.”

Đổi trắng thay đen như vậy có không tốt quá không? Phó Sử Ngọ bất an.

“Nói cái gì đó?” Đường Húc Hải cực kì mẫn cảm với đề tài này, một tay cầm bình hoa giương mắt cảnh giác nhìn hai người họ.

Mày Ôn Triệu Minh nhướng lên, bảo Đường Húc Hải: “Đóng cửa đi anh hai.”

Đường Húc Hải quan sát tình hình trong phòng một chút, có vẻ không phải đang khiển trách hắn. Vì thế hắn xoay người đóng cửa, sau đó cầm bình hoa đặt lên tủ đầu giường. Động tác trong mạnh có nhẹ mở bó hoa ra bỏ vào bình.

“Đừng quên hứng chút nước vào đó.” Ôn Triệu Minh bảo.

Đường Húc Hải khựng một chút, cầm lấy bình hoa vào buồng vệ sinh hứng nước.

Ôn Triệu Minh lúc này mới nói với Phó Sử Ngọ: “Cho dù là bị Húc Hải đè lúc cứu anh, nhưng nguyên nhân chẳng phải là vì bọn họ phóng pháo ra sao, Húc Hải bất đắc dĩ mới áp dụng hành động này.” Mắt Ôn Triệu Minh lạnh lẽo nói: “Trên xe thiết giáp có gắn camera, tình huống lúc đó tôi đều nhìn thấy.”

Anh siết chặt nấm đấm, cắn răng nói: “Quân đội muốn biểu dương bằng miệng lừa dối qua cho xong chuyện cũng đừng có mơ!”

“Xảy ra chuyện gì?” Đường Húc Hải vừa nghe thấy, sắc mặt không dễ nhìn lên, hắn đặt bình hoa lên tủ, xoay người đặc biệt tự nhiên ngồi bên giường, dựa sát rạt vào Phó Sử Ngọ.

“Hừ!” Ôn Triệu Minh hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại trong quân đội cuộc chiến giữa hai phe phái đang tương đối kịch liệt, phe hố chúng ta lúc trước tìm tới đình viện chúng ta ở. Hình như muốn kéo công của Sử Ngọ thấp xuống nhất, chỉ dùng chút điểm số công tín mộc mạc muốn đuổi cổ chúng ta đi!”

“Chó đ!” mắt Đường Húc Hải ánh lên sương lạnh, ứa sát khí ra, hắn nguy hiểm nheo mắt: “Anh có nhớ mặt hắn không, quân hàm gì?”

Ôn Triệu Minh khụ một chút, hỏi Đường Húc Hải: “Anh biết làm chi? Đi đánh hắn một trận á.”

Đường Húc Hải đanh mặt, hiển nhiên đang tính như thế.

Ôn Triệu Minh cười lạnh một tiếng: “Vậy hời cho họ quá còn gì.”

Phó Sử Ngọ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ ngày đầu tiên hiệp phòng đã không ngừng tính kế chúng ta, không thể cứ cho qua như thế.”

Ôn Triệu Minh ngạo nghễ ngẩng đầu, đắc ý nói: “Đương nhiên không có khả năng cho qua như vậy. Yên tâm, tôi đã liên hệ với thượng úy Trâu rồi. May mà lúc ấy tôi có phòng bị, bảo Miêu Gia đến sao chép một phần từ đoạn ghi hình trên xe thiết giáp, bằng không hươu chết về tay ai còn không dễ nói a.”

Đường Húc Hải hứng thú nhướng mày: “A? Anh tính làm thế nào?”

Ôn Triệu Minh lộ ra một nụ cười âm trầm cực kì không phù hợp hình tượng, bảo: “Đương nhiên là muốn quăng bẹp bọn họ hết xuống đất, từ thiên đường đánh rớt khỏi đám mây, sau đó hung hăng đạp thêm hai đạp!”

Ôn Triệu Minh nghiêm mặt nói: “Bằng vào chứng cứ trong tay thượng úy Trâu và đoạn băng Miêu Gia bảo tồn kia, còn có trang bị kiểu mới chính thức sử dụng, quyền hành hậu bộ cần xoay chuyển, không chỉ làm đối phương triệt để xong đời, mà còn thối không ngửi được, không gượng dậy nổi!”

Phó Sử Ngọ bị tiểu đồng đội bá khí trắc lậu làm đơ người, ngây ngốc nhìn Ôn Triệu Minh hàn quang lạnh buốt.

Đường Húc Hải tán thưởng chậc lưỡi, lắc đầu thở dài: “Nhắc tôi nghen, về sau ngàn vạn lần đừng đắc tội anh.”

Ôn Triệu Minh lúc này mới ngại ngùng sờ sờ cổ, anh nói: “Húc Hải anh cứ an tâm chiếu cố Sử Ngọ, chuyện còn lại không cần các anh lo, tất cả giao hết cho tôi.”

Sau đó anh bày ra bộ dáng cực kì chính nghĩa, nghiêm trang nói: “Không thể để anh hùng đổ máu lại rơi lệ!”

Nhìn Ôn Triệu Minh biểu diễn xướng niệm câu giai, thân là đương sự Phó Sử Ngọ ngược lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Ôn Triệu Minh thập phần phấn khởi xoắn tay áo lên, hưng trí bừng bừng quơ cánh tay lại lần nữa bị bó nẹp—— anh chết sống không chịu bó thạch cao, vùi đầu vào vỡ tuồng niên độ của Phái thành, mà Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải thì nghe lời anh dặn, thành thành thật thật ngồi xổm trong bệnh viện…”Tĩnh dưỡng”.

Ôn Triệu Minh đi rồi, giống như kéo tấm màn thăm hỏi lên, người trong Binh đoàn Long Cốt ai còn có thể động đậy đều sôi nổi đến thăm.

Đương nhiên, mấy người họ đa số là bị thương tương đối nhẹ, cũng chỉ cách nhau lầu trên lầu dưới mà thôi.

Đãi ngộ của họ không tốt như vậy, ở gian ba người, nhưng được cái là người chung một binh đoàn đều nằm cùng phòng bệnh, cũng không quá tịch mịch.

Xương đùi Vương Đan bị gãy, bó thạch cao; đầu Lưu Bội Kỳ quấn băng vải; trên vai Hollande bị hút quản alien xuyên thủng một lỗ máu.

Ba người bị thương tương đối nhẹ, hai tay và xương sườn Chân Tử đều gãy, vừa làm giải phẫu xong, hiện tại chỉ có thể nằm trên giường.

Phó Sử Ngọ trừng mắt, vẻ mặt khẽ nhúc nhích hỏi: “Các anh sao lại bị thương?”

Ba người này căn bản không bị an bày lên tường vây, sao cũng bị thương thành như vậy.

Lưu Bội Kỳ ngại ngùng cười cười, nói: “Phái thành kéo vang cảnh báo cao nhất, người chung quanh đều đến tham chiến, sau đó tình thế càng ngày càng nguy hiểm, chúng tôi liền kiềm chế không nổi, xông lên tường vây.”

Vương Đan nói: “Chờ chúng tôi đi lên, mọi chuyện lộn xộn quá chừng, tìm nửa ngày mới tìm được Phó đội trưởng Ôn và Chân Tử, hai người các anh cũng không thấy đâu. Vì thế chúng tôi cũng chỉ có thể đi theo bọn Chu Vĩ Hoa cùng chống lũ alien.”

Hollande nói: “Vết thương của tôi hơi hiểm, suýt nữa liền trúng tim.”

Lưu Bội Kỳ nói: “Vương Đan mới dũng mãnh nha, Chân Tử bị alien tha ngã xuống thành, nếu không phải Vương Đan theo sát nhảy xuống đi giết alien kia, Chân Tử tiêu mất rồi.”

Vương Đan ghẹo: “Còn không phải nhờ anh sử dụng dị năng mộc hệ đúng lúc, cứu tôi cùng Chân Tử à.”

Đường Húc Hải nghe thế cũng cảm thấy hứng thú, hỏi: “Lúc ấy xảy ra chuyện gì, cẩn thận kể lại nghe coi.”

Lưu Bội Kỳ ha hả vui vẻ, kể kỹ càng cho hai người nghe.

Ôn Triệu Minh bởi vì từ xe lăn đứng lên, lúc Phó Sử Ngọ kéo anh một cái, va chạm khiến cánh tay vốn đã bị thương lại trẹo lần nữa. Anh không tiện đi lại, liền trực tiếp dựa vào tường, Chân Tử thấy thế liền không rời anh một bước, Chu Vĩ Hoa phối hợp Chân Tử công kích, bất tri bất giác bọn họ đều tụ lại một góc, cả Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải rời đi cũng không hay biết gì.

Chờ bọn Vương Đan đi lên, mới nhận ra hai người hành tung không rõ.

Sau đó lúc chiến đấu, Chân Tử bị alien tha đi, lập tức từ trên tường ngã xuống, Vương Đan thấy thế nhảy ngay theo xuống.

Vương Đan giết con alien kia, Chân Tử lại không thể động đậy, thân thủ Vương Đan lợi hại đến đâu cũng khó có thể địch lại với biển alien cấp vô tận.

Lưu Bội Kỳ thấy tình thế cấp bách liền ném mầm cỏ dại mang theo bên người xuống, cỏ dại rậm rạp mọc vừa dài lại nhọn, kết thành một khung bảo vệ nghiêm mật mà cứng cỏi bao vây hai người.

Chỉ cần alien đạp lên liền bị trói lại, sau đó bị Vương Đan và những dị năng giả khác giết chết.

Kết quả bằng vào chiêu này của Lưu Bội Kỳ, góc của bọn họ cư nhiên kiên trì tới cuối cùng, không một người chết.

“A ~~” Đường Húc Hải khen Lưu Bội Kỳ: “Không ngờ thời khắc mấu chốt cái có thể ngăn cơn sóng dữ là dị năng mộc hệ của anh, lợi hại quá ta.”

Lưu Bội Kỳ thực hưng phấn cười, nói: “Tôi phát giác cỏ dại loại thực vật này đừng nhìn quá nhỏ quá không thu hút, kỳ thật biết cách khai quật và lợi dụng, có thể tạo ra tác dụng rất lớn.”

“Ừm.” Phó Sử Ngọ gật đầu nói: “Dị năng mộc hệ kỳ thật không yếu, tương phản, về mặt phòng ngự và phụ trợ có tác dụng rất mạnh, Lưu Bội Kỳ về sau anh có thể sáng tạo công dụng mặt này nhiều hơn. Đương nhiên, công kích cũng không thể buông lui.”

“Vâng, đội trưởng.” Được đội trưởng mặt than khẳng định, Lưu Bội Kỳ càng hưng phấn.

Mọi người nói chuyện một lúc, sau đó bọn Vương Đan mới trở lại phòng bệnh của mình.

Thương thế của họ nhìn như vậy thôi, nhưng bởi vì thể chất, cũng nhanh chóng có thể xuất viện, trở lại đình viện tiếp tục tĩnh dưỡng.

Phó Sử Ngọ lúc sau cùng Đường Húc Hải đến phòng bệnh của Chân Tử thăm cô. Bởi vì thương thế khá nặng, cho nên cô được an bày một mình một phòng bệnh.

Chân Tử còn đang ngủ, bên người chỉ có y tá kiểm tra triệu chứng cho cô.

“Bên Chân Tử tìm người đặc biệt chăm sóc mới được.” Phó Sử Ngọ nhíu chặt mày.

“Trong chúng ta chỉ có một người phụ nữ là Vương Đan, những người khác chỉ có mình Miêu Gia còn khỏe.” Đường Húc Hải sờ sờ đầu Phó Sử Ngọ, nhẹ giọng nói: “Đừng lo, tôi đã cùng người bên Bình Nam bàn rồi, bảo họ tìm một phụ nữ trung niên khỏe mạnh tạm thời tới chiếu cố Chân Tử một thời gian.”

Bọn họ trừ Vương Đan ra đều là đàn ông, chăm sóc vệ sinh tiêu tiểu cho Chân Tử đều không tiện.

Phó Sử Ngọ nghĩ nghĩ, bảo: “Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.”

Thăm Chân Tử xong, Đường Húc Hải đỡ cánh tay Phó Sử Ngọ chậm rãi trở về.

Phó Sử Ngọ không cự tuyệt hảo ý của hắn, ngực tổn thương, khiến y hô hấp hay hành động gì cũng thấy nhoi nhói, không dám dùng sức quá mạnh.

Đường Húc Hải đeo bản mặt “không bà con chi sất” bắt Phó Sử Ngọ đi, trong lòng lại từng đợt cảm xúc khơi trào, toàn thân đều thấy phơi phới.

Hắn cũng không biết hắn mắc chứng gì, rõ ràng tiểu đồng đội của hắn bị thương không thể lộn xộn, hắn lại vui vẻ con mẹ gì chứ?!

Hắn cảm thấy mình đang càng chạy càng xa trên con đường té giếng!

Chờ hai người chậm rãi đi với nhịp bước ông cố nội đến được cửa phòng bệnh, lại thấy Miêu Gia đang đảo qua đảo lại ở đó.

“Miêu Gia!” Phó Sử Ngọ chào cậu.

“Anh Phó! Anh Hải!” Miêu Gia đang đeo cái lap bao bối của mình trên người, thấy hai người đến liền nhếch miệng cười.

Ba người trở vào phòng bệnh, Đường Húc Hải cực tự giác chiếu cố Phó Sử Ngọ vội trước vội sau, Phó Sử Ngọ thì ngại ngùng nhờ hắn trợ giúp bò lên giường, ngồi dựa vào đầu giường.

“Anh Phó, anh Hải.” Miêu Gia sắc mặt nghiêm túc lấy cái lap ra, đặt lên tấm bản gỗ di động dùng để người bệnh ăn cơm trên giường, “Em một là đến thăm anh Phó và đồng đội, hai là cho các anh xem tình huống vây thành của các thành phố khác.”

Mặt Đường Húc Hải nghiêm lại, trầm giọng hỏi: “Thành phố khác thế nào?”

Miêu Gia tâm tình trầm trọng lắc đầu, nói: “Thật không tốt! Trừ vài thành phố phụ cận có quân khu lớn, rất nhiều căn cứ sinh tồn đều bị alien công phá. Bây giờ còn có những thành phố đang chiến đấu, tình hình cũng không quá lạc quan.”

Miêu Gia mở lap ra, ngón tay bay múa, rất nhanh liền mở cái video cậu làm riêng.

Video này ghi lại đều là chuyện sau khi thành bị phá, phi cơ thu hình trên không, tình cảnh cực kì thảm thiết. Trong thành như bị sóng thần tập kích, sóng biển trắng hếu vọt vào thành, nơi nơi đều diễn ra thảm kịch nhân gian, mọi người chạy trốn tứ phía, tranh nhau thoát thân.

Miêu Gia nhẹ giọng nói: “Không giống bên chúng ta, thành này tuy cũng có đạn pháo, nhưng hỏa lực lại không đủ, cuối cùng dẫn đến thành bị phá.”

Phó Sử Ngọ không đành lòng nhìn nữa, yên lặng xoay đầu đi chỗ khác.

Đường Húc Hải nhìn y một cái, nghiêm túc chuyên chú nhìn hình trên máy tính.

“Chờ chút.” Đường Húc Hải đột nhiên ra tiếng, hắn chỉ một điểm: “Chỗ này, phóng lên một chút.”

Phó Sử Ngọ nghe tiếng, nhịn không được lại xoay đầu xem.

“Phóng đại.” Đường Húc Hải ôm cánh tay bảo.

“Đây là?!” Phó Sử Ngọ kinh hô, “Alien cấp ?!”

Truyện Chữ Hay