Mạt Thế Xâm Nhập

chương 70

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một cơn mưa thu một luồn gió lạnh.

Trong bóng đêm, tí tích tí tách trời bắt đầu rơi cơn mưa phùn.

Trong mảnh đất khô cằn trải qua giao chiến kịch liệt, đột nhiên cộm lên nứt nẻ, một thứ dày cui như xác thép nhóm lên, run động lắc lư để hất lớp cát đá bụi bậm rớt xuống.

Đường Húc Hải ngửi thấy trong hơi ấm có lẫn mùi tanh của máu, hắn cau mày.

Cảnh Lương Quan đột nhiên cho điều khiển viên nã pháo về hướng bọn họ quả thực ngoài dự liệu của hắn.

Thế nhưng, đây đúng là tác phong của người như bọn họ. Nếu là Đường Húc Hải, trước khi chưa xuất ngũ, cũng sẽ chọn cách này.

Nhưng mà hiện tại… Đường Húc Hải cúi đầu nhìn Phó Sử Ngọ được hắn che chắn dưới người, hắn có lẽ sẽ không chọn thủ đoạn quyết tuyệt đến vậy.

Xác thép tạo ra trong phút khẩn cấp phía sau lưng chậm rãi bị Đường Húc Hải thu vào cơ thể dọc theo lớp da thịt lỏa lồ bên ngoài.

Hắn nhổm nửa người trên dậy, cũng không biết vừa rồi hắn và Phó Sử Ngọ bị chấn hôn mê bao lâu, tóm lại sau khi tỉnh lại, không quản alien hay xe thiết giáp đều không thấy bóng dáng đâu hết rồi.

“Sử Ngọ?” Đường Húc Hải kêu tên Phó Sử Ngọ.

Chờ ánh mắt hắn chậm rãi thích ứng bóng tối, mới phát giác bên khóe miệng Phó Sử Ngọ ứ đọng một vệt máu.

Đường Húc Hải bỗng chết sửng, hắn chân tay luống cuống, cũng không biết Phó Sử Ngọ rốt cuộc bị thương chỗ đó nên không dám tùy tiện di động y.

Chỉ có thể chống tay xuống đất lấy thân che mưa cho Phó Sử Ngọ, chờ y tỉnh lại.

“Khụ khụ.” Qua không biết bao lâu, Phó Sử Ngọ rốt cục mở mắt.

Đường Húc Hải mừng húm, hắn còn sợ Phó Sử Ngọ cứ như vậy không biết nhân sự hôn mê luôn chứ.

“Cậu thế nào?”

“Khụ khụ…” đầu Phó Sử Ngọ lúc này còn chưa minh mẫn, y chỉ nằm đó, nhìn Đường Húc Hải che bên trên y. Ánh mắt y liếc trái liếc phải, một mảnh đen tối, không thấy đèn xe thiết giáp chiếu ứng, kính của y đã sớm bị bễ lúc alien cấp đánh lén, không biết rơi ở đâu, hiện tại tầm nhìn cứ mờ mờ ảo ảo, “Bọn họ đâu? Alien đâu?”

Đường Húc Hải nói: “Không biết, tôi tỉnh lại cái gì cũng không thấy.”

Phó Sử Ngọ gian nan hít thở, cảm giác tức ngực vô cùng, y nói: “Phái thành hẳn đã giải trừ nguy cơ, cuối cùng nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành.”

“Trên người của cậu có chỗ nào bị thương không?” Đường Húc Hải cau mày hỏi y.

Tuy bị vụ nổ chấn hôn mê, nhưng Đường Húc Hải tự thấy mình không bị thương gì, hắn cũng không biết Phó Sử Ngọ rốt cuộc sao lại xuất huyết.

Phó Sử Ngọ cẩn thận cảm thụ một chút, bảo: “Trừ tức ngực ra, chỗ khác hẳn không sao.”

Nghe vậy Đường Húc Hải yên tâm, hắn trực tiếp kéo Phó Sử Ngọ ngồi dậy.

Cũng không biết là động tác quá mạnh hay do gì khác, miệng Phó Sử Ngọ há to, một ngụm máu tươi trào ra.

Vốn trời tối đến vậy, Đường Húc Hải còn chưa biết y ói máu, chỉ nhìn thấy đầu y trực tiếp xoay qua một bên cúi thấp xuống, nghe một tiếng ói mửa mang theo ho khan mà thôi. Cũng là do máu Phó Sử Ngọ ho ra bắn toé lên cánh tay hắn, cảm giác nóng hầm hập làm Đường Húc Hải sắc bén phát hiện không đúng.

“Cậu hộc máu?!” Đường Húc Hải kinh hãi.

“Khụ khụ…” Phó Sử Ngọ ho nhẹ hai tiếng, nói với hắn: “Tôi không sao, vừa rồi có lẽ là do máu nghẹn trong ngực, giờ phun ra thoải mái nhiều rồi.”

Đường Húc Hải nửa tin nửa ngờ, cũng không dám động bậy vào y nữa.

Thấy hắn như lâm đại địch, Phó Sử Ngọ buồn cười đồng thời cũng cảm thấy tim như bị nhét vào cái gì nóng hổi, vừa đau vừa ấm áp lại thoải mái.

“Thật sự không sao hết.” Phó Sử Ngọ dùng sức cam đoan với hắn.

Thật vất vả Đường Húc Hải mới miễn cưỡng đồng ý ý kiến của đương sự, Phó Sử Ngọ thật thận trọng, bởi vì lúc thở hay làm bất cứ cái gì lồng ngực cũng đau nhói từng đợt.

Phó Sử Ngọ thầm bất an, nhưng lúc này cũng không dám nói cho Đường Húc Hải, chỉ như không có việc gì bảo: “Chúng ta trở về đi.”

Đường Húc Hải ngẩng đầu nhìn màn trời đỏ nhạt, do dự một chút vẫn nói: “Chờ thêm một lát, trời sáng chúng ta lại về. Hiện tại sắc trời quá tối, hơn nữa cậu không có mắt kính, chả thấy đường xá gì nổi.”

Phó Sử Ngọ dừng một chút, rồi ừ.

Tuy không đến mức đưa tay không thấy năm ngón, nhưng bọn họ đang ở khe núi xa lạ, bom tạc lộn xộn, nơi nơi đều là xác alien và xác người.

Dọc theo đường đi không là đá vụn thì chính là cành gãy, hai người không có đèn soi cứ đi như vậy, không ít lần bị té trầy trụa, hơn nữa Phó Sử Ngọ hiện tại đã vào trạng thái nửa mù, lại càng không an toàn.

Đường Húc Hải sờ soạng rời khỏi nơi bị nổ thành mảnh đất khô cằn này, nửa ôm nửa đỡ Phó Sử Ngọ, chậm rãi ra khỏi khu giao chiến phi thường thảm thiết kia.

“Sử Ngọ, cậu có đói bụng không?” Đường Húc Hải liếm liếm đôi môi khô khốc.

Từ hôm qua đến giờ, hắn trừ cơm trưa ra, cũng chỉ ăn một ít thức ăn nhiệt lượng cao trên xe thiết giáp, nhưng Phó Sử Ngọ lại không giống, cả cơm tối cũng chưa ăn.

Nói chưa dứt lời, vừa nói, dạ dày vốn đã chết lặng run lên một cái, cảm giác bụng đói kêu vang khiến Phó Sử Ngọ nhũn ra vô lực.

Y không lên tiếng, Đường Húc Hải cũng biết y đói.

Đường Húc Hải đỡ Phó Sử Ngọ qua một bên, bởi vì mưa rơi nên đất rất ướt, cũng không có chỗ ngồi.

Đường Húc Hải bất đắc dĩ chỉ có thể bảo y đứng ở đó.

Trong tầm mắt mờ mịt ngu ngơ của Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải trực tiếp dùng dị năng kim loại biến ra một thứ nhìn như cái khung dù, Đường Húc Hải cắm nó xuống đất, sau đó xoay người bắt đầu vót từng nhánh từng nhánh của thân cây um tùm bên cạnh.

Mưa phùn kéo dài, hơi ẩm trong không khí mang theo rét lạnh khiến Phó Sử Ngọ lạnh đến rụt cổ.

Ban đầu y còn chưa biết Đường Húc Hải đang làm gì, chờ hắn bắt đầu bày lá cây lên giá, vững vàng chắn kín trên đầu Phó Sử Ngọ, mới tỉnh ngộ hắn đang dựng một cái lều tránh mưa lâm thời.

Mãi đến khi Đường Húc Hải điều chỉnh mấy lần xong, nơi Phó Sử Ngọ đứng cuối cùng không lọt nổi một giọt nước, hắn mới vừa lòng gật gật đầu: “Cậu ở đây chờ tôi.”

Phó Sử Ngọ sửng sốt: “Anh đi đâu vậy?”

Đường Húc Hải nhìn Phó Sử Ngọ bị thành quả lao động của hắn vây kín chặt chẽ, cảm thấy mỹ mãn mà nói: “Tôi đi tìm chút đồ ăn, cậu đừng lộn xộn.”

Phó Sử Ngọ nhíu mày, lo lắng la lên: “Đừng! Anh đừng đi!”

Lúc này tầm mắt quá mờ, cự ly ngắn ngủi bọn họ đi qua vừa rồi đã bị gió thổi nhánh cây đến ngỗn ngang, đá lổm chổm, thậm chí nếu không phải nhờ Đường Húc Hải kéo, Phó Sử Ngọ thiếu chút nữa đã ngã ập..

Đường Húc Hải trấn an cười với y, đáng tiếc sắc trời quá tối, Phó Sử Ngọ nhìn không thấy, tác dụng trấn an chẳng phát huy chút nào.

“Không sao đâu, tôi tìm kiếm ngay kế bên thôi mà.” Đường Húc Hải như nghĩ tới điều gì đó, hắn ảo não vỗ vỗ đầu, hắn cúi đầu mở đèn trên đồng hồ lên.

Ngọn đèn mỏng manh chiếu rọi một khoảnh nhỏ.

“Đáng tiếc cái đèn của tôi có chút xíu hà.” Đường Húc Hải tiếc hận nói.

Ngọn đèn chỉ có thể chiếu sáng chung quanh đồng hồ, dùng để nhìn số còn được, soi dưới chân cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.

“Thành thật ở đây chờ tôi.” Đường Húc Hải đưa tay chỉ vào nó, chọt chọt.

Để đảm bảo tên cận thị Phó Sử Ngọ có thể nhìn thấy nó, hắn còn cố ý để sát vào lắc lắc.

Phó Sử Ngọ không cam tâm gật gật đầu.

Trong tầm nhìn của Phó Sử Ngọ có một ánh sáng nhỏ nhích tới nhích lui, theo bước chân xa dần của Đường Húc Hải, vệt sáng càng ngày càng lu mờ.

Phó Sử Ngọ ôm cánh tay, trên tay lại truyền đến từng cơn đau nhói, kéo theo đó là cơn buốt rát trong lồng ngực, chúng cứ như muốn tranh đoạt lực chú ý của y về mình.

Y cúi đầu, sờ sờ cánh tay, chất lỏng trơn ướt nặng nề chảy dài xuống.

Phó Sử Ngọ cười khổ một tiếng, cả người y đúng là không chỗ nào lành lặn cả.

Sau đó y lại nghĩ tới dáng vẻ quyết tuyệt trước khi chết của Cảnh Lương Quan, tâm tình phức tạp thở dài.

Đối với Cảnh Lương Quan không để ý đến sống chết của người khác, hạ lệnh phóng đạn pháo ra, y có thể hiểu, nhưng lại không thể tâm bình khí hòa mà tiếp thu nổi.

Y còn chưa tuyệt vọng, có Đường Húc Hải ở đây, cả y cũng còn sức để chiến một trận, sẽ có thể nghĩ ra cách giải quyết. Nhưng mà, lại bị người khác ra lệnh chung kết hết thảy.

Trong đầu Phó Sử Ngọ lộn xộn tứ tung, nhịn không được hồi tưởng tình huống lúc đó để nghĩ ra cách giải quyết.

Y biết không thể vãn hồi bi kịch phát sinh, lại không khống chế được không ngừng suy tư.

Phó Sử Ngọ dùng cánh tay không bị thương ôm lấy vai mình, đôi mắt phóng không nhìn ra phương xa.

Cơn mưa làm ướt mái tóc y, mềm nhũn dán vào trán, khiến y tự nhiên nhìn như nhỏ lại mấy tuổi. Đôi mắt to đen láy không tiêu cự ngắm nhìn một nơi không biết tên. Sắc mặt y trắng nhợt, môi cũng không có huyết sắc. Cứ việc suy yếu như vậy, lại vẫn đứng trong tư thế cao ngất, cằm hơi nâng lên khiến y không có vẻ yếu ớt, lại lộ ra ý chí bất khuất.

Ánh đèn mỏng manh trên đồng hồ chiếu vào gương mặt y, ánh sáng le lói phản xạ trong bóng tối khiến y như một vị thần tỏa ra ánh hào quang.

Đường Húc Hải đứng bên kia, cũng lại như hồi ở trong hồ, một lần nữa không cẩn thận thoáng nhìn cảnh tượng hư ảo bên này, tim hắn đột nhiên nghẹn lại.

Thẳng đến mặt đỏ bừng lên, hắn mới nhận ra hình như mình đã quên hô hấp?!

“Khụ khụ khụ!” Đường Húc Hải liều mạng thở dốc, vừa sặc vừa ho.

Phó Sử Ngọ lúc này mới bừng tỉnh từ cõi thần tiên, y quay đầu nhìn hướng ánh sáng, quan tâm hỏi: “Húc Hải? Anh làm sao vậy? sao ho dữ vậy?”

Đường Húc Hải chật vật dùng cánh tay cọ cọ mũi, hít sâu mấy hơi, vững vàng hô hấp xong mới nói: “Không có gì, không cẩn thận hít trúng mưa thôi.”

“A.” Phó Sử Ngọ mở to ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.

Tim Đường Húc Hải run lên, vội vươn tay che mắt y lại.

“?” Phó Sử Ngọ chẳng hiểu mô tê gì chớp chớp mắt trong lòng bàn tay hắn, “Anh làm quái gì thế?”

Y đưa tay gạt tay hắn xuống.

Đường Húc Hải kiềm nén mà nghiến răng bảo: “Không có gì, tôi đang nghĩ coi nên đi đâu tìm mau cho cậu cặp kính mới đây nè!” luỹ thừa kích manh nổ banh đồng hồ đo rồi, quả là nghiệp chướng mà!

Phó Sử Ngọ không rõ lí do, đáng tiếc Đường Húc Hải không chịu giải thích cho y.

Đường Húc Hải dạo qua một vòng, may mắn tìm được một vườn nho dại, đáng tiếc nho bị alien đạp phá thành một đống hỗn độn, Đường Húc Hải chỉ tìm được lẻ tẻ mấy chùm coi như còn ăn được.

Hắn dùng ngón tay hứng mưa cọ xát, miễn cưỡng xem như vệ sinh sạch sẽ.

“Ăn đi, tốt xấu có cái để nhét bụng.” Đường Húc Hải đưa nho tới trước mặt y.

“Anh cũng ăn.” Phó Sử Ngọ cầm lấy một quả bỏ vào miệng.

Nho đã chín mọng, ngọt quá mức, nhưng mọng nước.

“Tôi ăn rồi, cậu ăn đi.” Mặt Đường Húc Hải không đổi bảo.

Phó Sử Ngọ liếc xéo hắn một cái, chiêu này xưa quá rồi diễm.

Phó Sử Ngọ trực tiếp cầm nho, nhét một quả vào miệng hắn.

“Ngô!” Đường Húc Hải bị quả nho ngọt gắt cổ này làm nghẹn, mày hung hăng cau lại.

Phó Sử Ngọ lại muốn nhét vào thêm một quả, Đường Húc Hải nhanh chóng đè tay y lại: “Tôi tự ăn.”

Muốn mạng người ta a! ngọt quá.

Nhìn Phó Sử Ngọ mặt vô cảm ăn khoan khoái, Đường Húc Hải buồn bã, tên này thật là thích ngọt như mạng a.

Cũng có lẽ do vẻ mặt hắn quá thống khổ, cuối cùng Phó Sử Ngọ không tiếp tục miễn cưỡng, tự tiêu diệt hết chùm nho còn lại.

Thỏa mãn ăn xong quả cuối cùng, Phó Sử Ngọ chưa đã miệng liếm liếm khóe môi.

Đường Húc Hải đưa tay nhìn đồng hồ nói: “Giờ là giờ rạng sáng, cách hừng đông còn hai tiếng, cậu muốn ngủ một lát không?”

Phó Sử Ngọ chần chờ một chút, hỏi: “Ở đây?”

“Ừ.” Đường Húc Hải gật đầu, sau đó không nói hai lời vươn tay, kim loại từng khối từng khối kéo dài ra, nhanh chóng biến thành một lều nhỏ.

Phó Sử Ngọ kinh thán: “Anh ứng dụng năng lực kim loại càng ngày càng linh hoạt rồi. Lợi hại quá!”

Được Phó Sử Ngọ khen, Đường Húc Hải vui không kìm được, cảm giác sướng rơn từ tim tràn ra ngoài, thật dễ chịu a.

Hắn nhếch miệng, khởi động chân lều bên trong, cách ly hơi ẩm dưới nền đất.

“Hơi cứng đó, ráng chút đi.” Đường Húc Hải nói, sau đó đẩy Phó Sử Ngọ vào.

Đường Húc Hải nằm xuống thử, lại hơi điều chỉnh chút, khiến cho nền lều hình thành từ kim loại này càng phù hợp độ cong nhân thể, nằm ngủ không đến mức quá khó chịu.

“Hô ——” Phó Sử Ngọ thở ra, y nhắm hai mắt lại.

Tuy thực mỏi mệt thực buồn ngủ, nhưng Phó Sử Ngọ lại ngủ không được.

Đồ trên người đều ướt cả, hoàn cảnh dã ngoại cũng hơi lạnh, hơn nữa mất máu, khiến Phó Sử Ngọ không cách nào đi vào giấc ngủ.

Ban đầu Đường Húc Hải cũng không ý thức được y bị lạnh, thẳng đến hắn vô ý đụng vào cánh tay lạnh lẽo của Phó Sử Ngọ.

“Lạnh hả?” tiếng Đường Húc Hải đột nhiên vang lên.

Im lặng một hồi lâu, Phó Sử Ngọ mới ừ một tiếng.

Đường Húc Hải chần chờ một chút liền kéo Phó Sử Ngọ lại ôm vào lòng.

Thân thể Phó Sử Ngọ cứng lại.

Đường Húc Hải nói: “Đừng để ý, trong hoàn cảnh cực đoan dã ngoại, tôi cùng chiến hữu đều sưởi ấm cho nhau như vậy mà, rất bình thường.”

Lời này không biết là nói cho Phó Sử Ngọ hay cho chính hắn.

Dù sao Phó Sử Ngọ đã nghe lọt.

Người Đường Húc Hải nóng hầm hập, phân tử Nguyên triệt để cải biến thể chất của hắn, qua cả đêm nay, trừ cảm giác mệt mỏi muốn chết ra, dầm mưa không khiến hắn thấy lạnh chút nào.

Phó Sử Ngọ thoải mái thở ra, xoay xoay thân thể điều chỉnh tư thế dễ chịu, không đầy một lúc liền ngủ.

Cơ thể Phó Sử Ngọ chậm rãi được thân nhiệt của Đường Húc Hải làm ấm lại, nhưng hắn lại cảm thấy cổ quái.

Vì cái gì thân thể hắn bắt đầu khô nóng lên?! Tim cũng không nghe sai khiến đập rộn ràng thế này.

Đường Húc Hải cứng lại, cánh tay hắn ôm Phó Sử Ngọ thả cũng không xong, ôm lại càng không ổn!

Cố tình lúc này Phó Sử Ngọ hình như thấy khó chịu, nghiêng nghiêng cổ, đầu chui vào cổ Đường Húc Hải, dán càng gần không nói, hô hấp còn trực tiếp phả lên cổ Đường Húc Hải!

Tóc gáy cả người Đường Húc Hải dựng hết lên, thần kinh lập tức hưng phấn, máu càng thêm xao động.

Fml!

Đường Húc Hải cắn răng nhỏ giọng nguyền rủa, đối với chuyện cơ thể cư nhiên có phản ứng thế này, hắn khóc không ra nước mắt.

Trước kia quả thật đã từng cùng chiến hữu ôm nhau sưởi ấm qua đêm trong bão tuyết, nhưng hắn không biến thái có phản ứng như vậy nha!

Chắc có lẽ trong khoảng thời gian này quá khổ bức, Đường Húc Hải lại luôn cùng bọn Phó Sử Ngọ ở chung. Cũng không có cơ hội nào để phát tiết, cho nên thân thể ấm áp này vừa tựa vào trong ngực, hắn liền không khỏi cầm thú.

Đường Húc Hải tự thấy đã tìm được nguyên nhân, yên lặng đọc điều kỷ luật thép, trong đầu không ngừng bật các bài quân ca đám chiến hữu từng quỷ khóc sói gào ngày trước.

Chậm rãi, thân thể xao động rốt cục yên tĩnh lại. Bản thân hắn vốn đã mỏi mệt muốn chết, tinh thần lại còn bị tra tấn, Đường Húc Hải lo sợ bất an thiếp đi.

Sau đó lại mơ thấy một giấc mộng kỳ quái lộn xộn xà ngầu.

Buổi sáng tỉnh lại, nội dung trong mộng đều bị hắn quên không còn một mảnh, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy có chuyện gì đó ‘tiêu’ rồi.

Đường Húc Hải mờ mịt mở mắt ra, cánh tay bởi vì duy trì một tư thế mà cứng ngắc tê rần.

Hắn xoay xoay cổ, nâng cánh tay khó chịu đến hận không thể biến mất lên, đẩy Phó Sử Ngọ ra.

Động tác của hắn mạnh như vậy, Phó Sử Ngọ lại không tỉnh giấc.

Tim Đường Húc Hải lập tức lộp bộp. Hắn ngồi bật dậy. Cảm giác đau ngứa do máu khơi thông bắt đầu tuần hoàn lại bị hắn ngó lơ vứt sang một bên.

“Sử Ngọ!” Đường Húc Hải dùng tay đụng vào Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ thở dồn dập, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.

Đường Húc Hải nhanh chóng đặt tay lên trán y, sau một lúc cảm giác tê dại rút đi, hắn mới cảm nhận được độ nóng kinh hồn của Phó Sử Ngọ.

Sắc mặt Đường Húc Hải biến đổi, Phó Sử Ngọ cư nhiên sốt đến hôn mê!

Hắn không dám trì hoãn, thu hồi tạo vật kim loại, cõng lấy Phó Sử Ngọ, chạy về hướng Phái thành.

Trong khe núi này căn bản không có đường, chỉ có một dấu vết lộn xộn bị xe thiết giáp đè qua, Đường Húc Hải lần theo dấu vết mà chạy.

Bởi vì núi đá gập ghềnh, tình hình giao thông bất tiện, tốc độ của Đường Húc Hải làm sao cũng nhanh không nổi.

Ngay lúc hắn sốt ruột cồn cào, từ hướng tỉnh lộ thông vào khe núi, đột nhiên xuất hiện một đám người.

Đường Húc Hải tinh thần chấn động, thăng nhanh bước chân hơn nữa.

Nhưng nhìn thấy hắn, người tới lại càng vừa mừng vừa sợ.

“Húc Hải!” “Anh Hải!” “Phó đoàn trưởng Đường!”

Một đống xưng hô tùm lum lộn xộn vang lên.

Trong đó, Đường Húc Hải nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Lão Ôn!” Đường Húc Hải cao giọng quát to.

“Húc Hải!” Ôn Triệu Minh thấy hắn liền mừng muốn bật khóc, sau đó tầm mắt di chuyển đến khuôn mặt trên đầu vai hắn, chờ anh nhận ra đó là Phó Sử Ngọ, nụ cười liền cứng lại, anh lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất: “Sử Ngọ làm sao vậy?!”

“Phát sốt!” Đường Húc Hải nói nhanh.

Không kịp hàn huyên cái gì nữa, song phương nhân mã bay nhanh hội hợp, Đường Húc Hải ngồi trên xe bọn Ôn Triệu Minh lái tới, chạy nhanh về hướng Phái thành.

Ôn Triệu Minh gác trên tường thành căn bản chẳng hay biết gì hành động lớn mật của Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải. Chờ đến lúc anh biết, hai người đã cùng đội cảm tử rời khỏi đó.

Ôn Triệu Minh thầm lo lắng, nhưng cũng không có cách nào, tình hình bên này càng ngày càng kịch liệt, căn bản kiếm không ra thêm người.

Kịch liệt chiến đấu đến một tiếng sau, alien cấp phía tây bị đánh lui, bọn họ cũng triệt để mệt đến ngã quỵ, cả cánh tay cũng nâng không dậy nổi.

Ôn Triệu Minh cố nén cảm giác rã rời tìm được thượng úy Trâu, bức bách anh ta liên hệ với đội cảm tử. Chờ họ trăn trở tìm được con đường liên hệ đội cảm tử, cũng đã là chuyện sau lúc đội cảm tử lâm vào tuyệt cảnh, điều khiển viên phóng ra đạn pháo.

Ôn Triệu Minh nghe tin họ chết hết chỉ còn lại điều khiển viên, cả người anh đờ ra.

Binh đoàn Long Cốt và người Bình Nam cũng thấy khổ sở, chờ alien lục tục lui lại, trời cũng dần dần sáng lên, cuộc chiến rốt cục chấm dứt.

Ôn Triệu Minh tìm người tổ chức đội xe, dựa theo tọa độ điều khiển viên cuối cùng cũng trở lại Phái thành báo cho mà đi tìm, một mặt không tin bọn họ cứ như vậy chết, mặt khác lại nghĩ nhặt xác cho họ.

Ôn Triệu Minh không thể chịu nổi chuyện Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải chết rồi còn bị hỗn tạp chung với lũ alien kia.

Cùng Đường Húc Hải trao đổi chuyện tiếp theo của từng người, Ôn Triệu Minh khí thế ngẩng cao ra mặt an bài chuyên gia trị liệu và phòng bệnh tốt nhất cho Phó Sử Ngọ.

Một ngày một đêm không ngủ, Ôn Triệu Minh chờ bác sĩ xác nhận vết thương và bệnh tình của Phó Sử Ngọ rồi rốt cục nhịn không được ngã xuống khò khò ngủ say.

Phó Sử Ngọ trừ sốt cao, trên người trầy trụa, cánh tay có vết thương bị cào rách—— tuy bởi vì nhiều lần vỡ ra gây xuất huyết khá nhiều, thương thế khác thì bị va chạm không biết tên gây ra dẫn đến gan bị ứ máu bầm ra – nói chung không có vết thương trí mệnh gì.

Chờ Đường Húc Hải chậm rãi kịp phản ứng, va chạm Phó Sử Ngọ gặp phải là vì bị cái áo giáp bọc thép đạt hơn cân của hắn đè vào, mặt hắn triệt để đen thui.

Mặt Đường Húc Hải vẫn luôn thối, điều này làm Phó Sử Ngọ hạ sốt tỉnh lại phá lệ không hiểu.

“Người của chúng ta không sao chứ?” Phó Sử Ngọ một tay đang vô nước biển, tay còn lại cầm quà an ủi ăn.

Đường Húc Hải đang buồn bực, mệt mỏi nói: “Trừ bầm dập ra, không xuất hiện tử vong.”

Người Phòng thủ tại khu F mặc dù có trọng thương, nhưng bởi vì sau đó dị năng giả của Bình Nam đuổi tới đúng lúc nên không xuất hiện tình huống tử vong.

So với đó, Binh đoàn Long Cốt gần như người người bầm dập đã là tình huống tốt nhất, trong trận chiến alien vây công Phái thành, có binh đoàn triệt để biến mất, thương vong lần này của Phái thành cũng cực kì khủng khiếp.

Tính cả dị năng giả và người thường, người chết trong Phái thành vượt qua vạn, đây là con số khiến người người bi thương.

Truyện Chữ Hay