“Khụ khụ khụ!” Đường Húc Hải bị sặc vào khí quản, chật vật vẫy nước liều mạng ho khan.
“Anh không sao chứ?” Phó Sử Ngọ bơi qua.
“Khụ khụ… Không sao.” Đường Húc Hải đạp nước, giơ tay lên lắc lắc.
Phó Sử Ngọ cũng không để ý lắm. Cứ việc biết bơi, nhưng chỉ hơi vô ý y cũng dễ bị sặc nước, y chỉ cho là Đường Húc Hải không cẩn thận thôi.
Đường Húc Hải giương mắt phức tạp nhìn thoáng qua Phó Sử Ngọ lại khôi phục vẻ ngoài “Bình thường”.
Hắn tại sao có thể nói, vừa rồi bộ dáng của Phó Sử Ngọ, đặc biệt kỳ huyễn, mông lung, có một loại cảm giác bất khả tư nghị hắn nói không nên lời.
Liền tính hắn không được nghệ thuật hun đúc đến đâu, nhưng năng lực thẩm mỹ bình thường vẫn còn. Vừa rồi tuyệt đối là do bầu không khí gây nên ảo cảnh, khiến Phó Sử Ngọ thoạt nhìn rất… đẹp.
Ngẫm lại từ ngữ miêu tả con gái thế, hắn vẫn không nói cho cái tên không biết đùa giỡn là chi này, y mà giận thiệt thì làm sao đây?
Nhìn tóc Phó Sử Ngọ rũ xuống dán vào trán, bị y như không có việc gì hất qua một bên, nước trên kính trợt xuống, lưu lại từng vệt nước trên cặp kính nhựa. Lại nhìn cái bản mặt lạnh nhạt chiêu bài của y.
Rất đẹp cái gì… Tuyệt bức là ảo giác đi?!
“Tìm người kiếm chiếc thuyền lại đây chở cá về.” Phó Sử Ngọ tâm tư đặc biệt đơn giản, cũng chỉ nhớ thương thành quả lao động của họ, Đường Húc Hải đã nói muốn một cá ba món mà.
“Ừm.” Đường Húc Hải gật đầu, dẫn đầu bơi trở về.
Phó Sử Ngọ theo sát phía sau, tần suất động tác bơi của Đường Húc Hải rất nhanh, “Xoát xoát xoát” liền phóng đi thật xa.
Phó Sử Ngọ bơi không nhanh, nhưng lại rất có sức giãn, cũng không chậm hơn là mấy.
Hai người trước sau bước chân đi lên khu nước cạn.
“Anh Phó! Anh Hải! Con cá kia có bị các anh đánh chết không?” Miêu Gia đứng trên bờ không thể chờ đợi được hỏi.
Phía sau cậu vây quanh một đống người, cũng đang chờ tin tốt của bọn họ.
Ai cũng không cho rằng loại cá khổng lồ nhìn tuy lớn, kỳ thật chỉ biến dị này có thể làm gì được hai dị năng giả.
“Ừ, các anh tìm người cho một chiếc thuyền lại đây, gọi vài người biết bơi nữa, lấy dây thừng hoặc lưới đánh cá, cột nó ở sau thuyền kéo về.” Đường Húc Hải từ khu nước cạn lên bờ, nước trên người ào ào chảy xuôi, “Con cá kia rất nặng, kéo lên thuyền tốn sức lắm.”
Đường Húc Hải hai tay nắm lấy vạt áo may ô, trực tiếp bắt đầu vắt nước.
Lúc này Phó Sử Ngọ cũng lên bờ, một người cầm khăn lập tức chạy về phía y.
“Phó, mau lau đi, giờ nhiệt độ không cao, cẩn thận bị cảm đó.” Hollande đưa khăn cho Phó Sử Ngọ.
Phó Sử Ngọ dừng một chút rồi vươn tay nhận lấy khăn, nghẹn trong chốc lát, không nghĩ ra được cái gì, chỉ có thể nhạt nhẽo nói một câu: “Cám ơn.”
Hollande mỉm cười, đôi mắt màu xám chiết xạ ánh sáng nhìn tựa như viên bảo thạch lóng lánh, hơn nữa hắn lại rất đẹp trai, lập tức hấp dẫn ánh mắt phái nữ tại hiện trường.
Đương nhiên trong đó phần lớn là xuất phát từ bị khác phái hấp dẫn, mà cá biệt lại có dụng tâm khác.
Mắt Chân Tử rực lên sáng ngời.
Động tác vắt nước của Đường Húc Hải khựng lại, hắn chớp chớp mắt, nhìn Phó Sử Ngọ lấy khăn bắt đầu lau tóc, mà trên người hắn còn đang nhỏ nước.
Hắn không có nhân duyên đến mức này lận hả?
Thôi quên đi, dù sao hắn cường tráng hơn Sử Ngọ, Hollande nhất định cũng cảm thấy vậy nên mới xem nhẹ hắn mà đưa khăn cho Phó Sử Ngọ.
Ngay lúc này, Hollande kéo tay Phó Sử Ngọ lại.
“Thế nào?” Phó Sử Ngọ không quen tránh một cái.
Giọng Hollande mềm nhẹ nhưng kiên định nói: “Vết thương của anh bị thấm nước rồi, để tôi xem chút cho.”
Hắn mở băng vải ra, bên trong là bàn tay bị mảnh kính cứa đứt của Phó Sử Ngọ. Hiện vết thương đã bắt đầu khép lại, cũng không vì hành động hôm nay của y mà chảy máu, nhưng miệng vết thương lại bắt đầu trắng bệch ra.
“Sát trùng bôi thuốc lại lần nữa đi.” Hollande đề nghị.
“Tôi biết.” Phó Sử Ngọ kéo tay mình khỏi tay hắn.
Tầm mắt có chút mơ hồ không rõ, vết nước đọng trên mắt kính làm nó mờ đi, Phó Sử Ngọ đưa tay tháo kính xuống, muốn chùi một cái.
Đường Húc Hải lại đột nhiên đi tới, bắt lấy cánh tay Phó Sử Ngọ kéo y đi qua, sau đó nói với Hollande: “Tôi sẽ giúp cậu ta bôi thuốc, anh không cần quản.”
Phó Sử Ngọ còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, đã bị Đường Húc Hải lôi đi.
Khoảng khắc đó quá nhanh, Hollande cái gì cũng không thấy rõ, liền trơ mắt ra nhìn Phó Sử Ngọ tăng nhanh bước chân để đuổi kịp sức kéo của Đường Húc Hải.
“… A.” Hollande như bị cháng váng, chất phác ra tiếng.
Mắt Chân Tử lập tức sáng bừng lên nữa, miệng còn lầu bầu nói: “Ai nha! Lãnh đạm mặt than thụ X ôn hòa săn sóc công CP không tồi, nhưng CP với cường ngạnh bá đạo công cũng tuyệt lắm a. Thiệt là bối rối a, chọn sao giờ ta?”
Trong thời mạt thế không có di động internet tiểu thuyết coi, không có tiểu lục giang [???] để hỗn này. Chân Tử với thế giới tinh thần cực độ hư không, bắt đầu tự cứu mà khai phá ra kỹ năng đặc biệt quan sát JQ não bổ ngay hiện trường để giải trí cho mình.
“Tư liệu nhiều như vậy, không bằng phân cái CP ra?” Chân Tử lầm bầm lầu bầu.
Cô cũng chỉ có thể tự tiêu khiển tự vui, không có ai chia sẻ thật là sầu khổ a.
“Chị Chân Chân, chị nói nhỏ cái gì vậy?” Miêu Gia đứng ở bên người cô, chỉ nghe được có một vài cụm từ, lại căn bản không hiểu chút gì.
“Không ~~~” Chân Tử cười hắc hắc, sau đó bình tĩnh tự nhiên nói: “Chị chỉ cảm thấy anh Phó và anh Hải tình cảm thật tốt thôi.”
Tuổi của cô là nhỏ thứ hai, tự nhiên học theo Miêu Gia, đều xưng hô các loại anh chị.
Miêu Gia lại ngoài dự kiến của cô nói tiếp: “Nha? Chị cũng thấy vậy hả? Em kể cho chị nghe nha, trước kia trên một đỉnh núi, anh Hải thậm chí ôm cả người anh Phó vào ngực hơn nửa ngày đó.”
Chân Tử vừa nghe có cả chuyện này, lập tức nhịn không nổi tò mò hỏi: “Thật hả, mau kể cho chị nghe lúc ấy xảy ra chuyện gì?”
“Ưm… Đại khái là anh Phó sử dụng dị năng thoát lực, cho nên anh Hải liền kéo người của ảnh tựa vào ngực để đỡ ảnh, nhưng mà bên cạnh rõ ràng có xe a, lại ôm rất lâu nha.” Miêu Gia ý vị không rõ nói: “Cho nên nói, tình cảm của họ đúng là quá tốt…”
Hửm? Trong câu này có mấy thâm ý đây? Chân Tử âm thầm suy tư. Chẳng lẽ Miêu Gia cũng là hỗn tiểu lục giang? 小绿江
Chân Tử nói bóng nói gió nửa ngày, mới thất vọng phát giác Miêu Gia tuy cũng suy đoán hai người có cái gì đó không tầm thường, nhưng lại không giống cô đang não bổ CP, cậu là phỏng đoán theo hướng hiện thực. Không phải đồng bọn cùng lăn lộn a.
Chân Tử nhận thân thất bại uể oải một chút, sau đó lại bị ý nghĩ trong lời của Miêu Gia làm đứng hình.
Tuy luôn tận tình YY trong thế giới chiều chiều, nhưng cho tới giờ Chân Tử lại chưa thật sự tiếp xúc với đôi nào cả. Điều này làm cô kích động nôn nao.
Chân Tử là một nhân sĩ thâm niên, biết rõ hữu ích của việc YY, nhưng phải một vừa hai phải, mình não bổ được rồi, nhưng không được can thiệp vào cuộc sống hiện thực của CP.
Lời này của Miêu Gia nếu là người không có suy nghĩ gì nghe, cũng chỉ sẽ phụ họa một tiếng “Đúng vậy, tình cảm thật tốt nha”, nhưng mà người nào thần kinh giống cô, liền như bị kích thích Rađa.
Chân Tử cũng không biểu hiện hưng phấn nóng bỏng quá mức. Miêu Gia và cô không phải một loại người, có mấy câu khẩu vị nặng quá đều bị cô tỉnh lược đi, chỉ thảo luận chút đề tài xu hướng ái muội với Miêu Gia thôi. Hai người liền như tìm thấy tiếng nói chung, bắt đầu nhiệt liệt thảo luận.
“… Chị Chân Chân, chị nói anh Phó và anh Hải có phải thật là một đôi không a?” Miêu Gia dù sao vẫn còn nhỏ ít trải đời, liền hỏi Chân Tử nắm giữ quyền lên tiếng trong cuộc trò chuyện.
“Ừm…” Chân Tử lãnh tĩnh nghiêm túc suy tư, “Chị cảm thấy không có dấu hiệu này, hành động thoạt nhìn như thật mà là giả này mặc dù nhiều, nhưng quan sát từ ánh mắt ngôn ngữ vẻ mặt vân vân của hai người, đây không phải biểu hiện của đôi tình lữ.”
“A…” Miêu Gia thất vọng, nói vậy là do cậu kinh nghiệm không đủ, hiểu lầm sao?
“Nhưng mà, cũng chưa chắc tương lai sẽ không.” Chân Tử chuyển đề tài nói: “Anh Hải quá để ý đến anh Phó, loại để ý này không giống như bạn bè, nếu không phải có lý do đặc biệt gì… Nói không chừng hành động vừa rồi của ảnh xuất phát từ ghen tị ăn dấm? Có lẽ hiện giờ cả ảnh cũng không phát hiện, chỉ hành động theo bản năng. Biết đâu chờ đến ngày nào đó ảnh đột nhiên bừng tỉnh, phát giác ý nghĩa của anh Phó đối với ảnh là không giống… Lúc đó tự nhiên…”
Không cẩn thận Chân Tử liền theo tư duy tiểu thuyết, thông thuận ảo tưởng một chút.
Miêu Gia bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nói không chừng thật là vậy nha!”
Chân Tử phục hồi tinh thần, mới ý thức được hình như cô nói hơi nhiều, bây giờ bát tự còn chưa có một nét mà, đừng nói một nét[], nét còn lại có tồn tại nổi không cô còn chưa chắc nữa.
Bát tự hoàn một nhất phiết – chữ bát (八), bao gồm hai nét phẩy (phiết), một nét phẩy (phiết) còn chưa viết, thì không thể có được chữ bát. Chỉ những việc không có dấu hiệu sẽ xảy ra.
Miêu Gia nói: “Chúng ta vẫn là yên lặng theo dõi tiến triển, cho họ thuận theo tự nhiên phát triển đi. Nếu thật sự có ngày như vậy, lại chúc phúc họ cũng không trễ nha.”
Chân Tử bất ngờ, không ngờ năng lực tiếp thu của Miêu Gia mạnh đến vậy, có lẽ về sau có thể phát triển trở thành hảo cơ hữu nha.
Quan sát của Chân Tử kỳ thật khá sắc bén, lúc nãy Đường Húc Hải đột nhiên lôi Phó Sử Ngọ đi xác thật không giống bạn bè bình thường, nhưng cũng không phải do ghen tị ăn dấm gì —— tuy hắn quả thật từng có chút để ý cái khăn kia_ mà là vì Phó Sử Ngọ đột nhiên tháo kính xuống!
Đường Húc Hải chỉ là coi việc duy trì bảo vệ hình tượng lạnh lùng nghiêm nghị của Phó Sử Ngọ trước mặt người khác thành nhiệm vụ của mình, hắn cả Ôn Triệu Minh cũng không cho nhìn, chớ nói chi mấy tên nhân viên thượng vàng hạ cám kia!
Không cẩn thận … Miêu Gia Chân Tử và đám tiểu đồng đội đồng hành chung đường đã bị hắn quy kết vào trong phạm vi nhân viên thượng vàng hạ cám rồi.
“Sao tự nhiên gấp quá vậy?” Phó Sử Ngọ không hiểu.
Đường Húc Hải kéo y đi thực gấp, làm Phó Sử Ngọ không thể không nhanh chóng đeo kính lại.
Đường Húc Hải nghiêm mặt nói: “Tôi đột nhiên nghĩ đến, nước trong hồ Thủy Kính thành phần phức tạp, nói không chừng có bệnh khuẩn nguy hiểm gì đó, vẫn là nhanh chóng xử lý vết thương của cậu mới được!”
Đó cũng là thân thiết quan tâm y, Phó Sử Ngọ tuy cảm thấy có hơi quái, nhưng vẫn tiếp nhận hảo ý đến từ tiểu đồng đội.
Làng du lịch lớn như vậy, đương nhiên không thể thiếu phòng cứu thương. Không chỉ có, dược vật còn rất đầy đủ, những dụng cụ tất cả bệnh viện xã có thể có, nơi này đều có. Trừ không thể làm giải phẫu lớn ra, thậm chí còn có thể đỡ đẻ cho bà bầu…
Tìm kiếm phòng trị liệu lại không cẩn thận bị cái giường đẻ trùng kích thần kinh thị giác, Đường Húc Hải không lời gì để nói lui tán.
“Ở bên này.” Phó Sử Ngọ đứng ở đầu hành lang bên kia ngoắc.
Hai người phân hai đầu tìm, vận khí của Đường Húc Hải luôn tệ như vậy đó.
Mặt Đường Húc Hải hơi đen đi vào phòng trị liệu, phân biệt một chút, liền lấy ra một bao bông gòn chưa mở thấm cồn rồi sát trùng chỗ trầy da cho y.
Bị miệng vết thương kích thích làm mày hơi nhăn, Phó Sử Ngọ mặt không biểu tình nói: “Những thứ kia còn rất đầy đủ, cũng không bị phá hư gì.”
“Ừm.” Đường Húc Hải nhẹ nhàng lên tiếng, nói: “Lúc chúng ta mới tiến vào, không phải đã phát hiện mấy thi thể sao? Làng du lịch này không có khả năng chỉ có mấy người, nhất định là lúc alien mới xuất hiện chỗ này được coi là nơi tị nạn lâm thời.”
“Chắc là vậy.” Phó Sử Ngọ nói.
Lương thực và một ít đồ vật đều là tập trung đặt cùng nơi, đây là đặc thù điển hình.
“Mấy người kia là kiên trì đến cuối cùng mới chết, nhất định là họ dọn xác, bằng không chúng ta hiện tại sẽ nhìn thấy càng nhiều.” Đường Húc Hải hờ hững nói.
Hiện tại nơi nơi đều là thảm kịch nhân gian tương tự, hắn cũng bắt đầu cảm thấy chết lặng.
Phó Sử Ngọ cũng câm lặng, y hiện tại đã không như lúc vừa rời khỏi chung cư, ngoài chuyên môn của mình ra cái gì cũng không hiểu và biết cách phân tích.
Từ lúc màn trời mở ra đến giờ đã trải qua hai tháng, Phó Sử Ngọ ít nhiều cũng có thể nghĩ ra, lúc ấy không khí làng du lịch này là tuyệt vọng đến mức nào.
Không có vũ khí, không có vật cản, đau khổ giãy giụa trong khu phong cảnh cách xa thành phố.
Tuy ngày thường đi trên cao tốc từ tỉnh thành đến nơi này chỉ có giờ, nhưng dưới tình huống khắp nơi đều có alien, con đường này họ căn bản là một nửa còn chưa đi hết đã chết thương không còn một ai.
“Vẫn là chúng ta may mắn.” ánh mắt Đường Húc Hải rũ xuống không nhìn Phó mặt Sử Ngọ, nói: “Thiết bị và dược vật đều mang đi, chờ đến quân khu tỉnh thành có thể bán cho cơ quan cần dùng hoặc chính phủ, đổi một chỗ đặt chân.”
“Ừ.” Phó Sử Ngọ một lát sau mới nhẹ nhàng trả lời, sau đó nói: “Hiện tại tôi mới cảm giác được tôi may mắn cỡ nào. Sinh hoạt trong chung cư, có anh làm hàng xóm, một đường đồng cam cộng khổ, tuy mấy lần gặp phải hiểm cảnh, nhưng đều hóa hiểm thành lành. Cũng là nhờ lúc đầu anh mang tôi theo cùng chạy, tôi mới có thể sống tới giờ. Tôi còn chưa nghiêm túc nói với anh một lời cảm ơn.”
Đường Húc Hải bất ngờ ngẩng đầu, Phó Sử Ngọ chân thành mà trịnh trọng nói: “Cám ơn anh, Húc Hải.”
Cho dù lấy độ da dày thịt béo của Đường Húc Hải lúc này cũng bị lời cảm tạ chân thành của Phó Sử Ngọ làm lỗ tai nóng lên, da mặt phát táo.
“Có cái gì… cái gì mà cảm ơn!” Nói quanh co một chút, Đường Húc Hải trực tiếp vò lấy mái tóc còn ướt của Phó Sử Ngọ, bảo: “Chúng ta là một đường giúp đỡ cho nhau đi tới đúng không. Cậu nói vậy, tôi không phải cũng cần cám ơn ân cứu mạng của cậu? Nếu không đồng hành với cậu, lấy cái chân nhiễm trùng của tôi, nói không chừng đã chết ở chỗ đó. Cho dù sau đó phát sốt thức tỉnh dị năng, nhưng không có cậu đúng lúc trị liệu cũng sẽ biến thành thằng ngốc vô dụng hà.”
Phó Sử Ngọ nhếch khóe miệng nói: “Những điều tôi làm đều là tất nhiên.”
Đường Húc Hải nhìn thẳng vào mắt y, bảo: “Tôi làm những chuyện đó cũng là tất nhiên, cậu nói một từ thực chính xác, đồng cam cộng khổ. Về sau chúng ta nhất định cũng phải che chở cho nhau, sống sót trong thời mạt thế này, sớm muộn gì cũng có ngày tiêu diệt sạch lũ alien kia, đến lúc an bình rồi, chúng ta lại làm hàng xóm!”
Phó Sử Ngọ phấn chấn tinh thần, cảm xúc tăng vọt nói: “Ừm! Tôi nhất định sẽ làm một người bạn tốt đáng tin cậy. Đến lúc đó vẫn làm hàng xóm, nói định nha!”
Đường Húc Hải tâm tình khoái trá xử lý tốt tay của Phó Sử Ngọ, sau đó chờ đến băng bó chỉnh tề cho y xong, mới hậu tri hậu giác phát hiện hai người đều chưa đổi quần áo khô ráo sạch sẽ.
Tuy quần áo ẩm ướt hơi lạnh, nhưng Phó Sử Ngọ tự thấy chắc cũng không bị cảm đâu, nhưng Đường Húc Hải vẫn phản đối y mặc tiếp bộ đồ ướt này.
Tìm kiếm một hồi trong phòng cứu thương mới tìm ra một cái áo không biết ai để lại, một cái sơ mi sọc màu nhạt, còn có một cái may ô lông tơ.
“Cậu mặc cái này chắc được.” Đường Húc Hải nhíu nhíu mày, “Đáng tiếc không có quần, cái áo may ô này là tròng đầu, vẫn là cho lão Ôn hoặc Miêu Gia mặc đi.”
Kết quả Phó Sử Ngọ được chiếc sơmi, ngón tay bị Đường Húc Hải băng hơi chặt không quá linh hoạt cởi nút áo ra.
“Tôi giúp cậu cởi cho.” Đường Húc Hải nhìn không được nói.
Tuy trước đó cũng là Phó Sử Ngọ tự thay sơmi ca rô, nhưng khi đó y cũng không ướt nhẹp như giờ.
Ngón tay Đường Húc Hải lưu loát cởi hết nút áo của y, ánh mắt không tự chủ được dán vào chỗ xương quai xanh.
Làn da của Phó Sử Ngọ bởi vì hổm rày phơi nắng, tuy vẫn nhạt hơn hắn cỡ hai bậc, nhưng cũng đã ngã màu lúa mạch nhợt nhạt.
Giữa mùa hè đã qua, bởi vì hồi trước khá trắng, cho nên y chỉ hơi đen đi một chút.
“Cũng không trắng lắm…” Đường Húc Hải ma xui quỷ khiến nói thầm một câu.
“Cái gì trắng?” Phó Sử Ngọ không hiểu.
Đường Húc Hải xấu hổ chớp mắt một cái, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, thản nhiên nhìn chằm chằm cổ y, nói: “Cậu không thể mặc áo tròng cổ, mùa đông cậu sống thế nào.”
“Mùa đông?” Phó Sử Ngọ đưa tay đẩy kính một cái, vẫn cảm thấy cứ lờ mờ sao ấy, tính trở về tìm cái gì đó chùi. Sau đó y nói: “Áo lót tròng đầu giữ ấm tôi không mặc, mấy năm gần đây đều mặc loại áo giống sơ mi dày hơn có lông nhung. Bên ngoài trực tiếp khoác áo bành tô là được, lạnh nữa tôi mặc thêm áo lông.”
Phó Sử Ngọ hồi ức nói: “Trước kia không biết chuyện gì, cũng không muốn mặc áo quần mùa thu []. Cho nên lúc đó liền mặc thêm một cái gilê, lạnh nữa thì trực tiếp mặc áo hở cổ, sau đó bên ngoài mặc dày chút. Dù sao vẫn có thể qua khỏi mùa đông.”
[] Một loại quần áo lót vào mùa thu đông của TQ, nó giống đồ lót mà dài ấy, bó sát người
“Cậu như vậy vẫn không tiện lắm…” Đường Húc Hải không có cách dời mắt mình đi, cứ dán mắt nhìn, nói: “Mùa đông không mang khăn quàng cậu cũng không lạnh hả?”
“Hoàn hảo, tôi đều chọn áo bành tô cổ cao, cổ áo có lông cũng là loại dày có mũ.” Phó Sử Ngọ ngại ngùng nói: “Tôi thấy chắc tôi chỉ đặc biệt bài xích áo thun, loại áo tròng cổ tròn, kỳ thật cổ áo lớn, hoặc cổ là loại hình cúc áo chắc tôi vẫn có thể mặc.”
Y đã biết mình rốt cuộc tại sao lại hình thành vấn đề tâm lý này, cho nên tự nhiên có thể hiểu được rốt cuộc cái nào mới là mâu thuẫn tiềm thức, mà cái nào lại có thể thử tiếp nhận.
“Thì ra cậu chỉ cần không bó cổ là được à?” Đường Húc Hải kinh ngạc, sau đó nói: “Như vậy cũng nhiều sự lựa chọn hơn.”
Phó Sử Ngọ giơ tay lên chỉ vào vị trí nút thứ ba của sơ mi, nói: “Đến đây là được rồi.”
Cổ áo nếu chạy đến vị trí này, thật sự có thể xứng đáng với cái tên cổ áo rộng.
Đường Húc Hải hết chỗ nói, trong quần áo cho nam cổ áo rộng đến vậy đại khái cũng chỉ có áo lông.
Cài nút lại cho Phó Sử Ngọ xong, hai người rời khỏi phòng cứu thương trở về chỗ của mình tự thay quần, liền ra bờ hồ lần nữa.
Chờ đến bờ hồ, đám người náo nhiệt vây xem cũng đã tản ra, chỉ còn lại người của tiểu đội bọn họ đứng ở đó bàn luận đủ điều về con cá khổng lồ này.
“Thế nào? Con cá này làm sao?” Đường Húc Hải hỏi.
Ôn Triệu Minh nghe náo nhiệt cũng chạy qua coi, anh tiếp lời: “Con cá này tổng cộng bảy mươi tám kí.”
“Các anh còn đi cân?” Đường Húc Hải buồn cười nói: “Nó nặng nhiêu kệ mịa nó, dù sao hôm nay cũng vào bụng người thôi.”
“Cá chuối lớn như vậy thật khó gặp.” Hoắc Ân Đình nói.
“Ừ, cá lớn vậy, không biết đã bao nhiêu năm chưa nhìn thấy.” Mã Đông nói.
“Tôi nghĩ trước kia con cá này nhất định ở trong hồ, ý tôi là trước khi khu phong cảnh thành lập.” Lưu Chiêu phân tích: “Bằng không khu phong cảnh mới xây có mấy năm, không có khả năng có cá lớn vậy. Hồ Thủy Kính trước kia đánh bắt quá độ, con cá này lại tránh được một kiếp. Sau đó chờ đến khi bắt đầu khôi phục sinh thái hồ Thủy Kính lại đưa lên rất nhiều cá con, thức ăn của nó phong phú, lại bắt đầu sinh trưởng tốt.”
Lưu Chiêu nói rất có thể chính là sự thật.
Dù sao nếu không có mười mấy năm, cá cũng không lớn hơn cả thước thế này được.
Đường Húc Hải vẫn hồn nhiên không thèm để ý, chỉ tính đến menu của con cá thôi.
Cá chuối cực lớn, mười một người căn bản ăn không hết, trời thế này cũng không thể bảo quản liền dứt khoát tìm đến Chu Vĩ Hoa, phân một phần cá cho họ.
Một giờ sau, cơm trưa ăn trễ quả thực chính là tiệc cá phong phú.
Không chỉ thỏa mãn nguyện vọng ba món của Đường Húc Hải, thậm chí còn vượt qua mong đợi.
Chất thịt cá chuối cực ngon, ai ăn đều khen không dứt miệng.
Thậm chí Lưu Chiêu còn nói: “Có phải tất cả loài biến dị đều là mỹ vị cực phẩm không? Thịt bò dị năng đã ngon cực, cá này cũng số dzách không kém a.”
Lưu Bội Kỳ lắc đầu: “Cái này chưa chắc, bắp dị năng không phải vị cũng vậy sao?”
“Đó là vấn đề chủng loại bắp, nói không chừng đổi thành những thứ khác sẽ có bất đồng.” Lưu Chiêu kiên trì quan điểm của hắn, thủy chung cho rằng thịt biến dị sẽ càng ngon.
“Nói vậy, alien và màn trời ít nhất làm một chuyện tốt, cải thiện bàn ăn của nhân loại. Cũng không làm người ta căm hận như vậy, ha hả.” Chân Tử nói một chuyện cười cực nhạt.