Một bên tay Ôn Triệu Minh có thương tích, tự nhiên không thể như bọn họ, chỉ tựa vào xe nhìn ra hồ Thủy Kính bao la không thấy biên giới.
“Anh Ôn, tay anh không sao chứ?” Miêu Gia cất cái lap của cậu, nhảy xuống hỏi.
Ôn Triệu Minh hơi nâng tay lên, nói: “Không sao, chắc là gãy xương, dưỡng một thời gian liền khỏi.”
Trước đó Đường Húc Hải đã cố định rồi băng bó cho anh rồi, hiện tại thân thể của họ khỏe hơn trước nhiều, không đến hai tháng là lành thôi.
Tay nghề của Đường Húc Hải tuy không chuyên nghiệp như bác sĩ. Nhưng tình huống thế này họ đã từng nhiều lần gặp phải trên chiến trường, nhiều ít cũng có thể xử lý chút.
“Anh không cần bó nẹp gì đó sao?” Miêu Gia run rẩy khóe miệng, nhìn cánh tay băng băng gạc kín mích, cứ y như xác ướp.
“Không sao, treo như vậy không nhúc nhích là được.” Ôn Triệu Minh nói: “Không cần quản anh, em đi chơi đi.”
Bởi vì alien cao đẳng kêu gọi alien du đãng gần tỉnh lộ về hết, hơn nữa có hình vệ tinh của Miêu Gia chỉ dẫn nên họ đi rất thuận lợi, chỉ gặp mấy con alien hoạt động ly đàn mà thôi.
Cũng nhờ thời cơ vừa vặn, họ hoàn toàn bắt kịp hôm sau khi màn trời mở lại là lên đường. Lũ alien cao đẳng hiện đang vội vàng thu gom alien bình thường, mới để họ an toàn đi trên đường như vậy.
Không thể không nói, quyết định lâm thời dừng lại của Đường Húc Hải hết sức chính xác.
Hồ Thủy Kính cực lớn, chung quanh nó toàn là làng du lịch, tiệp nhận hơn vạn người lâm thời đặt chân cũng không sao hết.
Sắp xếp đồ đạc của mình xong, họ gần như không thể chờ nổi liền nhào tới bên hồ đi dạo, thả lỏng tâm tình căng thẳng hơn hai tháng qua.
“Nghỉ ngơi, là vì đi xa hơn nữa.” Đường Húc Hải nhếch khóe miệng ôm cánh tay, nói với Phó Sử Ngọ đang đứng một bên thích ý hứng gió mát.
“Anh nói đúng.” Phó Sử Ngọ bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
Liền tính y ngơ đến cỡ nào, cũng phát giác quyết định này của Đường Húc Hải là vì y. Giống hệt như lần đó hắn ôm một đống đồ chạy đến trước mặt y hiến vật quý, Đường Húc Hải chẳng thèm che dấu chút nào.
Thấy Phó Sử Ngọ rốt cục đã hiểu, Đường Húc Hải cảm thấy mỹ mãn liền im lặng. Hai người đứng bên mặt hồ duyên dáng lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp.
Lưu Bội Kỳ nắm một nắm hạt cỏ trong tay, cau mày cân nhắc.
Hôm qua lúc bắt thỏ hắn phát hiện, cỏ này khá là cứng, hắn bèn nghĩ không thì thử dùng mấy hạt cỏ này thí nghiệm coi sao.
Hiện tại trong tay hắn chỉ có hạt của Đại vương bắp. Mấy cây bắp kia nhìn qua thì thanh thế to lớn, kỳ thật hù người còn được chứ lực sát thương cũng không ra làm sao.
Nhưng hạt cỏ này thì không, ít nhất về mặt làm bẫy vẫn có tác dụng không tồi.
Lưu Bội Kỳ thử kích thích hạt giống, sau đó hắn cũng không sốt ruột cho chúng nẩy mầm, mà ném hạt xuống đất, hạt cỏ chớp mắt mọc lên, rễ chui vào đất, nhanh chóng lớn mạnh.
“Xem ra mấy cây cỏ này đỡ tốn sức hơn bắp.” Lưu Bội Kỳ ngồi chồm hổm ở đó nhìn cỏ mà lầu bầu.
“Anh Lưu, anh làm gì vậy?” Miêu Gia đi ngang qua, tò mò xúm lại coi.
Trong đội cậu là nhỏ nhất, mà ngay cả Chân Tử mới tới, cũng lớn hơn cậu.
Miêu Gia lại dẻo miệng, tự nhiên là anh ơi chị ơi mà gọi —— trừ Hollande ra, ban đầu là vì nước ngoài người ta không có vụ này, sau đó Hollande lại không tin kỹ thuật của cậu, khiến Miêu Gia triệt để ghi hận.
“Anh đang thí nghiệm hạt cỏ này.” Lưu Bội Kỳ ngẩng đầu bảo.
“Đây là anh trồng hả?” Miêu Gia cũng ngồi xổm xuống, “Có gì khác những thứ cỏ khác a.”
“Em đưa chân qua đạp thử đi.” Lưu Bội Kỳ cười xấu xa dụ.
“?” Miêu Gia không hiểu sao liền đứng lên đạp qua.
Chỉ nháy mắt, cỏ dại bị cậu giẫm dưới bàn chân đột nhiên phát lực, sinh trưởng mạnh gắt gao quấn lấy chân cậu.
Miêu Gia lập tức há mồm, “A” quát to một tiếng, sau đó ra sức kéo chân mình ra.
“Ha ha ha ha ha!!” Lưu Bội Kỳ ôm bụng cuồng tiếu.
Miêu Gia dùng lực thật mạnh, thân thể không ổn lung lay, sau đó liền nện mông xuống đất.
Cậu không tin nổi nhìn nhánh cỏ trói lấy mình, “Anh Lưu, là anh khống chế hả?”
Lưu Bội Kỳ cười đến thân tâm sướng rơn, toàn thân thích thú chịu không nổi, hắn đắc ý nói: “Thế nào? Anh Lưu mày có chút tài năng đúng không?”
“Anh trâu bò quá! Làm loại bẫy này thật sự thần không biết quỷ không hay.” Miêu Gia giơ ngón tay cái với hắn.
“Hắc hắc, anh chính là muốn dựa theo hướng này phát triển a!”
Lưu Bội Kỳ cùng Miêu Gia như mấy thằng nhóc chiếm được đồ chơi mới, hưng phấn thực nghiệm khắp nơi.
Cỏ dại thì nơi nào cũng có, ném vào trong đó liền không nhận ra cây nào là Lưu Bội Kỳ trồng, cây nào là sinh trưởng tự nhiên.
Nhưng mấy mầm cây Lưu Bội Kỳ kích thích mọc lên hắn lại có thể xác định thông qua năng lượng mình lưu lại.
Lưu Bội Kỳ hơi tiếc hận nói: “Đáng tiếc loại cỏ này chỉ biến dị, không phải dị năng, cũng không có đầy đủ ý thức công kích tự chủ.”
“Đừng cảm khái nha! Anh Lưu, thỏ đến thỏ đến, mau chụp nó!” Miêu Gia hưng phấn chọt chọt Lưu Bội Kỳ.
Lưu Bội Kỳ cùng Miêu Gia cũng không cần đuổi theo con thỏ, chỉ cần nhìn thấy nó xuất hiện ở vị trí nào, liền thúc cỏ ở chỗ đó trực tiếp cuốn chặt lấy con thỏ.
Lũ thỏ phần lớn đều bất ngờ không kịp đề phòng, tất cả bị tóm cổ hết.
Hai người Lưu Bội Kỳ chơi vui đến quên cả đường về, bắt thỏ càng ngày càng nhiều, làm mấy tiểu đồng đội khác thán phục gia nhập chơi chung.
“Ha ha ha~ bên này bên này, Anh Lưu mau lên!” Tiếng Chân Tử xa xa truyền đến.
Phó Sử Ngọ Đường Húc Hải tò mò liếc nhìn bọn họ một cái.
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Không biết, đại khái đang bắt thỏ đi.” Đường Húc Hải ôm cánh tay tùy ý nói.
“Chúng ta cũng đi qua đi.” Phó Sử Ngọ háo hức muốn chạy qua coi náo nhiệt.
Thế nhưng, Đường Húc Hải lại tóm lấy y kéo lại: “Từ từ, thỏ hôm qua ăn rồi, hôm nay bắt nữa cũng ăn y chang thôi.”
“Vậy làm sao?” Phó Sử Ngọ không hiểu nhìn hắn.
“Muốn ăn cá không?” Đường Húc Hải nhướng mày nhìn y.
“Anh muốn câu cá?” Phó Sử Ngọ bất ngờ nhìn hắn.
“Không cần câu, trực tiếp dùng gậy xiên cá!”
Đường Húc Hải nói làm liền làm, hắn cuốn quần lên, cởi bỏ áo khoác tay dài- bên trong chỉ còn cái áo may ô, liền cứ vậy xuống nước.
Thấy thế Phó Sử Ngọ bật người quên béng náo nhiệt bên kia, hưng trí bừng bừng nhìn trong tay Đường Húc Hải chậm rãi thò ra một xiên thép. Đường Húc Hải đi từ từ vào chỗ sâu trong hồ.
Hồ Thủy Kính là khu thắng cảnh, mấy năm gần đây được bảo hộ rất tốt. Nếu là ngày thường, Đường Húc Hải dám trực tiếp xuống nước như thế, đảm bảo sẽ bị nhân viên công tác mời đi uống trà.
Nhưng hiện tại cả làng du lịch cũng chỉ có khách qua đường là họ, những người khác tự nhiên sẽ không tự rước mất mặt đi lên khoa tay múa chân với Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải lẳng lặng đứng ở mực nước cao nửa người, tay giơ cao cái xiên vẫn không nhúc nhích, một lát sau hắn đột nhiên mãnh liệt đâm xuống. Chờ hắn giơ lên, trên xiên đã cắm một con cá lớn còn sống đang liều mạng giãy giụa!
“Cá lớn quá!” Cả Đường Húc Hải cũng kinh thán, con cá này ước chừng có năm sáu kí, đem lên đất liền cũng coi là loại lớn.
Phó Sử Ngọ thấy thế cũng đứng không yên, y trực tiếp cởi giày dã chiến ra, liền chân trần xuống nước luôn.
“Cậu đứng bên trên chờ tôi không được à.” Đường Húc Hải giơ xiên thép đi qua.
“Tôi cũng muốn thử.” Phó Sử Ngọ nóng lòng muốn thử nói.
“A?” Đường Húc Hải cười như không cười nhìn y, không có ý tốt nói: “Được a.”
Chờ hắn lên bờ, hất ngất con cá lớn này, sau đó nhổ cỏ cột qua mang cá.
Đường Húc Hải nhìn nhìn, vẫn không yên lòng, ngẩng đầu nhìn xa xa hô: “Các anh lại đây một người, đi tìm một thùng nước đến đây.”
Chân Tử đang chơi hăng say bên kia quay đầu lại, thấy con cá lớn thế, mắt liền sáng lên chạy qua: “Anh Hải, đây là anh bắt hả?”
“Ừ, đi tìm cái thùng bỏ nó vô, chiều chúng ta ăn cá nướng.” Đường Húc Hải bảo.
“Quá tuyệt vời!” Chân Tử mừng húm, cô từ mạt thế tới giờ chưa từng được ăn cá nha.
Miêu Gia lúc này cũng chạy đến, bắt thỏ nửa ngày, cậu cũng mệt, thấy bên này có mới mẻ nhìn chạy lại đây.
“Chú tới đúng lúc, nắm con cá này, đừng cho nó nhảy vào chỗ nước đọng.” Đường Húc Hải dặn.
“Em biết, giao cho em đi, không thành vấn đề!” Miêu Gia vỗ ngực cam đoan.
Thấy Miêu Gia như vậy, Đường Húc Hải không khỏi bồi thêm một câu: “Đừng sơ suất, con cá này hấp thu phân tử Nguyên rồi, mạnh hơn mấy con cá có kích thước tương đương hồi đó nhiều.”
Miêu Gia lúc này mới thận trọng vươn hai tay ra nắm dây cỏ.
Phó Sử Ngọ cầm cái xiên Đường Húc Hải đưa, cùng Đường Húc Hải đứng ở trong nước.
“Nhìn a.” Đường Húc Hải ra hiệu cho y, sau đó ngay lúc một con cá bơi qua hắn nhanh tay lẹ mắt cắm phập cái xiên vào trong nước.
Chờ hắn thu tay lại, trên xiên liền cắm một con cá trắm cỏ chừng kí.
“Thấy rõ rồi chưa?” Đường Húc Hải hỏi.
“Ừm.” Phó Sử Ngọ nghiêm túc gật gật đầu.
“Vậy cậu thử coi.” Đường Húc Hải xấu xa dụ, sau đó xoay người nắm xiên bơi lên bờ.
Xiên cá cũng không đơn giản như nhìn thấy, bởi vì trong nước có góc chiết xạ nhất định, cho nên vị trí mắt nhìn đến không nhất định là vị trí chính xác.
Người không đủ kinh nghiệm, ban đầu không nắm được bí quyết luôn đâm hụt.
Đường Húc Hải muốn Phó Sử Ngọ tự mình thử qua, chờ sau khi chịu thiệt, thể nghiệm rồi, lại đến dạy y cách chính xác nhất.
Hắn xoay người đi cất cá, Phó Sử Ngọ liền một mình đứng trong nước.
Đường Húc Hải liên tiếp bắt được hai con cá lớn, điều này làm Phó Sử Ngọ cảm xúc tăng vọt. Y cong thắt lưng, học theo Đường Húc Hải cứ nín hơi, lẳng lặng chờ cá bơi qua.
Trước kia cá trong hồ Thủy Kính đều bị cư dân phụ cận bắt gần hết, đa số cá trong hồ đều là sau khi khu phong cảnh thành lập, người của làng du lịch thả nuôi, sau đó trải qua nhiều năm sinh sản, dần dần phong phú lên.
Hơn nữa sau lúc màn trời mở ra, phân tử Nguyên trải rộng trong không khí, nước. Đám cá lại trải qua quá trình chọn lọc tự nhiên, cá lớn nuốt cá bé, càng thêm thông minh, cường tráng.
Phó Sử Ngọ ngược lại không tham lam đặt mục tiêu ngay trên cá lớn, chờ một con nhỏ cỡ nửa kí lội tới, y học theo động tác của Đường Húc Hải, đâm mạnh cái xiên xuống.
Phó Sử Ngọ học cái gì cũng rất nghiêm túc, nên Đường Húc Hải căn bản không biết là, vừa rồi lúc hắn đâm cá, Phó Sử Ngọ dùng cảm quan gắt gao tập trung vào động tác của hắn.
Bộ dáng Đường Húc Hải đâm cá vừa rồi y nhìn vào trong đáy mắt, căn bản không chú ý góc độ giữa mặt nước và cái xiên.
Thế nhưng Phó Sử Ngọ cũng không cần để ý vấn đề này, y trực tiếp dùng cảm quan, không dùng mắt thường nhìn nên cũng không tồn tại vấn đề góc chiết xạ gì.
Trên tay phải Phó Sử Ngọ còn có băng gạc nên nắm ở chỗ cao cách xa mặt nước, tay trái nắm ở dưới. Một xiên đâm xuống, liền tinh chuẩn đâm vào người cá nhỏ.
“Tôi đâm trúng rồi!” Phó Sử Ngọ vui vẻ giơ xiên về hướng Đường Húc Hải khoe.
“Nhanh vậy?!” Đường Húc Hải bất ngờ, hắn lội nước đi tới nhìn, trúng thật.[ -_-]
Phó Sử Ngọ đâm trúng cũng không phải cá trám cỏ bình thường, mà là một con cá chuối chất thịt càng tuyệt.
“Cậu đâm sao vậy?” trong giọng nói của Đường Húc Hải mang theo không thể tin.
Phó Sử Ngọ vô tội chớp mắt mấy cái: “Tôi chỉ làm theo động tác của anh, lập tức trúng a.”
“Theo động tác của tôi?” Đường Húc Hải lặp lại lần nữa, “Cậu ngắm vị trí dưới nước, hay trên mặt nước?”
“Tôi trực tiếp đâm vào con cá.” Phó Sử Ngọ bảo.
“Ý cậu là không ngắm mặt nước cũng không dưới nước?” Đường Húc Hải sắc bén nói.
“Tôi trực tiếp dùng cảm quan đâm vào cá, không dùng mắt nhìn. Làm sao vậy?” Phó Sử Ngọ không hiểu.
Loại năng lực này của y giờ dùng càng ngày càng thường xuyên, y cũng phát giác năng lực này rất tiện dụng, cho nên vừa rồi gần như không cần nghĩ ngợi liền dùng nó mà ngắm.
“Không…” Đường Húc Hải không lời gì để nói nghẹn họng, sao có thể nói là vừa rồi tính xấu bụng hư hỏng của hắn lại tròi lên.
Phó Sử Ngọ get kỹ năng xiên cá, liền như bọn Miêu Gia hưởng thụ được lạc thú không ngừng vồ trúng con mồi.
Mắt thấy Phó Sử Ngọ xiên trúng càng ngày càng nhiều, Đường Húc Hải bất đắc dĩ thu hồi xiên.
Y xiên cá giỏi, còn không phải nhờ cái xiên của hắn quá đỉnh sao. Đường Húc Hải phẫn nộ nghĩ.
“Húc Hải! Anh xem!” mắt Phó Sử Ngọ nhìn chằm chằm vào giữa hồ, một cái bóng đen từ dưới mặt nước nhanh chóng trồi lên.
“Đó là cá hả?” Đường Húc Hải không xác định hỏi.
Cái bóng kia thật sự quá lớn, không chừng còn dài hơn một thước.
“Cá nước ngọt lớn đến vậy, tôi lần đầu tiên thấy đó.” Phó Sử Ngọ kinh thán.
“Không bằng bắt nó ăn đi?” Đường Húc Hải hỏi ý kiến.
“Thôi khỏi đi?” Phó Sử Ngọ đạo: “Lỡ đâu cũng như con bò kia là động vật dị năng thì làm sao?”
Lời này khiến Đường Húc Hải đánh mất chủ ý, đáng tiếc có đôi khi thế sự chính là vô thường như vậy. Người không đụng núi, núi ngược lại canh người mà sập.
Cũng có lẽ là cảnh tượng náo nhiệt bên này hấp dẫn con cá lớn kia, nó lặng lẽ ẩn mình bơi đến, chỉ tiếc đến chỗ nước cạn thân thể khổng lồ kia liền bán đứng nó.
Mặt Đường Húc Hải lạnh lại, tay lập tức trồi lên một cây xiên thép đặc biệt thô to, hắn còn chưa động. Nhưng có lẽ là cảm nhận được khí thế trên người hắn, con cá lớn kia soạt vẫy mạnh đuôi một cái.
“Rào ——” giống như sóng biển vỗ vào mặt, phần ngực cùng đầu duy nhất còn chưa ướt của Đường Húc Hải lập tức ướt mèm.
Đường Húc Hải đơ mặt lau nước, cái bóng to đùng kia, bơi qua lại tại chỗ đó một vòng, vẫy sóng nước thêm một cái, lại một đợt ào ~
Đây là khiêu khích hả? Tuyệt bức là khiêu khích đúng không?!
Như vậy mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được a!
Đường Húc Hải trực tiếp nổi giận, cư nhiên bị con cá cưỡi trên đầu diễu võ dương oai!
Hắn quay đầu hỏi Phó Sử Ngọ một câu: “Cậu xác định đây không phải cá dị năng?”
Phó Sử Ngọ nhịn cười: “Không, con này không phải, đại khái xem như biến dị đi.”
“Hừ hừ hừ ~” Đường Húc Hải âm hiểm mỉm cười, trong tay chộp lấy xiên liền nhào lên, “Đêm nay liền một cá ba món, bỏ mày vào nồi chắc rồi!”
Đường Húc Hải tới gần con cá chuối giữa hồ, con cá cũng không né xa, lấy hình thể của nó, quả thật cũng không có gì e ngại.
Phó Sử Ngọ sợ hắn chịu thiệt, vội vàng cũng đến giữa hồ giúp hắn.
Trên bờ bên này cũng chú ý thấy nó, càng ngày càng nhiều người xúm lại.
“Quả! Cá quả bự kinh hồn a!”
“Cá to vậy, ít nhất cũng dài một thước hai ba gì đó!”
“Cừ thật, cỡ nhiêu kí ha?!”
“Ít nhất hơn trăm kí ấy chứ?”
Đường Húc Hải mắt điếc tai ngơ không thèm nghe tiếng ồn ào phía sau, nhất định phải chế phục con cá chảnh tró không để hắn vào mắt này.
Phó Sử Ngọ tâm tình có chút cổ quái. Đường Húc Hải nhân duyên xấu đến cỡ nào a, đầu tiên là bắp, tiếp lại là cá, con nào con nấy canh hắn mà khi dễ.
Phó Sử Ngọ lúc nhỏ từng học bơi lội, hàng năm vừa đến hè cũng có đến bể bơi, y nhẹ nhàng hoạt động trong nước, đuổi tới bên người Đường Húc Hải.
“Cậu tới đây làm chi?” Đường Húc Hải kinh ngạc, “Tay cậu có bị thương, dính nước thì làm sao!”
“Không sao.” Phó Sử Ngọ nhếch môi nói: “Vết thương sắp lành, gần kết vẩy hết rồi.”
“Không được, vậy cũng không thể ngâm nước.” Đường Húc Hải khó thở.
“Tôi phải giúp anh.” Phó Sử Ngọ nghiêm túc nói, “Không thể nhìn anh bị khi dễ không lo.” [=.=~ Tội ảnh quá ha, mịa giết ngta xong rồi ăn dộng mà nói chuyện nghe bị ức hiếp dữ lắm ]
Tim Đường Húc Hải bị những lời này làm lỗi một nhịp, lập tức trăm mối ngổn ngang.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ hắn luôn bận làm việc, chỉ cung cấp cho hắn cuộc sống đầy đủ và tiền tiêu vặt dư thừa, căn bản không quan tâm quá hắn chơi với ai. Hắn trốn học đánh nhau thế nào cũng chẳng để ý.
Hắn đánh nhau rất lợi hại, đến khiêu khích tự nhiên cũng nhiều, thậm chí có ỷ vào tuổi lớn thể trạng cường tráng khi dễ hắn. Bao nhiêu lần hắn về nhà, trên người đầy vết thương, cũng chỉ là tự mình xử lý.
Chờ đến khi làm binh, lại bắt đầu hoà mình cùng chiến hữu, từ trước tới giờ cũng chỉ có hắn khi dễ người ta thôi.[thấy chưa -.-]
Vì thế, tới giờ chưa từng có ai nói hắn bị khi dễ không thể không quản.
Khóe miệng Đường Húc Hải run run, không biết muốn cười, muốn giận, hay muốn khóc đây.
“Liền cái thể trạng thế này của cậu, thôi lòng tôi nhận là được rồi.”
“Đừng xem thường người ta nha.” Phó Sử Ngọ không phục nói.
Tay y nắm chặt xiên liền lặn xuống nước.
Đường Húc Hải sợ y bị thương cũng nhanh chóng lặn xuống theo.
Lượng hô hấp của hai người đều không tồi, rất nhanh liền bơi tới bên người con cá trong nước.
Đến đáy nước, hai người mới nhìn rõ con cá này, một con cá chuối khổng lồ.
Con cá tròn mà dài, trên người đều là vảy nhỏ, lưng bụng có gai, miệng mọc đầy răng nhọn.
Hiểu biết của Phó Sử Ngọ đối với loại cá này, cũng chỉ giới hạn ở: nó là cá ăn thịt, chất thịt rất tươi, bởi vì là ăn thịt, cho nên sẽ rất hung mãnh.
Nếu nói đối phó một con cá dưới nước, đối với hai người mà nói cũng khá bất lợi.
Cá chuối vẫy đuôi một cái, liền như tên nhọn lao nhanh về hướng hai người.
Nhưng mà, Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải đều không phải người bình thường, nếu con cá này là dị năng có lẽ còn kiêng kị một phần, nhưng chỉ biến dị, vẫn chưa thể uy hiếp được hai người từng luân phiên trải qua nhiều cuộc chiến này.
Đường Húc Hải cười gằn, cây xiên trong tay rất nhanh thay đổi hình dạng, mũi nhọn um tùm che kín một mặt, con cá này nếu dám tông vào, không chết cũng trọng thương.
Cá chuối đột nhiên đổi chiều, quay đầu phóng về hướng Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ càng linh hoạt, y chỉ đổi hướng một cái, giơ cây xiên lên góc độ xảo quyệt chọt vào mang cá.
Chờ cá chuối nhào đến, lực va thật mạnh khiến mang trái của nó bị đâm toạt ra.
Cá chuối đau đến không ngừng quay cuồng, tức thì bị kích khởi hung tính.
Nó há cái mồm đầy răng nhọn ra, xù mang bên kia lên, thoạt nhìn vừa hung ác lại đáng sợ.
Cá chuối di chuyển đến bên người Đường Húc Hải dùng đuôi chụp hắn, sức của cái đuôi lớn đến vậy, nếu vỗ vào người, đủ để làm nội tạng bị thương.
Đáng tiếc nó đối mặt không là người thường, mà là Đường Húc Hải thân kinh bách chiến hiện giờ lại có dị năng kim loại.
Đường Húc Hải đối mặt trọng kích lại sừng sững không sợ, dị năng bắt đầu sôi trào, kim loại trong tay nhanh chóng biến thành một mũi nhọn, đón nhận cú đánh ngay chính diện.
Đuôi cá bị đâm xuyên qua toàn bộ, Đường Húc Hải cũng bị sức quất quá mạnh này ép lui về phía sau.
Phó Sử Ngọ bắt lấy thời cơ, giơ cây xiên lên hung hăng đâm vào đầu cá.
Thân thể nó phản xạ có điều kiện không ngừng giãy giụa, Đường Húc Hải buông tay ra, cá chuối chậm rãi chìm xuống đáy hồ.
Phó Sử Ngọ cũng buông ra để khỏi bị thể trọng của nó kéo chìm nghỉm.
Lúc này họ đã đến chỗ khá sâu, hai người vẫn luôn nín thở.
Bên môi Phó Sử Ngọ phun ra một đợt bọt nước, dương quang giữa trưa chiều xuyên qua mặt hồ, làm Phó Sử Ngọ thoạt nhìn trắng đến kinh người.
Đường Húc Hải chèo cánh tay một cái, mắt mở không chớp nhìn y chòng chọc.
Style mắt kính của Phó Sử Ngọ lúc lặn vào nước như đã mất đi hiệu quả đi kèm: khuôn mặt y tuấn tú, hai mắt đen bóng, tóc theo nước mà bồng bềnh đung đưa, áo sơmi carô màu xanh, quần tây đen, đôi chân trần. Dương quang chiết xạ dưới nước, lay động heo hắt, nước hồ xanh lam xa xa gần gần, hình thành cảnh tượng mộng ảo tựa như một danh họa Âu Châu.
“?” Phó Sử Ngọ quơ quơ tay về hướng Đường Húc Hải vẫn đang cứng đơ ở đó. Lượng hô hấp của y cũng tương đối không tồi, thời gian nín thở cũng rất dài. Mà lâu vậy Đường Húc Hải cũng không thấy hết hơi, xem ra hắn cũng là cao thủ bơi lội a.
Đường Húc Hải bị y quơ liền khụ ra một đống bọt khí, luống cuống tay chân vẫy nước, liều mạng mà bơi lên trên.
Phó Sử Ngọ thấy thế liền biết hắn sặc nước, cũng nhanh chóng bơi lên phía trên.