Mạt Thế Trùng Sinh Nhất Ái Tâm

chương 2: hồ nước

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lang thôn hổ yết một hồi cái bàn ăn, cảm giác thõa mãn cực điểm. năm hắn mới được ăn ngon như vậy, ở mạt thế một miếng mì ăn liền hết hạn cũng làm người ta sống sót, huống chi.... Hắn khinh bỉ chính mình lúc đó yếu ớt, để y chịu không ít khổ.

Hắn bỏ lên phòng, hắn cần kế hoạch hoàn hảo cho mạt thế. Cái tiên quyết chính là lực lượng, thực lực mới có thể lo lắng chính mình. Còn vật tư, hắn không thiếu tiền, nhìn cái thông báo tin nhắn từ ngân hàng, hiện thị tài khoản con số, khiến hắn buồn cười, bây giờ hắn không thiếu chính là tiền, cha hắn đối với hắn về vật chất thõa mãn hắn nhất, chỉ cần hắn muốn, cái gì cũng có thể.

Tiếng điện thoại vang lên, hắn nhìn màn hình, cười cợt châm chọc, nhắc tới tào tháo thì tào tháo đến ngay. Hắn thờ ơ lạnh lẽo nói:

_Alo. Chuyện gì?

Giọng nói trầm ấm vang lên đầu dây bên, hắn từng nghĩ giọng nói này rất yêu thương hắn, đối với vô cùng tốt, rốt cuộc hắn biết khi cha đối với hắn tuyệt tình thì thì cũng bằng giọng nói này. Tâm hắn lạnh ngắt, một cỗ căm giận vang lên từ tân trong lòng:

_ Dao à, cha xin lỗi. Hiện cha đang công tác ở nước ngoài. Không thể gặp con. Cha sẽ bồi thường cho con.

_ Bằng cái gì?

_ Không phải con thích chiếc Audi R sao? Cha sẽ mua cho con.

_ Tôi không thích Àudi nữa, hiện tại tôi thích cái hummer và thật nhiều tiền, tôi muốn chơi chứng khoán.

_ À. Hiện tại trong quân đội mới nhập về mười mấy chiếc, mấy ngày nữa sẽ mang tới cho con. Tiền con muốn bao nhiêu?

_ tỉ.

_ Như vậy thật nhiều nha.

_ Thế nào? Tiếc tiền?

_ Không có. Con thích là tốt rồi.

_Tôi còn muốn súng.

_ Dao à. Cái này không thể?

_ Không phải tôi muốn gì cũng được sao?

_ Thôi được rồi. khẩu súng lục thôi.

_ Gtar- và IMI UZI, càng nhiều càng tốt, hơn nữa đạn phải nhiều.

_ Đó toàn vũ khí hạng nặng, hơn nữa dân thường không được sử dụng.

_ Tôi là dân thường?

_ Được rồi. Con thích là được.bg-ssp-{height:px}

Hắn lạnh lùng cúp máy, audi ở mạt thế không bằng một gói mì hết hạn, tiền ở mạt thế là đồ nhóm lửa. Hừ. Vật tư là thứ mạt thế cần nhất, thức ăn và thực lực sẽ quyết định sinh tử người khác. Hắn muốn kiếm tra nước hồ, năm đó hắn vừa thăng cấp thì hồ nước xuất hiện, bị đàn tang thi quần công, chỉ có thể để mặc bọn chúng kéo tới xâu xé. Hắn nhớ lúc trước khi chay trốn dị thú cấp ở hồ nước,hắn vô tình hút một vật thể đá màu xanh lục vô cùng lớn, sau này không có thời gian để xem xét sớm đã mang nó vứt xó. Chỉ là sáng nay xem xét, thì thấy ở đáy hồ hơn nữa còn phát sáng, nước trong hồ tinh khiết sạch sẽ đến mức không tin nổi. Hắn muốn thử xem hồ nước đó tác dụng bao nhiêu hay chỉ là nước đó tinh khiết bình thường.

Hắn muốn thử nhưng bà vú Út có chìa khóa phòng hắn, hắn không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, không muốn phiền phức mà thôi. Hắn thu xếp ít đồ, khoác ba lô ra ngoài, thì vú Út giữ lại, ân cần và quan tâm thật sự là hắn kiếp trước sẽ vô cùng ấm áp nhưng mà hiện tại.. Hắn cười khẩy rồi hất tay bà ta ra:

_ Từ khi nào tôi phải thông qua bà?

Bà ta giả vờ cuống quít nói:

- Là không phải thiếu gia. Vú chỉ hỏi để lỡ ông chủ hỏi tôi còn trả lời.

_ Du lịch Hạ Long.

_ Được rồi. Cậu chủ phải mang theo bảo tiêu a. Liền mang theo Minh và Vũ đi đi.

Hắn không kiên nhẫn nhìn bà ta, tâm tình lạnh lẽo càng xuống thấp. Hài hước thay, cho một đám chó săn theo hắn để giám sát,hắn lạnh giọng:

_ Một tên mỏ nhọn, một tên ẻo lả mang theo lại vô cùng chướng mắt.

_ Thiếu gia, không thể không mang theo bảo tiêu a.

_ Mang Tuấn và Lãnh theo.

Hai tên này không có a dua nịnh nọt bà ta, có thể tạm tin. Nói rồi hắn đi thẳng xuống gara xe, hai bảo tiêu hắn chọn đã đợi hắn bên dưới mở cửa xe cho hắn. Hắn nhìn hai bảo tiêu trước mặt, Vũ Tuấn là nhìn rất trầm mặc nhưng hắn là bảo tiêu rất tận tụy a, Lê Lãnh lại là tên cà lơ phất phơ nhưng luôn ở cạnh Vũ Tuấn mọi lúc kể cả lúc mạt thế hàng lâm. Trong lòng rơi vào trầm mặc, mạt thế đã trở thành thành cái gì gai trong lòng hắn, chỉ cần nhớ đến hắn tự chủ khiến tâm hắn dày thêm một tầng lạnh lẽo. Hắn lạnh lẽo phân phó:

_ Tỉnh Y.

Hai bảo tiêu nhìn nhau, không phải Hạ Long sao? Hắn nhìn hai người, không kiên nhẫn hỏi:

_ Ý kiến?

Hai người đồng thời lắc đầu, sau đó khởi động xe xuất phát, thiếu gia tùy hứng không xem ai vào mắt này thì miệng nói muốn thì sẽ nói được không muốn sao? Y tỉnh chỉ cách chỗ hắn tiếng đi xe, chiếc xe Mercedes - Benz lao nhanh trên đường. Dừng ở một khách sạn lớn, cà thẻ ghi nợ xong thì trực tiếp phòng, một đống đồ ăn sau đó quẳng cái chìa cho người kia rồi bỏ lên phòng mình.

Khóa chốt lại rồi bỏ vào nhà tắm, dùng tinh thần lực mình đưa một lượng lớn vào bồn tắm, đổ được nửa bồn thì hắn mồ hôi lạnh đổ đầy mặt, sắc mặt trăng bệch. Nhẫn nhịn cho lượng nước được / bồn, hắn thoát lực ngồi khụy xuống sàn thở dốc, hắn múc cốc nước uống sau đó thoát y phục nằm vào bồn.

Hắn ban đầu không có cảm giác gì nhưng chỉ mấy cái chớp mắt cảm giác nóng làm hắn khó chịu, sau đó đau rát trong người lây lan, cảm giác bị hòa tàn trong lửa nóng đau đớn, hắn cắt chặt răng, đôi môi bị cắt tới bật máu. Máu hắn chảy xuống nước, cảm giác đau đớn tăng lên gấp bội.

Hắn trực tiếp ngất xỉu, hắn không thể biết được cục đá kia chính là nhân của thiên thạch, thiên thạch là thứ ngoài độc trong khiết, lớp vỏ thiên thạch mạng bệnh độc nhưng nhân nó lại vô cùng thuần khiết, năng lượng vô cùng khủng bố. Viên đá khi rơi xuống hồ nước trong không gian của hắn thì vô tình làm không gian của hắn thêm thuần khiết tuyệt đối, nước trong hồ lại mang một thanh tẩy tuyệt đối. Hắn chính là cái dạng mèo mù vớ được cá rán a.

Ps: Mọi người a, lần đầu viết truyện mạt thế. Thật sự đang cầu đóng góp a. Mẹ kế ta còn dày vò nhân vật chính dài dài à. Ahihi

Truyện Chữ Hay