Dương quang chiếu vào phòng, hắn nhíu nhíu mày, bất giác vùng dậy, mâu quang hoảng loạn nhìn quanh, hắn càng mơ hồ nhìn quanh. Hắn còn sống sao, tang thi đã xé rách hắn, đau đớn chân thật như vậy tuyệt đối không phải mơ.
Hắn hoảng loạn nhìn lịch trên tường, ngày tháng năm sao? Hắn lao vào phong vệ sinh, nhìn vào gương hắn giật mình, khuôn mặt này suốt năm mạt thế hắn đã sớm quên, khuôn mặt thiếu niên tuổi hiện trước mặt hắn. Khuôn mặt con non nớt và tuấn lãng, phi giới tính kia làm hắn trước mạt thế vô số lần dở khóc dở cười.
Hắn hung hăng tát mạnh mình một cái, đau quá.... Hắn trùng sinh rồi, trùng sinh rồi, hắn ngồi thụp xuống, hắn cười điên cuồng, cười như chưa bao giờ được cười,rồi từ tiếng cười thành tiếng khóc thê lương. Hắn khóc như chua bao giờ được khóc, bao nhiêu đau đớn, khổ sở suốt năm mạt thế tuôn ra bằng hết, tiếng khóc vang lên suốt buổi sáng.
Đến lúc hắn ngừng khóc, đôi mắt đã sớm sưng húp, khóe mắt đo đỏ. Hắn nhìn trong phòng một vòng, khung cảnh xa hoa trong phòng, năm mạt thế hắn đã sớm quên nơi này. Ánh mắt của hắn rơi vào khung ảnh trên đầu giường, hắn cười cay đắng, khung ảnh thiếu niên đang cười vui vẻ bên cạnh một trung niên.
Tiêu Dao cười gằn, cha hắn là thân bộ trưởng bộ quân sự, quyền lực vô cùng, hắn là con trai nhưng lại là con riêng, cha hắn không có con trai nên với hắn muốn gì được nấy, vật chất là thứ suốt năm hắn không thiếu nhưng người cha này một năm không gặp được mấy lần.
Mạt thế hàng lâm, cha hắn vì chịu áp lực bên vợ mà trực tiếp vất bỏ hắn tự sinh tự diệt. Hắn lúc đó căm thù, căm hận đến cực điểm. Hắn thề một ngày hắn còn sống, nhất định dùng súng bắn nát ngực cha hắn kẻ không có tim gan kia. Rồi Ngạo Thiên xuất hiện, dương quang đời hắn xuất hiện, ôn nhu của y, bảo vệ của y,liều mạng của y làm hắn trầm mê điên loạn. Ngày y vì hắn mà làm mồi cho tang thi, hắn chết lặng, hắn vì câu nói kia của y mà kéo dài hơi tàn.
Lần này, hắn sống lại rồi tuyệt đối sẽ không để bi kịch lần nữa xảy ra, kiếp này hắn sẽ vì y mà làm tất cả, cùng sống cùng chết. Vừa vặn còn hai năm nữa mới đến mạt thế, hắn sẽ chuẩn bị sẽ đến hắn và y sống thoải mái nhất.
Hắn kiểm tra thân thể phát hiện dị năng kiếp trước còn nguyên vẹn, hắn là dị năng không gian và dị năng hệ băng, nhưng vì hăn thể chất yếu kém nên dị năng chiến đấu rất yếu kém, chỉ có dị năng không gian lại vô cùng phát triển. Lại một hồi kiểm tra hắn phát hiện bản thân tinh thần lực lại vô cùng yếu kém, hắn lấy tay che mặt, thật sự vô cùng bất đắc dĩ. Nếu hắn không luyện tập thì mấy cái dị năng này đều vô dụng.
Hắn quan sát một vòng không gian thì mới biết ở giữa không gian có hồ nước trong suốt vô cùng sạch sẽ, có một căn nhà tranh nhỏ, khuôn viên điền viên được sắp xếp làm đất vô cùng hoàn mỹ, trên không có trời lại vô cùng sáng sủa, khí hậu không nóng không lạnh, phi thường đẹp đẽ, không gian rộng lớn khoảng km.
Hắn nở nụ cười thâm ý, nếu hắn quy định tốt không gian, nơi này lại phi thường hoàn hảo để hắn sống tiêu dao nơi mạt thế còn có thế uy no Ngạo Thiên mỗi ngày. Nhớ đến bộ dạng của Ngạo Thiên hắn cười ôn nhu đến cực điểm, kiếp này ta sẽ sống vì ngươi, Ngạo Thiên của ta.
Hắn kiểm tra di năng hệ băng của mình, nhìn miếng băng nhỏ trong tay vừa được ngừng tụ thì cả cơ thể thoát lực, khóe miệng giật giật hắn phát hiện với thân thể hiện tại có bao nhiêu yếu đuối. Hắn phải cường đại, phải mạnh mẽ hơn, Ngạo Thiên của hắn còn đợi hắn. Không phải sao?
--------------------------bg-ssp-{height:px}
Bước xuống lầu một, hắn cười cợt nhìn về phía nữ nhân đang ngôi ở phòng khách. Trần Mĩ Chi thiên chi kiều nữ nhà họ Trần, bề ngoài hiền thục và xinh đẹp nhưng hắn thừa biết dưới cái lốt kia là con quỷ dữ, vì nữ nhân này mà hắn ăn không ít khổ ở năm đầu mạt thế tới lúc ả bị tang thi ăn thịt hắn lại cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Hắn thong thả đi xuống nhìn nữ nhân trước mặt, Trần Mĩ Chi lao tới chỗ hắn, ánh mắt ậng nước đỏ hồng nhìn hắn, giọng ủy khuất chọc người ta thương tiếc ;
_ Dao à, anh phải tin tưởng em. Là hắn cường hôn em,em thật sự không muốn.
Hắn nhếch miệng cười cợt, ả muốn leo lên giường hắn từ lâu, dù gì hắn cũng là con cưng của Bộ trưởng bộ quân sự a, lấy hắn cả đời ăn mặc không lo, hơn nữa có thể nhờ hơi cha hắn mà phát triển gia tộc, đối với ả chỉ có lợi không có hại, vốn dĩ thịt đã tay lại để hắn vô tình bắt gặp ả đang hôn Lưu Minh, hắn nổi giận suốt mấy ngày không liên lạc với ả, ả bắt buộc phải hạ mình xin lỗi hắn. Nhìn bộ dáng nhạt nhẽo của ả, hắn chắn ghét vô cùng, loại nữ nhân này ở mạt thế nếu không có thực lực thì chỉ có thể câu dẫn đàn ông để sống.
_ Không quan hệ, tôi hiện giờ thấy cô thì chán ghét vô cùng. Cút khuất tầm mắt tôi một chút.
Hắn chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này thì lại thấy khuôn mặt mặt của mọi người ơi mạt thế, bẩn thỉu và độc ác được lên ngôi. Hắn không muốn nhìn thấy trong thời bình này. Hắn luyến tiếc thế giới ở hiện tại. Khuôn mặt ả đỏ ửng, đôi mắt đã ra lệ;
- Anh thật sự sao? Em hiện tại đều yêu thích anh. Đừng đối xử với em như vậy.
Sức kiên nhẫn của hắn đã tới đỉnh cao, hắn lạnh giọng:
_ Bảo tiêu trực tiếp mang cô ta ra ngoài. Chậm một giây ta trừ lương của các ngươi.
Nhóm bảo tiêu lôi ả ra ngoài, ả đưa ánh mắt oán độc nhìn hắn, hắn hướng ả nở nụ cười châm chọc rồi quay lưng vào phòng ăn. Hắn đã sớm quen, ánh mắt này chẳng là gì so với mạt thế tàn nhẫn kia, có những người vì đói mà ăn cả đồng loại, hắn lạnh lẽo cười, nụ cười kiến người ta sởn gáy.
Bước vào căn bếp, hắn nhìn bà vú đang dọn cơm cho mình, trong lòng hắn cười châm biếm, bà vú này theo hắn năm nhưng hắn biết bà làm việc cho ai, Vũ Tình Vân, bà ta là vợ của cha hắn bây giờ. Ngẫm lại cả đời trước hắn ngoài Ngạo Thiên thì còn ai thận tâm đối xử với hắn. Chỉ cần nghĩ tới Ngạo Thiên tâm hắn rung lên một hồi, Ngạo Thiên a Ngạo Thiên. Ái nhân của ta, nam nhân của ta.