Một chớp sáng chói lòa lóe lên trong mắt Tân. Mọi thứ bừng sáng rồi lập tức tối sầm lại và bên tai vang lên tiếng nổ đùng.
Giống như là có một trái bom phát nổ ngay phía trên đầu mình vậy, gần lắm. Tân có thể cảm nhận được áp lực sinh ra từ vụ nổ ghì chặt mình xuống nền nhà rồi sau đó lại bốc lên một chút để tiếp tục ném ra bên ngoài. Sóng nhiệt lướt qua cơ thể, hơ cho bộ quần áo khoác da khoác ngoài trở nên nóng bỏng. Và thật nhiều mảnh vụn nhỏ bé của một thứ gì đó vừa bốc cháy vừa bắn lung tung vào người.
Không thể và cũng không muốn phải đối kháng với xung kích của vụ nổ, Tân tự động co người, vai eo phát lực, thuận thế lăn lông lốc ra ngoài.
Cố gắng mở mắt và hít sâu, một thứ mùi khét lẹt và có vị đắng ngắt tràn vào trong cổ họng. Cảm giác không dễ chịu một chút nào nhưng nó giúp cho đầu óc của hắn tỉnh táo lại đôi chút, thoát khỏi cơn choáng váng do âm thanh to lớn và ánh sáng mãnh liệt từ vụ nổ bất ngờ.
Vội vã bò dậy, cũng tiện tay bổ rìu vào đầu gối của một con quái vật đứng gần. Và vẫn còn trong cái tư thế nửa quỳ nửa bò đó, Tân không tự chủ được mà ngẩng đầu, liếc mắt về hướng của vụ nổ kia.
- Cái gì…!!!???
Trợn to hai mắt, cả người cũng sững lại một nhịp khi Tân nhìn thấy hiện trường của vụ nổ. Ở nơi đó, một cụm lửa to lớn, đỏ rực vẫn còn bốc lên ngùn ngụt. Và bên trong cái cụm lửa khổng lồ đó, một thứ ngoằn nghèo, thật dài và cũng thật thô to đang điên cuồng ngọ quậy.
Tân rùng mình, trái tim như thể bị bóp nghẹn lại một phát và cảm giác ớn lạnh, sợ hãi lan tỏa khắp toàn thân. Hắn không tự chủ được mà nghĩ đến việc cái thứ kia chỉ cách đầu hắn không đến hai, ba mét. Mà bản thân khi đó còn bị ngã… Không thể tưởng tượng được! Nếu không có vụ nổ kia thì bây giờ hắn chắc chắn là đã chết.
Nhìn cái thứ đang giãy giụa trong ngọn lửa ở giữa không trung, cả người Tân không tự chủ được mà hơi run rẩy. Cái thứ đó giống như rắn, giống như xúc tu nhưng xù xì và gai góc. Ở chóp đầu còn mở ra một cái miệng thật lớn như của loài hoa ăn thịt nhưng dữ tợn hơn nhiều khi mọc ra tua tủa răng nhọn xếp thành từng vòng, từng vòng cuốn ngược vào bên trong. Với cái miệng có những hàm răng đáng sợ như thế cùng với kích cỡ khổng lồ thế kia thì đừng nói là một mình Tân, dù có cả bọn mấy đứa đứng chung một chỗ mà bị ngoạm một phát thôi là cũng đi cả lũ. Cái thứ đó còn có một cơ thể thật dài, ngoằn ngoèo uốn lượn bắt lên trên trần nhà. Gai góc, lá cây và thi thoảng còn có cả một vài đoạn phân nhánh nho nhỏ bắt ra từ thân chính.
Cụm lửa lớn và sóng nhiệt dần dần tản đi, thế nhưng trên thân của cái đoạn dây leo khổng lồ và đáng sợ đó vẫn còn thật nhiều đốm lửa nhỏ cứng đầu không chịu tắt. Cái dây leo như một con rắn khổng lồ thực sự, nó điên cuồng vung vẩy, quăng quật mong dập tắt được nhưng đốm lửa trên thân đi, nhưng có vẻ không ăn thua. Chỉ thấy những đốm lửa nhỏ đó không những không bị dập tắt mà còn cháy càng ngàng càng đượm. Nó giống như một thứ nhựa keo cứng đầu, bám chặt lấy nạn nhân và còn dần có xu thế lan tràn ra nữa.
Ngửa mặt nhìn lên không đến hai giây, Tân cưỡng chế hít vào, rồi lại thở ra, cố gắng bình ổn lại nhịp hô hấp của mình. Hắn phải trở lại trạng thái chiến đấu ngay lập tức. Dù tình hình có trở nên tồi tệ đến mức nào thì hắn cũng không có ý định bỏ cuộc. Nghiến răng, nắm chặt hai nắm tay:
“Cùng lắm là chết thôi chứ gì…!”
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Tân vừa chuẩn bị vùng người đứng dậy để chiến đầu tiếp thì…
Giống như có một thứ gì đó kêu gọi trong vô thức, một ý muốn bất chợt nổi lên trong lòng, và không tự chủ được, Tân hơi ngẩng đầu, tiếp tục nhìn lên. Thận theo đoạn dây leo lớn, hắn đưa mắt, nhìn hẳn lên trần nhà. Và ở đó, hắn thấy…
Một con mắt thật lớn, thập đẹp treo ở trên đỉnh đầu.
Con mắt đó đẹp lắm. Hai hàng lông mi cong cong thật dài. Tròng mắt trong suốt, long lanh như mặt hồ hơi gợn sóng. Còn con ngươi thì xanh biếc, thăm thẳm, tĩnh lặng mà xa xăm. Tân cảm giác như thể đây là con mắt đẹp nhất trên thế gian này. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một con mắt đẹp như thế này, kể cả ngoài đời thực lẫn trong thế giới ảo. Nhìn vào con mắt đó, mọi tâm tình trong Tân như lập tức trở lên tĩnh lại. Mọi lo lắng, mọi sợ hãi dường như biến mất, trong tâm trí chỉ còn lại một khoảng trống không, bình tĩnh, vui sướng mà an tường.
Tân như trầm mê vào trong ánh mắt đó, quên mất cả thực tại, quên mất cả bản thân. Cơ thể đang xúc thế chuẩn bị phát lực cũng lập tức thả lỏng ra. Sức mạnh tích tụ trong từng thớ cơ bắp dần dần tan biến mất. Cả người hắn ngồi bệt xuống, tê liệt, chỉ có đầu vẫn ngẩng cao và đôi mắt thì mở lớn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trong mắt Tân, hắn thấy con mắt đẹp kia càng ngày càng trở lên long lanh. Từng vòng ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ con ngươi màu xanh lam thăm thẳm. Thế giới dần trở lên mông lung, huyền ảo và cái gì cũng đẹp. Cả cơ thể lẫn tinh thần đều triệt để buông lỏng, và hắn thở ra một hơi thật dài, thật dài, thật dài…
- Anh Tân!!!
Dường như có tiếng ai đó kêu gọi bên tai. Âm thanh lớn khiến Tân hơi giật mình một chút. Và ngay sau đó là một bóng tối trùm lên trên mặt, che khuất tầm nhìn, che khuất ánh mắt và cũng che khuất luôn con mắt rất lớn, rất đẹp của hắn.
- Anh Tân!!!
Lại là một tiếng gọi lớn nữa vang lên bên tai, và Tân còn cảm thấy như có ai đó hơi đụng vào mình một chút. Cú đụng khá mạnh khiến cho cơ thể hắn hơi nghiêng đi. Nhưng không đợi cho hắn ngã hẳn ra mà ngay lập tức lại có một bàn tay túm lấy vai áo hắn kéo về. Lần này thì hắn thực sự tỉnh.
- Khặc… ọeee….!!!
Cúi người, chống cả hai tay xuống nền nhà mà hộc ra một hơi, không có khí mà chỉ toàn là nước mắt, nước mũi và cả nước bọt xịt ra tùm lum, thấm ướt đẫm cái khẩu trang vải mỏng và dây cả ra mặt kính của chiến mũ bảo hiểm chùm kín đầu mà hắn đang đội. Mọi thứ nhòe đi và ánh mắt thì cực kì chua xót. Tân hấp tấp đưa tay đẩy mặt kính bảo hộ lên, cũng giật phăng cái khẩu trang ra khỏi mũi. Sau đó thì hít một hơi thật sâu, nạp đầy thứ không khí khét lẹt và có vị đắng ngắt vào trong hai lá phổi.
Hắn sống rồi.
Vội vàng thở gấp vài hơi, sau đó cố gắng khống chế lại nhịp hô hấp của mình. Lúc này, hắn mới lại ngẩng đầu, nhìn mọi thứ xung quanh mình. Hắn thấy thân hình nhỏ bé của Thương đứng chắn ngay trước mặt mình, dùng tay phải văng tấm khiên nện vào mặt của một con quái vật đang lao đến. Hắn thấy Huyền Linh đứng ngay bên cạnh hắn, một tay vung dao, một tay còn lại thì bọc trong lớp giáp xương ấn trực tiếp vào ngực của một con quái khác mà đẩy nó ra. Từ góc nhìn thật thấp của hắn bây giờ, cô trở nên thật cao, và bóng dáng của cô trải xuống đem cả người của hắn bao phủ vào bên trong. Hắn còn thấy An Nhiên cạnh đó, đứng quấn vào sau chân mẹ, liên tục kéo ná bắn từng viên đạn nổ về một hướng nào đó. Những tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên, kèm theo đó là chớp sáng, cụm lửa và sóng nhiệt từ hướng đó ập về. Cả âm thanh sàn sạt như rất nhiều con rắn đang trườn đi, tiếng vun vút như những chiếc roi dài quật mạnh trong không khí, và cả một thứ tiếng “reng réc” như tiếng gào của loài quái vật nhưng không quá rõ ràng vang vọng từ khắp mọi nơi.
Cố nén cảm giác sợ hãi vẫn còn quấn quýt trong lòng, Tân chộp lấy vũ khí, rồi loạng choạng nhổm người đứng dậy nhưng…
- A…!?
Cảm giác vô lực và mệt mỏi không hiểu từ đâu bỗng nhiên ập đến. Tay chân đột nhiên rã rời khiến hắn không giữ được trọng tâm mà mất thăng bằng ngã xuống.
- Chết…
Sự sợ hãi lại một lần nữa dấy lên trong lòng, cả cơ thể cũng không tự chủ được mà phát run lẩy bẩy. Hắn xong rồi. Liên tục chiến đấu với cường độ cực cao, lại mấy lần bộc phát cơ năng vượt quá cực hạn cơ thể, cũng có thể cộng thêm tác dụng phụ của [Phá – Khí] đã đến giờ bộc phát, hay còn là do cái trạng thái bất thường mà hắn vừa dính phải. Có thể là vì mọi nguyên nhân, nhưng nói chung lại là cơ thể của hắn đã đi đến giới hạn rồi. Thể lực tiêu hao hết, tinh thần cũng vừa gánh chịu một tổn thương không hề nhẹ nên lộ ra uể oải mà mỏi mệt cực kì.
Mọi ý nghĩ tuyệt vọng bắt đầu tràn lan, Tân thực sự cảm thấy là mình sẽ chết. Đúng lúc đó, hắn lại cảm thấy có người chạm vào đầu mình…
- Anh Tân…
Giọng bé Thương.
Em vừa đập ngã một con quái vật, vừa tranh thủ quay đầu lại nhìn thì đúng lúc thấy anh Tân ngã xuống. Thế là em vội vàng đập tấm khiên vào mặt một con quái vật khác, cũng hơi nghiến răng để dưới chân phát lực đẩy con quái đó đi vài bước, tạo ra một khoảng không gian chống để tranh thủ thời gian chạy quay lại, vội vàng đưa tay…
Ấm áp.
Từ trong bàn tay nhỏ đặt trên đỉnh đầu của mình, Tân cảm thấy từng luồng hơi ấm tỏa ra, rồi nhanh chóng lan truyền đến toàn bộ mọi nơi trong cơ thể hắn. Giống như là được một dòng nước ấm kì diệu cọ rửa qua vậy, mọi đau đớn lập tức dịu đi và cơ bắp dường như tỉnh lại. Dòng nước ấm đó cũng quét bay cảm giác sợ hãi vẫn quanh quẩn trong lòng hắn, cơ thể ngừng run rẩy và sự lạnh lẽo luôn chạy dọc sống lưng khiến cho hắn phải nổi da gà cũng bay đi mất.
Tân sực nhớ đến năng lực của Thương.
Tích trữ và truyền lại năng lượng.
Tinh thần tỉnh táo hắn lại, thể lực không hồi hết những cũng khôi phục lại một phần, ánh mắt Tân lập tức ngưng tụ lại. Hít sâu, gồng mình, cơ bắp toàn thân đồng loạt se lại và phát lực…
Vùng mình đứng dậy một cách đầy bất ngờ, lần này không hề có loạng choạng, cũng không hề còn run rẩy, Tân lập tức quét mắt một vòng xung quanh rồi lao ngay đến vị trí mà bé Thương vừa bỏ lại. [Dưỡng – Khí], [Thất – Bộ] ghép tạm hai Đoạn thành một Thức không trọn vẹn nhưng đủ dùng, Tân tiếp tục vung rìu, trở lại trận chiến còn đang dang dở của mình.
Vừa truyền một chút năng lượng sang cho Tân, bé Thương đã thấy hắn bất ngờ vùng dậy. Còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy hắn chạy lướt qua người mình mà lao vào đánh nhau với lũ quái tiếp. Nhìn bóng lưng quen thuộc lại một lần nữa đứng chắn trước mặt, đằng sau lớp kính bảo hộ của chiếc mũ bảo hiểm, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng không có bao nhiêu cảm xúc của Thương thoáng nở một nụ cười, nhạt nhòa nhưng tự nhiên và tuyệt đẹp.
…
…MTTH…
- Hãy để mắt biếc đi về nơi xa.
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi