“Hai người kia là ai?” Ánh mắt màu đỏ của Mark mang theo hung lệ nhìn chằm chằm A Cửu, những người khác vẫn im lặng xử lý máu thịt trong mấy cái túi ở bên cạnh.
“Diệp Cẩn và Diệp Thần.” A Cửu bình tĩnh nói. Nhìn vào đôi mắt của Mark, mang theo chút khinh thường.
“Thân phận.” Mark ngồi xuống, liếm môi, đôi mắt mang theo sự tham lam đánh giá tay chân cường tráng của A Cửu, không chút nào che dấu sự tàn ngược ở sâu trong mắt. Ngửi thấy mùi máu trong phòng thì ý niệm thị huyết trong dầu dần dần sôi trào.
“Người của quân đoàn một liên minh.” A Cửu nói, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Diệp Thần, dục niệm chợt lóe lên. Lúc trước ở huyện An Bình, hắn đã từng nghĩ muốn đem Diệp Thần đặt ở dưới thân, tư vị kia nhất định không tồi.
Thân hình cao to, cân xứng hữu lực. Khuôn mặt tuấn mỹ cao ngạo, vừa nghĩ như thế thì A Cửu liền cảm thấy hạ thân nhiệt huyết sôi trào. Hắn từng nhìn thấy bộ dáng Diệp Thần khi giết dị thú và tang thi, rõ ràng dứt khoát, tràn ngập bạo lực.
“Hừ! Lại là người của liên minh.” Mark bất mãn hừ lạnh, tồn tại của hắn đã bị liên minh loại bỏ, “Tay chân cường tráng phát triển, tôi nghĩ thịt của bọn họ nhất định tràn ngập lực lượng…”
“Thực lực của Diệp Cẩn không dưới cấp chín, thực lực của Diệp Thần cũng không hơn kém, với vài người ít ỏi của chúng ta, chỉ sợ không phải là đối thủ của họ, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.” A Cửu dặn dò nói, người tên Mark này hỉ nộ vô thường, thị huyết bạo ngược, máu tươi trên tay không có một ngàn cũng có tám trăm. Trước khi biết rõ mục đích của bọn họ có phải là thành Tuy Viễn hay không thì hắn không cho phép bất cứ ai xuống tay với họ.
Cúi đầu, tay phải vuốt ve mảnh thủy tinh trong túi, đánh giá ánh mắt tràn ngập tính kế của Mark. Mấy năm nay, dã tâm của Mark quá lớn, quân cờ này cũng đến lúc nên vứt bỏ rồi. Tên này luôn coi mình là trung tâm, vô cùng cực đoan, gần đây đang có dấu hiệu muốn thoát ly khỏi khống chế, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.
“Đừng ra lệnh cho tôi, tôi biết nên làm thế nào. Đừng tưởng rằng anh là người do bên trên phái đến thì tôi sẽ sợ anh.” Nói xong thì ánh mắt màu đỏ của Mark bình tĩnh dừng ở trên người A Cửu, lại một lần nữa xuất hiện nụ cười thị huyết.
A Cửu đạm mạc nhìn Mark, dần đần khuôn mặt hiện lên mỉm cười bình tĩnh. Quay đầu chợt lóe lệ khí rồi biến mất, nói: “Làm tốt bổn phận của anh, mau chong đến thành Tuy Viễn để lấy phần lương thực kia, cùng với tìm được nơi của Hạ Lưu, bằng không hậu quả như thế nào, anh biết rõ ràng hơn tôi.”
“Hừ!” Mark hừ lạnh một tiếng, nhìn chăm chú vào A Cửu, đứng dậy nắm tóc của cô gái bên cạnh, nắm tay hung hăng đấm mấy cái. Sau khi đánh mấy cái liền bắt đầu thấy nghiện. Bàn tay bắt đầu chậm chạp sờ soạng trên người cô gái, lạnh lùng nói: “Tiện nhân, sờ mấy cái liền thở hổn hển, một ngày không thao thì liền đói khát thành như vậy à…”
Nói xong liền xé mở quần cô gái, cởi quần lót của mình, vòng eo mạnh mẽ, dùng sức đâm vào.
Hô hấp của Mark thô ráp cùng với tiếng da thịt va chạm liên tục vang lên, ở trong phòng thì càng rõ ràng hơn. A Cửu cúi đầu, giống như không hề nghe thấy, dọc đường đi chung này hắn đã sớm hiểu được Mark là loại người nào, chay mặn không kiêng kị, cứ thích là làm.
“Bên tôi còn mấy người, anh thật không muốn thử à?” Mark nhìn A Cửu, trên mặt mang theo chút tà tứ, lương thực ở thành Tuy Viễn hắn đã sớm theo dõi, nếu không phải bên đó luôn rất phiền phức thì hắn đã sớm động thủ, làm sao có thể nhịn được đến giờ. Không phải không nghĩ đến hối lộ A Cửu, nhưng tên này mềm cứng không ăn, nếu không phải thực lực của A Cửu không rõ ràng thì hắn đã sớm nhịn không được mà xuống tay với A Cửu.
“Tôi đối với thứ mà người khác đã dùng qua không có hứng thú!” A Cửu trào phúng nói.
Nghe lời A Cửu nói, Mark nhíu mi nhìn cô gái dưới thân, không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền cảm thấy buồn chán tẻ nhạt. Không nói đến A Cửu mặt mũi tục tằng nhưng lại mang theo anh khí thuộc về đàn ông, chỉ nói đến hai người Diệp Cẩn và Diệp Thần vừa mới rời đi, bộ dạng của họ tuấn tú bất phàm. Còn da thịt của nữ tử dưới thân thô ráp, nhớ lại da thịt non mịn trắng nõn của Diệp Thần, ngũ quan tuấn mỹ, cùng với đám người da dày thịt béo, sắc mặt vàng như nến là sinh hoạt tại hai thế giới khác nhau, vừa nhìn liền biết hai người kia sống rất tốt.
Càng nhìn Mark càng bất mãn. Thao cô gái dưới thân càng thêm thô bạo, ánh mắt tràn đầy dục vọng như nhìn xuyên qua vách tường bị tàn phá, “Chậc chậc… So với hai người kia thì đám gái này đúng là không bằng, khó trách anh không có hứng thú.”
A Cửu ngẩn ra, một lát sau mới hiểu được hai người Mark nói đến là ai. Nhìn khuôn mặt đỏ lên của Mark, trong lòng bất giác cười lạnh, đúng là đầu óc ngu xuẩn, ngay cả hắn cũng không dám động thủ mà theo ý của tên Mark này chính là muốn hạ thủ đối với Diệp Thần và Diệp Cẩn? Cười lạnh hai tiếng, không vội vàng mở miệng, Mark tuy rằng có chút ngu, nhưng thực lực lại không tồi, bằng không sao lại có thể sống đến hiện tại.
“Đừng giết cô gái này, bên thành Tuy Viễn cũng có chỗ dùng.” A Cửu lạnh lùng nói, vươn tay xoa lên khuôn mặt vàng như nến của cô, khuôn mặt này chỉ có thể coi là thanh tú. Hô hấp dồn dập, khuôn mặt si ngốc mê mang nhìn A Cửu, so với Mark, cô càng thích A Cửu hơn, nhưng hắn vẫn không chạm đến cô.
Cô gái này là người của thành Tuy Viễn, vô cùng quen thuộc nơi đó, trước mạt thế làm việc tại nơi sản xuất lương thực, cũng không biết Mark từ đâu lấy được tin tức này, từ sớm đã mang theo cô gái này bên người.
“Thiết! Thật vô dụng.” Mark bất mãn, rút ra nam căn, bỏ qua cô gái này, xoay người nhìn nam tử khác bên cạnh, nói: “Tống Hi, lại dây.”
“Vâng!” Tống Hi nghiêm mặt, thành thật tiến lên, tự nhiên áp sát vào trong lòng Mark, khóe mắt nhướng lên, ánh mắt nhìn A Cửu lộ ra hương vị tình sắc.
“Mẹ nó, trời còn chưa tối mà đã phát tao. Ánh mắt người ta rất cao, làm sao thèm tên tao hóa như anh đâu!” Mark trào phúng nói, đưa tay vuốt ve hai má của Tống Hi, ôm cánh tay của hắn, hận không thể đem hắn tiến vào trong thân thể của mình. Lời nói trong miệng của hắn tuy rằng khó nghe nhưng động tác lại rất bảo hộ, đối với người đàn ông tên Tống Hi này, Mark vẫn rất để ý, kéo Tống Hi đi vào một góc.
Tống Hi mím môi, nói: “Đang ở khu hoang dã, anh đứng đắn chút đi, nhiệm vụ lần này không thể thất bại, lương thực ở thành Tuy Viễn không thể để cho đám người của liên minh lấy đi, cho dù bị hủy cũng không được để cho bọn họ đắc thủ.”
Ngữ khí của Tống Hi vô cùng nghiêm túc mà nói chuyện với Mark, ánh mắt ám trầm nhìn về phía hai người Diệp Thần phía sau vách tường. Đã thất bại một lần, lần này nhât định không thể bỏ qua, chỉ cần có thể bắt sống được Diệp Thần, thực nghiệm dị năng có thể tiến thêm một bước, Tống Hi chính là Lý Huân sau khi cải trang, khuôn mặt hiện lên hung lệ.bg-ssp-{height:px}
“Vậy… hiện tại phải uy tôi ăn no đã!” Sau đó môi dày của Mark dính sát vào sau cổ của Lý Huân.
Hô hấp cực nóng quanh quẩn bên tai, tiếng nói mang theo hơi thở giết chóc của Mark lúc này ấm ách trầm thấp, dẫn đến từng trận xao động. Hô hấp của Lý Huân bị kiềm hãm, từ sau khi rời khỏi Long Tường Thiên, đã lâu hắn không được ăn mặn. Lần này vì tiến vào khu hoang dã, hắn cải trang thành Tống Hi ẩn nấp ở bên người Mark, tên này cho đến bây giờ cũng không phải là người cấm dục gì, khi hưng trí thì liền mặc kệ thời gian và địa điểm. Trong khoảng thời gian này bản thân hắn đã bị khai phá không ít.
Chỉ vừa nghe âm thanh mang theo tình dục của hắn thì Lý Huân liền nổi lên phản ứng.
Thấy hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, vẻ mặt A Cửu biến đổi, nhìn về phía Lý Huân nhìn một hồi, người này… tựa hồ có chút giống với một người mà hắn biết! Vừa nghĩ vừa dùng ánh mắt nghiên cứu tìm hiểu.
Lý Huân quay đầu, không hề cố kỵ mà đón nhận ánh mắt nghiên cứu của A Cửu, nói: “Coi chừng cô gái kia, đừng để cho ả chết.” Dứt lời liền đón nhận động tác va chạm của Mark, cúi đầu thở dốc.
Nghe vậy, A Cửu chấn động. Sau khi ngẩng đầu thì biểu tình như cười như không, từ trong người lấy ra một lọ thuốc nhét vào trong miệng cô gái kia, kéo lại quần áo bị Mark xé lúc nãy. Chống cằm nhìn chăm chú vào hai người đang bận rộn trong góc.
Ngoài phòng truyền đến tiếng hét của tang thi, ngẫu nhiên còn có âm thanh hưng phấn của biến dị thú. Phòng bếp bên cạnh thì tràn ngập mùi thịt tươi, nghe mùi hương này, khuôn mặt bình tĩnh của A Cửu thay đổi, chán ghét, buồn nôn, khinh thường đều hiện lên.
Bỗng nhiên, không biết từ chỗ nào thổi đến một làn gió tanh hôi, thoáng chốc bao lấy cả căn phòng. Ngay sau đó bốn phía im lặng. Tiếng hét của tang thi và biến dị thú đều biến mất, trong nháy mắt giống như cả thế giới đều biến mất.
“Có biến!” A Cửu vội vàng đứng dậy, lấy ra súng sinh hóa trên lưng để phòng bị.
“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Cẩn che chở Diệp Thần đi ra, Diệp Thần híp mắt, trên mặt mang theo chút đỏ ửng, dựa vào vách tường, mịt mờ trừng mắt nhìn Diệp Cẩn.
A Cửu nhìn chằm chằm hai mắt Diệp Thần, khóe miệng lộ ra tà khí thản nhiên, ánh mắt mờ mịt, không biết giờ phút này đang suy nghĩ cái gì. Cảm giác được tầm mắt quen thuộc, Diệp Thần ngẩng đầu, đánh giá xung quanh, ánh mắt dừng lại ở chỗ Mark đang bận rộn ở trong góc tường, hai người kia vẫn còn bận rộn, trong lòng lượn lờ hương vị tình dục.
“Làm sao vậy?” Nhận thấy được sự khác thường của Diệp Thần, Diệp Cẩn nhỏ giọng dò hỏi.
Diệp Thần lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Thu hồi tầm mắt, ý thức phóng ra bốn phía, kỳ quái, cái gì cũng không có?
Từ từ…
Bên trên có cái gì, một lúc sau, một cỗ nguy hiểm nháy mắt hiện lên trong lòng, Diệp Thần ôm lấy Diệp Cẩn, lên tiếng nhắc nhở nói: “Cẩn thận, tên đó ở trên trời.”
Kéo Diệp Cẩn, nhấc chân dùng sức đạp, trực tiếp đánh vỡ vách tường, dưới chân như có gió, chạy thẳng ra bên ngoài. Động tác của Diệp Thần nhanh vô cùng, động tác của hai người A Cửu và Mark cũng không chậm, một trước một sau đánh vỡ vách tường.
“Ầm!” Sau một tiếng nổ, phòng ở vốn đã tàn nay liền sụp xuống.
Trên tay A Cửu mang theo cô gái bị Mark thao ngất xỉu, trong lòng Mark thì che chở cho Lý Huân, những người khác đi theo Mark thì không có mệnh tốt như vậy, đều còn ở trong phòng.
Diệp Thần cùng Diệp Cẩn nhảy lên một cây đào cách đó không xa, dưới bầu trời đêm, một con biến dị thú thật lớn đang đứng trên phòng ở đã bị sụp, mở ra hai cái cánh thật lớn, hàm răng bén nhọn trong miệng đang lấy mấy hòn đá lớn ra, đào dị năng giả bị chôn ở dưới và nuốt vào.
“Đây là biến dị thú gì?”
Sau khi thấy rõ hình thể của biến dị thú, sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi, hình thể này có thể so với voi ở Châu Phi!
“Chim biến dị, cao hai thước, dài ba thước…” Diệp Thần nóng bỏng nhìn chằm chằm vào con chim biến dị kia, ngoại trừ mùi tanh tưởi khó nghe trong không khí, chỉ nhìn thôi thì con chim biến dị này cũng vô cùng có lực uy hiếp. Biến dị thú lớn như vậy vô cùng hiếm gặp, còn là loại biết bay, nếu có thể bắt được thì tốc độ tuyệt đối sẽ không chậm hơn so với xe.
“Thực lực rất mạnh!” Diệp Cẩn nghiêm túc nói. Tuy rằng không biết vì sao mà Diệp Thần đột nhiên cao hứng như vậy, y cảm thấy mình nhất định phải nhắc nhở Diệp Thần, con chim biến dị này rất khó giải quyết.