Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

chương 94

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Thế nào?” Sắc mặt Diệp Cẩn mang theo ưu sầu, nhìn Diệp Thần, động tĩnh vừa rồi đến y cũng cảm thấy sợ hãi.

Diệp Thần lắc đầu, nói: “Không có việc gì, chỉ tiêu hao chút dị năng, nghỉ ngơi chút là được rồi.”

Vừa nói hai người vừa dùng tốc độ cực nhanh đi đến thành Tuy Viễn.

Rời khỏi thôn Đông thì mặt trời cũng sắp lặn, sắc trời dần dần ảm đạm. Buổi tối hành tẩu ở khu hoang dã cũng không phải là chuyện tốt, cuộc đại chiến vừa rồi cũng cho hai người chút kinh nghiệm, hai người nhìn nhau quyết định tìm nơi đặt chân, nghỉ ngơi chờ cho đến hừng đông ngày mai rồi tính tiếp.

Rốt cục trước khi màn đêm buông xuống hoàn toàn thì hai người đã tìm được một tiểu viện xem như hoàn hảo, tùy ý thu dọn một chút liền đi vào.

“Di! Có người?” Diệp Cẩn giật mình mở mắt ra, hai người tiến vào tiểu viện, Diệp Thần từ trong không gian lấy ra vài thứ để ăn. Bên tai truyền đến tiếng bước chân, lộn xộn vô cùng, là dị năng giả, hơn nữa cấp bậc không thấp.

“Cẩn thận!” Diệp Thần nói.

Ở khu hoang dã gặp dị năng giả không phải là chuyện tốt. Dị năng giả trong cùng một trận doanh nếu không có người cầm quyền thì liền tùy lúc vung đao chém nhau, lúc này liên minh đang hỗn loạn, không có người cầm quyền thì càng phiền toái hơn.

“Có người sao? Tôi là Mark của liên minh chủng loại biến dị.” Âm thanh trầm hậu từ ở ngoài phòng vang lên.

Diệp Cẩn nhíu mi, tên Mark này có chút quen, tựa hồ đã từng nghe qua. Nhìn Diệp Thần, thấp giọng nói: “Rất mạnh, lúc này lại xuất hiện ở đây, chỉ sợ mục đích không đơn giản.”

“Lương thực?” Diệp Thần nhẹ lắc đầu, nói: “Chủng loại biến dị rất hứng thú với máu thịt, lương thực không quan trọng đối với bọn họ. Hơn phân nửa là vì thôn Hắc Thạch, đường đi đến thôn Hắc Thạch đã bị liên minh phá, thành Tuy Viễn này là biện pháp duy nhất.”

“Có thể.” Diệp Cẩn gật đầu, ý bảo Diệp Thần an tâm chút, đứng dậy đi đến cạnh cửa, nói: “Có việc?”

“Tá túc, có tiện không.” Mark đi thẳng vào vấn đề, nói: “Ở gần đây hơi loạn, buổi tối hành tẩu rất nguy hiểm.”

“Vào đi!” Diệp Cẩn mở cửa, đánh giá mấy người Mark ở ngoài cửa, tầm mắt dừng lại trên người nam tử bên cạnh Mark, đồng tử co rút, A Cửu, người này lúc trước đã bị tách ra ở Giang Lăng, y nghĩ rằng hắn đã chết, không ngờ đến hắn lại còn sống, mệnh thật ghê gớm!

“Là cậu!” Vào cửa, ánh mắt A Cửu nhìn vào Diệp Thần, thân mình run lên, thanh âm nóng bỏng. Vừa rồi sắc trời hơi tối, hắn không nhìn rõ Diệp Cẩn, vào phòng mới phát hiện hai người ở trong phòng lại là Diệp Cẩn và Diệp Thần. Nhất thời trên mặt hiện lên thần thái khác thường.

“A Cửu?” Diệp Thần chần chờ gọi, thoáng chốc dâng lên cảm giác thành thật. A Cửu nhìn như hàm hậu thành thật, không có tâm nhãn nhưng Diệp Thần luôn cảm thấy không an tâm, lần đó ở bệnh viện trong huyện An Bình nghe lén A Cửu gọi điện thì càng đề phòng hơn. Không phải không muốn động thủ, đáng tiếc A Cửu rất là giảo hoạt, cậu không có cơ hội.

“Đường Bưu có khỏe không?” A Cửu mỉm cười, vết sẹo trên mặt càng thêm kinh khủng.

“Mạng lớn, còn sống.” Thanh âm Diệp Thần lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn Mark bên cạnh A Cửu, thân thể khỏe mạnh, so với Tống Tiểu Ngọc còn cao hơn một cái đầu. Tứ chi to lớn, thân thể vô cùng phát triển, là một người đầu trọc. Trên đỉnh đầu còn có hoa văn bò cạp đỏ dữ tợn, đuôi bò cạp chiếm hơn phân nửa má của Mark, khi nói chuyện, con bò cạp đỏ giống như sống lại, tản ra lệ khí âm trầm.

Mark cầm theo một cái túi, hai người phía sau cũng cầm cái túi giống vậy. Túi plastic màu đen phát ra mùi máu tươi nồng đậm, Diệp Cẩn cùng Diệp Thần sửng sốt, nhìn quá, chỉ thấy dưới đất nhiễm một màu đỏ sậm. Run lên, là thịt dị thú?

“Mấy người đây là?” Diệp Cẩn đi về phía trước, nghiêng người đem Diệp Thần che ở phía sau, hỏi.

“Trên đường gặp phải mấy tên nhân lúc cháy nhà mà hôi của, bị tôi làm thịt. Các người nếu có hứng thú thì cùng nhau ăn.” Mark cất bước đi đến, quăng cái túi plastic đen đó vào một góc, lộ ra một chút thứ ở bên trong.

Vừa thấy thì Diệp Thần chỉ cảm thấy muốn ói. Ánh mắt nhìn về phía Mark lạnh thêm ba phần, thân mình ẩn trong bóng tối, sắc mặt Diệp Cẩn trầm xuống, nói: “Không cần, gian phòng này tùy mấy người ở.”

Dứt lời, cùng Diệp Thần đi vào phòng bên trong. Mạt thế đúng là nhược nhục cường thực nhưng mà chuyện ăn thịt người vẫn khiến cho người ta không thể chấp nhận. Cho dù bọn Mark là chủng loại biến dị nhưng vẫn làm cho Diệp Cẩn và Diệp Thần không thể chấp nhận. Mùi máu tươi nồng đậm khiến người buồn nôn.

“Tên Mark này rất nguy hiểm, tốt nhất tránh xa.” Diệp Thần híp mắt, dư quang nhìn về đám người Mark ở bên ngoài, Mark không hề che giấu sát khí, ánh mắt màu đỏ lóe ra sự tàn ngược tràn đầy huyết tinh, loại người này không cần trêu chọc.

Diệp Cẩn tán thành gật đầu, nói: “Mark… không biết có phải là tên Mark kia trong liên minh hay không?” Chuyện trong liên minh thì Diệp Cẩn biết nhiều hơn so với Diệp Thần, tuy không biết khuôn mặt hắn nhưng khí thế bức người đó lại làm cho người ta không quên được.

“Mark nào?” Diệp Thần tò mò, mở ra lưới ý thức, che chắn dị năng thăm dò của người khác.

“Mark – Người phát động diệt thế chi chiến, người đứng đầu bảng truy nã của liên minh, năm đó liên minh sau khi phát động cuộc chiến cuối cùng thì không biết kết quả là gì…” Diệp Cẩn nghiêm túc nói. Nếu người này thật sự là Mark đó thì đợt quyết chiến này rất nguy hiểm! Nghiên cứu trí thi có thể xem như là do Mark khởi xướng, Đường Ngân cũng chỉ có thể xem như là đồng lõa thôi.

Cứ như vậy, liên minh chủng loại biến dị thình lình xảy ra hỗn loạn cũng không phải là bất ngờ.bg-ssp-{height:px}

“Mark này có thể là người nọ không?” Diệp Thần nhíu mi, đôi mắt hơi khép. Càng dung nhập vào thế giới này thì chấp nhiệm muốn sống sót càng sâu hơn, cậu cũng không thể thờ ơ được.

“Này… cũng không đủ căn cứ để nói, không thể xác định.” Diệp Cẩn lắc đầu, đến gần Diệp Thần, ôm lấy Diệp Thần, lẳng lặng dựa vào nhau, không biết bọn Long Tường Thiên có bình yên đi đến thành Tuy Viễn không.

“Ách! Tay anh để đâu đấy?” Đầu Diệp Thần đầy hắc tuyến, rõ ràng là hai người đang nói chuyện đứng đắn, thế mà người này lại nghĩ đến chuyện khác. Cố tình còn làm ra biểu tình nghiêm trang, khiến cho người ta dở khóc dở cười.

“Tiểu Thần không thích làm với anh?” Môi Diệp Cẩn dán lên tai của Diệp Thần, cúi đầu nói. Âm thanh khàn khàn, trầm thấp phun vào tai cậu, ngưa ngứa mà tê dại.

Làm…

Trong đầu vòng vo vài vòng mới hiểu được ý tứ trong lời Diệp Cẩn.

Khóe mắt Diệp Thần nhếch lên, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng ầm một cái biến thành màu đỏ. Mẹ anh… Diệp Cẩn trầm trọng bình tĩnh kia đã đi đâu, cái tên hỗn đản mở miệng liền nói chuyện không đứng đắn này là ai chứ, nhanh lôi đi, ác linh mau lui!

Nói xong thì tay của Diệp Cẩn cũng đi vào, tay mang theo vết chai xoa nhẹ lên cúc hoa, nhẹ nhàng ma sát, khiến cho Diệp Thần thỏa mái đến nheo mắt, chợt Diệp Cẩn cởi quần của mình, không hề do dự mà đâm vào.

Đột nhiên bị tiến vào khiến cho thân mình Diệp Thần run lên, tim như dừng đập, hô hấp thoáng chốc dừng lại, thiếu chứt nữa thở không nổi. Nơi đó của Diệp Cẩn vốn lớn, phía sau đột nhiên bị mở rộng khiến cho Diệp Thần đau đến thay đổi sắc mặt.

Diệp Cẩn siết chặt hai tay, thẳng người, ôm chặt thắt lưng Diệp Thần, bắt đầu từng đợt va chạm.

Diệp Thần hằm hằm, biết trong khoảng thời gian này Diệp Cẩn đã bị nghẹn quá rồi, trách không được tay y vừa chạm vào liền nhịn không được mà mạnh mẽ làm. Hừ lạnh hai tiếng, cảm giác tê dại lan dần đến toàn thân, thân thể này đã dần dần quen với động tác của Diệp Cẩn, sảng khoái nháy mắt vùi lấp Diệp Thần.

Diệp Cẩn với với Diệp Thần còn cao hơn một cái đầu, tứ chi cân xứng hữu lực, đứng ôm Diệp Thần cũng không cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng Diệp Thần lại cảm thấy không được thoải mái, thân mình bị thao điên cuồng, trôi nổi như là lục bình, không có chỗ mượn sức. Chỉ có thể mở ra hai chân, quấn lấy thân thể Diệp Cẩn, khó khăn ổn định thân mình.

“Diệp Cẩn… anh mẹ nó là một tên hỗn đản…”

Diệp Cẩn thở hổn hển, mồ hôi từ hai má chảy xuống, nói: “Như vậy mà cũng có thể mắng người khác, thể lực của Tiểu Thần thật tốt, anh cũng không cần phải cố kỵ cái gì nữa.”

Nghe lời nói không biết xấu hổ của Diệp Cẩn, Diệp Thần hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mở to mắt trừng Diệp Cẩn.

Thấy thế Diệp Cẩn càng mỉm cười, động tác phía dưới càng nhanh hơn, thanh âm thân thể va chạm càng lúc càng lớn.

“Không được… đứng không nổi!” Diệp Thần bám lấy Diệp Cẩn, dị năng tuy đã khôi phục nhưng thể lực không thể khôi phục nhanh như vậy. Động tác của y lại vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho Diệp Thần ăn không tiêu.

Nghe âm thanh mềm mại của Diệp Thần, Diệp Cẩn cảm thấy rung động, hít sâu hai hơn, ngậm lấy miệng cậu, động tác phía dưới càng lúc càng nhanh hơn, lấy tốc độ hung hăng không giống con người mà đem anh em của tiến vào nơi sâu nhất, âm thanh phát ra càng lúc càng lớn, ở trong căn phòng im lặng thì càng chói tai hơn. Diệp Thần cảm thấy xấu hổ, âm thầm may mắn vì lúc đầu cậu đã mở ra ý thức để che chắn ngoại giới, bằng không nhất định sẽ xấu hổ muốn chết.

“Tiểu Thần, dựa vào tường. Lớn tiếng một chút… anh thích nghe!” Diệp Cẩn khẽ ngâm, biết Diệp Thần đã dùng ý thức che chắn nên Diệp Cẩn cũng không kiêng nể gì nữa. Lâu như vậy không thao tiểu Thần, trong lòng là sớm ngứa ngáy khó nhịn, thật vất vả mới có cơ hội, nếu còn không được ăn no thì người anh em nhà mình sẽ bất mãn.

“Thiết!” Diệp Thần tức giận liếc nhìn Diệp Cẩn, bị anh thao vô cùng hung ác, Diệp Thần bất đắc dĩ thở dài, đàn ông đúng là không thể nhịn được, thấy Diệp Cẩn liều mạng làm như sói đói, Diệp Thần chỉ cảm thấy không ổn.

“Ân a…tiểu Thần!” Không biết bị làm bao lâu, bỗng nhiên thân mình Diệp Cẩn chấn động, mạnh mẽ đâm vào, khiến cho Diệp Thần run lên, thân mình nhất thời không thể khống chế mà cong lên.

Diệp Cẩn mạnh mẽ đâm vào, bắn tinh hoa.

Diệp Thần thở dài một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng đã xong! Vừa muốn đẩy Diệp Cẩn ra để đứng dậy, lại bị Diệp Cẩn dùng một tay lật người, lưng cậu đưa về phía Diệp Cẩn.

Thân mình Diệp Cẩn dán lên, miệng hung hăng gặm cắn Diệp Thần, hô hấp gấp gáp mở ra hai chân Diệp Thần, vừa nhanh vừa mạnh đi vào lần nữa.

“Anh còn chưa xong? Bên ngoài còn có người…” Diệp Thần hung tợn nói.

Diệp Cẩn khom người ôm chặt lấy Diệp Thần, điên cuồng mà làm, cơ thể toàn thân buộc chặt, nói: “Nó thực cứng, không ăn no thì sẽ không mềm xuống. Bọn họ không nghe được, tiểu Thần, ngoan… đừng nhúc nhích!”

Nghe lời vô lại của Diệp Cẩn, Diệp Thần chỉ có thể bị động phối hợp, lần này nếu không uy no Diệp Cẩn thì y sẽ không dừng tay. Vừa ứng phó sự va chạm bạo lực của Diệp Cẩn vừa phải kiểm tra ý thức, Diệp Thần chỉ muốn chửi thề thôi.

Truyện Chữ Hay