“Hứa Kham, em con mẹ nó rốt cuộc có ý gì?” Trần Sâm đem Hứa Kham ép vào trong ngõ nhỏ, cách khoảng mười mét, đưa lưng về phía Diệp Thần và Lưu Dân, hạ giọng, ngữ khí mang theo chút khó chịu.
Dựa vào cái gì để gã cùng tên phế vật kia một tổ, chỉ cần nhìn bộ dạng ăn hại của Diệp Thần, gã liền chán ghét.
Hứa Kham lạnh lùng nghiêm mặt, không hề thay đổi, vuốt ve cái tay đang nắm cổ áo mình, đạm mạc nói: “Thay tôi đi lấy mật mã hộp bí mật của Diệp Cẩn từ trong miệng Diệp Thần, còn có thẻ thân phận, tôi ắt có chỗ dùng.”
“Vậy trong cái hộp đó có cái gì? Đáng giá để em phí sức như vậy, vì sao không trực tiếp hỏi Diệp Thần?” Trần Sâm bất mãn, xoay người…liếc mắt nhìn DiệpThần, trong mắt chợt lóe lên nghi ngờ rồi biến mất, hoạt động săn bắn thanh trừ lần này, chính là muốn lấy đống vật tự đó cho cha mình, Hứa Kham không nên lãng phí thời gian ở trên người Diệp Thần.
“Đừng hỏi, đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ nói cho anh.” Ánh mắt Hứa Kham u ám liếc nhìn Trần Sâm, nhìn vị trí ngoài thành, chỉ cần là đồ của Diệp Cẩn, hắn tuyệt đối không để lọt vào tay người khác. Huống chi, Diệp cẩn chính là một võ giả cao cấp, vật lưu lại đương nhiên sẽ không phải bình thường.
“Nhưng mà…” Trần Sâm không cam tâm.
“Không có nhưng mà, chỉ cần có thể lấy được mật mã và thẻ thân phận, Diệp Thần tùy anh xử trí!” Hứa Kham thần sắc quỷ dị, biểu tình phức tạp vô cùng, cuối cùng trở thành ngoan lệ. Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Thần đừng trách tôi, muốn trách thì trách cậu rất tùy hứng, hại chết Diệp Cẩn. Cùng là con người, lại ở trong mạt thế, Diệp Thần dựa vào cái gì lại không cần trả giá thứ nào hết lại có thể được Diệp Cẩn toàn tâm toàn ý yêu thương.
Hắn chỉ muốn kết thúc tất cả.
Trong mạt thế, muốn sống thì chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn!
Nhược nhục cường thực, đạo lý này Diệp Thần cậu nên hiểu. (Kẻ yếu bị kẻ mạnh ăn.)
“Thật sự có thể tùy tôi xử lý?” Trầm Sâm im lặng, ánh mắt hiện ra dục niệm đảo qua Diệp Thần, gã mặc dù không thích Diệp Thần kiêu căng không thức thời, nhưng, không thể phủ nhận gã đối với khuôn mặt và thân thể Diệp Thần cảm thấy rất hứng thú!
Nếu không phải Hứa Kham vẫn ngăn cản, gã đã sớm nghĩ đến nếm thử tư vị đặt Diệp Thần ở dưới thân, mạnh mẽ mà làm.
Nghĩ, vươn lưỡi liếm môi, vừa nghĩ đến phía dưới liền có phản ứng.
Hứa Kham vẻ mặt rùng mình, nhìn về phía Diệp Thần ánh mắt âm trầm, hừ lạnh một tiếng, không phải là dựa vào khuôn mặt dễ nhìn, ôm lấy Diệp Cẩn, quấn quít lấy Diệp Cẩn…
Thấy Trần Sâm không kiềm chế được thần lực, Hứa Kham nhanh chóng che giấu oán hận cùng ghen tị trong mắt, thản nhiên mở miệng nói: “Đây là mạt thế, phế vật có thể sống được bao lâu? Đừng đùa quá mức, lần này chúng ta còn có ‘chính sự’ khác.”
“Đã biết.” Trần Sâm sảng khoái gật đầu, tay đang giam giữ Hứa Kham cũng buông ra, thong thả đi ra.
Vẻ mặt Diệp Thần lạnh nhạt, đầu dựa vào tường, lộ ra cái cổ trắng noãn, khóe miệng thoáng gợi một chút khinh bỉ, Hứa Kham và Trần Sâm thật lớn mật! Thật nghĩ cách nơi này mười mét nên hắn không thể nghe được.
Sau khi thức tỉnh dị năng tinh thần, thính giác, khứu giác và thị giác của Diệp Thần phát sinh biến hóa cực lớn, đừng nói là mười mét, cho dù trăm mét, cậu cũng có thể nghe được rõ ràng.
Cậu vẫn không rõ, vì cái gì Hứa Kham lại hận cậu như vậy?
Ở trong trí nhớ của thân thể này kiếp trước, Hứa Kham tuy rằng không thích cậu nhưng đối xử với cậu lại không tồi, bằng không với thực lực của phế vật này đời trước, ở võ quán thứ ba đã sớm bị ăn sạch sẽ. Trong trí nhớ, thay đổi của Hứa Kham hình như bắt đầu từ một năm trước, cũng chính là sau khi Diệp Cẩn mất tích, hoàn toàn thay đổi.
Một năm trước, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Khóe miệng Diệp Thần mím lại, nắm chặt bình nước, lấy thức ăn bỏ vào trong ba lô, hết thảy đều đã có chuẩn bị.
“Tiểu Thần cậu nhớ theo sát Trần Sâm, đừng để bị lạc, chúng ta gặp lại ở quảng trường phía trước.” Hứa Kham ngữ khí thân thiết, cố ý cầm thịt nhét vào trong ba lô Diệp Thần, “Tiểu khu này cũng có mấy trăm mét, cẩn thận một chút cũng không có việc gì, tôi cùng Lưu Dân đi trước, hai ngừoi cẩn thận một chút!”
Nói xong, nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho Trần Sâm, nhanh chóng chạy đi.
“Cạch cạch!”
Trầm Sâm thu hồi dị năng, từ bên hông lấy ra cây súng, lau chùi sạch sẽ, lên đạn.
Mười năm mạt thế, vũ khí được trang bị trên diện rộng, súng nguyên bản bình thường chỉ có sáu viên đạn, hiện tại lên đến mười tám viên, đạn cũng là đặc biệt nghiên cứu dành để nhắm vào tang thi và dị thú.
Ngày dần trôi qua, khu vực săn bắn của từng đội nhỏ cũng không giống nhau, có thể sẽ gặp trở ngại cực nhỏ. Trừ phi, toàn đội bị diệt, đương nhiên khả năng này vô cùng thấp.
Theo hình dáng kiến trúc, Trần Sâm dẫn đầu đi vào trong ngõ nhỏ. Độ ấm sau mạt thế đột nhiên tăng lên, cho dù giữa trời nắng, nhưng vẫn lạnh thấu xương, trong gió truyền đến từng trận lạnh lẽo, ở trên hành lang yên tĩnh có vẻ quỷ dị âm trầm.
Không rõ lắm tình huống bên trong, tối hôm qua ngoại thành thất thủ, tang thi và dị thú tàn sát bừa bãi, hành lang, trong phòng đều có thể là chỗ trốn của nó. Kiểm tra một vòng, giữa hành lang hơi mờ ảo, như là nghĩa trang hoang phế ở ngoại ô, âm trầm đáng sợ…
Vẻ mặt Diệp Thần lạnh nhạt, ngẩng đầu nhìn về nhà lầu hai bên, nhà lầu được sửa lại ở thời cuối rất cao, nhất là ở khu Bố Cát gần ngoại thành, phòng cho thuê rẻ nhất đã được sửa sang phần lớn đều trên ba mươi tầng, như vậy sẽ nâng cao phần khó cho hoạt động săn bắn.
Cũng may, lần nhiệm vụ này không phải dọn dẹp tầng lầu, cũng có nghĩa bọn họ không cần đi kiểm tra từng tầng một để dọn dẹp tang thi và dị thú, chỉ cần dọn dẹp bọn nó ở trên đường, như vậy tự nhiên thỏa mái hơn rất nhiều.
Dương Châu cũng phái đến rất nhiều người, bên khu Bố Cát này cũng có không ít dị năng giả và thể thuật giả tham gia làm nhiệm vụ, đương nhiên, đây là quyết dịnh bất đắc dĩ, cũng mang ý nghĩa có nguy hiểm cao.
“Rống rống…”bg-ssp-{height:px}
Một tiếng hô to, trên hành lang lóe ra một bóng đen, Diệp Thần căng thẳng trong lòng, súng sinh hóa trong tay nhắm bắn vào tang thi tập kích, “Đoàng đoàng…” bắn hai phát.
“Không tốt…” Tiếng súng vang lên, sắc mặt Diệp Thần trầm xuống, bắn trật…thân thể này không có trải qua rèn luyện, độ chính xác quá kém, hai phát đều sát đầu tang thi, nhưng không phát nào trúng.
“Đoàng!” Trần Sâm xoay người bắn ra một phát, trúng giữa đầu, khinh thường nhìn Diệp Thần, nói: “Nhắm cho kỹ, đừng có lãng phí đạn, nếu kinh động đến tang thi và dị thú ẩn núp ở nơi gần đây, đến lúc đó thì cậu chết chắc.”
Cánh tay dài vươn ra ôm lấy Diệp Thần thiếu chút té ngã, hô hấp phun vào cái cổ trắng nõn của Diệp Thần, nhấc chân đá đi tang thi chết ở dưới đất, môi như có như không chạm vào tai Diệp Thần.
Diệp Thần cứng đờ, sát ý xẹt qua trong mắt.
Bị Trần Sâm đụng chạm, trong lòng ghê tởm kiềm chế không được mà nổi lên từng trận sát ý, môi nhếch lên đường cong nhợt nhạt lạnh lùng, xem thường Trần Sâm, chỉ cần một phát súng này, có thể nhìn ra Trần Sâm quả thật có chút tài, năng lực sự dự đoán, phản ứng và bắn súng…không thể khinh thường!
Không chút kiên nhẫn cúi người, súng trong tay nhắm vào bộ phận giữa hai chân tang thi, “đoàng đoàng đoàng…” bắn vài phát, nhất thời làm cho máu thịt văng khắp nơi, mùi tanh tưởi tiến vào trong mũi, khóe miệng Diệp Thần cong lên, lạnh lùng mở miệng, “Ai nha! Lại bắn trật.”
Nhìn thấy bộ phận bị súng bắn thành tan nát, khuôn mặt Trần Sâm nhất thời vặn vẹo, lạnh lùng nhìn Diệp Thần, từ lúc tối hôm qua gã đã nhận ra được Diệp Thần có chút không thích hợp, trước kia chỉ cần cậu nhìn thấy gã liền mặt dày đeo bám, làm sao giống như hiện tại chậm chọc khiêu khích chứ.
Lạt mềm buộc chặt sao?
“Ầm!”
Nắm lấy vạt áo Diệp Thần, tiến vào một phòng trong hành lang, đóng cửa lại, lạnh lùng nói: “Diệp Thần, lạt mềm buộc chặt đối với tôi vô dụng, cậu không phải vẫn muốn tôi làm cậu sao?” Nói xong, dừng một chút lại nói tiếp: “Nói cho tôi biết, mật mã hộp bí mật mà Diệp Cẩn lưu lại cho cậu và thẻ thân phận, tôi liền thỏa mãn cậu, thế nào?”
Nói xong, bàn tay thô bạo với vào trong áo Diệp Thần, cánh tay còn lại thì bồi hồi ở bên hông Diệp Thần, đầu lưỡi đưa vào trong tai, bắt chước vận động kịch liệt nào đó…
Thân thể Diệp Thần cứng lại, không thể động đậy.
Trần Sâm là dị năng giả cấp bốn, thân thể bị người này khống chế, không thể phản kháng.
Mùi xạ hương nam tính đặc trưng tiến vào trong mũi, biểu tình Diệp Thần lạnh như băng, ghê tởm…
“Rất trơn! Rất nhỏ! So với trong tưởng tượng còn tốt hơn, thực làm cho người ta nóng lòng!” Trần Sâm vội vàng nói, không nghĩ đến hương vị của tên phế vật Diệp Thần này lại tốt như vậy, trước kia thật là nhẫn nhịn vô ích! Trần Sâm liều lĩnh đến gần Diệp Thần, thứ nào đó dần dần thức tỉnh, cần phát tiết nhanh một chút.
“Làm như thế không sợ Hứa Kham biết?” Ánh mắt Diệp Thần lạnh lùng, hơi thở tàn bạo như đang cố đè nén, động tác lại như khuất phục, trả lời Trần Sâm.
“Thiết! Sợ cái gì? Thực khinh thường tôi không biết hắn thông đồng cùng với cha của tôi? Bất quá đôi bên cùng có lợi, ai cũng không có thiệt hại!” Trần Sâm lạnh lùng nói, rất vừa lòng khi Diệp Thần thuận theo, cúi đầu hướng cổ của Diệp Thần mà hung hăng cắn lên.
“Đã biết hắn thông đồng với cha của anh mà anh còn cùng hắn ở chung một chỗ, thật bẩn!” Nói xong liền giơ chân trực tiếp đá vào nơi nào đó đang đứng thẳng của Trần Sâm, bên tai vang lên một tiếng, lui về sau hai bước, súng trong tay trực tiếp nhắm vào đầu Trần Sâm, lạnh lùng nói: “Anh không chê bẩn, nhưng tôi ngại anh bẩn.”
“Răng rắc!”
Nhấc chân đạp mạnh xuống tay Trần Sâm, “Đừng nhúc nhích, tôi tay chân vụng về, nếu không cẩn thận bắn ra sẽ nguy hiểm…anh nói đúng không?” Thanh âm đè thấp, mang theo lệ khí nồng đậm, âm trầm đến mức làm cho Trần Sâm không dám lên tiếng.
Ôm lấy nơi bị thương, trưng ra khuôn mặt trắng bệch do đau đớn, mồ hôi từ trán tuôn ra, nhìn ánh mắt Diệp Thần mà sợ hãi. Vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thần như vậy, phát run trong lòng.
Nhịn không được mà đoán rằng, chẳng lẽ nhiều năm qua Diệp Thần đều luôn ngụy trang chính mình?
Nghĩ đến đấy sắc mặt Trần Sâm liền khó coi, đối với Hứa Kham cũng có hai phần bất mãn. Không biết có phải Hứa Kham muốn thay thế vị trí của Trần gia ở khu Bố Cát cho nên Diệp Thần mới có thể nhiều năm giả ngây thơ, giả làm phế vật.
Nhìn sắc mặt Trần Sâm không ngừng thay đổi, Diệp Thần không lập tức cắt ngang.
Trong truyện Trần Sâm là một người đa nghi, cứ nghĩ đến việc gã rất yêu Hứa Kham nhưng vẫn có chút đề phòng với Hứa Kham, cũng không giống Tiếu Nam đối với Hứa Kham là nói gì nghe nấy. Thế nhưng vậy càng tốt, cậu liền tương kế tự kế, cốt truyện này ngay từ đầu, Hứa Kham nếu không có Trần Sâm và Trần Gia toàn tâm toàn ý hỗ trợ, kiếp này hắn làm sao còn cơ hội trèo lên đỉnh?
Cậu, mỏi mắt mong chờ.
Cúi đầu, để sát vào tai Trần Sâm, lạnh lùng nói: “Trần Sâm, nếu không có Trần gia, anh cảm thấy được tôi làm sao lại để mắt đến anh? Khu Bố Cát rất loạn, Trần gia chính là một chỗ dựa không tồi! Hứa Kham để anh thử tôi, anh thật nghe lời…”
Nói xong, ở trên bụng Trần Sâm đạp mấy cái, mở cửa nghênh ngang mà đi.
Hứa Kham, phần quà tặng này hy vọng anh sẽ thích!
Diệp Thần cầm súng, bước chân nhẹ nhàng, thần sắc đạm mạc, rất nhanh tiến vào giữ hành lang.
Châm ngòi ly gián, vô cùng thừa thãi. Nếu có thực lực, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Trần Sâm, thực lực quyết định hết thảy, việc quan trọng lúc này là cậu cần phải tìm một nơi an toàn, mở ra cái hộp Diệp Cẩn lưu lại cho đời trước.