Sáng sớm, sương mù mờ mịt mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, mùi máu tươi thản nhiên cùng với mùi hư thối chui vào trong mũi, xuyên thấu qua cửa sổ không khó thấy rõ, kiến trúc khắp nơi đều bị phá hỏng, để lại dấu vết bị ăn mòn, máu tươi nhiễm đỏ trên mặt đất, hoặc là phần tay chân cụt của nhân loại, hoặc là của tang thi…
Gió thổi nhè nhẹ, lộ ra một cỗ hương vị tiêu điều, đoàn người im lặng đi ra khu Bố Cát, chuẩn bị thanh lý tang thi và dị thú xâm nhập căn cứ con người, khẩn trương mà lo lắng bắt đầu tìm kiếm.
“Hứa Kham cẩn thận!” Trần Sâm la lớn, nhắm vào một con tang thi ở sâu trong ngõ nhỏ, nghiêng người đem Hứa Kham bảo vệ sau lưng.
Trần Sâm là một võ giả cấp thấp, dị năng giả hệ hỏa cấp bốn, là loại hình công kích.
Hứa Kham là dị năng giả hệ thủy, thuộc loại hình chữa trị, công kích rất yếu. Trần Sâm cầm súng sinh hóa che chở Hứa Kham, vẻ mặt nghiêm túc, nhóm bọn họ khoảng tám người, ngoại thành thất thủ, sáng sớm thành Dương Châu liền phát ra nhiệm vụ cho lính đánh thuê, không ít dị năng giả và thể thuật giả đều tự tạo thành đội ngũ, tiếp nhận nhiệm vụ chuẩn bị hành động.
“Tiểu Thần, theo sát tôi đừng để tụt lại phía sau.” Hứa Kham lớn tiếng nói, trong tay là súng sinh hóa nhắm vào tang thi, trực tiếp công kích, động tác sạch sẽ lưu loát, không hề có chút vết bẩn, tuy nói phần lớn dị năng giả và thể thuật giả khinh thường sử dụng vũ khí nóng, nhưng trong hoạt động săn bắn thanh trừ. sẽ không ai cự tuyệt phần bảo mạng này.
Lau đi vệt nước màu đen bắn lên, Hứa Kham thản nhìn nhìn vị trí ngoại thành, xoay người, lơ đãng hỏi: “Tiểu Thần, đồ anh hai giao trước khi đi, cậu để ở đâu?”
Ra vẻ tùy ý hỏi, xung quanh phòng hắn đều tìm qua, không tìm được thẻ thân phận của Diệp Cẩn, chẳng lẽ bị Diệp Thần giấu đi rồi? Ánh mắt Hứa Kham âm trầm đảo qua nhìn cậu.
“Đồ gì? Anh hai cho tôi cái gì?” Diệp Thần lắc đầu, giọng mỉa mai nhìn cây súng sinh hóa trong tay Trần Sâm, âm thanh lạnh lùng nói: “Anh hai để lại cho tôi duy nhất một cây súng sinh hóa không phải đã sớm bị anh cầm đi sao? Còn có vật gì khác nữa?”
Lời vừa nói ra, những người khác đều lộ vẻ mặt cười xem kịch.
Súng sinh hóa, đây chính là thứ tốt, người bình thường trong tay có thể có được một khẩu súng đã không tồi, thời kì cuối liên minh đối với vũ khí quản lý rất nghiêm khắc, súng ống đạn dược rất khó tới tay.
Lấy bản thân Hứa Kham là một dị năng giả cấp ba, căn bản không có khả năng có súng sinh hóa, bình thường Hứa Kham ở võ quán là bộ dạng khiêm tốn dịu dàng, mà chuyện được quảng cáo to lớn nhất chính là chiếu cố Diệp Thần khắp nơi, tuy Diệp Thần ở võ quán kiêu căng, cũng đắc tội không ít người, nếu không có Hứa Kham giúp đỡ, Diệp Thần cũng không sống nhẹ nhàng như vậy.
“Diệp Thần cậu thật ghê tởm, Hứa Kham như thế nào có thể lấy đồ của cậu?” Lưu Dân khinh thường nói, Lưu Dân và Diệp Thần giống nhau, là học sinh của võ quán thứ ba, thức tỉnh dị năng hệ phòng, là loại hình tốc độ cấp ba.
“Lưu Dân cậu gấp cái gì?” Liên Khanh ngăn cản Lưu Dân, quay sang nói, “Yêu! Không thể tưởng được Hứa đại thánh nhân của chúng ta, ngay cả đồ của một phế vật cũng cướp được.” Liên Khanh mở miệng châm chọc, vẻ mặt khinh thường nhìn Hứa Kham.
Liên Khanh nói xong, biểu tình những người khác nhìn Hứa Kham trở nên thập phần vi diệu.
Diệp Cẩn ở khu Bố Cát danh vọng rất cao, khác với Diệp Thần. Diệp Cẩn không chỉ có thực lực mạnh mẽ, thái độ làm người hiền lành, ở khu Bố Cát rất có nhân duyên, này cũng là vì sao biết rõ Diệp Cẩn mất tích, khi Bố Cát vẫn dung túng Diệp Thần cùng Hứa Kham.
Hứa Kham là Diệp Cẩn mang đến khu Bố Cát, vào mạt thế con người trở nên bài ngoại, người trong khu Bố Cát coi Hứa Kham là người ngoài, đều không phải hắn hiểu được thái độ làm người, chỉ sợ kết cục của hắn cũng không tốt hơn so với Diệp Thần.
Đối với người ở khu Bố Cát mà nói, Diệp Thần tuy kém cỏi nhưng cũng là người trong khu, cho dù Diệp Cẩn có chết, Diệp Thần vẫn là người trong khu. Hiện giờ nghe Diệp Thần nói Hứa Kham ngay cả súng sinh hóa Diệp Cẩn lưu lại cho cậu cũng đoạt đị, không chỉ Liên Khanh đổi sắc mặt, mấy người bên cạnh Hứa Kham cũng có chút bất mãn.
Thấy biểu tình mọi người vi diệu, Diệp Thần nhếch môi, trong mắt hiện lên chút ánh sáng, khi Hứa Kham nhìn qua, liền khôi phục vẻ ảm đạm, “Liên Khanh, anh đừng nói Hứa Kham như vậy, anh ấy nói đây là tốt cho tôi, súng sinh hóa rất nguy hiểm, tôi cầm không an toàn.”
Diệp Thần vừa nói ra lời này, biểu tình mọi người càng mơ hồ, Hứa Kham là đang lừa gạt đứa nhỏ ba tuổi à? Súng sinh hóa nguy hiểm? Cầm không an toàn? Không an toàn vậy lấy làm gì…không an toàn còn cầm cho người ta, thật không biết xấu hổ!
“Hứa Kham cậu thực con mẹ nó không biết xấu hổ!” Liên Khanh không chút che giấu nói, anh là một dị năng giả hệ thổ cấp bốn, thuộc loại năng lượng phòng ngự và sức mạnh.
“Liên Khanh anh nói lời này có ý gì? Súng sinh hóa Diệp Thần cầm thì có ích gì, cậu ta chỉ là một phế vật, cầm súng sinh hóa cũng lãng phí.” Trần Sâm che chở Hứa Kham, lạnh lùng nhìn chằm chằm Liên Khanh.
Ở trong khu Bố Cát, thể lực của Liên gia không yếu hơn Trần Gia, Liên Khanh đương nhiên sẽ không sợ Trần Sâm, thấy gã bảo vệ Hứa Kham, lời nói càng thêm mỉa mai, “Trần Sâm, anh bất quá chỉ là một dị năng giả cấp bốn, sợ là cũng không đủ tư cách xin súng sinh hóa đi? Súng sinh hóa cầm trong tay anh không phải là của người ta đi?”
“Diệp Thần không cần nên tặng tôi, như thế nào, anh có ý kiến?” Nói xong, Trần Sâm nghiêng người, uy hiếp nhìn chằm chằm Diệp Thần, cảnh cáo cậu không nên nói lung tung.
Nghe lời nói không biết xấu hổ của gã, Diệp Thần thu lại suy nghĩ, sát khí chợt lóe lên liền biến mất, lần nhiệm vụ săn bắn thanh trừ này chỉ sợ là Trần Khuê cố ý an bài, mục đích chỉ là để Hứa Kham có thêm điểm cống hiến. Chỉ cần dựa vào nhiệm vụ lần này, tiến cử Hứa Kham tiến thẳng vào trong võ quán Bạch Vân, chính là không biết vào lúc nào hắn gặp được Tiếu Nam? Có thể hay không là trong nhiệm vụ lần này?
Súng sinh hóa cậu nhất định phải lấy lại, đây chính là đồ chơi bảo mệnh nha!
Thu tốt sát khí trong mắt, Diệp Thần lạnh lùng nói: “Trần Sâm, tôi khi nào đem súng sinh hóa tặng anh, súng của tôi rõ ràng giao cho Hứa Kham bảo quản, đúng rồi, hoạt động lần này rất nguy hiểm, Hứa Kham anh đem súng trả lại cho tôi đi.”
Cậu cũng không phải quả hồng mềm đời trước, cam nguyện làm tên ngốc tặng đi đồ vật bảo mệnh.
Hứa Kham lạnh lùng, tay cầm súng căng thẳng, trong mắt là sát ý dày đặc, hiển nhiên là không dự đoán được Diệp Thần dám ở trước mặt mọi người hạ nhục hắn, hít thở sâu mấy lần, trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải vì cần Diệp Thần nói ra mật mã hộp bí mật và thẻ thân phận, hắn hận hiện tại không thể nhanh tay loại bỏ Diệp Thần.bg-ssp-{height:px}
Tồn tại của Diệp Thần, đối với hắn mà nói chính là một ngọn núi lớn, là sỉ nhục.
Ở trong mắt Diệp Cẩn, Diệp Thần vô luận làm cái gì đều đúng, mà hắn, mặc kệ bản thân làm gì, Diệp Cẩn cũng không để ở trong lòng, hắn không cam tâm…liều mạng muốn làm cho Diệp Cẩn để ý mình nhiều một chút, vậy mà anh lại cho tên phế vật này thứ bảo mệnh.
Hắn hận!
Hắn oán!
Nổ súng giết mấy con tang thi, trong không khí mùi máu tươi dần dày đặc, có thể ngửi được hương vị máu thịt, cho dù là ban ngày, nhóm tang thi vẫn như trước phát ra tiếng thét chói tai.
“Thật có lỗi, tôi đã quên.” Hứa Kham cầm súng trong tay đưa cho Diệp Thần, “Đây là thứ duy nhất anh hai để lại cho chúng ta, tôi sợ cậu bị thương, cho nên…là lỗi của tôi, cái này trả lại cho cậu!”
“Hứa Kham, em…” Trầm Sâm bất mãn, trừng mắt nhìn Diệp Thần.
“Trần Sâm, em không sao, trước tiên tách ra hoàn thành nhiệm vụ lần này, chúng ta sẽ ở đây hội hợp.” Hứa Kham cắt ngang Trần Sâm, từ trong ba lô lấy ra bản đồ ngoài thành, mở ra bản đồ vẽ vòng tròn ở một tòa nhà, “Tiểu Thần, Trần Sâm, Lưu Dân cùng tôi một tổ, còn lại cùng Liên Khanh một tổ, lần nhiệm vụ này không dễ dàng, có thể cần ra khỏi thành, mọi người cẩn thận một chút đừng lơ là!”
Liên Khanh mặc dù không thích Hứa Kham, nhưng đối với năng lực của hắn không hề nghi ngờ, thiên tài võ quán thứ ba không phải chỉ là một cái danh hiệu.
“Được, hành động!”
Mọi người chia làm hai tổ, rất nhanh hành động.
“Tang thi và dị thú trong lần tập kích này không rõ cấp bậc, có thể có chủng loại biến dị âm thần ẩn nấp, mọi người ngàn vạn lần không được lơ là. tôi mở đường, Trầm Sâm lo phía sau, Tiểu Thần và Lưu Dân chịu trách nhiệm ở giữa.” Hứa Khanh nhanh chóng phân bố, theo tin tức từ Trần Khuê, cách ngoại thành không xa có một nơi bỏ hoang, cất dấu vật tư. Thành bỏ hoang đó vào lúc bắt đầu mạt thế là một căn cứ cỡ trung, lúc ấy căn cứ đó cướp không ít vật tư, Trần Khuê cũng là một nhân viên của căn cứ đó, sau này trong một lần bị tang thi bao vậy, con người thì tháo chạy.
Trần Khuê không phải không đánh chủ ý lên vật tư đó, nhưng mọi hành động của ông đều bị liên minh theo dõi, ông muốn độc chiếm, chứ không muốn đem vật tư nộp cho Chính phủ Liên minh, Trần gia nếu có được những vật tư này, đừng nói là xưng bá khu Bố Cát, muốn bước chân vào Dương Châu cũng không phải không có khả năng, trong mạt thế quan trọng nhất không phải con người, mà là vật tư.
Hứa Kham hướng Trầm Sâm ra hiệu, hắn cảm thấy được Diệp Thần rất không thích hợp, lấy cá tính Diệp Thần, không có khả năng nói ra những lời trước đó, chẳng lẽ quan hệ của hắn và Trần Sâm đã bị phát hiện? Nghĩ…Hứa Kham im lặng quan sát Diệp Thần, tối hôm qua, hắn lấy danh nghĩa quan tâm kiểm tra toàn thân Diệp Thần, xác nhận đây đúng là cậu, ở sau tai trái của cậu có một nốt ruồi son, việc này chỉ có hắn và Diệp Cẩn biết.
Làm bộ như không thấy ánh mắt của Hứa Kham mà nhìn đến cánh tay nổi lên một đoàn lửa của Trần Sâm, rùng mình, bắt đầu từ lúc rời khỏi khu Bố Cát, không, có sẽ từ sau khi Diệp Cẩn mất tích, Hứa Kham đã tính không để cậu sống sót.
Đời trước kiêu căng là tên không tốt, lại thêm kết quả dung túng của Hứa Kham, thiết kế nhiều năm, tầng tầng cạm bẫy, đời trước chết đi, một chút cũng không oan uổng.
Hứa Kham so với đời trước thủ đoạn cao hơn không biết bao nhiêu lần.
“Chúng ta đang ở gần tiểu khu Bố Cát, cách ngoại thành khoảng chừng m, phải đi qua tiểu thu, quảng trường Bố Cát sau đó ở bên ngoài gần cửa ngoại thành cùng bọn Liên Khanh hội họp.” Trần Sâm đánh chết một con dị thú, Hứa Kham mở ra bản đồ, ở trước mặt bọn họ chỉ một nơi, ở phía trước che chở cho Diệp Thần đi về hướng tiểu khu trong mắt lóe ra sát khí, ánh mắt tàn nhẫn u ám liếc nhìn Diệp Thần, vuốt cây súng sinh hóa trong tay. Súng của hắn đã đưa cho Diệp Thần, đây là súng Trần Sâm cho. Trong mạt thế, một người thường không thể thức tỉnh dị năng, phía sau lại không có bối cảnh, tham gia săn bắn thanh trừ, kết cục như thế nào ai cũng hiểu được…
Hứa Kham rất nhanh cùng Trần Sâm trao đổi ánh mắt, nhìn xuống, hai người đều hiểu rõ.
“Theo kế hoạch mà làm!” Hứa Kham mấp mấy môi, ý bảo Trầm Sâm bắt đầu hành động, lần này ngoại trừ tìm được vật tư Trần Khuê nói, còn phải lấy được mật mã từ miệng Diệp Thần và thứ trong hộp, tuy Diệp Cẩn không nói rõ, nhưng có thể làm cho người bình thường nửa đời sau không lo cơm áo, tuyệt đối là thứ tốt.
Để lại cho Diệp Thần cũng là lãng phí, mọi thứ của Diệp Cẩn đều chỉ có thể thuộc về hắn.
“Ân!” Trần Sâm hạ mắt, ngừng lại, nhìn trời, “Nghỉ ngơi ăn chút gì đó, Hứa Kham cùng Lưu Dân từ bên phải xuyên qua tiểu thu, tôi cùng Diệp Thần từ bên trái ngã tư đi qua, chúng ta ở quảng trường hội họp.”
Sắc mặt Lưu Dân ở một bên nhất thời thay đổi, châm chọc nói: “Thiết! Đây là mạt thế, thật đúng là nghĩ mình là đại thiếu gia…Trần Sâm, Hứa Kham hai người các anh rất là tốt bụng, loại phế vật này mang theo bên người, nếu gặp phải tang thi, một chút không cẩn thận liền chết.” Nói xong lạnh lùng nhìn Diệp Thần, trong võ quán thứ ba ai mà không biết Diệp Thần thích Trần Sâm, không có việc gì liền quấn lấy Trần Sâm, trước kia mọi người còn cố kỵ Diệp Cẩn, hơn nữa Hứa Kham bảo vệ mọi lúc mọi nơi, không ai ra tay với Diệp Thần.
Hiện giờ, không có chỗ dựa là Diệp Cẩn, ai cũng muốn đạp cậu mấy cái!
Diệp Thần cúi đầu, coi như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Lưu Dân.
Tuy lời của gã không hợp lý lẽ, nhưng chính là sự thật, trong mạt thế không ai nguyện ý vì người khác mà hy sinh…hơn nữa lại vì một tên phế vật tự cao tự đại!
“Lưu Dân…” Hứa Kham liếc mắt nhìn gã, áy náy nhìn về phía Diệp Thần, “Tiểu Thần, Lưu Dân không phải cố ý nói như vậy, cậu đừng để ý, đến…ăn chút gì đi!”