Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Ngũ Nhất tùy thân biệt thự
Trong mấy truyện mạt thế thường có vụ thức tỉnh hay nhặt được ngọc có không gian này nọ được gọi là 'tùy thân không gian' ở đây bé chuột cũng có, 'tùy thân biệt thự' ý cũng giống vậy.
Từ đầu nhóm Nhiếp Tiêu đã biết sẽ có thể gặp phải một ít người sống sót trên đường, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp nhanh như vậy. Đối mặt với năm người bình thường khổ sở cầu xin, cả nhím bọn họ cũng không nhịn được mà nhíu mày.
"Chúng tôi không thể mang theo mấy người được, chúng tôi đang đến Hải Thành, đường sá xa xôi gian nguy, sẽ không thể phân tâm lo cho an toàn của mấy người." Nhiếp Tiêu thuật lại sự thật, trực tiếp cự tuyệt.
Nhóm Lâm Quốc Hải nghe xong lập tức trợn tròn mắt, Hải Thành cách Phong Thành mười vạn tám ngàn dặm, còn không biết trên đường sẽ gặp phải cái gì...
"Vậy chúng tôi phải làm sao..." Hai người trẻ tuổi nhất thời thống khổ ôm đầu ngồi xổm xuống, vốn còn tưởng rằng có thể ôm lấy cái đùi lớn, thoát khỏi biển khổ, nhưng ai biết rằng còn phải trải qua những ngày tháng nơm nớp lo lắng đề phòng.
Cái mạt thế này, đến khi nào mới kết thúc đây, khi nào mới để cho người ta có thể an tâm ngủ một giấc đây.
Một nhà Lâm Quốc Hải sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, sống lưng nản lòng cũng còng xuống.
Khương Thù nhìn tình cảnh này, bĩu môi nói: "Có thể sống sót nhiều ngày như vậy, có tay có chân mà còn sợ như thế? Chậc, ông đây chỉ cho mấy người một con đường sáng, khu biệt thự Tây Sơn ở Phong Thành đã thành lập căn cứ. Chúng tôi vừa ra khỏi đó, mấy người từ đây lái xe chừng nửa ngày là tới."
Nghe lời này, tinh thần đám người Lâm Quốc Hải lập tức chấn động, đầy mặt ước ao kích động ngẩng đầu lên.
"Có thật không!?"
"Phí lời!" Khương Thù đảo mắt nhìn về phía chân trời. "Tự tìm chiếc xe, tìm nơi ít người mà chạy, trước trời tối là đến rồi!"
"Chúng tôi đi! Chúng tôi đi!"
Mấy người Lâm Quốc Hải kích động lau nước mắt, tạm thời để nhóc mũm mĩm ở chỗ Nhiếp Tiêu, tìm một chiếc ô tô ở bên lề đường, không còn ý định muốn dựa dẫm vào bọn họ nữa.
So với con đường đến Hải Thành không biết sẽ xảy ra chuyện gì, căn cứ ở gần đây càng cho họ có cảm giác an toàn hơn.
Không lâu sau bốn người trưởng thành đã lái hai chiếc xe trở lại, trên đường cái tận thế không bao giờ lo thiếu xe.
Trước khi chia tay Bạch Mân đưa cho mấy người bọn họ một thùng xăng, hai bên cứ như vậy mỗi người đi một ngã.
Ninh Phong nhìn theo bóng xe của mấy người Lâm Quốc Hải, không kiềm chế được mà mở miệng cảm thán: "Nếu mạng lưới thông tin có thể khôi phục lại một chút là được rồi, chỉ cần thông báo địa chỉ căn cứ, những người này phỏng chừng đã chạy tới căn cứ từ lâu. Có thể sống đến bây giờ, dĩ nhiên cũng có chút năng lực và can đảm."
Đoạn Ôn Du vò vò đầu Ninh Phong, "Cũng sắp rồi, máy truyền tin nhất định sẽ chuẩn bị tốt, đến lúc đó sẽ có càng ngày càng nhiều người đều biết đến sự tồn tại của căn cứ."
Mà vào giờ phút này, có một nhóm người cũng đang tiến về phía căn cứ Ngũ Nhất, không biết bọn họ có được tin tức từ nơi nào.
Dẫn đầu là một người đàn ông mập mạp ôm một người phụ nữ lẳng lơ, cô ta giống con rắn mà quấn lấy cánh tay người đàn ông.
"Tiểu Phỉ, chờ đến căn cứ anh sẽ cho em ăn ngon uống đã!" Người đàn ông mập mạp đầy mỡ hôn lên hai má Lâm Mộng Phỉ, vung tay lên, tang thi ở một bên lập tức bị dầu sôi cuồn cuộn dội cho hoàn toàn biến dạng.
"Anh Cương, anh thật tốt!" Lâm Mộng Phỉ nhìn gương mặt béo phì của Lưu Cương, nhịn xuống cơn buồn nôn, nhỏ giọng rên rỉ.
Người bên cạnh đều không thể quen đối với cảnh này, vừa không xứng đôi, nhưng đó lại là chuyện ngươi tình ta nguyện. Chỉ có một nam sinh tuột lại phía sau, nhìn hai người phía trước, ánh mắt lóe lên một tia giãy giụa và hận thù.
Trong mắt Trịnh Văn Tuấn đầy hận thù cùng nhục nhã, bờ vai gầy gò cõng tầng tầng vật tư tựa hồ sắp bị nghiền nát.
Sau đó, phía trước lập tức truyền đến tiếng la hét om sòm.
"Phế vật, đuổi theo nhanh lên!"
Vào đêm, đoàn người Nhiếp Tiêu chuẩn bị chui vào túi ngủ mà trực tiếp nghỉ ngơi luôn trên xe tải, chính Nhiếp Tiêu cũng quên mất tòa biệt thự trong không gian của Ngũ Nhất.
Lúc nhìn thấy cả tòa biệt thự bỗng dưng xuất hiện trên bãi đất trống, nhóm Ninh Phong suýt chút nữa muốn quỳ.
[ trợn mắt ngoác mồm.jpg]
"Nhóc quốc tế lao động cưng đúng thật là bảo bối bự! !" Ninh Phong nhìn biệt thự, hận không thể lập tức ôm cổ thiếu niên hôn hai cái.
"Là Ngũ Nhất, mới không phải quốc tế lao động!" Bé chuột lập tức xù lông.
Nhiếp Tiêu cũng hoàn toàn không ngờ tới nhóc con sẽ phát ra chiêu lớn như vậy, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều mà cười cười, lần này đúng là ra ngoài có bảo kê.
"Mọi người có thể ở trong nhà của tui và ba ba, nhưng không được để tang thi làm bẩn nha!" Tiểu Ngũ Nhất lóng ngóng mà nhìn mọi người, yêu cầu này đối với bọn họ là dễ như ăn cháo.
Khương Thù trực tiếp hấp dẫn tất cả kim loại xung quanh lại đây, sau đó biến chúng thành dải tường đồng vách sắt, vây xung quanh bên ngoài biệt thự lại. Giống như một cái thùng sắt, không cần lo lắng tang thi làm hỏng hay làm bẩn.
Khương Thù vỗ vỗ tay, "Như vậy không phải được rồi sao, ông đây không thể thua Võ Văn Kỳ cậu."
"Khương Cầu Cầu cũng lợi hại quá rồi! ! !" Tiểu thiếu niên gần như vỗ đỏ cả bàn tay.
Khương Thù cực kỳ thần khí mà hất đầu.
Nhìn tường vây bằng sắt thép, tiểu Ngũ Nhất cảm thấy sáng mai có thể thu lại vào không gian. Ừm, tiết kiệm tài nguyên.
Bạch Mân nhìn tòa biệt thự, lại nhìn tiểu Ngũ Nhất đang hí ha hí hửng, độ lớn của không gian lại lần nữa làm mới nhận thức của hắn.
Đoàn người vui vẻ đi vào biệt thự, chiếc xe tải kia thì được Bạch Mân thu lại.
Tiến vào trong biệt thự, mọi người đi tham quan nhà của Nhiếp Tiêu và thiếu niên một chút, sau đó tùy tiện chọn một căn phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Tiêu Tiêu, chúng ta cũng đi ngủ thôi!" Tiểu Ngũ Nhất vui vẻ gọi Nhiếp Tiêu. Cậu đột nhiên đổi xưng hô, làm cho Nhiếp Tiêu cũng không kịp phản ứng.
Tiêu Nghiên còn tưởng là đang gọi mình, quay đầu lại, liền phát hiện tiểu thiếu niên đang ôm cánh tay Nhiếp Tiêu, một tiếng lại một tiếng "Tiêu Tiêu" mà kêu.
Nhiếp Tiêu cũng rất bất đắc dĩ cam chịu, sáng sớm hôm nay trước khi xuất phát, nhóc con của mình đột nhiên đổi giọng, chính hắn cũng không biết rốt cuộc cậu đang chơi trò gì.
Khương Thù, Ninh Phong cùng Đoạn Ôn Du nghe cách gọi ướt át này, lại nhìn bộ dáng Nhiếp Tiêu sống không còn gì luyến tiếc, lập tức cười không nhịn được, này còn không bằng gọi "ba ba" đi.
Nghe như là đang gọi con gái.
Tiêu Nghiên cũng cảm thấy hiếu kỳ, không khỏi mỉm cười mở miệng hỏi: "Ngũ Nhất tại sao lại đột nhiên không gọi là ba ba nữa vậy?"
"Bởi vì gọi ba thì không thể yêu đương với ba ba nha! Loạn luân là không tốt." tiểu Ngũ Nhất đầy mặt vô (số) tội nói.
Trong nhất thời, tất cả mọi người kể cả Nhiếp Tiêu đều bị một câu của cậu làm cho hóa đá.
"! ! ! ? ? ?"
Nhiếp Tiêu trăm ngàn lần không ngờ tới, nhóc con mà mình nâng niu trong lòng bàn tay, thật sự nhớ thương trinh tiết của hắn, nhất thời cảm thấy cả người đều không ổn.
Hỗn độn trong gió. jpg
Tinh thần mấy người Khương Thù lúc này mới hồi phục lại, nhất thời nâng lên một đống hạt dưa, ngồi ở một bên bắt đầu xem diễn biến.
Từ đầu bọn họ đã thấy quá mờ ám, quả nhiên, ngày này thật sự đã đến rồi?
Xem cha con biến thành người yêu.
Chậc, đúng là một quả dưa bự.
Nhiếp Tiêu lau mồ hôi trên trán, nhìn đôi mắt long lanh đang nhìn mình của tiểu thiếu niên, đột nhiên nhớ đến một người 'lặng lẽ'.
Chắc là chú này
"con, không được đùa như vậy với ba."
Tiểu Ngũ Nhất nhìn Nhiếp Tiêu, chu môi nói: "Là ba ba nói quá thân mật sẽ làm cho mọi người hiểu lầm, vậy chỉ cần bảo bảo và ba ba yêu đương, mọi người sẽ không hiểu lầm nữa đâu!"
Khương Thù và Ninh Phong nghe xong, hơi kinh ngạc một chút, Sau đó không kiềm chế được vỗ tay ở trong lòng, logic của thiên tài đúng là kinh người.
Nhiếp Tiêu thì suýt chút nữa quỳ xuống.
Đoạn Ôn Du và Tiêu Nghiên nghe lời nói ngây thơ của tiểu thiếu niên, cũng không nhịn cười được, sau đó lại lắc đầu.
Quả nhiên là còn nhỏ không hiểu chuyện mà, giống như dang đùa giỡn.
Nhiếp Tiêu lúc này đã điều chỉnh lại sắc mặt, bất đắc dĩ xoa đầu tiểu Ngũ Nhất. "Đừng nghịch."
"Bảo bảo đang nghiêm túc!" Tiểu Ngũ Nhất nhất thời oan ức mà nhìn Nhiếp Tiêu, vô cùng đáng thương, "Bảo bảo muốn yêu đương với ba ba mà!"
Nhiếp Tiêu nhìn dáng vẻ ấy của nhóc con nhà mình, cũng ra đòn sát thủ, nghiêm túc nói: "Nếu cục cưng muốn yêu đương với ba, vậy thì không thể ngủ chung với ba, trước khi kết hôn không thể ngủ chung giường!"
"Hả! ? ? ?"
Bé chuột nhất thời như bị sét đánh, hoàn toàn không thể tiếp thu, không thể ngủ chung đúng là quá đáng sợ!
Thấy tiểu thiếu niên hơi bối rối, đám Ninh Phong cũng cảm thấy vở kịch hôm nay đến đây đã đủ rồi, đang chuẩn bị tan cuộc tắm rửa đi ngủ.
Lại nghe thấy bé chuột thiên tài logic phát biểu lời vàng, từ ngữ có thể làm chấn động thiên hạ.
"Vậy trước khi kết hôn, buổi tối ba ba có thể làm ba ba, ban ngày lại làm Tiêu Tiêu hay không." tiểu Ngũ Nhất ngoéo ngón tay nhỏ, thẹn thùng xấu hổ mà nhìn Nhiếp Tiêu.
Giờ khắc này, ngay cả Bạch Mân cũng đều muốn giơ ngón tay cái cho tiểu thiếu niên.
Mọi người cũng không có cách nào nhìn thẳng hai cái xưng hô này.
Aiz, bọn họ vấy bẩn rồi.
Nhiếp Tiêu: "..."
Dạy nhóc con thành như vậy, là tôi sai.
Tiểu Ngũ Nhất thấy Nhiếp Tiêu không lên tiếng, thì cho rằng hắn đã đáp ứng, biến mình thành bé hamster, lập tức nhảy lên vai Nhiếp Tiêu.
Thân thể tròn vo nho nhỏ, suýt chút nữa nhào tới làm Nhiếp Tiêu lảo đảo.
"Chít!"
Ba ba, bây giờ là ban đêm, chúng ta có thể ngủ chung được rồi!
Nhiếp Tiêu quay đầu nhìn cục lông mềm mềm manh manh trên vai của mình, không nhịn được đỡ trán. Hắn dường như cảm thấy mình đã bị ăn sạch sẽ, không biết có phải ảo giác hay không.
Aiz, trời đất ơi!
Khương Thù đi ngang qua Nhiếp Tiêu về phòng, không kiềm chế được liếc nhìn bé chuột hồn nhiên, sau đó đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn.
"Lúc trước tôi nói sai, bây giờ tôi đang chờ cậu bị ăn sạch."
Sau đó, Ninh Phong Đoạn Ôn Du Tiêu Nghiên từng người đều lần lượt vỗ vỗ vai Nhiếp Tiêu, đối với bé chuột sinh ra kính ý thật sâu.
Ngay cả Bạch Mân cũng nói với Nhiếp Tiêu một tiếng "cố lên".
Hổ Tướng Quân nằm nhoài trên thảm, cũng nhướng mí mắt lên nhìn. Trong lòng không hiểu sao lại tự hào, trên thế giới này không có khúc xương cứng nào mà bé chuột nhà bọn họ không gặm được.
Bàn về việc 'ăn người', tất cả mọi người ở đây đều thua bé chuột.
Đối với việc này, bé chuột vô tội nghiêng đầu.
"Chít?"
Mà vào giờ phút này, nhóm người Lâm Quốc Hải lại chưa đến căn cứ Ngũ Nhất trước chạng vạng như dự đoán.
Một bầy tang thi đột nhiên lao ra hủy hoại xe của bọn họ, bọn họ bất đắc dĩ đành phải xuống xe, sau đó nhanh chóng trốn vào một căn nhà dân gần đó.
Tang thi hoạt động cực kỳ sôi nổi vào ban đêm, vốn dĩ chỉ có một hai con, nhưng ngửi được mùi máu thịt tươi sống, dần dần càng lúc càng nhiều tang thi vây đến.
Cửa bị va chạm kêu rầm rầm, nhóc mủm mỉm bị dọa đến mặt mũi tái nhợt, che miện trốn vào trong ngực mẹ, hoàn toàn không dám phát ra âm thanh.
Hai vợ chồng Lâm Quốc Hải che chở cho con trai của mình, ngẩng đầu nhìn hai người trẻ tuổi bên cạnh, chỉ mong có thể bình an vượt qua đêm nay.
_______
Gõ lại cả chương tiệt dọng thặc sự ಥ‿ಥ