Chương : Ngũ Nhất xuất phát đến Hải Thành
Sáng hôm sau, mọi người nhìn thấy Tạ Quân mang một đôi mắt gấu trúc ra khỏi phòng, bộ dáng bị tàn phá thê thảm làm cho mọi người nở nụ cười vô cùng xấu xa, tầm mắt trêu ghẹo từ trên người hắn và và Võ Văn Vũ bơi qua bơi lại.
Võ Văn Kỳ Như cha già che chở con gái mà phẫn nộ nhìn chằm chằm Tạ Quân, chọc cho mọi người không nhịn được cười rộ lên.
Vì phòng ngừa Võ Văn Kỳ lại nổi khùng, Tạ Quân và Võ Văn Vũ có thể nói là vô cùng ngoan ngoãn.
Sau khi tạm biệt xong, đoàn người Nhiếp Tiêu dưới tầm mắt đưa tiễn của mọi người mà lên đường đến Hải Thành.
"Lên đường bình an! !"
"Phải nhanh chóng trở về nha! ! !"
Mà vào giờ phút này, cùng trên đường đến Hải Thành. Nhóm người Ngô Khánh Phong nhìn thấy bạn nhỏ Mạc Diệp xuất hiện trong xe, chỉ cảm thấy đầu cũng lớn hơn rồi!
Hiện tại tại bọn họ đã cách cách căn cứ Thủ Đô mười vạn tám ngàn dặm, dù có muốn đưa cậu nhóc trở về cũng không thể, chỉ có thể bóp mũi cam chịu mang theo cậu.
Bạn nhỏ Mạc Diệp đói bụng cả một đêm, một bên gặm bánh quy một bên trấn an các chú các anh trên xe. Em cũng rất lợi hại, sẽ không cản trở, hơn nữa em cũng ăn rất ít."
Nhóm Ngô Khánh Phong: "..."
Aiz, tụi tui khổ quá mà!
Theo kế hoạch được sắp xếp qua trạm liên lạc, nhóm Nhiếp Tiêu sẽ hội họp cùng nhóm La Khánh Phong ở eo biển Hải Thành.
Chia binh hai đường, lúc tập trung trung sẽ cùng nhau vượt biển đến Hải Thành.
Nhóm Nhiếp Tiêu đang ngồi chung trong một chiếc xe tải, thẳng tiến trên con đường đã định sẵn.
Nhân số chuyến này tổng cộng có chín người (con), trong đó gồm có lão hổ Tướng Quân. Vì ít người nên cả nhóm cùng ngồi trong một chiếc xe tải lớn, không gian coi như như cũng rộng rãi. Cả đám đều là dị năng giả, một người có thể đối đầu với một trăm con tang thi.
Tiểu Ngũ Nhất lúc này đã tiến về thành bé chuột, sung sướng nằm nhoài trên cái bụng mềm mại ấm áp của hổ Tướng Quân. Trên đường xóc nảy hoàn toàn không ảnh hưởng đến đến bé, ngủ đến tối trời tối đất, đúng là sướng như tiên.
Nhóm Ninh Phong thấy thế, ngoại trừ ước ao cũng không thể làm gì được, chỉ có thể chơi game offline giết thời gian. Mãi đến khi điện thoại hết pin, thì đưa chui sạch cho Nhiếp Tiêu nắm trong tay.
"Lão đại! Sạc pin dùm em cái nha!"
Nhiếp Tiêu nhìn chui sạc pin trong tay, vừa bất đắc dĩ vừa cam chịu, sau đó dòng điện từ trên người xì xì phát ra, làm cho chiếc điện thoại vừa tắt nguồn mở lại.
Khương Thù thấy vậy cũng không cam yếu thế, nhét phích cắm điện vào kẻ ngón tay Nhiếp Tiêu, trong miệng còn thở dài cảm thán. "Còn rất dễ sử dụng nữa!"
Nhiếp Tiêu giật giật khóe miệng: "..."
Mới nhìn, đoàn người không giống như là đi mạo hiểm mà càng giống ra ngoài nghỉ phép hơn.
Lúc này, Tạ Quân và Đoạn Ôn Du ngồi trước ghế lái đột nhiên lên tiếng, con đường đến trước bị một đám tang thi xuất hiện làm tắt nghẽn.
"Đừng chơi điện thoại nữa, làm việc đi!"
Tiêu Nghiên ló đầu ra, nhìn một mảnh tang thi bên ngoài, lập tức mở miệng nói: "Các cậu tập trung tiến về phía trước! Để tôi đến!"
Nói xong, một mảnh băng tuyết xuất hiện biến đám tang thi phía trước thành tượng băng.
Tạ Quân nhìn cảnh này, lập tức đạp mạnh chân ga, tang thi đông lạnh bị đụng cho chia năm xẻ bảy, đập vào thân xe đến kêu lên bang bang, đám bị cán qua thì vang lên âm thanh kèn kẹt làm người ta ê răng.
Đoạn Ôn Du ngồi ở phía trước, bảo vệ cửa kính một cách hoàn hảo, đồng thời rửa sạch vết máu phía trên, nước chảy ra lại trở thành một phần trợ lực cho Tiêu Nghiên.
Trận chiến xốc nảy cuối cùng cũng đánh thức bé chuột, mơ màng mở mắt ra, có chút choáng váng.
Nhiếp Tiêu nắm lấy nhóc nhét vào túi áo, sau đó cùng mọi người nhảy ra khỏi xe. Tinh hạch tự đưa tới, không có lý nào lại không nhặt.
Bạch Mân nhìn một đống tang thi vỡ vụn, cũng không nhiều lời mà giúp mọi người nhặt tinh hạch, dị năng hệ không gian vào lúc này đúng là phương pháp sử dụng thuận tiện nhất.
Bé chuột xoa xoa đôi mắt nhỏ, nhìn bên ngoài đột nhiên xuất hiện xác tang thi, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra lúc mình ngủ, thấy mọi người đang thu thập tinh hạch, cũng lập tức giơ móng vuốt vò vò hai túi má phồng lên của mình.
Nơi Bạch Mân đi qua, tinh hạch tang thi xung quanh đều bị thu vài không gian của hắn. Mà lúc đi âu một cái xác tang thi, bước chân của hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó mặt không đổi sắc mà tiến về phía trước.
Bản nhạc đệm nho nhỏ cũng không trì hoãn quá nhiều thời gian, mọi người thu thập tinh hạch xong thì lập tức lái xe tiến về phía trước.
Bé chuột đã thức dậy nên không ngủ tiếp được nữa, lấy đồ chơi dành cho hamster từ trong không gian ra. Hiếm thấy có thời gian rảnh rỗi, Nhiếp Tiêu cũng bồi nhóc chơi đùa.
Nhìn 'hai cha con' hường phấn, răng của mọi đười đều chua ê ẩm.
Ninh Phong cũng tìm chuyện để làm, lấy điện thoại di động ra chụp cục lông đang ngồi trên xích đu mấy tấm, trong miệng cảm thán. " Chờ tận thế kết thúc, tiểu gia muốn cho đám bạn ăn dưa trên mạng xem yêu tinh nhỏ sống sờ sờ, dọa rơi dưa trên tay bọn họ."
Nhóm Tiêu Nghiên không thể nhịn cười khi nghe lời này, cảnh tượng sau khi tận thế kết thúc thực sự làm cho người ta mong đợi.
Bé chuột cũng nể mặt mà thay đổi vài tư thế, còn cùng Nhiếp Tiêu và mọi người chụp chung thêm vài tấm, đáng yêu vô cùng.
Ngay cả Khương Thù cũng không thể từ chối, lạnh lùng chụp chung một bô.
Bạch Mân cũng cười cười chụp hai tấm ảnh cùng bé chuột, Ninh Phong gửi ảnh qua bluetooth, nhìn bộ dáng không hề khác biệt với lúc trước tận thế, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.
Nếu tận thế thật sự kết thúc, vậy hắn lúc đó có còn nơi để đặt chân không?
Bạch Mân không nhịn được nghĩ như thế, dựa vào toa xe nhắm mắt dưỡng thần, hai tay giả vờ nắm lại đặt trên bụng, sau đó trong lúc mọi người không ai hay biết, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một viên dị năng hạch màu lam nhạt.
Tỉ mỉ vuốt ve mấy lần, xác nhận không có gì bất thường, Bạch Mân lại thu vào trong không gian. Chính hắn cũng không hề ngờ tới tùy tiện xuống xe thu thập tinh hạch, còn có thể có thu hoạch ngoài ý muốn như thế.
Bạch Mân mở mắt ra, nhìn cơn mưa nhỏ bất chợt rơi xuống bên ngoài xe cùng với mặt đường lầy lội, đột nhiên phát hiện ra có một con đường khác để lấy được dị năng hạch.
Lấy của người chết, giống như lần đầu hắn nhặt được viên dị năng hạch màu xám tro.
Đến giờ cơm, lại thêm đường lộ trời mưa trơn trượt, mọi người quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại thay phiên nhau lái xe.
Hổ Tướng Quân lúc này cũng không nhịn được nhướng mí mắt, hiện tại ngoại trừ bé chuột mềm mềm manh manh kia, thì chỉ có ăn cơm mới có thể làm lão hổ phật hệ lười biếng này động sức lực.
(Từ lóng "Phật hệ" mang nghĩa thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được, có người coi nó là một thái độ sống, cũng có người coi nó là sự phàn nàn đối với đời sống, có người xem nó là sự giải phóng áp lực chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái, đại khái kiểu gì cũng được. Có thể trêu đùa bản thân cũng là một sự vươn lên tích cực, là cảm giác hài hước đối với trêu đùa bản thân mà xã hội cần, cuộc sống có lúc cũng cần có "đời sống kiểu Phật hệ" nhàn nhã ngắm hoa nở hoa tàn trong vườn.
Nguồn: Learning Chinese "学汉语 Hoc Tieng Trung)
Vật tư trong không gian của bé chuột và Bạch Mân không thiếu gì cả, lấy ra một cái bếp gas đơn giản ở trong xe nấu đồ ăn, ngay cả dị năng hệ hỏa của Ninh Phong cũng không cần dùng tới.
Bạch Mân kỳ thực đã không cần ăn uống nữa, bình thường ở trong căn cứ nếu không phải tình huống cần thiết, hắn sẽ không ăn thức ăn. Thế nhưng hiện tại mỗi giờ mỗi khắc đều ở dưới mắt Nhiếp Tiêu, nếu hắn không ăn gì thì sẽ quá kỳ lạ.
Tiêu Nghiên nhìn Bạch Mân ăn ít như vậy, trong lòng thật sự rất kinh ngạc. "Cậu ăn thêm chút nữa không? Lúc tôi giảm cân còn ăn nhiều hơn cậu."
Bạch Mân hơi ngại ngùng cười cười, lời nói nhã nhặn dịu dàng: "Tôi ăn không nhiều lắm."
Ninh Phong nhìn thân hình gầy gò của Bạch Mân, không nhịn được mở miệng nói với Tiêu Nghiên: Chị, sau này giảm cân phải học Bạch Mân một chút, ăn nhiều như vậy, chị còn nói là giảm cân!"
Tiêu Nghiên mỉm cười nhưng không mất đi sự ưu nhã cho Ninh Phong ăn hạt dẻ rang.
(Chị Nghiên hành hung a Ninh :v
Hạt dẻ rang/nổ - [bào lì zi] và bạo lực - [bào lì]
Ninh Phong: QAQ
"Quả nhiên Võ Văn Kỳ không ở đây chị đã thay đổi, không còn dịu dàng hiền huệ nữa rồi!!!"
Mọi người vừa nghe, lập tức đều cười rộ lên, mặt Tiêu Nghiên mất tự nhiên đỏ ửng.
Bé chuột đã biến thành thiếu niên, nâng chén mà cười khanh khách, Nhiếp Tiêu chỉ li cậu bị sặc.
"Ăn cơm không nên cười, cẩn thận bị sặc!"
Khương Thù cũng khó được ở chung với mọi người như vậy, nhìn dáng vẻ gà mẹ của Nhiếp Tiêu, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Sau khi ăn xong, Bạch Mân chủ động dọn dẹp đồ ăn, mọi người cũng không giành với hắn, tùy ý đối phương lấy nước đến bên cạnh xe rửa ráy.
Mà lúc này, đột nhiên có mấy bóng người lảo đảo chạy về phía bọn họ. Nhưng nhìn kỹ lại, mới phát hiện không phải tang thi.
"Cứu chúng tôi với! ! !"
Nghe tiếng kêu, mọi người dĩ nhiên không thể thấy chết không cứu, lập tức ra tay giải quyết mấy con tang thi đang đuổi theo phía sau bọn họ.
Mấy người sống sót sau tai nạn xụi lơ trên đất, ngơ ngác ngâu ngốc mà nhìn một đám người ai cũng là dị năng giả thần thông, nước mắt trong hốc mắt lập tức chảy ra, ôm đầu khóc rống.
Bọn họ ngửi mùi thơm của thức ăn trong không khí mà chạy tới, không ngờ thực sự có thể được cứu.
Nhìn đám người Nhiếp Tiêu mạnh mẽ như vậy, bọn họ cảm thấy an toàn sau này đã được đảm bảo, đội ơn mà quỳ trên mặt đất cầu thu lưu.
"Cám ơn mọi người đã cứu chúng tôi! Cầu xin các cậu thu nhận chúng tôi đi, cái gì chúng tôi cũng làm được! !"
Nhóm Nhiếp Tiêu nhìn mấy người này quỳ trên đất, đặc biệt trong đó còn có một đôi mẹ con yếu đuối, nhất thời hơi nhức đầu, chuyến này bọn họ đi Hải Thành không thể mang theo người không có sức chiến đấu.
"Các người đứng lên trước đi." Nhiếp Tiêu nhíu mày nói, nhìn trên trời còn mưa lăm răm, dẫn mấy người này lên xe trước.
Được cứu tổng cộng có năm người, ngoại trừ hai nam sinh tầm hai mươi tuổi, còn lại chính là một nhà ba người, con trai bọn họ còn chưa tới mười tuổi. Trong tận thế, một nhà ba người như thế vẫn sống sót đầy đủ, đúng là vô cùng may mắn.
Đứa nhóc vì đói bụng mà hai má ố vàng, khí sắc không tốt, thế nhưng cơ thể cũng không nhỏ gầy, có thể thấy trước tận thế là một tên nhóc mập mạp đầy đặn. Lúc ngày ngửi được mùi vị còn chưa tan trong xe, bụng đói lập tức kêu òn ọt, lập tức kêu gào với mẹ.
"Mẹ, con đói rồi!"
Nhìn năm người thảm thương như thế, nhóm Nhiếp Tiêu lấy ra một ít đồ ăn cho bọn họ lót dạ.
Người đàn ông trung niên bẩn thỉu ăn như hùm như sói, lau miệng, cầu khẩn mà nhìn Nhiếp Tiêu, chủ động giới thiệu mình, mọi người mới biết tên và thân phận của bọn họ.
Người đàn ông trung niên tên là Lâm Quốc Hải, mang theo vợ con đi thăm người thân, hai vợ chồng trước tận thế đều là công nhân viên chức bình thường. Mà hai thanh niên trẻ tuổi kia lại là người xa lạ mà trên đường lưu vong tình cờ gặp được.
Tiểu Ngũ Nhất và Tạ Quân nhìn vợ của ông ta, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng không nhớ đã gặp qua ở đâu.
Nếu là Võ Văn Vũ và Võ Văn Kỳ ở đây, nhất định chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là cha mẹ và em trai của Lâm Mộng Phỉ. Lâm Mộng Phỉ lớn lên giống mẹ cô ả vô cùng.
Nhóm Nhiếp Tiêu lúc trước tuy rằng có đi qua nhà Lâm Mộng Phỉ, nhưng đối phương không có thói quen treo ảnh trong nhà, nên không hề nghĩ đến phương diện này, chỉ coi như đó là những người sống sót xa lạ.