Edit: Thanh Thạch
Rất nhiều thời điểm, càng là biến mất giữa lúc rạng rỡ như mặt trời ban trưa thì càng có thể khiến nhiều người nhớ tới, nhất là khi biến mất còn để lại một số thứ vô cùng quý giá…
Giờ là năm sau công nguyên, vừa tròn một trăm năm thời đại mới. Một trăm năm phát triển, toàn bộ địa cầu đã hoàn toàn khôi phục sức sống, thậm chí hoàn cảnh còn hoàn hảo hơn một trăm năm trước vô số lần!
Cây cối cao lớn tự do sinh trưởng, ven đường, hoa tươi cỏ dại xen lẫn nhau, thể hiện sinh lực tràn trề của chúng. Một số kiến trúc hoang tàn bị vô số dây leo quấn quanh, hoa cỏ cắm rễ trên mặt tường đã bị phong hóa, tùy ý sinh sôi hướng về mặt trời.
Nơi này là Vân thành, thành thị lớn nhất địa cầu. Con người đủ loại màu da đều coi việc có thể định cư ở đây là vinh dự, đi ở trên đường có thể dễ dàng gặp được danh nhân vang vọng thế giới, nhưng cho dù có nổi tiếng đến đâu, thời điểm đến gần pho tượng đồng cực đại của Vân thành cũng sẽ dừng chân, cúi đầu.
Đó là tượng một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt tràn đầy kiên nghị, bên cạnh nằm một con dị thú – Kỳ lân!
Pho tượng được dựng giữa một đống phế tích, nghe nói lúc trước, để có thể đưa pho tượng vào mà không làm hư hao phế tích, người ta đã mất rất nhiều công sức. Mà sở dĩ quyết định làm như vậy cũng bởi vì nơi đây mọc lên cỏ bất tử.
Cỏ bất tử, toàn thế giới chỉ có nơi đây mới có loài thực vật này, nhiễm máu người kia mà trưởng thành, bất tử bất diệt. Từng có lời đồn ăn nó có thể trường sinh bất lão, nhưng mặc kệ có bao nhiêu người mơ ước cỏ này, cuối cùng người dám ra tay đều bị tín đồ của Võ thần bắt lại!
Đúng vậy, pho tượng này, đống phế tích chỉ có tường vây thấp thấp quây lại nhưng không người dám động vào này, thành thị này, đều thuộc về Võ thần, Võ thần Lăng Thanh Vân.
Một người trẻ tuổi đeo kính đứng bên ngoài tường vây, nhìn lên pho tượng Võ thần ở giữa, qua một hồi lâu, cậu mới cúi đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp, trong ánh mắt không ai nhìn tới lại lóe lên một tia khác thường. Cậu ho khan vài cái che giấu biểu tình trên mặt, cầm mấy cuốn sách thật dày chậm rãi rời khỏi nơi đây. Không cần phải nói, cậu khẳng định là học viên của học viện Võ thần vừa mới mượn sách từ thư viện lớn nhất thế giới ở gần đó.
Học viện Võ thần là nơi mà mỗi người trên thế giới đều hướng tới, chỉ cần có thể vào học viện Võ thần, tiền đồ tương lai nhất định vô cùng sáng lạn! Đương nhiên, điều kiện chiêu sinh của học viện Võ thần rất khắc nghiệt, yêu cầu đối với học sinh rất cao, không cho phép học sinh làm việc ác, một khi có người làm trái nội quy trường, cho dù đã tốt nghiệp thì cũng sẽ bị thu hồi bằng tốt nghiệp của học viện Võ thần.
Cho dù là thư viện hay học viện Võ thần, đều xây bên cạnh pho tượng này, bảo hộ pho tượng, cũng thờ phụng pho tượng.
Người trẻ tuổi vừa đứng ở phía dưới pho tượng quả nhiên cầm sách đi vào học viện rộng lớn bên cạnh.
Bị vô số thảm thực vật bao trùm, chỉ có mấy tòa nhà lấp ló giữa một rừng xanh ngát, học viện Võ thần là nơi dạy võ nghệ. Mấy vị hiệu trưởng của học viện đều là những đại sư võ học đã trải qua tràng hạo kiếp hơn trăm năm trước, tu vi cao thâm, đã ngoài trăm tuổi.
Những đại sư võ học đó, tùy tiện một người cũng có thể giậm chân một cái vang cả thế giới, mà bọn họ tụ tập cùng một chỗ… khó trách học viện Võ thần là học viện lớn nhất thế giới! Hơn nữa, nghe nói mấy vị hiệu trưởng này lúc trước đều có quan hệ rất tốt với Võ thần!
Thanh niên dọc theo con đường nhỏ dưới tàng cây, đi về phía tòa nhà cách đó không xa. Một lát sau, có một người trẻ tuổi cao lớn tóc vàng da vàng mắt đen chạy tới, nhìn thấy thanh niên cầm sách, hai mắt sáng lên: “Thầy Trình!”
Thanh niên tuổi không lớn kia thế mà là thầy giáo? Giảng viên của học viên Võ thần, ít nhất phải là võ giả cấp ba đó!
Võ giả chia làm sơ cấp, cấp một, cấp hai, cấp ba và siêu cấp, nhưng đại bộ phận người đều chỉ là võ giả sơ cấp, mỗi lần thăng cấp đều dị thường khó khăn, võ giả cấp ba là tồn tại gần với võ giả siêu cấp nhất!
Kỳ thật, ngoài siêu cấp hẳn là còn có rất nhiều cấp bậc. Lúc trước, Võ thần Lăng Thanh Vân có thể luyện đến trình độ phi thiên độn địa, đáng tiếc là công pháp mà Võ thần lưu lại cũng chỉ có thể giúp người luyện đến cấp ba mà thôi. Chỉ có những người từng được Võ thần chỉ điểm mới có thể vượt qua cấp ba, trở thành võ giả siêu cấp.
Nhưng cho dù chỉ có một bộ công pháp như vậy cũng đã giúp khai sáng con người tới một phương hướng tiến hóa khác!
Hạo kiếp trăm năm trước, nguyên bản hơn bảy tỷ người chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã giảm mạnh xuống còn có năm trăm triệu. Từ đó về sau, con người không dám tùy ý phá hư sinh thái, không dám tùy tiện phá hoại địa cầu, toàn bộ phát triển khoa học đều lấy bảo vệ môi trường làm yếu tố hàng đầu, mà dưới tình hình đó, những người tu luyện công pháp mà Võ thần lưu lại đột nhiên phát hiện cho dù không thể trở thành võ giả, tố chất thân thể đều gia tăng rất nhiều! Cái thời mà tất cả mọi người trùng kiến nhà cửa, chôn cất người chết, nếu không có bộ công pháp này, chỉ sợ lại vì sinh bệnh mà chết thêm vô số người!
Hơn nữa, trong trăm năm này, người tu luyện công pháp đều chiếm được rất nhiều ưu việt! Nghe nói trăm năm trước tuổi thọ trung bình của con người không đến một trăm, mà nay, người già trăm tuổi hầu như ở đâu cũng có, thanh niên trẻ tuổi không bị thương nặng và trẻ con từ trăm năm trước trên cơ bản đều còn sống. Tuy rằng tuổi thọ con người tăng lên nhưng bởi vì nay có rất nhiều người không muốn sinh dục, cho dù có sinh cũng rất ít người sinh trên hai con, nên dân số vẫn rất ít, ngược lại bởi vì mỗi người đều tự giác bảo hộ môi trường, hoàn cảnh so trăm năm trước liền tốt hơn nhiều.
“Lâm Giang Đào.” Người trẻ tuổi được gọi là thầy gật đầu với đối phương, cậu thoạt nhìn chưa đến ba mươi, trước ngực lại đeo huy chương võ giả cấp ba, không cần phải nói, nhất định là một người có tài ngút trời.
“Thầy Trình, thầy có rảnh không? Hôm nay là sinh nhật em, em muốn mời thầy tham gia tiệc sinh nhật em tổ chức!” Lâm Giang Đào hai mắt sáng ngời nhìn người trẻ tuổi đối diện, có chút không hợp với dáng người cao lớn của hắn.
Hắn là con lai, cha mẹ đều là võ giả cấp hai, mà thiên phú của hắn thậm chí còn cao hơn cha mẹ, mới chỉ hai mươi mà đã thành võ giả cấp hai, về sau hẳn là có thể trở thành võ giả cấp ba!
“Tiệc sinh nhật? Buổi tối à? Thực xin lỗi…” Cậu khá thích thanh niên Lâm Giang Đào này, bởi vì đối phương có rất nhiều điểm giống với người kia, màu tóc vàng cũng khiến cậu thấy thuận mắt….
“Thầy Trình, em thật sự hy vọng thầy có thể tới tham gia tiệc sinh nhật của em, qua hôm nay em liền thành niên!” Lâm Giang Đào chăm chú nhìn người thầy đã dạy mình một năm này.
Trình Trang là một người thầy đột nhiên xuất hiện, không ai biết cậu từ đâu tới, cho nên ngay từ đầu khi cậu xuất hiện trong học viện, rất nhiều người không phục, Lâm Giang Đào chính là một trong số đó, nhưng hắn có thực lực võ giả cấp hai vậy mà bị đối phương thu thập chỉ trong một chiêu! Không chỉ thế, trong một năm, hắn đã tận mắt nhìn người thanh nhã lịch sự tên Trình Trang này đánh bại rất nhiều cao thủ, trong đó có cả võ giả cấp ba, vì thế, trong lúc giống như những người khác tâm phục khẩu phục trước thực lực của cậu, hắn cũng nhịn không được sinh ra hảo cảm với đối phương.
Đáng tiếc là, người có hảo cảm với Trình Trang rất nhiều nhưng cậu lại hờ hững với tất cả mọi người, càng đáng giận là người vĩ đại như cậu lại có bạn lữ là một kẻ hết ăn lại nằm!
“Thầy chúc mừng em trước, nhưng buổi tối thầy thật sự không rảnh, còn phải về nhà nấu cơm.” Trình Trang cười: “Mấy người trẻ tuổi các em tụ hội, thầy đi tham gia cũng không thích hợp.” Nếu cậu không quay về mà đi tham gia tiệc của người khác, khẳng định sẽ rất thảm!
Thật là, đều sớm chiều ở chung lâu như vậy, hắn cũng không chán sao? Tuy rằng nghĩ thế nhưng trên mặt Trình Trang vẫn lộ vẻ ngọt ngào.
“Thầy Trình, thầy cũng trẻ mà! Thầy xem, thầy luôn vội vàng về nhà nấu cơm, làm việc nhà, từ chối bao nhiêu lời mời? Đáng ra thầy nên có vũ đài càng rộng lớn!” Lâm Giang Đào nghe Trình Trang nói thế, lại nhìn thấy sắc mặt Trình Trang, càng tức giận.
Một năm này, Trình Trang bởi vì phải về nhà nấu cơm cho nên mỗi tháng chỉ lên lớp có mười tiết, bởi vì phải làm việc nhà cho nên chưa bao giờ đi công tác, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội có thể giúp cậu nổi danh, hắn xem trong mắt mà cấp trong lòng! Rất nhiều bại tướng dưới tay Trình Trang là người có thanh danh lớn, mọi người đều biết nhưng Trình Trang sao lại vẫn không có tiếng tăm như vậy?
Nói đi nói lại, đầu sỏ của toàn bộ chuyện này tuyệt đối chính là bạn lữ của Trình Trang!
Cái tên kia không lộ mặt bao giờ nhưng căn cứ theo lời Trình Trang thì là đàn ông, cả ngày ở nhà không làm việc thì thôi, thế mà còn muốn Trình Trang về nhà nấu cơm xào rau làm việc nhà! Hắn một phút cũng không rời khỏi Trình Trang, chậm trễ bao nhiêu việc của Trình Trang?
“Xin lỗi, sắp vào tiết của thầy rồi.” Sắc mặt Trình Trang trở nên lãnh đạm, cậu không muốn nói nhiều, tránh qua học sinh đối diện liền đi về phía tòa nhà.
A, hôm nay dạy xong có thể về sớm một chút, buổi tối nên nấu món gì nhỉ? Người kia cả ngày đòi ăn thịt nướng, thỉnh thoảng cho hắn ăn một bữa cũng được.
Lâm Giang Đào thất bại đứng tại chỗ, gương mặt điển trai tràn đầy uể oải, chốc lát sau, một thanh niên tầm tuổi hắn đột nhiên nhảy ra đi tới bên cạnh: “Lâm Giang Đào, như thế nào, thầy Trình từ chối mày à?”
“Thầy ấy nói phải về nấu cơm!” Lâm Giang Đào vò vò mái tóc vàng, trên mặt đầy tức giận.
Người tóc đen nhảy ra vỗ vỗ vai hắn: “Mày nhận mệnh đi! Ai chẳng biết thầy Trình Trang thiên y bách thuận với vị kia, thầy ấy đều vì người đó từ chối bao nhiêu lời mời?”
“Tao chính là không cam lòng! Thầy Trình lợi hại như vậy…” Lâm Giang Đào không biết nhớ tới cái gì, khuôn mặt anh tuấn thế mà ửng đỏ.
“Giang Đào huynh!” Trịnh Thu vỗ vai thằng bạn: “Tuy rằng mày là nam thần của học viện Võ thần nhưng cũng chỉ đứng thứ ba trong danh sách những người đàn ông được hoan nghênh nhất học viện…. Phải biết, chuyện thầy Mạc đứng đầu bảng có ý với thầy Trình toàn bộ học viện Võ thần không ai không biết không người không hiểu, nhưng cho dù là thầy Mạc hoàn mỹ như vậy cũng bị thầy Trình bơ đó!” Ba người đàn ông được hoan nghênh nhất học viện Võ thần, đứng đầu là Mạc Thiên, thứ hai là Trình Trang, thứ ba chính là Lâm Giang Đào.
Nói đến Mạc Thiên, trên mặt Trịnh Thu tràn đầy sùng bái. Nay hôn nhân đồng tính đã hoàn toàn hợp pháp, rất nhiều võ giả đều tìm một người đồng tính thực lực tương đương để làm bạn lữ, cùng nhau tu luyện võ nghệ, bởi vì người yêu của Võ thần chính là đàn ông, cũng vì người yêu mình mà Võ thần mới có thể có thành tựu như vậy!
“Thầy Mạc cũng không hơn được thầy Trình!” Lâm Giang Đào nghe thế nhíu mày, trong mắt hắn, Trình Trang mới là hoàn mỹ nhất.
“Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nha…” Trịnh Thu vẻ mặt tao hiểu, lại vẫn cảm thấy Mạc Thiên mới đẹp trai nhất, so ra, Trình Trang ôn nhu dịu dàng sẽ không có khí khái đàn ông, nhưng lúc này an ủi bạn vẫn là trên hết: “Cho dù thầy Trình không đến thì mày vẫn phải tổ chức tiệc chứ hả?”
“Đi thôi…” Lâm Giang Đào thất vọng mở miệng, cúi đầu. Hắn rất cao to, bởi vì máu lai cho nên làn da nhẵn nhụi lại trắng nõn, dung mạo anh tuấn kết hợp một đầu tóc vàng, một chút cũng không kém bất kỳ ngôi sao nào, hơn nữa còn có thực lực cường đại, trách không được có thể trở thành người đàn ông thứ ba được học viện Võ thần hoan nghênh nhất.
Buổi tối Lâm Giang Đào vẫn tổ chức tiệc như thường, làm ở nhà hàng Thanh Thành lớn nhất của Vân thành.
Thanh Thành Khuynh Thành, Thanh Thành là nhà hàng lớn nhất Vân thành, kỳ thật cũng là lớn nhất trên thế giới, đồ ăn nơi này không nhất thiết là quý, nhưng khách nơi này tuyệt đối mỗi người đều là quý nhân!
Thầy giáo và học sinh của học viện Võ thần và người có bằng tốt nghiệp của học viện Võ thần có thể vào Thanh Thành, những người khác thì nhất định phải có thẻ hội viên đặc chế của Thanh Thành thì mới có thể vào!
Phạm vi bao trùm của Thanh Thành rất lớn, uốn lượn khúc chiết, giống như một cái dây lưng thật dài quấn quanh một khu rừng, tạo ra hai chữ Thanh Thành như ẩn như hiện. Nó tổng cộng phân ra ba tầng, nhưng tầng thứ ba cũng là một tồn tại trong truyền thuyết.
Tiệc của Lâm Giang Đào tổ chức ở tầng một, hắn cũng có thẻ kim cương để lên tầng hai. Bởi vì nhân duyên ở trường không tồi, lúc này người tới dự tiệc rất nhiều, thậm chí còn có ba thầy giáo, đáng tiếc là người hắn hy vọng có thể đến nhất vẫn không đến.
Tiệc tổ chức được một nửa, Lâm Giang Đào đi đến chỗ ba thầy kia, muốn hỏi chút tin tức về Trình Trang, nhưng giống như dĩ vãng, những thầy giáo này căn bản không biết lai lịch của Trình Trang đã ở một năm trong học viện, ngược lại nói về một tin bát quái khác – Mạc Thiên sắp đính hôn.
“Thật sự?” Lâm Giang Đào vô cùng kinh ngạc, hắn có hảo cảm với Trình Trang, nhưng chưa bao giờ đặt ở bên ngoài, nhưng Mạc Thiên thì khác, chuyện Mạc Thiên theo đuổi Trình Trang toàn bộ học viện đều biết, hơn nữa so với hắn chỉ là học sinh, Mạc Thiên đã hơn ba mươi thực lực cao cường gia thế hiển hách có cơ hội lớn hơn nhiều. Hiện tại, Mạc Thiên thế mà sắp đính hôn?
“Không biết có phải thật không, nhưng tin tức đã phát ra, phỏng chừng là cha mẹ an bài cho thầy ấy.”
“Vậy ạ?” Lâm Giang Đào không biết mình nên cao hứng hay là nên thất vọng, nhưng mặc kệ thế nào, bớt một tình địch cũng tốt.
Nhưng nếu thiếu đi tình địch thì tên đàn ông trong nhà Trình Trang cũng thoải mái hơn. Hắn thế nào cũng không hiểu nổi, Trình Trang vì cái gì lại sẽ thiên y bách thuận cái tên có vẻ thân thể không tốt, cái gì cũng ỷ lại Trình Trang kia! Hơn nữa một ngày ba bữa, Trình Trang thế mà đều về nhà nấu cơm, thuận tiện làm bạn với đối phương, khiến người vừa ghen vừa ghét.
“Chắc là thế rồi, thầy đã hai ngày không thấy Mạc Thiên, Trình Trang ngược lại một chút khác thường cũng không có…” Thầy giáo kia thở dài, tuy rằng Mạc Thiên theo đuổi người đã có bạn lữ cũng không thích hợp, nhưng mà Trình Trang…
“Còn nhớ có mấy lần Trình Trang đến muộn, trên cổ còn rõ ràng có vết hôn, lúc ấy mặt Mạc Thiên đều tái rồi, Trình Trang còn không phải không quan tâm? Cậu ta vốn cũng không thích Mạc Thiên.” Một thầy giáo khác mở miệng.
“Lại nói, dựa vào vào rất nhiều biểu hiện của Trình Trang… Hình như cậu ta ở phía dưới? Cũng không biết cái tên cậu ta nuôi rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể mê hoặc Trình Trang như vậy.”
Phương hướng bát quái thay đổi, sắc mặt Lâm Giang Đào cũng trở nên khó coi.
Thầy Trình mà hắn ngưỡng mộ là người nằm dưới?
Tiệc kéo dài đến nửa đêm, Lâm Giang Đào và Trịnh Thu đang tiễn bạn học và thầy giáo thì đột nhiên nhìn thấy Mạc Thiên từ trên tầng đi xuống, trong tay còn cầm một chai rượu. Nhìn thấy Lâm Giang Đào và Trịnh Thu, hắn hơi ngẩn người, rồi nói: “Lâm Giang Đào?”
“Thầy Mạc!” Lâm Giang Đào gật đầu với đối phương, nhìn thấy thằng bạn tốt của mình đã không chịu thua kém mà đỏ mặt, vội vàng đạp nó một phát.
Trịnh Thu bị Lâm Giang Đào đạp một phát liền hồi thần: “Thầy Mạc! Sao thầy lại ở đây?”
Thật đúng là đủ cung kính, Lâm Giang Đào khinh bỉ thằng bạn một cái, lại nhìn sang Mạc Thiên đang đi tới trước mặt bọn họ, một thân mùi rượu, mượn rượu tiêu sầu?
“Lâm Giang Đào, tôi có ấn tượng với cậu, cậu cũng thích Trình Trang đúng không?” Mạc Thiên không nhìn Trịnh Thu, ánh mắt nhìn Lâm Giang Đào cũng có chút không đúng, rõ ràng là hơi say.
“Thầy Mạc…” Lâm Giang Đào nhíu mày.
“Trình Trang nói, cậu ấy đời này chỉ thích người yêu của mình… Tôi không có hy vọng, cậu cũng không có hy vọng…” Mạc Thiên đột nhiên phất phất cái thẻ kim cương trong tay: “Có muốn theo tôi lên tầng uống rượu không?”
Ma xui quỷ khiến, Lâm Giang Đào gật đầu, nhìn thấy bạn tốt gật đầu, lại nhìn đến người ái mộ rõ ràng đang say, Trịnh Thu cũng vội vàng đi theo.
Một buổi tối, Mạc Thiên uống rất nhiều rượu, Lâm Giang Đào cũng say, chỉ có Trịnh Thu vẫn thanh tỉnh.
Ngày hôm sau, mặt trời nhô cao, hai con ma men mơ mơ màng màng tỉnh dậy liền đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Trịnh Thu.
“Hai người! Cả đêm kêu gào không cam lòng, nếu hâm mộ ghen tị hận cái tên chiếm cứ mọi ánh mắt của thầy Trình như thế, vì sao không thẳng thắn đi xem đó là người như thế nào?” Vỗ mạnh bàn, Trịnh Thu nghiến răng nghiến lợi nói.
Mạc Thiên lau mặt một cái, tỉnh rượu rồi, hắn với vẻ mặt cương nghị vẫn là võ giả thiên tài mọi người đều biết, nghĩ đến Trình Trang chưa bao giờ cho mình sắc mặt hòa nhã, lúc nhắc đến người đàn ông trong nhà lại lộ vẻ ôn nhu, nghĩ đến Trình Trang khi mình tiến đến khiêu khích có thể thoải mái mà đánh ngã mình, hắn nắm chặt tay: “Đi xem?”
Lâm Giang Đào cũng tỏ vẻ động tâm, nhưng mà: “Thầy Trình ở đâu?”
Rất nhiều người có ý đồ theo dõi Trình Trang, Trình Trang không thích đi trên cây như những võ giả khác nhưng lại luôn có thể né tránh người khác theo dõi, đều một năm mà còn chưa có ai biết chỗ ở của cậu.
Chính Lâm Giang Đào cũng từng theo dõi, nhưng mỗi lần đều nháy mắt liền không thấy đối phương!
Mạc Thiên chớp mắt, hắn là thầy giáo của học viện Võ thần, luôn luôn khinh thường mấy chuyện tà môn ma đạo, nhưng hắn cũng từng theo dõi một lần, sau đó chỉ nháy mắt đã không thấy tăm hơi Trình Trang… “Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi tìm chỗ tắm rửa thay quần áo đã!” Bị mùi trên người mình kích thích, Mạc Thiên nhíu mày nói.
Nhưng không biết là trùng hợp hay thế nào, thời điểm bọn họ ra khỏi cửa Thanh Thành thế mà vừa lúc nhìn thấy Trình Trang cầm hai hộp cơm.
Mạc Thiên và Lâm Giang Đào nhìn nhau, bất chấp đầy người mùi rượu, vội vàng đi về phía đối phương. Trịnh Thu chán nản bóp trán, cũng chỉ đành đi theo.