Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dù sao dị năng giả muốn một người bình thường thật sự quá đơn giản.

Cũng vì thực lực dị năng giả hiện tại còn chưa đủ để đối kháng chính phủ, đợi đến hậu kỳ, dị năng giả thật sự có thể muốn làm gì thì làm.

"Nhưng tôi thấy cầu thang có thủ vệ, một người bình thường như tôi có thể không vào được." Tống Đại nói.

"Không thành vấn đề, tôi đã chào hỏi họ, hơn nữa cô không cần sợ, tâng ba cũng có binh lính. Dương Hiên nói.

Tầng ba cũng có binh lính canh gác, xem ra cũng là đang thời khắc đê phòng những dị năng giả này, sợ bọn họ không bị khống chế làm ra hành vi quá khích.

"Không nói nữa, tôi phải đi, nhớ có việc đến phòng điều khiển xe tâng một tìm tôi." Dương Hiên và Đại Sam đoán chừng không còn kịp rồi, vội vã rời đi.

Tống Đại lấy ra xe đồ chơi điều khiển lúc trước tại đồ chơi trong tiệm từ trong không gian, đi tới đầu cầu thang, Dương Hiên thật sự đã chào hỏi binh lính, họ chỉ nhìn thoáng qua Tống Đại liên tránh ra một con đường.

Cô cầm đèn pin chậm rãi đi lên tâng ba, phát hiện sân bãi vốn trống trải ở tầng ba sắp xếp chỉnh tê từng căn nhà kho di động màu trắng, diện tích loại nhà kho này không lớn, cũng chỉ khoảng bốn năm mét vuông, nhưng thắng ở chỗ riêng tư tốt, còn có cửa sổ có thể thông gió.

Gã mặt sẹo? Chẳng lẽ là dị năng giả hệ cuồng bạo mà Hoáắc Bình nói lúc trước? Hơn nữa hai người đàn ông 03,05 cùng nhau bắt một cô gái nhỏ từ bên ngoài về, nói rõ hai người này là một đám, hơn nữa còn là hợp tác rác rưởi.

Cô đi tới trước cửa sổ phòng 02, nhẹ nhàng gõ cửa sổ, Giang Tĩnh Thủy kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy Tống Đại thì vui vẻ đón cô đi vào.

“Tại sao?"Cô cùng Giang Tĩnh Thủy hàn huyên đơn giản hai câu, Giang Tĩnh Thủy liền thổ lộ tiếng lòng với cô: "Tiểu Tống, đừng nói với anh Hiên của em, thật ra chị sợ ở đây."

Cô đưa xe đồ chơi điều khiển từ xa cho Tranh Tranh, Tranh Tranh vui vẻ chơi trên giường.

Giang Tĩnh Thủy tiến đến bên tai cô: "Phòng 03,05 là hai người đàn ông, buổi chiều bọn họ khiêng một cô gái nhỏ từ bên ngoài trở về, giống như là muốn làm loại chuyện kia, may mắn bị thủ vệ phát hiện cứu cô ấy, mặt sẹo số 03 kia liên trừng mắt thủ vệ một cái, quá dọa người."

Có bốn cánh cửa sổ sáng lên ánh sáng nhạt, theo thứ tự là 01,02,03,05,06, cũng nói rõ ngoại trừ Giang Tĩnh Thủy ở phòng 02 ra, bốn phòng khác đều là dị năng giả xa lạ mà không biết rõ.

"Nhưng chị là một người bình thường, lại có con, Dương Hiên lại không ở bên người, chị ở giữa dị năng giả chính là dê vào miệng cọp, tuy rằng trước mắt hai người kia sẽ không làm thế nào với chị, nhưng chuyện sau này ai có thể nói rõ ràng?" Giang Tĩnh Thủy lắc đầu: "Anh Hiên của em gia nhập tiểu đội trị an, xem như người quân đội, hiện tại chị là đối tượng trọng điểm bảo hộ của những thủ vệ này, bọn họ không dám làm thế nào đối với chị."

Đừng đánh giá quá cao giới hạn của kẻ ác.

"Bọn họ không làm gì chị chứ?" Tống Đại Quan thầm nghĩ.

"Số 01 là một cô bé, cô ấy kỳ quái nhất, chị cũng không biết là dị năng gì." Giang Tĩnh Thủy nói.

"Thì ra là như vậy." Tống Đại nhìn một vòng thủ vệ bên ngoài phòng 02 đúng là nghiêm khắc nhất, hiểu Dương Hiên cũng bất đắc dĩ.

"Đúng rồi, số 01 đâu? Người đó là dị năng giả gì?" Tống Đại bắt đầu hỏi thăm tin tức của dị năng giả cuối cùng.

"Thật ra anh Hiên em cũng không muốn chúng chị ở nơi này, thế nhưng phòng 06 hình như là dị năng giả hệ chữa khỏi, chị không phải sắp sinh sao, hiện tại điều kiện chữa bệnh nơi này không được, anh Hiên em muốn làm tốt quan hệ với 06, chờ khi chị sinh thì giúp chị, nhưng số 06 rất lạnh lùng, không thích phản ứng với ai."

Nửa giờ sau Tống Đại rời khỏi phòng, chiếu đèn pin đi lên, trong lòng bắt đầu tổng kết.

Dị năng giả số 06, hệ chữa Trị, không có tính công kích, có thể mặc kệ.

Dị năng giả số 01, không biết dị năng, không rõ ràng lắm là địch hay bạn, tiếp tục quan sát.

Dị năng giả số 03,05, hệ cuồng bạo + không biết hệ, hai gã rác rưởi, tính công kích cao, tìm cơ hội chết.

"Hu hu hu” Tống Đại đang bước lên bậc thang, bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng nức nở đè nén thống khổ.

Cô thả chậm bước chân, phát hiện thanh âm tựa như là từ tầng hai truyền tới, đang cẩn thận lắng nghe, bỗng nhiên một con mèo ngao ô một tiếng nhảy lên người cô, Tống Đại hoảng sợ, nhưng tay đã nhanh chóng nắm lấy cổ sau của nó.

Cầm đèn pin chiếu một cái, là một con mèo màu trắng, một con mắt màu xanh biếc nồng đậm, con mắt kia màu xanh lam trong suốt như hải lam bảo, không ngừng quơ móng vuốt nhỏ muốn cào Tống Đại, trong miệng kêu meo ô meo ô.

Bộ lông của nó bồng bềnh mà sạch sẽ, Tống Đại đang nghĩ chủ nhân của nó hẳn là rất yêu nó, chợt nghe thấy thanh âm lạnh như băng từ phía sau vang lên: "Buông nó ra."

Nhưng mà Tống Đại rốt cuộc không nghe thấy loại âm thanh này nữa, chỉ có thể trở lại trong lêu trại của mình, trong lều trại của bọn họ trải đệm chăn thật dày mềm mại, cho nên cho dù là trải dưới đất, cũng ngủ ngon lành.

"Đây là mèo của tôi." Anh ta vươn tay về phía Tống Đại, ánh đèn chiếu lên cổ tay anh ta, tái nhợt không hề huyết sắc phảng phất như ngọc điêu lạnh như băng.

Mỹ nam bệnh lập tức đưa tay ôm mèo vào trong ngực, đầu ngón tay bệnh hoạn tái nhợt khẽ vuốt ve bộ lông thuần trắng của mèo, không để ý tới lời Tống Đại, trực tiếp xoay người rời đi, bóng lưng gầy yếu thon dài chậm rãi biến mất trong bóng tối.

"Lần sau trông chừng thú cưng của anh, có vài người đói đến phát điên gì cũng ăn." Tống Đại đưa mèo cho anh ta.

Đây chính là dị năng giả hệ trị liệu số 06 sao?

Tống Đại bật đèn pin trở vê, muốn tiếp tục tìm kiếm một tiếng nức nở bị đè nén kia, rõ ràng không giống tiếng kêu của mèo vừa rồi, thanh âm kia rất thống khổ, lộ ra tuyệt vọng vỡ nát.

Tống Đại quay đầu lại, một người đàn ông gầy gò cầm theo một ngọn đèn dầu phục cổ đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt của anh ta tái nhợt mà nhỏ yếu, đuôi mắt lại có một nốt ruồi lệ đỏ tươi như giọt máu, tóc ngắn hơi xoăn cho tới cổ, màu môi thanh đạm như phai màu, mặt mày nhỏ mà dài ánh mắt hờ hững, có một loại cảm giác mỹ nam bệnh chán đời mãnh liệt.

Nhưng hiện tại Tống Đại là dị năng giả hệ phong, lại vô cùng hưởng thụ kiểu này. Ngày hôm sau khi Tống Đại tỉnh lại, cô rõ ràng cảm giác được nhiệt độ so với ngày hôm qua thấp hơn.

Cô mặc một chiếc áo khoác dày đứng lên đi lòng vòng bên ngoài, một trận gió lạnh phả vào mặt, thổi tỉnh cơn buồn ngủ còn sót lại của cô, thời tiết tựa như đã hạ xuống dưới 10 độ, mùa đông phía nam tuy rằng không giống phương bắc âm mấy chục độ, nhưng trong không khí luôn xen lẫn hơi ẩm, thổi đến khiến người ta khó chịu.

Cô không biết cách cô không xa, hơn mười mét, một cậu bé gây gò đơn bạc bị chặn miệng bị vây khốn tứ chi đè trên mặt đất trong lông giam do bốn chiếc giường giá sắt trên dưới vây thành, khóe mắt lướt qua nước mắt tuyệt vọng, bị người đàn ông đầu trọc nhét vào trong vali lớn màu đen.

Sau khi hưởng gió vài phút, cô trở lại ga tàu điện ngầm, phát hiện tầng một không biết từ lúc nào lấy tới một thùng nước nóng tương tự như nơi cung ứng nước, trên tường bên cạnh thùng nước nóng dán một tờ giấy.

Điểm cung cấp nước nóng, cứ hai ngày cung cấp một lần, mỗi người giới hạn 300 ml.

300 ml, cũng chính là dung lượng của một bình nước nóng nhỏ, làm nước sinh hoạt khẳng định không đủ, nhưng làm chống lạnh cũng miễn cưỡng. Hiện tại điểm cung cấp nước nóng đã xếp thành hàng dài.

Truyện Chữ Hay