Vốn dĩ bảy người đàn ông cường tráng tràn đầy lòng tin nhất thời có hơi lùi bước, tuy rằng bọn họ nhiều người, cũng có các loại vũ khí đao gậy, nhưng thật sự nếu là cứng đối cứng, trên người khó tránh khỏi có thương tích, hơn nữa vừa rồi binh lính kia đã cảnh cáo không cho phép hành vi bạo lực, thật sự bắt đến ngục giam lâm thời, ngày lành của bọn họ cũng liên chấm dứt.
Vẫn là chờ chút xem có thể có quả hồng mềm vào ở hay không, quả hồng mềm dễ đắn đo, bắt nạt cũng sẽ không lên tiếng.
Bảy người phẫn nộ thối lui, người đàn ông râu quai nón không cam lòng, cho dù không dám cứng rắn, cũng phải tạo chút lừa gạt chiếm lời của cô ngoài miệng.
"Không trách được ngang ngược như vậy, ba nam một nữ, ai biết trước đó làm gì, thật sự là thịnh thế người phụ nữ đáng giá ngàn vàng, loạn thế người phụ nữ một tấm bánh, thế phong nhật hạ -"
Người đàn ông râu quai nón còn chưa nói hết lời, đột nhiên dưới chân còn giống như bị một thứ gì đó lạnh lẽo ngáng chân một cái, thân thể mất đi thăng bằng đầu đập vào lan can cầu thang nối liên tâng hai và tâng ba, tiếp theo cả người từ đầu cầu thang ùng ục đi xuống, không biết là gã ta choáng váng đầu hay là gì, luôn cảm giác lúc ngã xuống cầu thang giống như có từng hồi từng hồi không khí lạnh không ngừng tát ở trên mặt anh, một cảm giác mát mẻ tiến vào trong phổi, cảm giác đau đớn thiếu chút nữa làm cho gã ta ngừng hất.
Các đồng bạn đến đỡ gã ta, phát hiện trên mặt gã ta một mảng xanh một mảng tím, ngay cả hai chiếc răng cửa cũng bị dập nát, vô cùng thê thảm.
Tống Đại yên lặng thu hồi dị năng, gã ta động miệng, cô động thủ, rất hợp lý mà.
Cô tiếp tục dựng lều, Cố Dực ở một bên bỗng nhiên đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Tống Đại, tôi có thể ở cùng với các cô không, hiện tại một nhóm người mới vào ở, đã bắt đầu gây chuyện, về sau còn không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, mọi người ở cùng một chỗ cũng có thể bảo đảm mà, hay chen chúc một chút?”
Trong những người này có người độc thân một mình, cũng có người mang theo gia đình, cũng có tình nhân, bạn bè, nhiêu người cũng có chút âm ï.
Tống Đại lườm anh ta một cái: "Từ sớm đã để mắt tới lêu lớn xa hoa của tôi rồi đúng không."
Mà đám người đàn ông vừa rồi kia đã đỡ gã râu quai nón lên, chuyển bốn chiếc giường giá sắt từ bên cạnh, dựa vào tường vây thành một hình vuông, cũng buộc rèm màu sậm lên phía trên, kéo rèm bên trong liên kín không kẽ hở không nhìn thấy động tĩnh bên trong."Đừng nghĩ gì tới nó, không có khả năng." Tống Đại tiếp tục dựng lều, sắc mặt Sở Cảnh Hòa lúc này mới khá hơn một chút.
Cố Dực bất đắc dĩ: "Không."
Thời gian một buổi chiều, trong trạm tàu điện ngầm lục tục có 6,500 người chuyển vào trạm tàu điện ngâm, những người này cũng giống như bọn Tống Đại đeo túi lớn túi nhỏ, sau khi chọn xong vị trí liền bắt đầu vây quanh khu vực thuộc vê mình.
"Chen chúc một chút?" Sắc mặt Sở Cảnh Hòa từ trước đến nay bình tĩnh có hơi không nhịn được, sao cậu không nói chen chúc trên giường luôn đi.
Thỉnh thoảng có người ghét bỏ tâng hai chật chội không có riêng tư, lúc muốn chuyển đến tầng ba, binh lính sẽ cưỡng chế đưa về.
Thấy mà khiến Tống Đại cũng muốn lấy lò sưởi trong không gian ra nhóm lửa nấu cơm, nhưng xét thấy trong những người này ngư long hỗn tạp, cô vẫn quyết định ổn định một chút rồi quan sát tình huống.
Gần bốn giờ, trong tàu điện ngầm lại tiến vào một nhóm người, theo người càng ngày càng nhiều, ngay ở đầu cầu thang tầng hai đến tầng ba, bị binh lính dùng một sợi dây thừng ngăn cản, hơn nữa hai bên đều có binh lính canh gác, không cho phép người tiến vào.
Ghét bỏ 4 mét vuông quá nhỏ không bỏ xuống được nhiều đồ như bọn họ, cũng có đồ của mình trong lúc vô tình vượt qua vị trí của người khác, xảy ra ồn ào, thế mà còn có người chuyển một bình gas đến, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Năm giờ chiều, trong trạm tàu điện ngầm đã tối, mấy binh sĩ lấy ra đèn nhỏ dán trên tường chiếu sáng cho quần chúng, Tống Đại nhìn đèn phát hiện là sạc điện, xem ra bọn họ cũng có thiết bị sạc điện cỡ lớn.
Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa buổi tối liền ở trong lều trại ăn gà rán thơm ngon giòn tan cùng khoai tây nghiền phô mai loại nhiệt lượng cao, mùi vị lại không nồng.
Vừa ăn cơm xong, giọng Cố Dực vang lên bên ngoài: "Tống Đại, anh Dương Hiên tới."
"Anh ấy tới làm gì?" Tống Đại có hơi nghi hoặc nhưng vẫn đi ra ngoài.
Trước rèm cửa của Cố Dực là Dương Hiên và Đại Sam, bọn họ đều mặc một thân áo đen, thoạt nhìn cứng nhắc, giống như là đồng phục nào đó: "Tống Đại, tôi gia nhập tiểu đội bảo vệ trị an."
Tống Đại giật mình, không trách được thay quân áo.
Dương Hiên là dị năng giả hệ phòng ngự, trước kia lại là lính cứu hỏa, để anh ấy gia nhập tiểu đội bảo vệ trị an, quản lý trị an phụ trách nhân khẩu trong trạm tàu điện ngầm là thích hợp nhất.
"Sau này nếu có người bắt nạt các người, các người tới tìm tôi, tôi làm chủ cho các người." Đại Sam khoát cánh tay lên cánh tay Dương Hiên, đnnh đạc nói.
Tống Đại hồi tưởng lại nhiều người đi vào nơi tránh nạn như vậy đều được an bài ở tâng hầm hai, nhưng cơ hồ không có người đi tâng hầm ba, còn chuyên môn phái binh lính canh gác, không khỏi suy đoán.
Dương Hiên nói: "Khách khí cái gì, lúc trước hai người đã giúp chúng tôi nhiều lần như vậy, đúng rồi, có đôi khi tôi giữ gìn trị an không thể thường xuyên ở bên cạnh Tĩnh Thủy, cô ấy tháng lớn, tôi lo lắng cho một mình cô ấy, nếu cô không bận rộn, có thể đi xem tâm sự với cô ấy."
Dương Hiên chỉ chỉ đầu cầu thang: "Trong nhà kho di động tầng ba, trên cửa dán biển 02, bởi vì tôi là dị năng giả, Tĩnh Thủy vừa phải chăm sóc Tranh Tranh, lại mang thai, cho nên bọn họ đặc biệt sắp xếp cho chúng tôi một phòng đơn.
Tống Đại sảng khoái nhanh chóng trả lời: "Không thành vấn đề, tôi tới thăm chị Giang, nhưng mà chị ấy ở đâu?"
Đại Sam trêu ghẹo: "Anh Hiên nghĩ chị dâu sắp sinh rồi, gia nhập đội trị an có thể nhận được phần thưởng vật tư, cũng chính là tiền lương, tương lai có thể đổi mấy hộp sữa bột."
"Phòng đơn à, qua hâm mộ rồi." Cố Dực nói.
Tống Đại mỉm cười: "Được, cám ơn."
"Cũng không nhiều, hiện tại cũng chỉ có năm sáu người, hơn nữa đều không hay nói chuyện." Dương Hiên nói.
Dương Hiên gật đầu: "Đúng." "Dị năng giả rất nhiều sao?" Cô hỏi.
"Tầng dưới đều là dị năng giả sao?"
Hơn nữa thông qua vài ba câu nói của Dương Hiên, cô nhận ra những dị năng giả này đều rất có tính cách, hơn nữa cho dù phía chính phủ đã ưu đãi bọn họ trong phạm vi hợp lý, bọn họ vẫn không thỏa mãn.
Không trách được trong những dị năng giả này chỉ có hai người bọn họ gia nhập đội trị an. Tống Đại trong lòng nghĩ.
Một người bình thường trong lúc bất chợt có dị năng, tâm tính xác thực sẽ sinh ra biến hóa, tựa như trước Đặng Bằng Hưng, tùy ý người thỏa mãn chính mình vặn vẹo dục vọng.
Đại Sam châm chọc nói: "Còn không phải sao, ỷ vào mình là dị năng giả thì giống như túm hai năm tám vạn, lấy mình làm người trên người, không chỉ không thích phản ứng người, còn đưa ra các loại yêu cầu đối với quốc gia, cho bọn họ cho đãi ngộ tốt nhất, không chỉ yêu cầu ở phòng đơn, còn yêu cầu quốc gia gánh vác tiền ăn của bọn họ, tôi đưa cho bọn họ quân lương, bọn họ lại ghét bỏ quân lương không ngon, đây chính là quân lương khoai tây hầm thịt bò! Còn không biết đủ, tức người."
Không trách được phía chính phủ muốn phái binh lính canh gác đầu cầu thang, nhìn như là không muốn để bình dân tiến vào thế giới dị năng giả, bình dân ngủ sàn nhà sinh hoạt hoàn cảnh chật chội, dị năng giả mỗi người một phòng đơn, phân biệt đối đãi dị năng giả và người bình thường, kì thực là vì bảo vệ an toàn nhóm bình dân.