"Đúng." Ngu Ngọc Trạch đồng ý, hai người chờ mong nhìn Tống Đại.
"Các người bây giờ thu dọn đồ đạc đi, tôi đưa thuyên buồm cho các người, dẫn theo mấy người cô Lý nữa, đều cùng đi." Tống Đại nói.
"Được." Hai người trăm miệng một lời, nhưng đột nhiên Ngu Ngọc Trạch hỏi: "Vậy còn cô?”
"Tôi... Mì của tôi sắp nát rồi, nếu không ăn nó sẽ sinh sôi nảy nở vô hạn." Tống Đại xoay người trở lại sân thể dục tiếp tục ăn sáng.
"Thật sự là hoàng đế không vội thái giám, cô vì sao không đi?" Ngu Ngọc Trạch tức giận ngồi xuống đối diện cô, nhìn Tống Đại còn thoải mái nhàn nhã ăn mì, nói thế nào cũng bất động, ngược lại nhắm mũi nhọn ngay Sở Cảnh Hòa.
"Này, anh sao không khuyên cô ấy? Anh thật sự không để ý sống của Tống Đại? Có người nào làm chồng như anh không?”
"Muốn ăn dưa chua không?" Sở Cảnh Hòa không để ý tới anh ta, chỉ nhìn Tống Đại hỏi.
Tống Đại gật đầu: "Muốn, ăn một mình mì có hơi ngán."
Tống Đại cười: "Tôi chưa từng coi thường cô ta, ngược lại tôi còn từng giao thủ với cô ta, tôi biết ưu thế và nhược điểm của cô ta là gì, mặc dù Trọng Khấu có dị năng cướp đoạt, nhưng cô ta chỉ có thể cướp đoạt đẳng cấp của đối phương, mà không thể tự chủ thăng cấp, tôi biết dị năng hệ thủy của Ôn Tiểu Tự ở trình độ nào, tôi biết rõ, yên tâm đi, không cần lo lắng cho tôi."
"Ừ-" Tống Đại vừa ăn mì vừa gật đầu.
Tống Đại gật đầu: "Cô ta đã ở trên đảo, vậy nên phân thắng bại."
"Cô muốn ở lại, giải quyết Trọng Khấu?" Cận Lạc Bạch đi tới bên cạnh Tống Đại, nhỏ giọng hỏi.Ăn ý giữa hai người tựa như dụng cụ khảm hợp lẫn nhau, ai cũng không cắm vào được, Ngu Ngọc Trạch cảm giác được một hồi chua xót khó tả, sự quan tâm của anh ta ở trong mắt cô, còn không thể so với một đĩa dưa chua của Sở Cảnh Hòa, cô luôn thiên vị đến cực điểm.
"Nhưng bây giờ cô ta có dị năng hệ thủy, không thể coi thường cô ta." Cánh tay của Cận Lạc Bạch nhẹ tựa vào mặt bàn nói.
"Được." Sở Cảnh Hòa vào nhà lấy dưa chua từ trong bồn ra thái xong, thêm ớt, đặt ở trước mặt Tống Đại, tươi cười nhẹ nhàng: "Ăn nhiều chút."
"Anh?" Tống Đại có chút ngoài ý muốn.
Tay cầm đũa của Tống Đại dừng lại.
"Nhưng nếu cô muốn ở lại, tôi sẽ ở lại cùng cô, tôi sẽ cùng cô đối kháng Trọng Khấu."
"Làm sao có thể thật sự không lo lắng, Tống Đại, tôi không bỏ xuống được cô." Cận Lạc Bạch không chút để ý, nụ cười có hơi chua xót và thản nhiên. Ngón tay Cận Lạc Bạch nhẹ nhàng điểm trên mặt bàn, nhìn về phía Sở Cảnh Hòa, trong tay câm một bình nước tự chế chăm sóc hoa cỏ, hơi nước phun lên trên đóa hoa, cùng với mặt trời mọc sinh ra hơi nước hỗn độn, nhẹ nhàng bình thản, năm tháng tĩnh lặng, như là không cảm nhận được nguy cơ sắp tới.
Tống Đại lắc đầu: "Không cần, các người tốt nhất là đi ngay bây giờ, tôi có thể đưa các người rời đi, cam đoan Trọng Khấu không đuổi kịp các người, một mình tôi đối phó với cô ta là được, người cô ta muốn là tôi."
Đến lúc đó nếu đánh nhau, cô không để ý tới những người khác, những người này một khi bị Trọng Khấu chết, ngược lại sẽ trở thành trợ lực của Trọng Khấu.
Cận Lạc Bạch cười nhạt: "Tôi cũng muốn biết, thân thể Trọng Khấu có thể tự lành, không biết phương diện tinh thân có phải cũng có thể tự lành hay không. Huống hồ tôi nghĩ bọn Cố Dực cũng rất vui lòng ở lại, thủy khắc hỏa, nhưng hệ lôi cũng khắc thủy mà?”
Cũng đúng, làm chồng của Tống Đại, anh vĩnh viễn đều không giống nhau, thậm chí cũng chỉ có anh mới có thể có quyền lợi cùng chung hoạn nạn với Tống Đại.
Tống Đại cười cười, nói với Cận Lạc Bạch: "Các người mau trở vê thu dọn đồ đạc đi, phải nhanh!"
"Không, tôi sẽ không đi!" Cố Dực người đầy bùn đất trở về, trong tay còn cầm xẻng, xem ra anh ta đã an táng hai anh em Ôn gia.
Cố Dực nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt cô, ném xẻng xuống, nói: "Bọn họ có đi hay không cũng không sao, dù sao bọn họ ở lại cũng không có tác dụng gì, nhưng tôi sẽ không đi, tôi muốn đi cùng cô."
Tống Đại cười, vỗ mạnh lên đầu anh một cái: "Đừng làm tôi thêm phiền, mau đi!"
"Không được!" Cố Dực hô to: "Muốn cùng - - này, Sở Cảnh Hòa anh đáng chết, anh trói tôi làm gì? Buông tôi ral"
Sở Cảnh Hòa dùng dây leo tường vi trói chặt Cố Dực, lại vỗ gáy ngất đi, ném anh ta cho Lý Liễm vừa xuống lầu: "Cô Lý, giao cậu ta cho cô."
Lý Liễm đỡ lấy Cố Dực.
Cô ấy biết người Tống Đại muốn đối phó là ai, tuy rằng chính cô ấy là dị năng giả hệ kim, nhưng cô ấy có thể cảm giác được thực lực của đám người Tống Đại, Sở Cảnh Hòa, Cố Dực đều ở trên cô ấy, lại nhìn thấy bộ dáng dị năng giả khác nghiêm túc như thế, hình tượng cô gái nhỏ nội liễm Trọng Khấu trong lòng cô ấy chậm rãi sinh ra biến hóa, nhưng mặc dù như vậy, cô ấy cũng không muốn dùng một mặt xấu nhất phỏng đoán học sinh mình dạy ra, hoặc là nói, cô ấy còn ôm một tia hy vọng đối với Trọng Khấu.
Ngu Ngọc Trạch hung hăng đạp anh ta một cước: "Ngu xuẩn, Tống Đại bảo cậu đi đã nói rõ cô ấy nắm chắc, cậu ở đây thêm loạn làm gì!"
Thật là một giáo viên tốt. Tống Đại nghĩ thầm, nhưng như vậy vô dụng.
"Dẫn theo bọn Tiểu Quyên Tiểu Tuyên rời đi, nhanh lên!" Tống Đại thúc giục nói.
Sắc mặt Lý Liễm hơi đổi, nghiễm nhiên không nghĩ tới Tống Đại lại nói như vậy.
"Trọng Khấu có dị năng cướp đoạt, còn có độc thể, ánh sáng cường quang, sóng âm, dịch chuyển tức thời, hệ thủy, tự lành, hơn nữa cô ta còn không cảm giác được đau đớn, cô Lý cô ở lại chỗ này, tôi dám cam đoan khi cô ta cô sẽ càng hưng phấn." Tống Đại thản nhiên nói.
"Tống Đại, cô - - " Cố Dực còn đang giấy giụa hô to, Ngu Ngọc Trạch không chịu nổi, trực tiếp cầm dương xỉ khô phơi nắng bên cạnh nhét vào miệng anh ta: "Ô ô ô - - " Cố Dực còn chưa từ bỏ ý định.
Bởi vậy, Lý Liễm qua tay đẩy Cố Dực cho Hoắc Bình, nói: "Tống Đại, tôi ở lại trợ giúp cô nhé, chúng ta đều đi, để một mình cô quá nguy hiểm. Tôi là giáo viên của Trọng Khấu, em ấy có lẽ sẽ nghe lời tôi."
Tống Đại gật đầu: "Em không sợ lửa, nhưng anh thì không." Tất cả mọi người đi rồi, trong trường học lập tức trở nên quạnh quẽ, Tống Đại nhìn Sở Cảnh Hòa còn đang không nhanh không chậm tưới nước cho hoa, do dự một chút, chuẩn bị mở miệng. Đúng lúc này, Sở Cảnh Hòa cũng nói chuyện.
"Em cũng muốn anh đi à?" Anh hỏi.
Nói xong, Ngu Ngọc Trạch vội kéo Cố Dực đi. 3OS
Sở Cảnh Hòa đặt bình nước xuống, đi tới trước mặt cô, nâng mặt cô, chuyên chú nhìn vào mắt cô: "Nói cho anh biết, em thật sự nắm chắc sao? Thật sự nắm chắc cô ta sao? Anh lo lắng, rồi lại sợ ở lại sẽ trở thành liên lụy của em."
"Có." Tống Đại vỗ về tay anh, cũng nhìn ánh mắt của anh, trong suốt dịu dàng giống như rượu ấm trong ly thủy tinh: "Sở Cảnh Hòa, em là vì anh mới trở về, nói một câu ích kỷ, nếu như em biết không đánh lại cô ta, chuyện đầu tiên em làm chính là cất anh vào không gian, cất vào trong thân thể của em."
Vẻ mặt ngưng trọng của Sở Cảnh Hòa bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, anh vây quanh cô, vùi mặt vào cổ cô, cất tiếng cười ha hả: "Được, vậy em nhất định phải nhớ, nhất định phải vê bên anh."