Lượt xem: 19
"Như thế nào? Chẳng lẽ các người quen biết Trọng Khấu sao? Các người đã gặp qua em ấy?" Lý Liễm hưng phấn kéo Tống Đại, hỏi: "Em ấy hiện tại ở nơi nào? Có khỏe không?
"Tốt, vô cùng tốt!" Cố Dực nghĩ Trọng Khấu nhiều người như vậy, ngữ khí không hiểu sao lại có hơi gai góc.
Lý Liễm nghe ra trong lời nói của Cố Dực có ý gì đó, truy vấn: "Có ý gì?"
Cố Dực tức giận nói: "Cô không biết học sinh của cô là người xấu trời sinh sao? Vì đoạt lấy dị năng, cô ta rất nhiều người, trên tay đếm cũng không hết, bây giờ còn muốn Tống Đại.”
Lý Liễm khiếp sợ á khẩu không trả lời được, ánh mắt nhìn về phía Tống Đại, tựa như là đang hỏi cô tính chân thật của lời nói Cố Dực, nhận được chính là sự trâm mặc của Tống Đại cùng với mọi người.
Lưng Lý Liễm lập tức xụi lơ xuống, đầu ngón tay vuốt ve ảnh chụp chung, thật lâu sau mới mở miệng, ngữ khí vô cùng tự trách: "... Tôi vẫn coi em ấy là đứa trẻ tốt, chỉ là có chút quái gở mà thôi, tất cả học sinh trong mắt tôi đều là đứa trẻ ngoan... Là tôi không dạy tốt em ấy..."
"Cô Lý, cái này không trách cô, là cô ta tự mình lựa chọn con đường, đừng ôm sai vào trên người mình." Tống Đại nói.
"Nhưng... tại sao em ấy lại biến thành như vậy?" Lý Liễm cầm tấm ảnh, nhìn Trọng Khấu trong ảnh, trong lòng giống như bị kéo lên, vô cùng tiếc hận đau thương.
Ôn Cảng Sinh nhìn thấy Cố Dực lao ra từ trong trường, cũng có khoảnh khắc giật mình, không nghĩ tới trên thế giới thật sự sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, bọn họ thế mà ở cùng một hòn đảo với Cố Dực. Nhưng giờ phút này Ôn Cảng Sinh đã không kịp ngẫm lại hoặc là hối hận, cảm xúc gì dưới sự thất kinh cực độ đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Tiểu Quyên theo đó kêu to lên, chỉ vào trường học cửa sắt: "Máu, người kia thật nhiều máu!""Ôn Cảng Sinh! Mày còn dám tới!"
Cố Dực vừa nghe thấy âm thanh này, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, giống như một mũi tên rời cung vọt ra ngoài.
Không đợi mọi người cùng nhau chạy tới ngoài cửa trường học, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng đau đớn tê tâm liệt phế: "Em ấy sắp rồi! Cứu em ấy! Cầu xin các người!"
Một tia chớp đánh vào chân Ôn Cảng Sinh, Cố Dực nhìn anh ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột sống da anh ta.
Mà đúng lúc này, Nhị Ngưu đột nhiên kinh ngạc hô to một tiếng: "Chị Lý, bên ngoài có người!"
Thấy bàn tay biến thành màu đen, Giang Tĩnh Thủy che miệng hoảng sợ nói: "Là Trọng Khấu!" Cố Dực siết chặt nắm đấm, nhìn Ôn Cảng Sinh như kẻ điên.
Khi mọi người vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy Ôn Cảng Sinh giống như điên rồi cùng với Ôn Tiểu Tự, trên người Ôn Tiểu Tự bọc một chiếc áo khoác cũ rộng thùng thình, được Ôn Cảng Sinh cẩn thận từng li từng tí che ở trong ngực, nhưng một bàn tay lộ ra từ trong áo khoác cũ, đã trở nên xanh đen.
Anh ta không để ý bên chân vừa bị tia chớp đập ra hố cháy, quỳ gối trước mặt Cố Dực không ngừng dập đầu cầu xin, dập đầu đến đầu đầy tươi: "Cầu xin cậu, cứu Tiểu Tự, em ấy trúng độc nặng nề, sắp rồi, cầu xin cậu cứu em ấy, chỉ cân cậu cứu em ấy, cạu tôi thế nào tra tấn tôi báo thù cho cha cậu cũng được, cầu xin cậu!"
Cô ấy tận mắt nhìn thấy bộ dáng bị trúng độc của Đại Sam, khi Đại Sam trúng độc thể, màu sắc thân thể chính là màu xanh đen khủng bố như vậy.
Ôn Cảng Sinh bị mơ hồ trong tâm mắt, thấy được Ngu Ngọc Trạch trong đám người, anh ta nghiêng ngả lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, ngã xuống trước mặt Ngu Ngọc Trạch, lau đi tươi đầy mặt, nửa uy nửa khẩn cầu: "Cứu em gái tôi, nếu như con bé chết, Trọng Khấu sẽ đạt được dị năng hệ thủy, cô ta nhất định trở về tìm cô."
"Cô này chính là chỉ Tống Đại, ai cũng biết, nước và lửa là khắc tinh trời sinh.
Ngu Ngọc Trạch nhíu mày, nhìn cánh tay xanh đen của Ôn Tiểu Tự lộ ra, Ôn Tiểu Tự có hay không anh ta không quan tâm, nhưng Trọng Khấu tuyệt đối không thể trở thành tôn tại có thể uy đến Tống Đại, anh ta vừa mới tiến lên một bước, Cố Dực lại chắn trước mặt anh ta, hung tợn nói: "Vì sao phải cứu cô ta? Cô ta nếu là bị tôi giết, Trọng Khấu cũng không chiếm được dị năng hệ thủy."
Ôn Cảng Sinh xông lên chắn trước người Ôn Tiểu Tự, hung ác như hung thú nói: "Các người ai dám em ấy!"
Tống Đại xuất hiện từ phía sau Cố Dực, nhìn Ôn Tiểu Tự phía sau Ôn Cảng Sinh, im lặng một hồi, nhìn Ôn Cảng Sinh thản nhiên nói: "Ôn Cảng Sinh, Ôn Tiểu Tự cô ấy... thật sự còn sống sao?"
"Đương nhiên còn sống!"
Độc Trọng Khấu cho dù là đụng vào cũng sẽ bị lây nhiễm, cho nên anh ta chỉ có thể dùng phương pháp này ngăn cách độc, chỉ có khi anh ta sống, mới có thể tìm người tới cứu Tiểu Tự.
"Tiểu Tự, anh tìm được người tới cứu em rồi, đừng sợ." Ôn Cảng Sinh nhẹ giọng nói, anh ta lại mặc quần áo bọc trên người Ôn Tiểu Tự, nhưng nhìn thấy ánh mắt tan rã không ánh sáng của Ôn Tiểu Tự đã mất đi sự tập trung.
"... Tiểu Tự?" Vẻ dịu dàng trên mặt Ôn Cảng Sinh trong nháy mắt như bị đóng băng, trong cứng ngắc lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Em đừng làm anh sợ, tỉnh lại đi, nhìn anh xem, nhìn anh trai xem!" Anh ta liều mạng lay động thân thể đã trở nên cứng ngắc của Ôn Tiểu Tự, nhưng không ai trả lời anh ta nữa, không bao giờ có người nhẹ nhàng nhu thuận gọi anh ta là anh trai nữa, Ôn Tiểu Tự đã chết.
Ngu Ngọc Trạch tiến lên một bước muốn cứu anh ta.
Tống Đại rũ mắt, cô từng nghe Giang Tĩnh Thủy nói, độc của Trọng Khấu phát tác rất nhanh, hầu như không cho người ta thời gian phản ứng.
Đột nhiên anh ta nghe thấy bên tai một tiếng kinh hô, Cố Dực khiếp sợ nhìn lại, Ôn Cảng Sinh lại rút đao vào tim mình.
"... Chết tốt lắm." Cố Dực dời mắt đi, không nhìn Ôn Cảng Sinh đau khổ rên rỉ.
Cô không biết Ôn Cảng Sinh từ nơi nào chạy đến đây, nhưng nhất định là ở nơi ngoài phạm vi săn bình thường của các cô, Ôn Cảng Sinh ôm Ôn Tiểu Tự một đường chạy tới, không biết tốn bao nhiêu thời gian, Ôn Tiểu Tự rất có thể đã trên đường đi, vô thanh vô tức, cho nên Ôn Cảng Sinh không biết, có lẽ anh ta cũng không muốn tin tưởng.
"Cố Dực, là tôi có lỗi với cậu... Lúc ấy Tiểu Tự có thể cứu ba cậu, sau đó lại cứu tôi, nhưng Tiểu Tự sợ tôi không kiên trì được, em ấy không dám dùng mạng của tôi đi đánh cược, cho nên ba cậu mới chết... ông ấy không đáng chết, ông ấy là một người rất tốt." Ôn Cảng Sinh thống khổ ôm của cô ta tê tâm liệt phế hô to.
"Quên đi. Ôn Cảng Sinh là người bình thường, anh ta có thể tới đây chứng tỏ Trọng Khấu đang ở gần chúng ta." Tống Đại nói.
Nói xong, anh ta trực tiếp dùng đao cứa cổ, tươi ồ ồ phun ra, tăng tốc tử vong của anh ta.
Ngu Ngọc Trạch đứng tại chỗ, nhìn anh em Ôn gia song song ở trước mặt anh ta nhíu mày: "Ai muốn cứu anh, trước khi nên nói chút tình huống của Trọng Khấu chứ”"
"Đừng cứu tôi!" Ôn Cảng Sinh trực tiếp rút ra, dịu dàng nhìn Ôn Tiểu Tự: "Tiểu Tự rồi, tôi cũng sẽ không sống một mình."
"Mấu chốt là bây giờ cô ta có được dị năng hệ thủy của Ôn Tiểu Tự, điều này vừa vặn khắc cô, sao cô không sốt ruột chút nào!" Ngu Ngọc Trạch nhìn cô, trong lòng lo lắng muốn chất.
Hoắc Bình nói: "Trên thế giới không chỉ còn lại một mảnh đại lục này, chúng ta có thể đi nơi khác định cư."