Sắp xếp cho Hà Xuyên ổn thoả xong, An Cửu cử tất cả thuộc hạ ở lại bảo vệ cô. Còn bản thân đến toà nhà thị chính theo như lời mời.
Thuộc hạ của hắn cũng đã thông báo rằng Vũ Trương đã hạ lệnh truy hắn. Không những thế, ông ta còn treo thưởng rất cao cho thủ đến lấy cái mạng của hắn nhanh nhất.
Dù đã liệu sẵn nhưng An Cửu cảm thấy cái lão già này nên được loại bỏ càng sớm càng tốt. Vũ Trương là kẻ luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Chính vì thế, nếu như kẻ nào có ý đồ gây nguy hại đến ông ta, nhất định ông ta sẽ tiêu diệt bằng mọi giá.
Khi chiếc xe của An Cửu dừng lại ở trước 1 toà nhà cao nhất, hắn bước xuống xe đã cảm nhận ngay sự nguy hiểm đang rình rập.
Có điều, An Cửu vẫn bình tĩnh đi vào bên trong.
Trải qua hàng loạt thủ tục, cuối cùng hắn đã đến 1 căn phòng vô cùng lớn. Nơi đây chính là nơi họp mặt của những nhân vật máu mặt trong giới kinh tế lẫn trong thế giới ngầm.
Có vẻ như không khí nơi này vô cùng nặng nề. Đặc biệt hơn là khi An Cửu xuất hiện, vô số ánh mắt đều hướng vào hắn với sự phức tạp.
Vũ Trương đã có mặt ở đây.
Ngay sau khi thấy An Cửu đến, ông ta đã vẫy tay cho thuộc hạ tiến tới bắt hắn. Có điều, An Cửu đã lấy ra khiến đám người kia dừng bước.
- An Cửu! Hôm nay cậu đến đây, chắc hẳn cũng rõ chuyện gì đang xảy ra. Hành động này của cậu là đang muốn chống đối?
Một lão già với bộ râu đã bạc trắng cất giọng uy nghiêm.
Vũ Trương thấy thế, khoé miệng của ông ta hơi cong lên rồi thêm vào.
- Tất cả mọi người thấy đấy! Loại người như An Cửu không bao giờ có thể yên phận dưới trướng của người khác. Để hắn ở đây, sau này chúng ta sẽ phải hối hận!
Bất giác, An Cửu bật cười. Hắn xỏ tay vào túi quần, vẻ mặt không có gì là sợ hãi, thâm chí ánh mắt còn hiện lên vẻ giễu cợt.
Vũ Trương nói vậy cũng chỉ là lấp liếm đi ý đồ của ông ta mà thôi. Mục đích của ông ta là diệt hắn vì đã đánh Vũ Giai, còn khiến cho ông ta mất mặt.
- Vũ Trương, ông già rồi. Vị trí của ông đã đến lúc để người khác thay thế rồi đấy.
- Mày…
Câu nói của An Cửu khiến Vũ Trương tức đến mức chỉ cần được sự đồng ý của các trưởng lão thôi là sẽ lao đến hắn ngay.
Ngay khi các trưởng lão định hạ lệnh thì đồng loạt 1 tiếng chuông điện thoại vang lên, không ngoại trừ Vũ Trương.
An Cửu vẫn bình tĩnh đứng đó, không gian xung quanh yên lặng cuối cùng bị cắt ngang bởi 1 lão già ngồi bên cạnh lão già râu trắng.
- Chuyện này… An Cửu, là thật sao?
Nghe vậy, An Cửu gật đầu.
Đến cả Vũ Trương cũng tím tái cả mặt mày lại.
Chỉ chờ có thế, An Cửu trầm giọng lên tiếng.
- Tôi có thể cho tất cả các vị lợi nhuận và mỗi người 2% hoa hồng của tập đoàn. Chắc hẳn các vị cũng biết tập đoàn của tôi lớn mạnh như thế nào rồi nhỉ? Đối với tôi, tiền không thiếu. Quan trọng là các vị có đồng ý đứng về phía tôi không thôi.
- Chuyện này…
Vũ Trương không ngờ An Cửu sẽ dùng cách này để mua chuộc tất cả mọi người. Đến chính ông ta cũng không thể ngờ rằng tài sản mà An Cửu nắm giữ lại lớn đến như vậy.
Thế là, ông ta nắm chặt tay lại.
- Mọi người, đừng để hắn ta dắt mũi. Chúng ta…
Lời còn chưa nói hết thì đã có 1 vị trưởng lão cắt ngang.
- An tiên sinh, tôi đứng về phía của cậu.
Rồi đồng loạt tất cả mọi người cung kính nhìn về phía An Cửu gọi bằng 1 giọng tôn kính, khác hẳn với vừa nãy.
Trong mắt của An Cửu lúc này cười lạnh. Đám người này dù đức cao vọng trọng đến đây, suy cho cùng vẫn phải cúi đầu dưới sự quyền lực của đồng tiền. Nếu nhiều tiền không thể khiến họ lung lay thì rất nhiều tiền lại là 1 vấn đề khác.
Vũ Trương bất lực. Cả đời ông ta đứng trên đỉnh cao danh vọng, bảo vệ đám người này mà giờ đây, tất cả chúng đều vì tiền mà bán đứng ông ta.
Thế là ông ta lập tức rút 1 khẩu ra. Định nhắm vê phía An Cửu thì ngay lập tức bị mấy tên áo đen khống chế. Mà điều đáng nói ở đây chính là đám thuộc hạ này đều làm việc dưới trướng của ông ta.
- Các người làm gì thế hả? Định tạo phản sao?
- Nếu đúng như vậy thì sao?
Vũ Hoàng từ bên ngoài đi vào, trên tay của anh ta cầm tập tài liệu gì đó đi đến trước mặt của ba mình.
Chỉ biết là sau, anh ta giơ tay đặt lên vai của Vũ Trương, bày ra cái bản mặt vô tội.
- Ba à, đã đến lúc ba hết thời rồi. Những việc ba và đứa con gái yêu dấu của ba gây ra, đã đến lúc phải trả giá rồi.
***
Hà Xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm vì khát nước.
Cô nhìn quanh không thấy An Cửu đâu thì thở dài.
Đang lúc giơ tay cầm lấy bình nước ở bàn bên cạnh rót vào cốc, đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông.
Hà Xuyên hơi nhíu mày, đặt bình nước xuống rồi cầm điện thoại lên xem.
Là anh trai cô gọi tới.
Lâu rồi cũng chưa có nói chuyện với anh trai, thế là cô không nghĩ nhiều liền bắt máy.
- Em đây.
Cô nói bằng 1 giọng rất nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, giọng nói của Hà Tuyên ở đầu dây bên kia có chút vội vàng kèm theo cái gì đó rất lo lắng.
- Tiểu Xuyên, ba nhập viện rồi.
- Anh nói cái gì cơ?
Hà Xuyên kinh ngạc như không thể tin nổi. Chỉ biết, giọng nói của anh trai cô ở đầu dây bên kia rất run.
- Ba phát hiện ra thân phận của An Cửu. Sau đó tức giận vì em và anh ta đã lừa dối ba nên ba lên cơn đau tim… Giờ em về ngay đi…