Tình trạng của Hà Xuyên không mấy khả quan. Cô bị những vết thương kia khiến cho phát sốt. An Cửu vội vã đưa cô đến bệnh viện tốt nhất.
Trên đường đi hắn không có nói 1 câu nào, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn cô đang thiếp đi trong lòng.
Quả thực, hắn đang tự trách bản thân vì đã lơ là khiến cô bị Vũ Giai bắt đi. Hắn thừa nhận đây chính là sơ suất mà hắn đã mắc phải.
Trên trán của Hà Xuyên lúc này đang lấm tấm mồ hôi, hắn chỉ biết lấy chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau đi cho cô.
- An tiên sinh, ngài gây thù với Vũ Trương. Không quá 2 giờ nữa, toàn bộ các thế lực lớn sẽ nhắm vào ngài. Giờ chúng ta phải về nước trước, ít nhất ở đó chúng ta sẽ có lợi hơn 1 chút.
Tên thuộc hạ ngồi ghế phụ lên tiếng.
Nhưng An Cửu chỉ lạnh lùng buông 1 câu.
- Cứ đến bệnh viện trước.
Với tình trạng của Hà Xuyên hiện tại thì hắn không thể đưa cô lên máy bay về nước được. Như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Tên thuộc hạ kia lập tức phản đối ngay.
- Không được! Quá nguy hiểm, An tiên sinh xin ngài hãy suy nghĩ lại.
- Tôi tự có tính toán.
Ngay từ cái lúc hắn bước chân vào Vũ Gia thì hắn đã biết trước được kết cục bản thân mình nhận lại rồi.
Lát sau, An Cửu lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Bên ngoài, xe cộ đi lại nườm nượp. Ánh mắt của An Cửu hướng ra bên ngoài, trong lòng có sự tính toán nào đó.
***
- An tiên sinh, ngài không cần lo lắng. Phu nhân đã hạ sốt. Đứa bé cũng không có gì nguy hiểm.
Giọng nói của nữ y tá vang lên khiến An Cửu có chút giật mình.
Hắn cau mày, hỏi lại.
- Đứa bé?
- Ngài vẫn chưa biết gì sao? Phu nhân của ngài đang mang thai. Tình trạng cơ thể của phu nhân rất yếu, ngài nên chăm sóc và bồi bổ hơn cho phu nhân.
Dừng 1 lúc, nữ y tá tiếp tục.
- Vì ngài đang dùng dịch vụ VIP của bệnh viện nên phu nhân sẽ được chúng tôi cử người chăm sóc đặc biệt. Hàng ngày, chúng tôi sẽ kiểm tra và lên bảng kế hoạch ăn uống. Đến khi nào phu nhân đủ điều kiện về sức khoẻ thì có thể xuất viện.
An Cửu chỉ gật đầu 1 cái.
Nữ y tá cũng không còn nhiệm vụ gì lập tức rời đi.
Đứng bần thần 1 hồi lâu, An Cửu vẫn chưa hoàn hồn lại. Cái tin tức này khiến hắn kinh ngạc đến mức bản thân cứng đờ.
Cũng đã nhiều lần hắn suy nghĩ về chuyện con cái nhưng đến khi tận tai nghe thấy, hắn vẫn chưa thể tin nổi là bản thân đã lên chức ba.
Tâm trạng của An Cửu lúc này rất hỗn loạn, vui có, lo lắng có.
Hắn bước nhanh hơn vào phòng bệnh, đi đến giường của Hà Xuyên, thấy cô đã tỉnh, hắn đi đến nắm chặt lấy tay của cô.
Hà Xuyên vừa tỉnh lại thì tâm trạng vẫn còn đang hoang mang.
Có vẻ như cô chưa biết bản thân đang mang trong mình 1 sinh linh đang phát triển kỳ diệu.
- Chuyện gì thế? Anh sao vậy?
An Cửu không có trả lời khiến Hà Xuyên càng khó hiểu hơn.
Đến khi cô thấy khoé mắt hắn rơi xuống 1 giọt lệ thì cô chợt giật mình, bất chấp thân thể đau nhức mà ngồi dậy.
- An Cửu, anh sao thế? Sao anh lại khóc? Anh nói gì đi…
Chỉ biết An Cửu ôm chầm lấy cô, giọng nói có chút khàn khàn.
- Em mang thai rồi.
- Hả? Anh nói gì cơ?
- Em mang thai rồi.
An Cửu nhắc lại 1 lần nữa. Nét mặt hắn dãn ra, vòng tay ôm cô cũng chặt hơn.
Mà Hà Xuyên nghe xong thì ngẩn ngơ ngồi đó. Nghĩ lại thì tần suất sau khi cưới và tần suất trước khi cưới thì cô và An Cửu không có dùng biện pháp phòng tránh. Cô đã tự nhủ rằng khi nào kết thúc sẽ lén bí mật uống thuốc tránh , vậy mà thế nào lại 5 lần 7 lượt quên khuấy đi mất.
Giờ thì hay rồi, trúng thưởng thật rồi!
An Cửu buông cô ra, nhẹ nhàng nói.
- Em ở đây đến khi nào khoẻ hơn thì tôi sẽ đưa em về nước. Sức khoẻ em yếu lắm, với lại em cũng thuộc nhóm máu hiếm. Từ giờ phải ở bên cạnh tôi, nếu có gì thì tôi sẽ làm “bình máu di động” cho em.
- Khiếp! Anh nói như kiểu em là sinh vật hút máu không bằng.
- Cứ coi là vậy đi, dù sao tôi cũng không để ý đâu.
Hà Xuyên phát hiện ra miệng lưỡi của An Cửu ngày càng trở lên sắc bén. Cái người đàn ông này thật là, ai cũng bảo với cô là An Cửu rất khắt khe, lại lạnh lùng khó sống. Sao ở cạnh cô thì cô lại cảm thấy cái tên này cứ kiểu như đùa cợt cô thế nhỉ?
Thấy Hà Xuyên kêu khát nước, An Cửu liền đứng dậy quay người đi rót cho cô 1 cốc đầy.
Hà Xuyên nhận lấy, 1 mạch uống cạn.
Khắp người cô giờ bị băng bó trắng xoá. Cũng tại người phụ nữ tên Vũ Giai kia. Đánh cho đã khiến cô bất tỉnh, rồi thế nào lại đưa cô về băng bó. Lúc ấy, cô lờ mờ nửa tỉnh nửa mê nên không có rõ. Mà An Cửu thế nào lại xuất hiện đưa cô đến bệnh viện được nhỉ? Chẳng lẽ Vũ Giai không ngăn cản sao?
Rồi Hà Xuyên bất giác giơ tay sờ xuống chiếc bụng của mình, miệng lẩm nhẩm.
- Có thai rồi, không biết tiểu bảo bối là trai hay gái đây?
- Nó là con gái!
Giọng nói của An Cửu truyền đến, có vẻ không được vui.
Hà Xuyên hướng ánh mắt nhìn chằm hắn rồi hỏi.
- Sao anh biết đứa bé là con gái? Bác sĩ siêu âm nói thế sao?
- Không, nhưng đứa bé chắc chắn là con gái!
- An Cửu, anh quá đáng nó vừa thôi! Ai cho phép anh tự ý quyết định thế hả? Trai hay gái sao cũng được, sao anh cứ nhất quyết phải là con gái chứ?
Hàng lông mày của An Cửu nhíu lại, liền đáp.
- Tôi không có tiền để nuôi thêm thằng đàn ông trong nhà! Vì thế, sinh con gái dễ nuôi hơn.