Việc học lái xe có lẽ phải để sau, bây giờ ngoại trừ giờ học cô còn phải luyện tập chạy bộ. Tập cả tháng trời cũng chỉ mới cao lên được hai centi, thật đúng là cơ thể này không có tiền đồ mà.
Cuối cùng thì cuộc thi thực tập dã chiến cũng tới. Ban đầu cô còn tưởng đây chỉ là cuộc thi nội bộ cho vui trong trường, nhưng vào buổi sáng ngày thi cô mới nhận ra bản thân thực chất đang tham dự một cuộc tranh đấu có quy mô lớn vô cùng.
Buổi sáng bốn giờ, trời vẫn còn khá tối thì sinh viên tham gia đã phải có mặt để thay trang phục thi đấu. Tất cả đều mặc bộ quân phục rằn ri xanh rêu, đáng nói hơn là mỗi bộ đồ đều được phân phát riêng cho từng người và size cũng rất phù hợp. Đến đây thì Tâm Đan mới phát hiện ra trường đã hao tâm tốn sức để đặc may riêng đồng phục cho hơn ba mươi người chơi.
Nếu như lần đầu mặc áo blouse trắng lên người khiến cho cô cảm nhận được sự trách nhiệm và thành tựu. Thì lần này, khoác bộ quân phục này vào đã khiến cô cảm nhận được sự oai phong, tự hào và cả hưng phấn.
Nhưng tất cả oai phong đó chỉ kéo dài cho tới khi mười sáu thí sinh ra mắt đoàn đại biểu chấm thi cùng với vô số người đứng xem.
Qua lời giới thiệu của Thẩm Trung Kiên, thì hôm nay có trên cán bộ chiến sĩ các đơn vị nghiệp vụ và cán bộ công chức, viên chức một số ngành liên quan trên địa bàn thành phố đến tham dự chấm thi. Thậm chí, và cả lực lượng của tổ trọng án lừng danh cũng tới đây.
Vừa biết thân phận cao quý của bọn họ, thí sinh đều vô cùng căng thẳng.
Tâm Đan âm thầm đi tới chỗ Ngụy Giang Thiên. "Không phải chứ... em không nghĩ nó có quy mô như vậy."
Anh đeo bao tay vào. "Thì sao? Không lẽ em sợ?"
Cô mặc kệ lời công kích kia của anh, lườm một cái. "Không biết lát nữa sẽ thi thế nào nữa, này anh có biết được kịch bản không?"
"Biết!"
"Vậy..."
"Nhưng không nói." Anh quay sang, nở nụ cười hết sức hiền hòa.
Tâm Đan chỉ còn biết nghiến răng dậm dậm chân rời khỏi.
Có lẽ về hình thức của cuộc thi này, sinh viên mới như cô chưa chắc đã biết. Hỏi Ngụy Giang Thiên không được, có lẽ hỏi Dương Nam Phương sẽ thành công. Nhưng nhìn đi nhìn lại một vòng lại thấy Dương Nam Phương đang đứng khá xa cô, lại còn có Ngụy Tử Anh bên cạnh đeo bám không thôi.
Càng nhìn bọn họ lại càng thấy không thuận mắt chút nào.
Cô đi tìm Gia Vi tán gẫu trong lúc chờ đợi, vừa đi tới thì Liên Chiếu nhanh hơn cô một bước. Cô nghe thấy anh ấy căn dặn Gia Vi phải giữ an toàn, lát nữa phải làm thế này làm thế kia, rồi cái gì đây là kế hoạch bí mật không thể cho Tâm Đan biết.
Cái cặp này còn không thuận mắt cô hơn.
HÌnh như ai cũng có đôi có cặp rồi nhỉ? Cô cũng có, có điều cô không dám đứng cạnh anh quá lâu. Chỉ sợ mấy sinh viên khác nhìn thấy lại cường độ hóa sự việc lên.
Lần nữa quay lại hướng Ngụy Giang Thiên, lúc này quanh anh không biết ở đâu kéo tới rất nhiều nữ sinh. Bọn họ vây quanh hỏi đủ thứ trên đời, đáp lại bọn họ chỉ là nụ cười thờ ơ và đúng mực của Ngụy Giang Thiên.
Cái này mới đúng nghĩa là không thuận mắt.
Mộng Hương từ phía sau đi tới khoác vai cô, thấy cô cứ nhìn chằm chằm về phía Ngụy Giang Thiên hơn nữa ánh nhìn còn đầy sát khí thì bật cười. "Trước giờ vẫn vậy mà, để bụng làm gì?"
"Tớ không có!"
"Còn nói không có, nghiến răng thành thế này rồi. Tớ thấy bộ dáng của cậu giống như muốn nghiền nát cả thế giới vậy đấy. Thầy Ngụy của cậu đẹp trai như vậy, mấy nữ sinh kia thì lại như ong bướm lúc nào cũng vây quanh. Cậu không biết tranh thủ đánh dấu chủ quyền thì coi chừng mất như chơi đấy."
Cô nhíu mày khó hiểu. "Anh ta không phải là Hàm Hương, cái gì mà ong bướm vây quanh?"
Mộng Hương chật lưỡi hai cái. "Vậy mới nói, Lâm Dung Tâm Đan cậu chính là không có nội hàm. Không có chiều sâu, tớ thật không biết cậu đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà dụ được thầy Ngụy đấy."
Tâm Đan hất tay cô nàng ra. "Gia Mộng Hương, tớ theo chủ nghĩa duy vật Ok?"
"Duy vật? Hừ, thế lần trước là ai té xỉu trong nhà vệ sinh vậy?" Ánh mắt Mộng Hương tràn ngập vẻ mỉa mai, lần nữa khoác vai cô. "Tớ nói này, chuyện tình thầy trò đúng là hơi khó chấp nhận. Nhưng cậu nghĩ xem, ở một nơi đi trước thời đại như thành Bách Nhật thì có chuyện gì là không thể xảy ra? Người sống ở đây cũng đã quen hết rồi, chỉ có những người ở vùng quê thì mới giữ quan điểm cổ hủ về việc này thôi. Cho nên, dù cho cậu ngang nhiên đánh dấu chủ quyền cũng là một chuyện quang minh chính đại, không có sai trái gì ở đây cả. Cậu chần chừ là vì cái gì? Không phải là vì cậu chưa có đủ tình yêu sao?"
"Nói bậy bạ! Chẳng qua là, là tớ thấy tớ không xứng với anh ấy. Nếu như thật sự công khai ra bên ngoài, áp lực sẽ rất lớn, tớ còn muốn chuyên tâm ôn thi năm hai, không muốn chuyện khác làm phân tâm." Tâm Đan nói, có lẽ chính bản thân cô cũng không hiểu nổi tình cảm của mình hiện giờ ra sao.
Mộng Hương thở dài. "Tớ nói cậu nghe này Lâm Dung Tâm Đan, cậu phải hiểu rõ bản thân mình đi cái đã. Trong chuyện tình cảm, tớ chân thành khuyên cậu nên chọn người mình thật sự thích sau đó hãy nói đến chuyện yêu đương. Tớ hỏi cậu, hai người đã ấy ấy chưa?"
"Ấy ấy gì?"
"Đầu óc cậu bã đậu trong đó hả?" Mộng Hương hết cách đành nói thẳng. "Chính là, đã lên giường chưa?"
"Cậu nghĩ tớ dễ dãi như vậy à?"
"Haizz, cái đồ đầu quạ nhà cậu." Mộng Hương lấy tay ấn vào trán cô đẩy một cái rõ như mẹ ghẻ đang chì chiết con chồng. "Nói cho cậu biết, sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ trong tình yêu chính là nếu thật sự yêu một người con gái, thì đàn ông sẽ cố gắng nhẫn nhịn dục vọng của mình. Còn với phụ nữ, khi thật sự yêu một người họ thường có xu hướng dâng hiến tất cả những gì mình có. Đây là tâm lý học chứng mình, không phải tớ nói bừa đâu."
"Này, cậu nói kiểu như chuyên nghiệp lắm vậy?"
"Đương nhiên,tớ đã từng trải qua một mối tình bi sầu thảm, nên về chuyện này tớ có kinh nghiệm nhiều hơn cậu là cái chắc."
"Cậu bị người ta đá à?" Tâm Đan cười cười. "Đúng vậy, tệ hại như cậu bị đá là đúng."
"Này Lâm Dung Tâm Đan, cậu có nhân tính chút đi được không? Coi chừng khẩu nghiệp đấy." Mộng Hương tức tối đánh vào bả vai cô một cái, sau đó hai người cùng đi tập hợp.
Về chuyện này không phải Tâm Đan cổ hủ. Tình yêu đi liền với tình dục, đúng là không sai nhưng nó chỉ đúng sau hôn nhân mà thôi. Không phải cô không tin tưởng Ngụy Giang Thiên, anh đối với cô rất tốt, không hề ép buộc hay cưỡng ép bất kì chuyện gì. Nhưng đối với một người bị ám ảnh với tình yêu như cô mà nói, việc nhìn thấy gia đình của mình đổ vỡ khi còn rất nhỏ sau đó dẫn tới việc bản thân bị đưa vào cô nhi viện đã trở thành cú sốc với cô rồi. Yêu không phải là bắt buộc phải "cho". Không cho là không thật lòng. Cũng có thể, anh đòi hỏi, là đang muốn thử cô. Nếu cô quá dễ dãi, nói không chừng sẽ bị đá phăng không thương tiếc... Dì An Bình từng nói với cô, đàn ông muốn yêu người dễ dãi, nhưng lại muốn cưới người nguyên vẹn.
Cô cảm thấy câu này không sai.
"Chào các sinh viên anh dũng của trường Bách Nhật." Giọng nói nghiêm nghị của Thẩm Trung Kiên thông qua micro truyền tới. "Hôm nay là ngày các em tham dự cuộc thi thực tập dã chiến, đối với những học viên mới có lẽ các em vẫn chưa biết về cuộc thi hai năm một lần này của trường chúng ta. Vì vậy, tôi sẽ nói sơ qua về vấn đề này. Đây là cuộc thi do bộ tư lệnh đặc công phối hợp với binh chủng công binh, hóa học và cục tác chiến điện tử tổ chức diễn tập tiến công lực lượng khủng bố, giải cứu, ngăn chặn biểu tình và bạo loạn. Theo kịch bản diễn tập, thì các thế lực phản động đã kích động nhân dân biểu tình chống đối nhà nước, rồi lợi dụng trà trộn vào đám đông đánh chiếm các mục tiêu và bắt giữ con tin, đưa ra các yêu sách và sử dụng phương tiện thông tin, mạng xã hội để tuyên truyền, nói xấu nhà nước. Chúng ta ở đây có mười sáu thí sinh được nhà trường chọn trong số một trăm người đăng ký tham gia, và diễn viên quần chúng tham gia đóng vai nhân dân biểu tình và khủng bố là ba trăm người. Các em chỉ có thể biết được kịch bản, còn về việc giải quyết vấn đề thế nào là mưu lược của từng đội. Bằng mọi cách phải giữ được mạng sống của con tin, trấn an lòng người dân."
Tâm Đan nhếch môi. "Nghe cũng hay thật đấy."
Gia Vi. "Tớ nghe nói không dễ ăn đâu."
"Đội một do thầy Nguyễn Trọng Khanh dẫn đầu và chỉ huy, cùng với mười lăm thí sinh. Đội hai do thầy Ngụy Giang Thiên chỉ huy, cùng với mười lăm thí sinh còn lại. Thời gian mà bọn khủng bố đưa ra là một tiếng rưỡi nếu quá trễ họ sẽ cho bom nổ để giết con tin, như vậy coi như nhiệm vụ của các em thất bại. Các em bắn nhau cũng được, tranh giành thế nào để đội của mình là người đầu tiên giải cứu con tin. Nhưng nếu như một trong hai đội hoàn thành nhiệm vụ, giải cứu thành công con tin thì tối nay các em sẽ có dịp chiêm nghiệm đại lễ diễu binh hoành tráng nhất từ trước tới nay trên đường phố của thành Bách Nhật."
Sinh viên bên dưới liên phấn khởi, thí sinh quay qua thì thầm vào tai nhau mấy câu.
Tâm Đan sung sướng. "Chắc mấy anh quân nhân đẹp trai lắm ha?"
Mộng Hương. "Diễu binh gì chứ, ngắm trai là chủ yếu thôi."
Ngụy Giang Thiên đứng cạnh cô đằng hắng một tiếng. Cả hai người liền im thinh thích.
Thực chiến đương nhiên là phải có vũ khí, mọi người được phân phát một khẩu súng hơi có kích thước .mm để làm dụng cụ tự vệ.
Không chứng kiến thì thôi, chứng kiến rồi mới thấy không khác gì là thật. Nhất là cảnh bạo động, liền có cả một đám người chạy ra làm loạn, khiến cho người của cả hai đội bị dìm trong đám đông hỗn loạn vô cùng. Phải rất khó khăn thì ba mươi hai người mới thành công giải tán được đám đông biểu tình kia, còn chưa kịp nghỉ cho lại sức thì theo kịch bản con tin đã bị bọn khủng bố bắt đi. Địa điểm giấu con tin được bọn khủng bố thông báo thành ba nơi, một người hai nơi có cũng chính là nơi giấu con tin có gài thuốc nổ.
"Địa điểm thứ nhất, khu căn tin của trường. Địa điểm thứ hai, giảng đường số hai mươi. Địa điểm thứ ba, sân thi đấu trong nhà." Ngụy Giang Thiên trải một tấm bản đồ khuôn viên trong trường lên bàn, rồi chỉ vào một địa điểm. "Căn tin của trường, địa hình không quá hiểm trở, lối thoát lại có rất nhiều, theo lý mà nói thì nơi này phải là địa điểm lý tưởng để cố trụ. Thứ hai, giảng đường số hai mươi nằm ở tầng ba, về mặt địa thế có lẽ là nơi thích hợp giấu con tin nhưng lại không có tầm nhìn tốt cho lắm, nói cách khác đó là nơi dễ công nhưng khó thủ. Thứ ba, sân thi đấu, rộng lớn, địa hình tốt, có tính phòng thủ cao."
Tâm Đan nằm bò lên bàn. "Có thể nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Vì vậy em nghĩ chúng ta nên chia ra làm ba đội nhỏ để tới từng nơi dò thám."
Ngụy Giang Thiên lắc đầu. "Không được."
Gia Vi cũng đồng tình. "Đúng vậy, mục đích của bọn khủng bố khi gửi cho chúng ta địa chỉ ba địa điểm khác nhau. Đông Tây Nam, là vì bọn chúng biết nếu như chúng ta chia nhỏ đội ra, thì nếu có chuyện gì sẽ khogn thể ngay lập tức tập hợp."
Tâm Đan chống cằm. "Vậy thì phải làm sao? Chúng ta chỉ có một tiếng đồng hồ, nếu như không kịp thời giải cứu con tin thì sẽ thua mất. Nếu như vậy thì không được xem diễu binh rồi."
Ngụy Giang Thiên trừng mắt hung dữ cảnh cáo cô một cái. "Vì vậy chúng ta, chơi một chiêu làm mồi nhử thử xem trong ba chỗ thì chỗ nào."
"Ném đá dò đường." Tâm Đan bái phục. "Hay thật đấy."
"Thầy Nguyễn, bọn khủng bố gửi tới ba địa điểm cho chúng ta. Cái này chắc chắn là muốn dương đông kích tây, phân tán lực lượng của chúng ta rồi." Dương Nam Phương để ống nhóm lên bàn.
Nguyễn Trọng Khanh gật đầu. "Không sai, vì vậy chúng ta phải xác định đâu mới là điểm dấu con tin thật sự, Bởi vì chỉ có một tiếng,m nên tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất gì."
"Nhưng bằng cách nào?" Ngụy Tử Anh nói.
Nguyễn Trọng Khanh nhìn lên bản đồ một lượt rồi mỉm cười. "Tử Anh, anh trai cô như thế nào chẳng lẽ cô không biết?"
Dương Nam Phương hiểu ý của anh. "Vì vậy ý của thầy là cứ để bọn họ ném đá dò đường, còn mình sẽ làm như ông đắc lợi?"
"Thông minh!" Nguyễn Trọng Khanh tán thưởng. "Chiến lược của Ngụy Giang Thiên, tôi hiểu rõ hơn ai hết. Với một người chú trọng hiệu quả như cậu ấy mà nói, thì tuyệt đối sẽ không lãng phí nguồn nhân lực của mình một cách không đâu. Chúng ta chia làm ba đội, mỗi đội một người đi đến ba địa điểm đứng chờ, để xem, đội hai hành động như thế nào đã."
Vì bọn bắt cóc gửi tới ba địa điểm giấu con tin nên người giải cứu thường có xu hướng muốn chia nhỏ đội ra tới ba điểm dò xét. Nhưng làm như thế tuy rằng tiết kiệm thời gian nhưng nếu một trong ba đội thật sự tới trúng địa điểm giấu con tin thật thì với nguồn nhân lực nhỏ bé của mình họ cũng không thể làm gì bọn khủng bố.
Đa số đều thích chia nhỏ nhân lực nhưng ít có ai lại nghĩ tới việc cả đội chín người cùng nhau đi tới từng chỗ dò xét.
Làm như vậy tuy là hơi mất thời gian, nhưng lại đảm bảo nhân lực.
Cuối cùng cũng xác định được địa điểm giấu con tin chính xác nhất, mất hết nửa tiếng đồng hồ hóa ra là ở sân thi đấu phía sau trường.
"Bọn họ đã giúp chúng ta dò đường xong rồi, bây giờ ngư ông phải đi giành công thôi." Nguyễn Trọng Khanh phủi mông đứng lên đeo súng lên người.
"Chúng ta phải đi thế nào?" Ngụy Tử Anh hỏi.
"Ngụy Giang Thiên chắc chắn sẽ dùng chiến lược bao vây, đột kích, để giải cứu con tin. Vì vậy ngư ông buộc phải tấn công đội hai trước."
Hiện trường giả định là sân thi đấu, rộng lớn nhưng lại có rất nhiều nơi ẩn nấp lý tưởng.
Đội hai chia làm ba phân khu tập kích, Tâm Đan và Gia Vi đứng chung một điểm, âm thầm giữ chặt khẩu súng trong tay. Lúc này Gia Vi đột nhiên hét lên một tiếng, lúc Tâm Đan quay lại đã nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của cô ấy.
"Tớ trúng đạn rồi, ư ư ư..." Sau đó Gia Vi ôm tim đau đớn nằm xuống.
Tâm Đan nhìn về phía người của đội hai, tức tối. "Dương Nam Phương anh có phải không vậy, bắn lén oai phong lắm sao?"
Anh hạ khẩu súng trong tay, mỉm cười ôn hòa. "Trên chiến trường, binh bất yếm trá em không nghe câu này sao?"
"Yếm con mắt anh ấy."Tâm Đan hung hăng. "Đến cả người của mình anh cũng ra tay, có nhân tính không vậy?"
"Em đội hai anh đội một, người của mình ở chỗ nào?"
Lúc này Gia Vi ngóc đầu lên, tỏ vẻ đau lòng. "Anh Nam Phương, em nhìn lầm anh rồi. Tâm Đan à, cậu phải trả thù cho tớ, tớ chết, ư ư ư không, không cam tâm..."
Dương Nam Phương. "Gia Vi, em chết rồi thì không được nói chuyện."
Tâm Đan cảm thấy Dương Nam Phương không có ý định nhân nhượng, đợi người giết ta thì thà ta giết người trước sẽ tốt hơn. Cô giơ khẩu súng trong tay lên, tiếng súng nho nhỏ vang lên. Tâm Đan từ từ mở mắt ra, thấy Dương Nam Phương vẫn thong thả đứng đó.
Bắn hụt rồi!
Mặt mũi cô xanh mét.
Dương Nam Phương giơ súng lên không chút chần chừ mà bấm còi. Theo phản xạ cô đưa tay lên đỡ lấy mặt, viên đạn chì sượt qua cánh tay làm Tâm Đan giật mình suýt khóc. Cô ôm lấy cánh tay của mình rồi cắn răng. Chết tiệt, Dương Nam Phương thối tha.
Dương Nam Phương nhìn thấy cảnh này cũng giật mình không kém gì cô, đáng lý ra nếu đạn bắn trúng y phục thì sẽ không đau, nhưng lần này lại ngoài ý muốn sượt qua cánh tay nơi không có đồ bảo vệ.
"Có sao không?" Dương Nam Phương vội vàng chạy tới cầm lấy cánh tay cô, nhìn thấy trên đó là một vệt đỏ kéo dài dài.
Đột nhiên...
Bụp!
Anh chỉ kịp nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của Tâm Đan để kịp nhận biết bản thân bị lừa.
"Em!"
"Em thế nào?" Cô xoay xoay khẩu súng trên tay. "Binh bất yếm trá, đây là anh nói đấy."
Gia Vi nằm dưới vỗ tay hoan hô.
Dương Nam Phương không chút cam tâm nhưng vẫn phải thừa nhận mình đã chết.
Tâm Đan nhanh chóng chạy đi. Bỏ lại Dương Nam Phương và Trương Gia Vi nằm lại tán gẫu với nhau, lúc Ngụy Tử Anh chạy tới thấy một màn này cũng cả kinh. "Anh Nam Phương, anh chết rồi à?"
"Ừ." Anh đáp. "Trả thù cho tôi."
"Sao anh chết vậy?" Ngụy Tử Anh biết Dương Nam Phương không phải người dễ đối phó, hiện giờ bị bắn hạ chắc chắn kẻ kia rất là lợi hại. Cô phải biết để còn đề phòng vị cao nhân kia.
"Bị trúng mỹ nhân kế."
Trương Gia Vi phì cười khanh khách.
Ngụy Tử Anh khó hiểu.
Chính vì Ngụy Giang Thiên biết rõ Nguyễn Trọng Khanh hiểu hết mọi chiến lược của anh từng sử dụng, vì vậy đây là một điều bất lợi. Muốn thắng được dĩ nhiên là phải đi ngược lại với tư duy trước giờ anh thường làm, vì vậy anh đã thực hiện một chiến lược khác.
Mộng Hương và Liên Chiếu sẽ phục kích ở nhà thi đấu, còn toàn thế lực lượng của đội hai thì theo Ngụy Giang Thiên đi tới giảng đường số hai mươi. Dương đông kích tây, vốn là chiêu thức chưa bao giờ lỗi thời.
Đám người bên phía Nguyễn Trọng Khanh vẫn còn ngu ngơ chạy tới sân thi đấu trong khi đội hai đã nhìn thấy con tin bị trói phía xa.
Cuối cùng, khi Thẩm Trung Kiên tuyên bố đội hai thắng ở phút thì Nguyễn Trọng Khanh mới bỡ ngỡ là mình bị lừa, vừa tức vừa phục lại vừa không cam tâm thua.