Ngụy Giang Thiên nâng khóe môi, hài lòng vỗ nhẹ tấm lưng của cô. "Anh cũng không muốn cấm đoán em kết giao, nhưng em bây giờ không phải là đứa trẻ mười tuổi nữa. Cũng nên có chừng mực một chút, giao tiếp bình thường thì có thể nhưng hạn chế tiếp xúc thân thể lại. Với cả nam lẫn nữ, có rõ không?"
"Tại sao? Em với Dương Nam Phương cũng chỉ là bạn bè, không làm hòa với anh ấy sau này bài tập Anh ngữ của em phải làm sao?"
"Tại vì anh ghen."
Tâm Đan. "..."
Sao anh lại có thể thừa nhận cảm xúc của mình một cách tự nhiên như vậy?
"Gì chứ, anh không tin em sao?" Tâm Đan lầm bầm.
"Đúng vậy, không thể nào tin được. Em xem, ai em cũng có thể xem là bạn. Nhưng em có biết đối phương xem em là gì không? Anh không muốn nhìn thấy cảnh tượng khi nãy một lần nữa. Còn về vấn đề ngoại ngữ của em anh sẽ phụ trách, yên tâm, anh không thấy phiền. Bạn gái của anh, anh không cho phép người khác chỉ bài cho cô ấy." Giọng nói của Ngụy Giang Thiên dễ nghe chết người, vang lên bên tai cô, gần tới mức có thể xuyên vào tận trái tim.
Trái tim không khỏi có cảm giác giống như bị mật ngọt vây quanh, người đàn ông này bá đạo như vậy lại vô tình làm cho cô yêu thích cảm giác bị trói buộc kiểu này. Lời nói của Ngụy Giang Thiên thể hiện rất rõ, anh không cấm đoán cô giao tiếp với Dương Nam Phương nhưng cũng không hy vọng cô quá thân mật với anh ta. Cái này có phải gọi là trong bao dung có ràng buộc không?
"Anh... nãy giờ anh không vui là vì chuyện này của em sao?" Tâm Đan cẩn thận hỏi.
Ngụy Giang Thiên nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của cô. "Đương nhiên rồi, em nghĩ ngoài em ra còn có người có bản lĩnh ảnh hưởng tới cảm xúc của anh sao?"
Khóe môi Tâm Đan cong lên một đường ngọt ngào, "Khi nãy anh nói không cho phép người khác chỉ bài em, vậy thì việc học lái xe..."
Thấy anh chợt lạnh mặt, Tâm Đan vội nói. "À mà thôi, nếu anh không dạy thì em sẽ tìm Dương Nam Phương..."
Chết tiệt, con nha đầu này dám tương kế tựu kế với anh.
Cánh tay anh gắt gao nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tâm Đan, Ngụy Giang Thiên mỉm cười khẽ khàn có điều giờ phút này nụ cười đó có ba phần tà mị. "Vậy học phí tính như thế nào đây?"
Kiểu nói như là thương lượng lại như là đang chòng ghẹo này của anh làm cô có chút mất tự nhiên, vốn chỉ định lợi dụng thời cơ đạt lấy lợi ích cho mình nào ngờ lại tự đẩy bản thân vào thế bị động hơn.
Kèm theo một câu nói trêu hoa ghẹo bướm chính là một loạt động tác không chút quang minh chính đại nào. Bàn tay mang theo ngọn lửa nóng luồn qua lớp áo phông chạm vào làn da bên trong áo cô nhẹ nhàng xoa nắn.
Tâm Đan cảm thấy hình như tất cả dây thần kinh trên người mình đều bị khởi động hết công suất. Cô cũng cả kinh với hành động bạo gan này của Ngụy Giang Thiên.
"Không..." Cô nhanh chóng giữ lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình trước khi nó di chuyển tới vùng ngực.
Lần này Ngụy Giang Thiên lại không thuận theo ý cô, anh ghé sát tai cô thì thầm. "Tâm Đan, anh yêu em, muốn chạm vào em. Em không thích sao?"
"Em, em chỉ cảm thấy hơi vội vàng..." Đúng thật là mọi thứ diễn ra quá nhanh, cô vẫn chưa kịp thích nghi cảm giác rung động vì một người.
"Không sao." Ngụy Giang Thiên đáp, đôi mắt sâu thăm thẳm khiến cho người ta khó có thể biết được suy nghĩ của anh. "Anh không ép em."
Lúc này, tiếng gõ cửa phát ra thật đúng lúc. Tâm Đan vội vàng nhảy xuống đất đứng ra xa, anh buồn cười nhìn bộ dáng khẩn trương của cô. "Mở cửa dùm anh."
Cô trừng mắt, khóa trái cửa rồi? Khóa khi nào thế? Hai người bọn cô ở trong này, bên ngoài lại đang gõ cửa trong khi cửa lại bị khóa trái. Họ sẽ phong phú mà suy diễn thế nào đây.
"Ngụy Giang Thiên, anh đủ gian xảo."
Anh không phản pháo, chỉ biết cười trừ.
Tâm Đan lườm anh một cái rồi tiến tới mở cửa, bên ngoài là hai người. Một người đàn ông ăn mặc thời thượng, tóc nhuộm màu hồng nổi bật đứng phía sau cô gái xinh đẹp.
Tâm Đan nhận ra cô ấy, Lâm Cẩm Tú.
Khi nhìn thấy Tâm Đan, trong đáy mắt Lâm Cẩm Tú cũng là một tia kinh ngạc lướt qua.
Đây không phải là cô gái lần trước xuất hiện cùng với Nguyễn Trọng Hy sao?
"Tôi muốn tìm Giang Thiên."
Trong chớp mắt, Tâm Đan có chút khó chịu vô cùng. Cô bình tĩnh né qua một bên. "Bên trong, mời vào."
Sau đó cô quay lại nói với anh. "Em đi đưa bản báo cáo cho Gia Vi đây."
Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Đi đi."
Tâm Đan rời khỏi, trong lòng lại nặng nề vô cùng. Nếu như người yêu cũ tới, không lẽ anh không định kéo cô lại giới thiệu một tiếng? Hoặc có thể giữ cô lại để ngầm giải thích với cô một tiếng về anh và Lâm Cẩm Tú. Nhưng đối với yêu cầu lơ đãng vừa rồi, hình như Ngụy Giang Thiên rất tán thành, anh không muốn cô ở lại sao?
Hay anh vốn không muốn giải thích bất cứ chuyện gì với cô.
Vừa mới phút trước vẫn còn nói lời đường mật bên tai cô, phút sau Lâm Cẩm Tú xuất hiện lại lạnh lùng bảo cô rời khỏi.
Tâm Đan không khỏi xót xa, hóa ra cảm giác ghen là thế này.
Nhưng cô không muốn bản thân trong mắt anh trở thành kiểu phụ nữ chuyên đi ghen tuông vô cớ. Tâm Đan biết rõ, Ngụy Giang Thiên dư sức nhìn ra được vẻ miễn cưỡng trong lòng cô, nếu như anh nhìn ra được điều đó, cô hy vọng rằng anh sẽ cố giữ chừng mực. Sau đó Gia Vi và Mộng Hương hỏi thăm cô, Tâm Đan lại quay lại dáng vẻ bất cần thường trực, cô phất tay mạnh miệng bảo rằng. "Chút chuyện nhỏ như người yêu cũ, cứ giao cho anh ấy xử lý."
...
"Có chuyện gì?"
Lâm Cẩm Tú bước tới để lên bàn một tờ giấy. Ngụy Giang Thiên xem qua. "Cô muốn xuất viện?
"Ừ, em cảm thấy nằm ở bệnh viện thật sự không thoải mái, em có thể về nhà dưỡng bệnh cũng được. Nên mong rằng anh ký tên vào giấy xuất viện dùm em." Lâm Cẩm Tú mỉm cười.
Anh gật đầu, cầm bút xoắn lên tờ giấy vài đường rồi đưa lại chỗ cô ấy. "Nếu đây là ý nguyện của cô, tôi cũng không còn cách nào khác."
Bery bước lên. "Cậu Ngụy, thật sự cảm ơn cậu thời gian qua vất vả cho cậu rồi."
"Không có gì, đều là chuyện nên làm thôi."
Bery khách sáo, đem một tấm thiệp mời để lên bàn. "Đây là buổi tiệc đơn giản trong giới, nếu cậu Ngụy không ngại thì chúng tôi rất mong có thể tiếp đón cậu."
Anh nhìn tấm thiệp trang trí hoa văn bắt mắt trên bàn một cái rồi nhếch môi. "Tôi nghĩ không cần, tôi không có thời gian."
"Giang Thiên, buổi tiệc này tổ chức vào cuối tuần, cũng không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu." Lâm Cẩm Tú lên tiếng.
Anh lắc đầu. "Trên mạng hiện giờ đã có những luồng tin tức không nên có, tôi nghĩ tôi vẫn không nên tới thì sẽ tốt hơn. Hơn nữa, biểu cảm vừa rồi của bạn gái tôi rất mất tự nhiên vì vậy tôi nghĩ cô ấy sẽ không vui nếu tôi tham dự buổi tiệc này."
Một câu này của Ngụy Giang Thiên như làm Lâm Cẩm Tú từ tầng tám rơi xuống tầng một. "Cô ấy...là bạn gái anh sao? Em không nghĩ tới chuyện đó..."
"Tại sao?"
Lâm Cẩm Tú mím môi. "Lần trước trong buổi tiệc, em nhìn thấy cô ấy uống rượu say được Trọng Hy đưa đi trong trạng thái bất tỉnh nhân sự. Sau đó, em mới vô tình biết được hai người họ đặt một phòng khách sạn, ở suốt một đêm. Vậy nên, khi anh nói cô ấy là bạn gái anh, em lại có chút kinh ngạc."
Ngụy Giang Thiên nhíu mày, con ngươi đen thâm thúy chuyển động rất nhanh, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. "Cô Lâm, dựng chuyện nói xấu người khác không phải là sở trường của cô. Tôi còn có việc phải làm, nếu cô đã xuất viện thì mau về nhà tịnh dưỡng đi."
Lâm Cẩm Tú không còn cách nào khác, gật đầu. "Dạ."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Bery liền quay lại nói với cô. "Cẩm Tú à, vừa rồi không nên nói xấu bạn gái người ta như vậy."
"Tại sao chứ? Cô gái đó một mặt ở khách sạn với Nguyễn Trọng Hy mặt khác lại len lỏi đến bên cạnh Giang Thiên, cũng không phải là hạng trong sạch gì." Lâm Cẩm Tú bực dọc dựa vào ghế.
Bery chật lưỡi. "Nhưng mà thôi, em xem em chỉ mới nhập viện một vài ngày báo chí liền đào một chuyện của em và Ngụy Giang Thiên lúc trước. Mấy ngày này em chính là tâm điểm của truyền thông, đây là chuyện rất tốt. Nếu như chúng ta có thể lợi dụng chuyện này, cố gắng tiếp cận Ngụy Giang Thiên, có thể mức độ truyền thông của em sẽ tăng gấp bội. Tới khi đó em không cần câu dẫn Atlanta nữa. Thân phận của Ngụy Giang Thiên, so với Atlanta còn ghê gớm vài phần. Đặt trường hợp hai người có thể nối lại tình xưa, đối với sự nghiệp của em là lợi không có hại."
Lâm Cẩm Tú im lặng, đặt tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe.
Lâm Cẩm Tú im lặng, đặt tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe