*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần đầu tiên trong đời, Đào Đào cảm nhận được cảm giác “xấu hổ đến nghẹt thở” là như thế nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai cha con, cô như chìm xuống biển sâu.
Cô vô thức lùi lại một bước, định vờ như mình đi nhầm phòng, định lặng lẽ rời đi, nhưng chưa thực hiện được… Ngay lúc cô chuẩn bị chuyển bước, Bánh Sữa Nhỏ nhìn thấy cô, vội xúc động gọi to: “Mẹ ơi!”
Vừa kêu, vừa phấn khích chạy về phía cửa ra vào.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của những người ở trong phòng trang điểm đều dồn về phía Đào Đào, có ánh mắt tò mò, có ánh mắt đánh giá, nhưng nhiều hơn cả, là thông cảm…
Ngoại trừ cặp cha con với tạo hình búp bê nga cực kỳ kỳ dị này ra thì mọi người có mặt ở đó ai nấy đều ái ngại, ngại thay cho cặp cha con này và ngại thay cho cả người mẹ.
Nhưng hai cha con lại rất phấn khích, thích thú.
Đối mặt với Bánh Sữa Nhỏ hoang dã, ngang tàng không theo trào lưu đang lao vụt như gió về phía mình, Đào Đào cảm thấy da đầu căng cứng, cô muốn vờ như mình không nghe thấy rồi cứ thế rời đi, nhưng dù sao cũng là con ruột, có xấu hổ thì cũng phải cố chịu.
Theo bước con gái, Trình Quý Hằng cũng đi về phía vợ mình.
Lúc đó Đào Đào thật sự muốn hét to cứu mạng.
Kiểu trang điểm khói trên mặt hai cha con trông còn độc lạ hơn cả tóc giả trên đầu. Cũng không biết là do khả năng diễn đạt của Trình Quý Hằng quá giỏi hay là năng lực phân tích của thợ trang điểm quá đỉnh, dù sao thì kiểu trang điểm đậm này thật sự rất hợp với tạo hình của bọn họ: hoang dã, nổi loạn, smart.
Đào Đào thật sự rất muốn quay người chuồn đi, nhưng lại sợ hai cha con này sẽ theo cô ra ngoài rồi bị người khác nhìn thấy, lại thêm lần nữa xấu hổ và mất mặt.
Nếu đã mất mặt ở trong phòng hóa trang một lần rồi thì khỏi đi ra ngoài để thêm mất mặt lần hai nữa vậy.
Mặc dù hôm nay chắc chắn đã quê rồi nhưng bớt quê được bao nhiêu lần thì bớt bấy nhiêu vậy.
Vì vậy Đào Đào chỉ có thể kiên trì đứng gượng cười ở cửa chào đón sự xuất hiện của hai cha con.
Bánh Sữa Nhỏ vui vẻ chạy tới trước mặt mẹ, cái đầu nhỏ ngước lên, đôi mắt sáng ngời, đầy mong đợi hỏi: “Mẹ ơi, mẹ thấy ba và con có ngầu không?”
Trình Quý Hằng đi theo con gái và tiếp lời: “Em thấy bọn anh có đẹp trai không?”
Hai cha con rất hiểu nhau, Trình Quý Hằng vừa nói xong, hai cha con đồng thời đưa tay phải ra, làm động biểu tượng của văn hóa Rock n’ Roll [*], có thể nói là cực kỳ tự tin.
[*]
Đào Đào thực sự không biết nên bày ra biểu cảm thế nào.
Cùng lúc đó, một sự im lặng chết chóc bao trùm lấy cả phòng hoá trang.
Đây có lẽ chính là: chỉ cần tôi không xấu hổ thì kẻ xấu hổ sẽ là kẻ khác.
Đào Đào cảm thấy hai má nóng bừng, rất muốn vạch rõ ranh giới với hai cha con, nhưng cô không thể làm vậy được, dù sao họ cũng là con gái ruột và chồng của cô.
Không thể phá vỡ sự tự tin ngập tràn của hai cha con nhà này, nên chỉ có thể… nghiến răng hòa nhập.
Đào Đào hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nặng nề, gật đầu trước mặt mọi người trong phòng trang điểm, giọng điệu khẳng định, thề son sắt nói: “Siêu ngầu! Đẹp trai! Xuất sắc!”Mọi người trong phòng trang điểm: “…”
Đúng là người một nhà mà.
Chỉ cần một nhà ba người mấy người không xấu hổ thì kẻ xấu hổ sẽ là chúng tôi.
Sau khi được mẹ khen, Bánh Sữa Nhỏ rất vui, cô bé nhảy nhảy nhót nhót vươn hai cánh tay nhỏ bé của mình lên, đồng thời giơ ra hình chữ V: “Yeah! Yeah! Yeah!”
Trình Quý Hằng khá hài lòng với lời nhận xét của vợ mình, anh nhìn vợ bằng ánh mắt tán thưởng: “Anh biết em hiểu anh nhất mà!”
Nụ cười của Đào Đào cứng ngắc: “Ừ, đúng rồi.”
Trình Quý Hằng lại giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía Đào Đào: “Nào, đập tay với anh đi.”
Bánh Sữa Nhỏ cũng đưa tay ra: “Con cũng muốn, con cũng muốn!”
Để hùa theo hai cha con, Đào Đào không còn cách nào khác đành phải giơ tay phải lên đập tay với chồng trước rồi đến con gái.
Cuối cùng, hai cha con búp bê matryoshka lại tự đập tay nhau lần nữa.
Chính vì sự tự tin vô cùng này nên tất cả phụ huynh trong phòng hoá trang đều cho rằng hai cha con nhất định sẽ giành được hạng nhất.
Hơn nữa trước ngực họ còn đeo một cây đàn guitar, trông khá chuyên nghiệp.
Cho đến khi hai cha con lên sân khấu biểu diễn, ngay khi cả hai người cất giọng, mọi người đều cảm thấy cay mắt.
Không, không chỉ cay mắt mà còn làm khán giả và ban giám khảo đau cả tai.
Cuộc thi bắt đầu lúc ba giờ, có tổng cộng ba mươi cặp cha con tham gia.
Ba giám khảo mỗi người hai mươi phiếu, ba trăm khán giả ở hiện trường mỗi người một phiếu, vòng đấu loại cũng là vòng chung kết, điểm càng cao thì thứ hạng càng cao. Cặp cha con với thứ hạng chung cuộc cao nhất là người chiến thắng cuộc thi này.
Thứ tự thi được sắp xếp bởi hệ thống rút thăm.
Trình Quý Hằng và Bánh Sữa Nhỏ rút trúng số thứ tự năm.
Sau khi lấy được số, Trình Quý Hằng còn đặc biệt gửi tin nhắn WeChat cho vợ mình, nội dung tin nhắn WeChat là tin nhắn thoại của Bánh Sữa Nhỏ: “Mẹ ơi, bọn con bốc được số năm!”
Trong lúc các cặp cha con đứng ở sau sân khấu đợi tới lượt thì các bà mẹ phải đợi ở phòng chờ rồi vào khu vực phỏng vấn theo thứ tự thi của chồng con mình.
Sau khi nghe tin nhắn thoại từ con gái, Đào Đào trả lời: “Con yêu, ba và con phải cố gắng lên nhé!”
Dù trong lòng cô biết rõ cố gắng cũng không thể thay đổi được sự thật rằng lát nữa kiểu gì cũng hết mặt mũi, nhưng mà những gì cần làm thì vẫn phải làm.
Giọng nói của Bánh Sữa Nhỏ lại nhanh chóng trả lời lại: “Bọn con nhất định sẽ cố gắng!”
Tiếp theo là tin nhắn thoại từ Trình Quý Hằng: “Vợ ơi, đừng lo lắng, cha con anh sẽ không phụ lòng em đâu!”
Đào Đào: “…”
Em vốn không kỳ vọng gì vào hai cha con anh cả, chỉ xin hai cha con đừng có quê quá thôi.
Đúng ba giờ, cuộc thi bắt đầu, mười phút đầu tiên là lời phát biểu khai mạc của MC, sau lời phát biểu khai mạc, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên bước lên sân khấu là một cặp cha con, cả hai đều mũm mĩm, mặc trang phục gia đình – áo sơ mi kẻ sọc và quần yếm – trông rất bình thường nhưng ai mà ngờ khoảnh khắc họ đứng trên sân khấu, hai cha con đồng thời lấy từ trong túi ra một cây kèn harmonica, bắt đầu ngân một bản song ca hòa âm khiến khán giả vô cùng kinh ngạc!
Các bà mẹ ở khu vực nghỉ ngơi có thể xem truyền hình trực tiếp qua màn ảnh treo trên tường, khoảnh khắc hai cha con chơi kèn harmonica, khu vực nghỉ ngơi cũng trở nên sôi động, các bà mẹ bắt đầu tám chuyện về việc chuẩn bị cho sân khấu của chồng con mình.
Có người nói: “Gia đình tôi không biết gì ngoài piano nên hai người họ sẽ hoà tấu với nhau. Nhưng tôi thấy tiết mục thổi kèm harmonica của cha con này hay ghê. Độc đáo quá ấy chứ.”
Người khác lại nói: “Hai vị tổ tông nhà tôi cũng chẳng biết gì cả, chỉ biết chơi violin, chẳng đặc biệt tí gì luôn. Mấy cuộc thi kiểu này ấy, phải càng đặc biệt thì càng xuất sắc, ban nãy tôi đi ra sau khán đài còn thấy có người chuẩn bị đàn tranh với tỳ bà cơ.”
Lại có người cất tiếc: “Gia đình tôi thì cũng thường thôi, chẳng có gì xuất sắc cả. Chồng tôi vốn là học thanh nhạc, còn con gái tôi hiện đang tham gia dàn đồng ca thiếu nhi. Về khả năng ca hát thì chắc chắn hai cha con nhà tôi đều ổn, nhưng cuộc thi thế này chắc chắn sẽ chú trọng năng lực tổng hợp hơn.”
Tất cả các bà mẹ có mặt ở đây đều công khai hoặc thầm khen ngợi chồng con mình, chỉ có Đào Đào im lặng như gà, càng nghe trong lòng càng thấy lo lắng…
Miệng người ta thì nói là chẳng biết gì nhưng mà thực ra chồng con người ta cái gì cũng biết cái gì cũng có, còn hai vị nhà cô ngoài tạo hình mù mắt người xem và sự tự tin bí ẩn ra thì thực sự chẳng biết gì cả, còn chẳng thông thạo ngũ âm ấy chứ.
Phải làm sao đây.
Tô Nhan ngồi ngay cạnh Đào Đào.
Thấy Đào Đào im lặng, Tô Nhan tò mò hỏi: “Hai vị nhà em định biểu diễn gì thế?”
Có lẽ là biểu diễn tiết mục làm thế nào để mất mặt trong tư thế tự tin nhất.
Đào Đào thở dài trong lòng, nhưng đành phải miễn cưỡng nở nụ cười, căng da đầu nói vài câu khách sáo: “Cũng chẳng có gì đâu, quan trọng không phải là vì cuộc thi mà để luyện cho Bánh Sữa Nhỏ lòng dũng cảm mà thôi.”
Tô Nhan trả lời: “Lão Bạch và chị cũng nghĩ vậy, nhưng Thập Ngũ khá nhiệt tình với việc tham gia thi thố đấy.”
Đào Đào: “Tại sao?”
Tô Nhan: “Thì là để flex dàn trống của thằng bé đấy.”
Đào Đào ngạc nhiên vô cùng: “Lão Bạch cũng biết chơi trống à?” Bạch Tinh Phạm nhìn rất thư sinh, vậy mà lại biết chơi trống à?
Tô Nhan gật đầu: “Ừ, nhưng hôm nay anh ấy không chơi trống. Con trai chị chơi trống, còn anh ấy chơi guitar.”
Đào Đào: “…”
Đây mới là một nhóm Rock n’ Roll chuyên nghiệp chứ.
Cô không hi vọng gì khác, cô chỉ hy vọng thứ tự thi của lão Bạch và Thập Ngũ sẽ không xếp cạnh nhóm Rock n’ Roll bản fake nhà mình, nếu không thực sự sẽ bị thực lực lấn át.
Đào Đào cắn môi lo lắng hỏi: “Khi nào đến lượt Thập Ngũ và cha thằng bé lên sân khấu?”
Tô Nhan thở dài: “Số 6, gần ngay đầu, không ổn lắm.”
Đào Đào: “…”
Toang rồi.
Im lặng một lúc, cô kiên quyết nói với Tô Nhan: “Yên tâm đi, hai vị nhà chị nhất định sẽ giành được hạng nhất.”
Tô Nhan cười hỏi: “Sao em biết?”
Bởi vì có so sánh mới có chênh lệch, hai thí sinh với style kỳ cục bên em đã mở cho nhà chị con đường sáng rỡ đó rồi đó.
Nhưng Đào Đào cũng không tiện nói ra sự thật nên cô chỉ có thể đáp: “Linh cảm của em.”
Sau màn trình diễn của nhóm cha con đầu tiên là phần bình chọn và công bố điểm số ngay tại chỗ.
Cuối cùng cặp cha con này đã giành được 274 điểm trên tổng số 360 điểm.
Vừa công bố điểm, các bà mẹ ngồi trong khu vực nghỉ ngơi lại lần nữa nhóm nhòm tranh luận.
“Sao chỉ có hơn 200 điểm chứ? Thế này thì thấp quá?”
“Tôi còn nghĩ thế nào cũng phải ba trăm bốn mươi, ba trăm năm mươi cơ. Thổi kèn hay thế cơ mà!”
“Ba vị giám khảo chuyên môn cho điểm cao nhưng khán giả xem trực tiếp lại cho điểm thấp. Tôi nghĩ có lẽ là do ca khúc bọn họ chọn không khéo, êm dịu quá, mới đầu nghe thì rất kinh ngạc nhưng hết cả ca khúc thì trong lòng không có gì rung động lắm nên mới không được điểm cao.”
Người mẹ này phân tích khá có lý, mọi người có mặt ở đó đều liên tục gật đầu đồng ý.
Chỉ có Đào Đào là thấy ghen tị với số điểm 274 điểm hiển thị trên màn hình.
Hai vị nhà cô chỉ cần đạt được 150 điểm là cô hài lòng rồi.
Nhóm thứ hai lên sân khấu là một cặp cha và con gái, mỗi người cầm một chiếc đàn tỳ bà, người cha mặc bộ đồ Đường bằng lụa trắng [*], còn cô con gái mặc bộ sườn xám trẻ em cùng màu, trông rất duyên dáng.
[*]
Riêng về tạo hình thì bộ đôi cha con này đã thắng chắc rồi.
Đào Đào ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khu nghỉ ngơi, nhìn màn hình lớn trước mặt, cô không hiểu rốt cuộc chồng mình lấy cảm hứng từ đâu để tạo nên tạo hình ấy, thậm chí chỉ cần tuỳ tiện mặc một cái áo sơ mi trắng thôi cũng đẹp hơn mặc một cái áo ba lỗ với bộ tóc giả ấy!
Rõ ràng là đẹp trai ngời ngời như thế mà lại cứ đâm đầu vào kiểu style kỳ cục!
Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô ích.
Cặp cha con thứ hai lên sân khấu đạt được 286 điểm.
Nhóm thứ ba lên sân khấu biểu diễn cũng là một cặp cha và con gái, một nhóm với giọng ca tuyệt vời, cặp cha con này hát trích đoạn kinh điển “Bóng ma trong nhà hát” và nhận được số điểm cao nhất từ ban giám khảo: 54 điểm, tổng điểm cuối cùng cũng cao nhất trong số ba nhóm: 301 điểm.
Nhóm thứ 4 là một cặp cha và con trai vừa đánh ukulele vừa hát một bài hát khá mới mẻ và vui tươi, số điểm chung cuộc là 272 điểm.
Nhóm thứ năm là nhóm búp bê matryoshka với phong cách cực dị.
—
*Tác giả có lời muốn nói:
Lão Bạch và Thập Ngũ, chiến thắng nhờ may mắn. [Đẩy ]