- -
Đám cưới thế kỹ giữa hai người đó cuối cùng cũng diễn ra như mong đợi. Hắc Bạch Gia, giới sát thủ, thương nhân đều có mặt đầy đủ chúc mừng đôi trai tài gái sắc.
Nhiều cô gái xuất thân gia đình cao quý, quý tộc cũng tham dự. Họ nghe đồn đại đã lâu về sức hấp dẫn của thiếu gia Bạch Phương Vỹ nhưng chưa từng gặp mặt.
Họ chỉ biết đây là một nam thần trong truyền thuyết mà thôi. Hôm nay cố tình tham dự để một lần được diện kiến thật sự.
Nhất Nhị Vương thì đón tiếp khách từ đâu đến hoa cả mắt luôn. Hắc Gia cũng đến đầy đủ. Hai gia tộc đối đầu giờ đứng chung cười cười nói nói thân thiết. Đúng là làm người không biết nhìn vô khiếp vía thật. Tưởng đây là câu truyện cười đáng sợ nhất không chừng. Lỡ có gì đó bất hòa xảy ra ngoài ý muốn thì chỉ có nước chôn thân tại lễ cưới này luôn.
Đúng là hơi hơi có mùi nguy hiểm à nha.
" Ôi Ôi..!!! 2 nhân vật chính ra rồi kìa, đẹp quá đi mất.." Một nữ nhân nào đó hét lên.
- " Đại thần trong truyền thuyết của tôi đã có chủ rồi ư.. huhu.." Cô gái đáng thương nào thế không biết.- " Ôi đẹp điên cuồng phi thực tế quá đi.." Ông thấy nói hơi quá đấy
- " Ôi..!!! Tôi cuồng mê sự lạnh lùng của anh ấy.. đẹp quá, lạnh lùng quá, kiêu ngạo quá.."
Mộng Lâm bước đi cùng Phương Vỹ cả hai cùng bước lên lễ đường trước sự chứng kiến của bao nhiêu cặp mắt hâm mộ. Đầu Mộng Lâm đầy vạch đen khi nghe những lời khen các cô gái kia dành cho phu quân của mình. Cái gì mà đẹp trai lạnh lùng, kiêu ngạo, gì mà đại thần truyền thuyết.. Vậy cô ấy nghĩ như thế nào về phu quân mình nhỉ?
Nhưng theo tôi biết Mộng Lâm xem vị tướng công này có mấy điểm xấu mà cô miễn cưỡng thích đó là " Thánh mặt đơ ", Vỹ mặt lạnh, Vỹ kiệm lời... Chứ đâu như mấy cô gái kia, đúng quá phô trương.. Bà đây chả thấy đúng tí nào.
- -
Đương nhiên có nữ nhân thì sẽ có nam nhân, bọn họ chú ý cô gái đẹp tựa tiểu tiên nữ đang bước cạnh Phương Vỹ mà cặp mắt không rời đi.
" Đúng là trai tài gái sắc... nhìn họ thật xứng đôi... Cô gái ấy có đôi mắt của phượng hoàng.. đẹp thật.."
- " Đúng đúng rất đẹp "
Hôm nay còn có sự góp mặt của Lục Gia. Cậu nam thanh niên nào đó cũng có mặt còn mồm mép nói với người bên cạnh: " Haizz..!! Cô ấy là nữ thần mặt trời của tôi đấy, tuy chúng tôi chỉ có thời gian ngắn bên nhau nhưng vì muốn cô ấy hạnh phúc tôi mới nhường đấy nha "
Ôi mẹ ơi..!! Lại khi quân phạm thượng rồi. Tên đứng kế bên nghe Lục Phi nói vội lui lui rồi trốn mất dép. Đứng đó lâu tí chắc người thành ra cái gì cũng không đoán nổi.. Đọc thêm nhiề𝑢 tr𝑢yện ở [ Т𝗥𝗨MТ𝗥𝗨YỆN.VN ]
" Boong boong " Hai phát gõ lên đầu ai đó thật mạnh, phía sau ngay lập tức xuất hiện ông già nhà họ Lục.
Ông đánh cho thằng con không biết giữ mồm miệng lại phô trương kia mấy phát, sau đó là cảnh lôi sền sệt ra phía sau đám người. Thằng điên con ông muốn chết chứ ông còn ham sống lắm.
- -
Phương Vỹ nhìn ánh mắt mấy người đàn ông chú ý vợ mình, thật sự muốn đại khai sát giới ngay lập tức. Mộng Lâm quay ngang thấy cái chân mày ai kia đang cau lại nhém không nhịn được cười. Họchưa bước lên đến bục cao, cô đang quay sang trao ai đó một nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng, ngọt ngào như hương hoa mùa xuân. Ai kia lại bị hồ ly hút hồn, mĩm cười ngây ngốc ra, cái mặt lạnh lùng ngày năm đơ đơ kia đã nở nụ cười chói chang.
Một tiếng " Ồ " vang lên cực lớn..
Mọi người trẻ tuổi có mặt ở đó đều ôm tim thở gấp liên tục.. Pha này cần khá nhiều bác sĩ và máy trợ tim đây.. Moá ơi...!!! cái trời đánh gì vậy. Tảng băng bị bỏ quên ngàn năm kia cười kìa, mà là cười tươi rói luôn. Tin được không, tán tui phát đi, cho tui tỉnh, tui thấy điều gì đó sai quá đi mà.
- -
Hắn Kiến Văn nhìn thấy anh mình cười hắn ta cũng ngẩn ra. Đúng là sức mạnh tình yêu mà. Đột nhiên hắn quay qua hai ông già trùm cuối của Hắc Bạch gia là Hắc Tuyên và Bạch Vương, họ đang nhìn nhau cùng mĩm cười rồi lại cùng khóc, ôm nhau vỗ vai. Cái quái gì nữa vậy. Hắc Kiến Văn dụi dụi cặp mắt " cún " của hắn.
" Được rồi... Được rồi.. Mấy cái cảnh không đúng tí nào này... Nhanh tỉnh lại thôi, Chắc mình chỉ đang mơ thôi... Hạnh phúc viên mãn là vậy sao ta, mình phải nhanh tìm một cô gái để yêu mới được.. Phải kêu anh mình cho xin một cổ máy thời gian gấp..."
- -Đàm Vũ và Đàm Dung chỉ đứng từ xa nhìn họ bước lên lễ đường thầm chúc phúc mà thôi. Duyên đúng là thứ gì đó cực kỳ kỳ lại. Nó đến như cơn gió, thay đổi như cơn mưa.
Vì một biến cố, hay vì thực sự là ông trời muốn họ đến với nhau, chỉ họ mới thực sự thuộc về nhau. Nghĩ đến đây ai đó chỉ mĩm cười nhẹ nhàng.
Hai người họ đứng đó hồi lâu rồi quay lưng đi, nhưng là cùng nhau nắm tay mà cất bước..