- -
Nhìn cô nhóc như trẻ chưa vị thành niên mà la lớn đã có chồng. Lúc thoạt nhìn bọn họ còn nghĩ thiếu gia nhà họ bao nuôi một tiểu bạch thỏ mới học trung học đấy.
- -
Lục Phi nghe vậy cũng sửng người. Một cô gái đáng yêu thông minh hoạt bát như thế này, làm sao có thể ở tuổi này mà kết hôn được. Chắc cô ấy muốn tìm đại cái cớ để thoát thân thôi.
Anh ta thật ngốc, cố nghĩ như vậy để tự cho bản thân cơ hội ư. Mấy kiểu công tử yêu nhanh thì cũng sớm chán nhanh thôi. Thôi thì cứ để anh thể hiện tí đi.
- " Ta không cần biết cô có chồng hay chưa, quyến rũ con trai nhà họ Lúc này là tội chết. Một đứa như cô mà muốn trèo cao à.. Đúng là nằm mơ.. Người đâu.. Đem cô ta xử lý đi.."
Từ xa bọn thuộc hạ ngày càng tiến dần dần lại Mộng Lâm. Nhưng nét mặt cô không thay đổi tí nào. Mà chỉ thấy đại ca họ Lục ngồi kế bên cô miệng hùng hùng khí thế giờ lại sợ xanh mét mặt. Cậu này nên nuôi to lá gan thêm tí nữa rồi hãy tính tới tư cách thích tôi. Mộng Lâm liếc cậu ta một cái.
- " Anh không mau đến, e sẽ bị xử đấy, không lẻ anh đợi xem bọn họ xử em kiểu gì à....!!! À mà..!! Em cũng đang rất mong đợi đây.. hí hí.." Mông Lâm nhìn lên cổ tay, cô biết Phương Vỹ đang gần đây nên mới nói to lên. --
Đột nhiên cô cảm giác xung quanh mình có cơn gió lạnh thổi tới, mùi hương quen thuộc, cuối cùng cũng đến rồi. Không tồi. Phu quân cô là số một.
Trò này không làm khó khăn Phương Vỹ nhà cô được, thật là chán phắt mà.. Thời khắc cầu hôn sắp đến rồi. hihi
Rất nhanh sau đó rất nhiều người áo đen đem theo vũ khí hạng nặng bao vây cà toà nhà..
Trên thì có trực thăng, xung quanh thì xe chiến, người Bạch Gia đứng như đang đi diễn tập vậy.
Không lẻ Phương Vỹ nhà ta nhìn ra cô muốn gì mà tính chơi lớn vậy. À sai rồi..!! Đây là dẫn quân đi đốt nhà tình địch thị uy đây mà.
- " Chuyện gì vậy..? " Lục Quân Siêu lên tiếng hỏi thuộc hạ..
Một tên thuộc hạ lấp bấp nói không nên lời:- " Là..!! Là người của Bạch gia, đột nhiên họ đến bao vây toàn bộ nơi này.. còn còn có cả Bạch..."
Chưa nói xong trong bóng tối sau cánh cửa to vừa mở ra, một người đàn ông nét mặt lạnh như băng, đẹp như tượng, đem theo sự tức giận vô cùng, gương mặt giống như gặp ma giết ma gặp phật giết phật vậy đó. Tới Mộng Lâm cũng cau mày, cô giỡn hơi quá rồi, người đàn ông của cô giận xám xịt mặt mũi luôn rồi kìa. Làm sao dỗ dành đây. Phương Vỹ chưa đi tới cô, Mộng Lâm đã vội cười tươi như hoa nhìn hắn hét to lên:
" CHỒNG - ƠI - EM - ĐÓI "
Phương Vỹ: "...." Âm độ C
Lục Phi: "...."
Lục Quân Siêu "..."
Tất cả người ở đó: "..."
Trời ơi..!! Cái ý nghĩa sâu xa của từ " đói " là gì chẳng lẻ cô không hiểu sao. Cô vừa gặp chồng mình mà la to thế kia. Không thể tin nổi. Đầu óc đen tối của tôi không thể chịu nổi nữa rồi.
Phương Vỹ ho mấy cái:
" Khụ khụ..!!! Em giỡn đủ chưa, thấy anh chưa đủ bận sao còn gây thêm chuyện thế.."
- " Vì em nhớ anh quá.. Chỉ có cách này mới khiến anh nhanh tới đây thôi "
Phương Vỹ vẻ mặt hết cách nhìn cô: "...."
Mộng Lâm bất giác đứng dậy giơ hai tay ra trong sự kinh ngạc đến nín thở chưa hết, lại bồi thêm cái nữa, cô nhóc này chỉ giả vờ bị trói thôi, cô sớm đã mở khóa rồi:
" Đến đây em ôm cái nào.. nhớ quá đi thôi.."
Phương Vỹ: "...." vẫn tiếp tục âm thêm mấy độ
Lục Phi: "...."
Lục Quân Siêu "..."
Tất cả người ở đó: "..."
- " Lá gan em thật to.."
Phương Vỹ bị cô ra lệnh kiểu đó trước mặt mọi người nhưng vẫn tiến tới cho cô ôm, tay luồng qua eo cô kéo thẳng vào người mình.
Cảnh này..!! Cảnh này thật quá bắt mắt mà, không nhìn nữa, không nhìn nữa đâu.
" Á aaaaaaaaaaaaa không nhìn nhé "
Cả nhà họ Lục bây giờ đang trố mắt nhìn đầy kinh hãi. Lục Quân Siêu toát hết mồ hôi nhìn thằng con trai chửi thầm:
" Ông tổ nhà mày, mày không muốn lấy vợ thì nói tao, mày chán sống rồi hay gì chạy đi cưới vợ của Bạch Phương Vỹ, may mà cô ta chưa mất sợi tóc nào, không thì chắc ông bị diệt môn trong một nốt nhạc quá.."
Nghĩ tới đây ông liếc thằng con trai đang thơ thẩn còn trưng vẻ mặt say đắm vợ người ta ra kia kìa. Đúng là thứ chán sống có đầu tư mà.. -
" Bạch thiếu gia.. chỉ là hiểu lầm.. chỉ là hiểu lầm.." Lục Quân Siêu thay đổi thái độ 180 quay sang vuốt đuôi Phương Vỹ ngay..
Phương Vỹ nhìn ông ta nét mặt bực tức lại hiện lên. Ông vừa nãy còn tính xử vợ hắn mà. Nếu ông chán sống hắn không ngại tiễn cho ông thêm bước cho nhanh. Mộng Lâm cũng chẳng muốn làm hại người vô tội. Cô chỉ muốn mượn hoàn cảnh bi thảm để tỏ tình như phim truyền hình cô xem thôi. Ai ngờ thực tế lại bá đạo thế này, chẳng lâm li bi đát chút nào hết nhỉ.
Cô phải cầu hôn, cô phải cầu hôn hiện lên trong đầu lúc này. Mộng Lâm không kịp nghĩ gì nhào tới bất chấp ánh nhìn hôn lên môi Phương Vỹ..
Phương Vỹ liền sững người mặc cho cô cưỡng hôn luôn. Hết biết nói sao rồi. Hắn bị nụ hôn của cô thu phục rồi. Tức giận gì nữa chứ, bị phong ấn thật rồi. Ôi..!!! thu phục yêu tinh siêu cấp dễ dàng quá đi nè. Nhất Nhị Vương đứng sau thở dài. Đó đó thấy chưa, càng ngày cái cặp này càng lộ liễu, càng chẳng xem bọn họ ra gì. Xem bọn họ tàng hình hết rồi à. Tên tàng hình nào đó đứng trong góc tối hiện ra cảm thán: " Đâu phải muốn tàn hình như tôi là được "
Toàn phô cảnh nóng thế kia chẳng khác gì hành hạ bọn họ đến chết mà không cần vũ khí..
Sau nụ hôn kết thúc. Mộng Lâm nắm lấy tay Phương Vỹ kéo đi ra ngoài mặt kệ bọn nhà họ Bạch Họ Lục đang nhìn. Phương Vỹ vẫn ngoan ngoãn đi theo, như ma vương ngàn năm bị ai kia phong ấn hay bắt mất hồn phách rồi. Mộng Lâm quay lại hỏi Phương Vỹ:
" Chúng ta nhanh về thành thân thôi phu quân "
Phương Vỹ: " Ừm "
" Em muốn có một khu vui chơi ở Bạch Gia "
Phương Vỹ: " Ừm "
" Giờ chúng ta về nhà ăn cơm.."
Phương Vỹ " Ừm "
- ------Nhất Nhị Vương quay sang nhìn tất cả quân lính vũ trang kéo đến. Ra hiệu rút quân không truy cứu tiếp. Hai người họ đồng thanh lên tiếng hỏi:
" Mọi người nhìn thấy gì chưa? "
Tất cả binh lính:
" Ừm..."