Từ lúc họ bàn công việc giải cứu cho đến khi họ tiến hành kế hoạch thì toàn là bọn đàn ông bàn đại sự với nhau thôi. Cô ngồi đó nghe nhưng thật sự khá chán. Đến khi họ bàn xong lui ra làm việc của mình hết. Ở lại bàn ăn được dọn lên chỉ còn 4 người của Bạch Gia và cô ở lại dùng cơm thôi.
Cô mặc kệ tất cả cơm vừa lên thì cứ cắm đầu ăn. Vừa ăn vừa nghĩ ngợi gì gì đó.
Người làm cô giật mình và quan tâm trong suốt cuộc trò truyện không phải Phương Vỹ hôm nay. Cô còn thẹn thùng nên không dám đặt sự chú ý lên người đàn ông đang ngồi cạnh.
Thấy Mộng Lâm không chú ý đến mình Phương Vỹ tuy mặt không biết sắc nhưng trong hắn thấy lửa giận như sắp phun trào rồi.
- -
Mộng Lâm thì đặt toàn suy nghĩ và ánh mắt thương cảm về phía Bạch Vương. Từ khi nghe được câu chuyện tình thời niên thiếu của ông. Mộng Lâm thật sự rất hâm mộ người đàn ông này.
Nhạc Phụ đại nhân trước giờ cô cũng không quan tâm cung kính lấy lòng mấy. Cô cứ nghĩ ông ngồi lên vị trí đứng đầu này thì chẳng qua là một tên đại gian đại ác giết người như cường bạo thôi. Đâu biết được trong ông lại có trái tim sâu thẳm tràn đầy yêu thương như vậy.
Phương Vỹ không phải con ruột ông, nhưng ông vì người phụ nữ mình yêu chưa hề yêu mình mà hi sinh như vậy. Con của bọn họ ông xem như chính dòng máu mình sinh ra. Thật sự thật sự làm Mộng Lâm rất ngưỡng mộ mà.
- -Cô cứ nhìn chăm chăm về Bạch Vương. Ông ta lúc đầu cũng không thèm để ý cô làm gì. Biết cô nhóc này ranh ma vô cùng nhưng cũng biết cô là người Phương Vỹ chọn nên mặc kệ cô thích nhìn gì thì nhìn.
Nhưng ánh nhìn ngày càng sâu, thấy ông trừng mắt lại thì cô mới hoàn hồn. Ánh mắt cô dành cho ông có chút hâm mộ, có chút thương cảm và hơn hết là sự kính trọng vô bờ bến của một vị nhạc phụ tương lai.- " Đủ chưa Mộng Lâm, còn nhìn thế nữa thì mắt em sẽ được đem cho chó ăn ngay đấy.."
Phương Vỹ thấy cô nhìn tuy hiểu lý do nhưng hắn vẫn không thích việc cô không chú ý hắn.
- " Á... Không đến nỗi thế chứ, em chỉ cảm thấy... Vô cùng kính yêu vị nhạc phụ của em thôi.."
- " Được rồi, im lặng mà ăn cơm của em đi, nếu còn không ăn anh sẽ cho người dọn sạch thức ăn của em, hoặc bỏ độc vào đó cho em tha hồ chọn..."
- "..."
Mộng Lâm nghe dậy ngoan ngoãn cắm đầu ăn. Cô hơi bực tức thấy trước mặt có chai rượu vang cô len lén nhìn Phương Vỹ không để ý, cô cứ rót lấy rót để uống vào cho hả giận. Rượu này vừa thơm vừa ngon, lại ngọt ngọt uống rất thú vị..
- -Bạch Vương cũng nhướng mày nhìn Phương Vỹ ý muốn hỏi hắn:
" Tại sao con bé từ lúc trở về cứ nhìn ông kiểu kì lạ như thế.."
Phương Vỹ hiểu ý cười nhạt với ông rồi nói:
" Cô ấy biết được một số việc nên mới thế.."
- " À ta hiểu rồi, thảo nào nó cứ đưa ánh mắt đầy bi ai nhìn ta, đúng là một cô bé ngây thơ..haha.."
Vừa nói vừa quay qua định vuốt tóc Mộng Lâm thì thấy cô ấy uống gần hết chai rượu vang. Hắn liền tối sầm mặt lại:
- " Ai cho em uống thứ này.."
Lúc này Mộng Lâm đã hơi ngà ngà say. Cô nhìn Phương Vỹ cười cười rồi đứng dậy đi về phía phòng nghỉ ngơi. Mặc cho ai kia nghiến răng nghiến lợi nhìn theo cô. Hắn nói trong lòng rằng:
- " Tiểu yêu tinh kia, em chán sống rồi mà.."
Cô choáng váng quá. Không còn biết gì nữa. Mộng Lâm càng đi đầu óc càng quay cuồng. Tác dụng của rượu vang không như nhiều loại rượu khác. Nó không làm con người ta say ngay lập tức. Nhưng nó sẽ thấm từ từ và say đến chả biết trời trăng mây gió gì cả. Mộng Lâm theo quán tính cô về đến phòng mình nhưng lại không rẻ vào mà đảo mắt nhìn về phía của Phương Vỹ. Cô cười cười một cách ranh ma. Cô phải qua tìm hắn. Cô nghĩ trong đầu lúc này Phương Vỹ đang trong phòng. Phòng hắn ngủ mới ngon giấc được. Cô lại đang rất đau đầu cần tìm chỗ ngủ.
" Ầm.."
Mộng Lâm vào phòng phóng ngay lên giường quấn chăn ngủ ngon lành. Kể cả giày tất cũng không thèm tháo ra. Cứ thế quấn lấy chăn đánh một giấc trước đi.
- " Ra khỏi chăn ngay cho anh.."
- " Để yên nào, em rất mệt..em không đùa đâu.."
Phương Vỹ chỉ đi về ngay khi sau cô một tí thôi. Bước vào phòng thì mùi rượu xông thẳng vào mũi hắn. Cảnh tượng cô nằm trên giường ngủ như chết làm hắn tức điên lên được. Hắn tiến lại gần kéo chăn cô ra thì bị cô thẳng chân đạp cho một phát vào người hét lên
" Tránh ra.."
Phương Vỹ lúc này tức đến mức không biết nên giết cô bằng 1000 kiểu chết khác nhau thì mới hả giận được. --Hắn đi về phía đầu giường vươn tay nắm lấy cánh tay của cô. Mộng Lâm do say rượu phản ứng rất chậm chạp nên ngay lập tức cô bị kéo văng ngay xuống giường. Cả người nằm dài trên nền nhà. Mộng Lâm bất giác cau mày hét lên:
" Lạnh quá... đau quá.."
Cô liền bò bò dậy lẩm bẩm trong miệng:
- " Phương Vỹ, Phương Vỹ, anh ném em xuống lầu thật ư.. Ôi đau quá, tay chân em gãy hết cả rồi làm sao đây..."
Bộ mặt đáng thương, hai má hồng hồng, đưa cánh tay quơ quơ về hắn muốn được hắn đỡ lấy. vẻ mặt say rượu cười tươi ngây ngốc của cô thật sự rất quyến rũ chết người mà.
- " Đi về phòng ngay cho anh, bộ dạng thế này của em muốn quyến rũ anh ư, nếu em còn không đi thì... "