- -
Mộng Lâm sau khi bị hôn đến thần hồn điên đảo, lại bị ai kia thẳng thừng tố cáo hành động sàm sở ra mặt của mình. Cô không biết chui vào chỗ nào trốn vội đẩy mạnh Phương Vỹ ra.
" Em về phòng đây.. "
- " Đi thật vậy sao.."
Tiếng nói Phương Vỹ vọng theo khi thấy cô chạy như bay về phòng mình.
Hắn đứng nhìn bóng dáng của cô mà nở nụ cười tươi ngàn năm có một của hắn. Tiếng nói trầm trầm lại vọng tiếp sau lưng cô:
- " Nghỉ ngơi tí rồi cùng anh ra đại sảnh "
- " Vâng.."
Mộng Lâm vừa bước đến cửa chưa kịp mở thì nghe tiếng của hắn vang tới liền trả lời trong gấp rút mà không quay đầu lại nhìn. Giờ đây sao cô dám quay lại chứ. Mặt cô đã đỏ như mông khỉ rồi còn không biết xấu hổ sao..
- -Một lát sau khi về phòng bình ổn tâm trạng lại Mộng Lâm điều tiết hơi thở rồi lấy hết can đảm quay qua phòng Phương Vỹ cùng hắn đi đến đại sảnh. --Ở phía đại sảnh rất nhiều người của Hắc Gia đứng đầu là Hắc Kiến Văn đã có mặt. Còn những người trong hội sát thủ cũng đã tới đầy đủ từ lâu. Nét mặt họ không che dấu nổi sự lo lắng bất an. Không biết Bạch Gia và Hắc gia đang muốn gì. Đợi hồi lâu Bạch Phương Vỹ người có uy quyền nhất cuối cùng cũng xuất hiện cùng cô gái nhỏ của hắn. Nhìn từ xa trong ánh đèn nhuộm màu vàng đầy quý phái. Người đàn ông dáng người cao ráo, gương mặt cương nghị lạnh lùng thong thả bước đến như một chàng Bạch Mã Hoàng Tử.Phía sau là nàng công chúa đáng yêu diễm lệ với đôi mắt thiên thần trên gương mặt thanh tú nhỏ nhắn. Cô như sắc xuân tràn đầy sự sống, hắn như băng tuyết ngưng động ngàn năm. Hai người họ tự nhiên hóa thành bức tranh khiến Hắc Bạch Đạo đều phải ngẩn người trong giây lát rồi trầm trồ tán thưởng.
Đàm Vũ lúc này cũng nhìn thấy, hắn ta cũng bình tĩnh hơn tí, nên chỉ cúi đầu đôi mắt có vài vạch đỏ, không biết là do tức giận hay gì khác.
- --" Mọi người đến đông đủ cả rồi vào vấn đề chính thôi.."
Bạch Vương ngồi trên cao như một ông Vua đầy quyền lực đang ngự trị liếc nhìn cả đám người bên dưới mà cất giọng nói đầy uy quyền. --Hắc Kiến Văn đứng lên cuối chào Bạch Vương một cách cung kính rồi nói:
- " Nếu hôm nay Hắc Gia cùng con đã có mặt ở đây, thiết nghĩ Bạch Lão đại cũng đã hiểu rõ..."
- " Được...!!! Ta hiểu, nếu Hắc Gia đã ngỏ ý trước thì Bạch Gia không có việc gì là không đồng ý, việc chúng ta xung đột từ lâu ắt hẳn con cũng đã nắm được nguyên nhân, giờ chúng ta tạm gác chuyện xưa, việc quan trọng vẫn là cứu người.."
- " Dạ... Cám ơn Bạch Lão Đại " Hắc Kiến Văn vô cùng tôn kính ông ta như vị trưởng bối thân thuộc.
Bạch Vương vẻ mặt ôn nhu tiếp lời của Hắc Kiến Văn. Những thù hận oán giận năm xưa cứ tạm để trong lòng. Trước mắt ông cũng muốn cứu người anh em của mình, cứu cha ruột của con mình.
Ông nhìn về phía Phương Vỹ. Bạch Vương vốn không muốn truy hỏi thêm, vốn ông đã hiểu Phương Vỹ tuy không nói nhiều, nhưng hắn cũng đã ngầm đồng ý thì mới đưa Hắc Kiến Văn và người của Hắc Gia về đây.
- -Phương Vỹ ngước nhìn Bạch Vương mĩm cười, nụ cười nhàn nhạt đó hơi làm ông sững người trong giây lát. Ông biết sau vụ việc lần này, ông và cậu ấy cần một cuộc nói chuyện riêng về thân phận. Người con trai này tuy không phải ruột thịt, nhưng từ lâu nó đã trở thành một phần trong huyết quản của ông, không thể thiếu được..
Đảo mắt về phía 5 người sát thủ vẫn ngồi im bất động từ nãy giờ theo dõi tình hình. Phương Vỹ nhìn họ cất giọng đầy trầm tĩnh:
- " Chúng tôi cứu các người là có mục đích, chắc hẳn các người ở đây đến bây giờ cũng đã biết mặt thật của thủ lĩnh mình. Hắn tên Ngô Tuấn Thành thủ lĩnh sát thủ và hiện tại là kẻ tạo phản ở Hắc Gia.. Tôi muốn các người giúp một phần sức lực trong việc giải cứu Hắc Tuyên. Về phần mạng sống của các người sẽ được Phương Vỹ tôi đây đảm bảo..."
Sau khi Phương Vỹ nói rõ hết mục đích với bọn họ. Hắc Kiến Văn cũng gật đầu đồng ý:
- " Đương nhiên Hắc Gia cũng không làm khó các người.." -
Những tên sát thủ trong đó có Đàm Vũ và Đàm Dung cũng gật đầu đồng ý. Trong số đó có một người là quản gia thân cận của Ngô Tuấn Thành, hắn nghe xong mắt hướng về Phương Vỹ cất giọng nói:
" Phương Vỹ Thiếu Gia, tôi đây là người thân cận của Ngô Tuấn Thành, tôi biết những âm mưu của hắn từ lâu, cũng biết mối quan hệ của hắn và phu nhân Hắc Gia.."
Nói xong hắn dừng lại giây lát xem ánh mắt của bọn phía người Hắc Gia.. Trong lúc này mặt của Hắc Kiến Văn khi nghe không đổi chút sắc nào. Hắn thở dài một tiếng nói tiếp:
" Tôi theo Ngô Tuấn Thành gần 10 năm, chuyện của họ có thể đã có quan hệ bất chính trước đó rồi..."
Lúc này người hai bên phía Hắc Bạch thật sự mới cau mày. Có nghĩa vở kịch này ông ta diễn cũng khá lâu rồi, kế hoạch cũng rất kỹ càng rồi. Giờ mới chính thức ra tay. Bạch Vương đập mạnh tay xuống tức giận đến mức thở hổn hển:
" Hắc Tuyên anh là thằng ngu xuẩn..."
Cả Nhất Nhị Vương ngồi cạnh cũng kinh ngạc nhìn. Người ôn nhu như Bạch Vương lại nổi giận đến mức này ư. Nhưng việc này phải là Hắc Gia nổi giận chứ tại sao Bạch Gia lại như thế..
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người Bạch Vương từ từ trấn tĩnh lại phất tay ra hiệu cho tên kia nói tiếp.
Tên cận thân kia gật đầu một cái, rồi liếc nhìn sự âm thầm đồng ý của 4 người còn lại bên phía sát thủ, hắn mới nói tiếp:
- " Tôi biết họ xây dựng một căn cứ bí mật, có thể Hắc Tuyên sẽ bị giam ở đó chứ không phải ở Hắc Gia, Tôi và 4 người còn lại sẽ đến đó thám thính trong đêm nay, có tin tức gì chúng tôi sẽ báo ngay, mọi người sẽ tiến hành tấn công vào.."
"....." trầm mặt"......" trầm mặt "................." trầm mặc
" Được..."
Phương Vỹ và Hắc Kiến Văn nhìn nhau đồng thanh cất giọng đồng ý.