– À, về lí do tôi ở đây… Ừm, tôi tình cờ thấy Hatano-san trên đường ăn trưa trong giờ nghỉ về… và tôi cũng muốn nói lời cảm ơn cậu nữa…
– Cảm ơn?
– Cửa hàng trở nên nổi tiếng là nhờ Hatano-san đã ghé tới đó.
– Không, không, em chắc chắn đó là vì bánh mì rất ngon.
– Tất nhiên, vị bánh mì là những gì chúng tôi tự hào, nhưng chỉ thế thì chưa đủ để trở thành một tiệm bánh nổi tiếng đâu. Giờ đây cửa tiệm được rất nhiều người nhắc đến. Tất cả là nhờ Hatano-san.
Tôi khá vui vì được nghe thế, nhưng có hơi áy náy ở chỗ, thực tế tôi chỉ muốn mua bánh… Chứ nào có ý quảng cáo cho tiệm đâu…
Trong khi tôi còn đang nghĩ thế, cô nhân viên tiếp tục…
– Vậy, thay cho lời cảm ơn… cái này…!
Cô nhân viên nói thế rồi chìa tay ra một phong bì.
– Tôi đã định sẽ đưa cho cậu vào lần gặp tới, nên tôi luôn giữ nó theo bên người.
– A, cái này… Nhận quà thế này làm em khó xử quá… dầu sao, em cũng chỉ là…
– Làm ơn! Không nhiều nhặn gì đâu… thật đấy…
Tôi do dự một lúc, nhưng nói thế nào thì cũng là cô ấy đã chuẩn bị cho tôi, nên tôi quyết định nhận lá phong bì.
Tôi rất biết ơn… thật đấy, cảm ơn chị!
– Thế nhé, tôi phải về tiệm bánh bây giờ.
Sau khi trao lá phong bì, cô nhân viên nói mấy câu rồi rời đi.
Tôi nhìn cô ấy khuất xa dần rồi đáo mắt về chiếc phong bì tôi được tặng.
… Nó phẳng thật. Tôi tự hỏi có gì trong đó, tôi nghĩ nó đại loại là giấy tờ gì đó vì nó mỏng dính.
Tôi mở tem với một sự bồi hồi phấn khích.
…Tôi sẽ mừng lắm nếu là thẻ quà, hay là một vé giảm giá bánh mì… sẽ thế nào nếu đó là mấy thứ như vé xem phim nhỉ?...
Nghĩ ra hàng tá các thứ, tôi lấy thứ bên trong ra xem.
Thứ tôi lấy ra là một tờ giấy, trắng phau, có lẽ đó là mặt sau.
Thế nhưng, tôi có thể thấy một đường cắt mờ khi nhìn từ mặt sau… Rõ ràng nó có ba tấm, mỗi tấm năm ô vuông.
Tôi lật ra mặt trước với một linh cảm hơi khó chịu trong đầu.
Ở mặt trước, có viết những chữ hướng dẫn…
“Bạn có thể quay thưởng một lần với năm vé xổ số của khu mua sắm.”
…Tại sao lại là vé số chứ!!
Suýt thì tôi đã hét toáng lên, nhưng nhớ rằng mình đang ở đâu khiến tôi kiềm chế lại.
…Hà, chắc là tôi đã đặt kỳ vọng hơi nhiều, nên khi thực tế không như những gì bản thân kỳ vọng, tôi cảm thấy cực kỳ hụt hẫng. Dẫu sao đi nữa, tại sao cô nhân viên đó lại quyết định tặng tôi vé xổ số để cảm ơn cơ chứ?...
Không, dù là lí do gì đi nữa, đó cũng là thứ mà cô ấy đã cho và tôi đã nhận, và tôi rất biết ơn… Đúng thế, tôi sắp đi thử vận may đây.
Tự nhủ mình như thế, tôi rời công viên và hướng về khu thương mại để rút thưởng.
Tôi đã đến khu mua sắm.
Phố thương mại này có hơi tất bật và đầy những món ăn ngon mà bạn có thể ăn khi đi bộ thăm thú.
Trên đường đến địa điểm xổ số, tôi đã bị hấp dẫn bởi mùi gà rán. Thế là tôi quyết định mua gà cùng với đồ uống luôn.
… Nó thật là ngon.
Khi tôi đến địa điểm xổ số, có rất nhiều người ở quầy, số lượng còn đông hơn tôi tưởng tượng. Đầu tiên tôi đi kiểm tra giải thưởng. Tôi nhìn thấy một danh sách giải thưởng được viết lên một tấm bảng lớn, dựa theo những gì viết trên bảng, các giải thưởng từ giải nhất đến giải ba là nổi bật hơn cả.
Nhân tiện, giải ba là các loại kẹo Nhật Bản cao cấp từ các tiệm bánh kẹo Nhật Bản nổi tiếng trong khu mua sắm.
Giải nhì là vé ăn trị giá 10.000 Jenny của Nhà hàng Trung Hoa cũng trong khu mua sắm.
Và giải nhất là một bộ vé vào trước (tiền khai trương) của nhà trọ mới mở dành cho bốn người.
Trong khi đang nhìn danh sách các giải thưởng, tôi đứng vào một hàng xếp trước quầy.
Đã có kha khá người chơi thử, nhưng có vẻ các giải thưởng lớn vẫn chưa xuất hiện… hầu hết đều nhận được khăn giấy và kẹo.
Chà, tôi không nghĩ mình sẽ thắng đâu, nhưng giả như nếu được, tôi muốn lấy một chùm kẹo Nhật và phiếu ăn! Dù sao đó cũng là suất ăn ngốn tới 10.000 Jenny lận.
Cuối cùng cũng tới lượt tôi.
Tôi đưa vé cho người tiếp tân.
– Ồ, lượt của một cậu bé dễ thương này.
Dì đứng ở quầy tiếp tân nhìn tôi và nhận vé trong khi lộ ra cái biểu cảm như thế. Rồi dì ấy kiểm tra vé và…
– Với mười lăm tấm thì cháu có ba lượt, cố hết sức nhé, chúc may mắn!
Dì ấy khích lệ tôi.
Cảm ơn dì đã động viên, nhưng tôi có làm gì can thiệp được kết quả xổ số đâu, sau cùng tất cả đều là dựa vào vận may…
Có một số các tiếp tân viên khác nữa, nhưng bọn họ đang để ý tới tôi… có lẽ việc con trai đi chơi xổ số là hơi bất thường.
… Mà, thôi kệ, cảnh này với tôi cũng chẳng phải lần đầu.
Tội đặt tay lên máy quay số và quay lượt đầu tiên.
Lạch cạch, một quả bóng lăn ra khỏi máy. Màu trắng thuần, nghĩa là một giải thưởng đáng thất vọng, một chiếc khăn mùi soa.
Chà, khi tôi lấy quả bóng để làm chứng, tôi nghe thấy một tiếng rầu rĩ từ đâu đó, tôi nghĩ đó là những cô ở quầy, nhưng có vẻ là không phải, nên khi tôi quay lại, tôi bắt gặp một đám đông người. Mọi người tập trung chăm chú nhìn tôi quay xổ số.
…Có chuyện gì thế? Tôi chỉ mới quay có một lần mà đã có một đám người bao quanh tôi rồi…
Vì hiện tượng không ngờ và hàng tá con mắt trỏ vào tôi, một đường mồ hôi đã nhỏ xuống từ bên mặt tôi.
…Tôi không muốn thu hút thêm chú ý nữa, nên hãy quay nhanh lượt hai nào…
Tôi đã nghĩ thế, và tôi đặt tay lên máy và quay tiếp lượt hai.
Quả bóng đánh lên một âm thanh khe khẽ, và đó là một quả bóng màu xanh nhạt.
– Là giải chín, kẹo!
Người dì thấy màu quả bóng thì đưa tôi một viên kẹo. Kẹo được phát được gọi là “Que Tốt(Good Stick)” và khá rẻ tiền, nhưng nó rất ngon nên tôi khá ưng ý.
– Lần này là lượt cuối, chúc may mắn!
Cùng với đó, người dì đã cổ vũ cho tôi. Tôi không biết rằng cảm hứng đã được truyền từ lời nói đó hay là do đây là lượt cuối cùng, nhưng tôi đã nghe một giọng nói phía sau tôi nói: “Chúc may mắn!”.
– Cố hết sức nhé!
– Đừng từ bỏ!
– Kiên trì lên!
– Không sao đâu! Cậu có thể thắng giải nhất mà! Chúc may mắn!
Từng người, từng người hô hào, một điệp khúc lớn với giai điệu “chúc may mắn” đã ngân khắp lên.
Khi họ tiếp tục ủng hộ tôi, tôi đứng trước máy và nghĩ ngợi…
…Cố hết sức? Tôi nên làm gì? Và tôi phải chiến đấu vì cái gì mới được?...