Chúng tôi chia tay nhau sau một hồi nói chuyện.
“Hay là hôm nay bọn mình đi đâu chơi nhỉ?”, Maegashira mời tôi như thế, nhưng tôi đã đáp lại: “Tớ có bận mấy việc”.
Ừ, tôi đã từ chối khéo lời mời của cậu ta… Thì, thực ra tôi giờ cũng chẳng có việc gì phải làm… Không, không, không phải tại tôi ghét cậu ta đâu. Chỉ là, chỉ là tôi hơi quan ngại bởi cậu bạn đã đột ngột trưởng thành sau khi lên Cao trung của tôi, nên tôi cần thời gian để bình tĩnh lại.
…Không, thật đấy…
Tôi không hề có định kiến về các mối quan hệ đồng giới, và vì chúng tôi là bạn với nhau, từ lâu tôi cũng đã nghĩ tới cảnh cậu ta bắt đầu “có ý” với tôi, nên tôi đã chuẩn bị trước cho tình huống đó rồi.
Đột ngột, tôi ngẩng mặt lên, kia… tôi thấy… một bầu trời trong xanh.
Nhìn bầu trời xanh với mấy đám mây trắng một lúc, tôi bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ lối suy nghĩ lúc trước của tôi hơi phiến diện.
Tôi tưởng tượng lên cảnh bạn tôi đùa bỡn với tiền bối của cậu ta ở trường, đấu đá với bạn học vì những người tiền bối kia, và kể lại chuyện đó cho bạn của cậu ta như rằng lẽ tất nhiên… Trong thế giới này, việc đó có lẽ cũng không lạ gì… có lẽ đấy lại chính là một nét tự nhiên của thế giới này…
Tôi vừa nghĩ vừa nhìn bầu trời xanh thẳm.
…Tôi đã cố nghiêm túc suy nghĩ rồi! Nhưng, quả thật, bất kể là gì, điều đó cơ bản là không thể nào! Thật quá liều với tôi.
Thế giới này dị quá.
Một thế giới đầy rẫy những người phụ nữ đẹp và những cô gái xinh xắn, nhưng cánh đàn ông lại chẳng mấy khi quan tâm.
Bước đi với mấy ý nghĩ quanh quẩn trong đầu, tôi đã tới công viên trước khi tôi nhận ra, thế nên tôi lấy lại tâm tình và đi một vòng, vừa là đi dạo cũng vừa tận hưởng thiên nhiên. Tôi đã thấy các tán hoa anh đào vẫn đang còn mới nụ, thật đúng một cảm giác “mùa xuân".
Đi bộ với tâm thái ấy, tôi đã cảm thấy những suy nghĩ khủng hoảng của mình nguôi ngoai phần nào.
– Hatano-san!
Đi bộ được một lúc, tôi đã có cảm giác như vừa được tái sinh, nên tôi bắt đầu có ý nghĩ chuẩn bị về nhà, bỗng đột nhiên tôi bị gọi tên.
Người gọi tên tôi là một người phụ nữ đội mũ trai và đeo khẩu trang. Cô ta phối đồ chẳng khác gì của một “kẻ biến thái” hay mặc.
– Cô là ai?
– Hở? Cậu không nhận ra tôi là ai sao Hatano-san?
Rõ là, người này là một người phiền toái…, rất phiền toái…
Cô gái cứ cố mà than vãn kiểu như, “Này! Là tôi đây! Cậu biết mà đúng không?!”... Nhưng thật sự tôi chẳng nhận ra gì.
…Nếu muốn tôi biết cô là ai thì ít nhất tháo cái mũ ra đi đã!
Người phụ nữ cứ khăng khăng bắt tôi đoán. Nhưng tôi đoán câu nào thì đều trật câu đấy… Nên có lẽ, cô ta đã trở nên mất kiên nhẫn, rồi cuối cùng cô ta đã tháo mũ và khẩu trang ra.
– Mồ~, tôi hết đợi nổi rồi~, tôi này. Cậu nhớ không?
Người phụ nữ đang tự trỏ vào người mình là người nhân viên ở tiệm bánh đã được lên trang tạp chí tôi đọc lúc sáng.
…Phải chăng đây là cái người ta gọi là “Oan gia ngõ hẹp"? [note48939]
Tôi vừa nghĩ thế vừa nhìn người phụ nữ đang mỉm cười trước mặt.
Nói ra thì cửa hàng cô có chuyện gì sao? Hôm nay không phải là dịp nghỉ lễ gì… và tại sao cô lại ăn mặc như thế chứ??
Rồi, người phụ nữ đội lại mũ và khẩu trang, trở lại cách ăn mặc chẳng khác gì “biến thái".
– Chị tới mấy chỗ này làm gì? Trốn việc hử? Và tại sao chị lại ăn bận như thế? Định làm “biến thái" à?... Mà khoan, chị là biến thái rồi mà.
– Không, không! Tôi đã trở thành người nổi tiếng rồi đó! À, cậu biết không? Ảnh của tôi được đăng lên tạp chí đấy!
– …Rồi thì sao?
– Ý tôi là, khi người ta trở nên nổi tiếng, nếu nguời khác thấy họ thì sẽ bị vây kín mất, đúng không? Họ cũng có thể xin chữ kí nữa!... nhưng tôi không biết kí… nên tôi đã cải trang thành thế này đây!
Cái người này… cô ta có lẽ bị ngớ rồi… Không, tôi chắc chắn cô ta bị ngớ… Dầu sao, không thể nào nguời ta lại làm đến mức đó chỉ vì cô ấy xuất hiện trên tạp chí được. Và còn nữa, đó không phải là tạp chí thời trang, đó là tạp chí ẩm thực…
– Chà, em nghĩ dù chị không hóa trang thì mọi người cũng chẳng bao vây chị đâu.
– Haha, cậu không nghiêm túc đấy chứ? Tôi chắc chắn dù ngay lúc này, những người xung quanh vẫn đang nhìn tôi.
“Em hoàn toàn nghiêm túc!”... Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nghe cô nhân viên nói vừa cố lắng tai nghe ngóng xung quanh.
Đúng rõ là mọi người đang nhìn về hướng này.
…Nhưng cái này…
– Nhân viên-san, việc mọi người đang nhìn về hướng này thì đúng thật, nhưng lí do họ nhìn về đây thì không phải như những gì chị nghĩ đâu.
– Hử? Thế tại sao mọi người lại nhìn về phía này?
– Nhân viên-san, nếu chị yên lặng lắng tai nghe, chị có thể nghe họ đang nói gì đấy.
Thế rồi cô nhân viên cố gắng yên lặng ráng tai nghe trong khi làm một ánh nhìn khả nghi.
“Này, các cậu, có nên gọi cảnh sát không?”
“Nhưng cậu ta không hề tỏ ra đang kêu cứu hay có dấu hiệu hoảng loạn gì cả…
có lẽ hai người đã có quen biết từ trước.”
“Ừ… có khi đấy… nhưng nếu đúng thật. Các cậu không thấy bực bội gì về chuyện một cậu bé dễ thương lại quen biết với một tên biến thái sao? Các cậu bực lắm đúng không?!...”
“... Đúng đấy, vì dù sao chúng mình thậm chí còn không có người quen nào là nam giới nữa là!”
“Aaa, Tớ ganh tị thật!”
“...Ừ, ghét thật đấy!!”
Khi tôi đưa mắt về phía giọng nói, các cô gái đang nhìn về phía này với ánh mắt như thể đang nguyền rủa điều gì… Không, không phải nhìn tôi mà là nhìn cô nhân viên. Còn cô nhân viên thì nhìn loáng choáng như thể nghe rõ mồn một từng lời xì xào.
– Không thể nào… Không thể thế được…
Và như thế.
“Làm ơn, đối mặt với hiện thực đi, đồ ngốc!”, là những gì tôi muốn nói, nhưng tôi giữ không nói ra miệng.
– Mà dù thế, chị đang làm gì ở chỗ này vậy? Hôm nay cửa tiệm vẫn chưa đóng cửa mà đúng chứ?
– Uuuwuwu… Tôi sốc lắm, nên làm ơn hãy nói gì đó an ủi tôi đi….
– Haha, chị nói thật đấy à?
Tôi cười vào cô nhân viên đang muốn được an ủi.
Cô nhân viên nhìn tôi lẩm bẩm, “Chà, thế cũng được…” và hơi đỏ mặt.
Con b*tch này, thật tình… Tôi đoán cô ta đích xác là máu ‘M'...