Một cánh cửa gỗ nặng trịch chắn trước mặt tôi. Trên cửa đề chữ "Hội Học sinh".
Đúng thế, hiện tại tôi đang đứng trước phòng Hội Học sinh. Mà, cũng chẳng phải chuyện gì quá nghiêm trọng, tôi chỉ tới để đưa câu trả lời.
Nhưng cái cửa này ừm…. không hiểu vì sao nó trông nặng nề quá! Tôi chắc rằng chỉ gõ cửa thôi cũng sẽ làm tất thảy mọi người căng hết dây thần kinh ra rồi, nhỉ? Nhưng nếu tôi không gõ cửa thì sẽ chẳng làm được thêm trò trống gì cả.
Cộc, cộc, cộc... Tôi gõ cửa ba lần rồi đứng chờ.
Lập tức tôi được đáp lại “mời vào".
Tôi nghe thấy tiếng phản hồi thì mở cửa. Cửa phòng Hội Học sinh mở ra khá trơn tru, không như vẻ ngoài nặng trịch của nó.
Có vẻ chỉ có mỗi Hội trưởng đang làm việc ở trong, máy tính trên bàn chị ấy đang mở. Chị ấy nhìn tôi bước vào phòng, hơi mở to mắt rồi nhẹ mỉm cười.
“Chào, vào đi em."
“Xin chào, Hội trưởng.”
“Em tới trả lời đúng không, thế hãy qua phòng bên nói chuyện đi.”
Hội trưởng nói thế rồi đứng dậy rời chỗ ngồi, dẫn tôi vào căn phòng kế bên.
Căn phòng tôi được dẫn vào là căn phòng trước đây bọn tôi đã dùng. Khi tôi vào, Hội trưởng bảo tôi ngồi chờ, thế là tôi quyết định ngồi vào đúng chỗ lúc trước tôi ngồi rồi đợi.
... Sau vài phút, Hội trưởng đã quay lại. Tôi thấy được chị ấy cầm cái khay với hai cái tách, một cái muỗng, và có lẽ là một cốc đường nữa. Chị ấy đặt mấy cái tách với muỗng trước mặt tôi vừa nói, 'chị hi vọng em thích trà đen'.
“Em muốn bao nhiêu đường?”
“Thế… chị cho em một viên được không?”
Hội trưởng thả một viên trường vào tách trà.
Tôi cảm ơn rồi lấy muỗng khuấy lên.
“Công đoạn pha chế không có gì đặc biệt, nhưng ít nhất bản thân trà cũng thuộc loại tốt. Nên chị nghĩ chắc là cũng ngon đó.”
Vừa nhìn Hội trưởng, chị ấy vẫn ngồi ở vị trí cũ lần trước bọn tôi nói chuyện; lấy đường bỏ vào cốc của mình, tôi nhấp một ngụm.
“Mùi thơm thật.”
Tôi nói thế vì hương thơm bốc lên từ chén trà. Cũng là để nói chị ấy biết trà ngon.
Khi Hội trưởng nghe thấy thế, chị ấy cười rồi nói, ‘Chị vui là em thích nó'.
“Chà, thôi vào chủ đề chính đi.”
“Ừm, chị nói đúng.”
“Thế câu trả lời của em là gì nào?”
“Vâng, chị đích thân mời em thế này, em xin phép được chấp nhận lời mời của chị!”
Sau khi xem xét hàng tá thứ, tôi quyết định đồng ý lời mời.
Vì là thực tập, việc chính của tôi có lẽ sẽ chỉ là làm việc vặt. Dù thế tôi nghĩ tham gia Hội Học sinh của ngôi trường lớn này thì chắc cũng đáng.
…Họ không ép tôi làm tăng ca đâu nhỉ…
“Ồ? Chị mừng quá…”
“Mừng?”
“Ừm, dù đúng là nếu không làm thế thì sẽ phát sinh nhiều vấn đề, nhưng sự thật là chị vẫn đã ngăn em tham gia câu lạc bộ. Chị đã nghĩ là chị đã làm một chuyện thật tệ. Dù Hội Học sinh không phải là câu lạc bộ, nhưng hội vẫn có rất nhiều học sinh của nhiều khóa khác nhau. Bọn chị cũng đã làm việc với nhau một năm rồi, hi vọng em sẽ cảm nhận được một chút không khí câu lạc bộ ở đây, dù chỉ là một chút. Sau cùng, định mệnh đã đưa em đến ngôi trường này rồi, nên chị hi vọng rằng em sẽ thích nó.”
…Hội trưởng Hội học sinh là một người thật xuất chúng.
Đúng như tôi mong đợi, đến với ngôi trường rộng lớn này, thì người được chọn làm Hội Trưởng học sinh ắt phải không hề đơn giản rồi?
Kiếp trước khi còn là học sinh cao trung, tôi chỉ nghĩ tới việc đi chơi vòng quanh…
Nhưng người Hội trưởng Hội học sinh này, kể cả với người từng có kinh nghiệm trải đời như tôi, cũng thật ấn tượng.
…Tôi vẫn chưa thua chị ấy đâu phải không?
Tôi đã làm tròn trách nhiệm của một người công dân đối với xã hội, nhưng tại sao... Tại sao tôi cứ có cảm giác thua xa cô học sinh cao trung trước mặt mình thế này…
Không… Không đời nào, đó không phải sự thật đúng không? Chỉ do tôi tưởng tượng thôi phải thế không?...
“Sao thế?”
Hội trưởng hỏi tôi vì sao tôi lại im lặng.
“K-Không, không có gì đâu ạ…”
Ý tôi là, tôi không thể nói tôi đã thua một học sinh cao trung với tư cách một con người được, đúng không... À và, ở thế giới này tôi cũng chỉ là học sinh cao trung thôi mà!
Hội trưởng nghe tôi nói thế cũng nối lời, “Thế sao…” trong khi vẫn đang hoài nghi.
“Mà dù em mới gia nhập, nhưng hôm nay không còn việc gì để làm cả.”
“Thật ạ?”
“Ừm, lễ khai giảng là sự kiện lớn của tháng thì cũng đã qua rồi. Nên trong một khoảng thồi gian, nơi này sẽ không quá bận bịu. Em thấy đó, các thành viên khác cũng đã về nhà hết rồi.”
“Nhưng hình như Hội trưởng vẫn đang làm việc ư?”
“Cũng không nhiều việc lắm đâu, nhưng thôi thì, em có muốn xem công việc của chị không?”
“Nếu không vấn đề gì thì, vâng.”
Sau đó tôi được dẫn đến bàn có để chiếc máy tính xách tay.
“Nếu nhập mã định danh trường của em vào đây trên trang chủ của thường rồi bấm đăng nhập, em sẽ được chuyển hướng tới trang dành cho lịch hoạt động trường và thông tin liên hệ. Cái này em biết không?”
“Có ạ, em được nghe hướng dẫn sử dụng trang web ở buổi định hướng đầu tiên rồi.”
“Đúng thế, báo cáo hoạt động thì được đăng ở đây dưới tiêu đề ‘Ngày của Hội Học sinh’.”
‘Thấy không…’, chị ấy vừa nói vừa di chuột tới vùng màn hình có chữ “Ngày của Hội học sinh”. Lúc chị ấy bấm vào để mở trang, trong đó chứa các nội dung chắc chắn có thể nói nó giống với nhật kí của Hội học sinh hơn là báo cáo hoạt động.
“Chà, cũng không có qui định về thời gian cập nhật cụ thể, nhưng theo lệ nó phải được cập nhật mỗi tuần một lần. Chị đang cập nhật nó hôm nay.”
“...Thế, nội dung trong đó chẳng nhẽ không quá hệ trọng ư?”
Nội dung trên màn hình là, “Hôm nay suất bữa trưa rất ngon!”
Hội trưởng cười khúc khích trả lời tôi.
“Tất nhiên, Chị cũng sẽ đăng những việc quan trọng nữa, nhưng các học sinh cũng chẳng thích thú gì nếu em cứ viết mấy thứ quá nghiêm túc phải không nào? Thế nên chị cũng đăng mấy chuyện thế này lên luôn.”
Hội trưởng mỉm cười rồi nói trang được phản hồi rất tích cực.
Tôi thấy rồi… Thế đầu tiên chị muốn gây hứng thú cho các học sinh khác sao…
Chà, lần tới tôi cũng phải thử suất ăn này mới được.