Đây là chuyện xảy ra vào giữa xuân, lúc đó mọi người trong lớp đã xích lại gần nhau hơn bằng ‘thứ đó’…
Ngay từ sáng hôm đó, trời âm u, mây che kín đặc cả trời. Nhìn thấy thế tôi bỗng có một dự cảm không lành.
Về cái dự cảm đó thì, thời tiết cũng không quá bất thường, tôi cho là sẽ trời mưa, vào kiểm tra dự báo thời tiết thì đúng là sẽ mưa thật. Kiểm tra thời tiết xong, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng như thường lệ, rồi tôi được Maria tiễn ra cửa và rời khỏi nhà.
Mọi chuyện diễn ra hết sức bình thường sau khi tôi ra khỏi nhà. Tôi tán gẫu chút chuyện vặt với chị nhân viên hay đứng trước tiệm bánh rồi thẳng hướng đến nhà ga. Đang mải mê thưởng thức cảnh xuân trên phố, tôi đã đến ga tàu.
Mãi đến lúc sắp bước vào lớp, tôi mới nhận thấy điểm bất thường. Như câu nói, ‘hai người đàn bà với một con vịt thì thành cái chợ', và tất nhiên trường tôi thì đầy nữ sinh, nên tất phải rất ồn ào.
Kể cả lớp tôi cũng không ngoại lệ, sáng nào mọi người cũng tập trung lại huyên náo cả lên.
Nhưng hôm nay thì khác. Tôi đi đến cửa lớp rồi mà vẫn chưa nghe tiếng ồn ào gì cả.
Rồi tôi mở cửa bước vào, trong lòng không khỏi cảm thấy căn phòng yên tĩnh đến khó chịu, rồi tôi nói chào buổi sáng tới mọi người.
Thường ngày mọi người đều sẽ chào đáp lại tôi, nhưng hôm nay lại chẳng ai đáp lời tôi cả.
Sao thế này?
Nghi vấn của tôi lập tức được giải đáp.
Chẳng ai trong lớp để ý tôi đã vào lớp cả. Nên có vẻ không phài do tôi bị bắt nạt rồi.
Tất cả học sinh đều tập trung tại một chỗ.
Nhìn khắp phòng, vẫn chưa có nam sinh nào tới.
Tôi thắc mắc không biết đám con gái cứ đang xúm xụm lại làm gì.
Mà thôi, cũng chẳng nên thắc mắc làm gì, cứ để vậy là được.
Tôi tiến về phía hội con gái thật rón rén.
À, lí do tôi làm thế cũng chẳng có gì to tát đâu. Nhưng, nếu buộc phải nói thì, tôi nghĩ việc làm phiền khi hội con gái đang nghiêm túc thế thì thật không nên…đúng không?
Chỗ bọn họ đang xúm lại là tại chỗ ngồi của một bạn trong lớp.
Khi tôi cố nhớ xem là ai ngồi ở chỗ đó, hình ảnh một cô gái trầm tính hiện lên trong suy nghĩ tôi. Nhớ đến đó, tôi cảm thấy tình huống này thật kì lạ. Nghĩ lại trước giờ cô ấy cũng chẳng phải tuýp người gì nổi bật, nên tôi đã không sao hiểu nổi lí do mọi người lại tập trung xung quanh cô ấy. Nếu có tụ tập
thì cũng phải là chỗ của mấy gương mặt nổi trội như Maizumi-san, Yachigusa-san hoặc Mishima-san mới phải.
Shino-san và Yuzuka-san trông thì vẫn chưa đến lớp.
Còn Minori-san thì bận việc bên câu lạc bộ… sáng nay cậu ấy có buổi tập à?
Mà nói chung giờ cậu ấy cũng chưa vào lớp nữa.
Bước tới gần họ, tôi nghe thấy một âm thanh xào xạc như là tiếng lật giấy. Lúc đó tôi bỗng tự hỏi, có phải bọn họ đang tập trung lại xem bói không…. Hà, tôi nghĩ vậy cũng là thường tình, vì con gái khá thích xem bói, đúng chứ?
Tôi chợt cười khi nghĩ đến cái thái độ cực kì nghiêm túc của mọi người là do đang hồi hộp chờ kết quả quẻ bói.
Nếu bài bói linh thật thì tôi cũng muốn xem bói thử nữa… Trong khi nghĩ thế, tôi khẽ nhìn lén qua khe hở của đám đông.
Nhưng, rõ ràng, quyển sách bọn họ đang xem chẳng phải sách bói, và bọn họ cũng chẳng làm trò bói toán gì cả. Thế nhưng họ vẫn cứ nhìn chăm chăm như bị hút hồn vào quyển sách.
Đám đông chật quá làm tôi chẳng thấy được gì cả, thế là tôi đã tìm xung quanh một vị trí tốt để nhìn. Tôi rón rén đi từng bước một tới chỗ đó, rồi hé mắt nhìn vào trong đám đông.
Nhìn vào mấy trang sách, tôi sốc đến độ không thể tả được. Tôi không tự chủ được mà lùi về phía sau, lỡ làm đụng phải cái bàn rồi phát ra tiếng. Nếu lớp học rộn ràng như ngày thường thì chẳng ai nghe thấy đâu, nhưng hôm nay cả lớp lại yên lặng như tờ, nên tiếng phát ra thật sự nghe rất to.
Các bạn nữ mới đang chăm chăm nhìn quyển sách bỗng đồng loạt quay về phía tôi, tất cả đều trợn tròn mắt rồi lảng ra xung quanh.
Sau đó mọi người lại tiếp tục tám chuyện với nhau như thường…….. Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Những gì còn lại chỉ còn mỗi cô gái là chủ nhân quyển sách, mặt mày cậu ấy tái mét đi. Trong khi quyển sách vẫn đang để giở trên tay.
Trên trang sách bị lật ra, là một bức hình của một người đàn ông khỏa thân. Mà không phải là ảnh khỏa thân của một nam thanh niên bình thường đâu! Trên hình là một ông chú bốn mươi đang khoả thân với đống cơ bắp cuồn cuộn trong một tư thế khá ‘táo bạo’. Nhân tiện thì tư thế của người mẫu trong bức ảnh được gọi là ‘Tư thế Múi bụng (Abdominal and thigh)’.... Không, sai rồi, tôi không quan tâm đến cái tư thế.
Nhưng mà cái quyển sách đó của cậu ta…
Ừm…Chính cái mà người ta hay gọi là ‘Sách khiêu dâm'...
Chà, tôi hiểu…. cậu ta mang theo quyển sách như thế là vì muốn kết bạn. Những người bạn sẽ xích lại gần nhau hơn và nói chuyện với nhau những câu chuyện vẩn vơ trong khi xem sách. Có thể nói, một quyển sách khiêu dâm cũng có thể dùng như một công cụ giao tiếp…… Nhưng nhìn cảnh này tôi mới nhận ra được những quyển sách khiêu dâm có giá trị nhường nào trên thế giới này.
Mặt cậu ta nhanh chóng tái đi, vì sợ rằng hội con trai sẽ ghê tởm cậu ta nếu biết được chuyện này.
Mà cũng có thể nói cô bạn này cũng khá may mắn vì trong lớp lúc này trừ tôi ra chẳng có nam sinh nào khác cả. Và tôi thấu hiểu tình cảnh của cô ấy hơn bất kì đứa con trai nào trong lớp này.
…. Dù tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng cái quyển sách nó vẫn cứ… vẫn cứ hơi…
Cô bạn nữ mắt nhìn tôi như đang muốn gào lên, rồi quay về phía chỗ ngồi của mình. Rồi, cô bạn đó gục mặt xuống bàn.
….Tôi xin lỗi, tôi thật sự muốn tới an ủi cậu, nhưng quyển sách hơi quá sức chịu đựng của tôi rồi. Nếu được thì cậu hãy lập tức đốt nó ngay dùm tôi….