Sau khi đấu giá xong, người khách chiến thắng mời tôi chụp một bức ảnh. Và tất nhiên là tôi từ chối, nhưng cô nhân viên biến thái bảo cô sẽ đưa tôi một nửa số tiền cô có từ việc bán chiếc bánh, và cố nài nỉ tôi đồng ý.
Có lẽ, mức giá đó quá cao so với giá của một miếng bánh, nên cổ muốn có thứ gì tặng kèm thêm cho khách hàng.
Tôi nhìn vào người khách. Cô nhìn tôi với đôi tay nắm lại như đang cầu nguyện. Cảnh tượng đó làm tôi hơi động lòng thương xót khi cô bỏ ra tới 60,000 Jenny cho chỉ một miếng bánh, nên tôi đành miễn cưỡng đồng ý với chị bán hàng biến thái rằng nếu chỉ một bức ảnh thì được.
“Em sẽ chấp nhận chụp ảnh, nếu chị chia em 70%”
Và chị bán hàng biến thái mỉm cười đồng ý ngay tắp lự khi nghe vậy.
Thấy vậy, tôi hơi hối hận vì chỉ đòi có từng đó tiền.
Dù sao thì, giờ tôi đã có một số tiền khá khủng, túi tôi cũng đầy căng rồi…. Lần tới hãy đi mua vài bộ quần áo mới thôi.
Khi về nhà, tôi nhìn thấy một đôi giày lạ trước cửa vào. Nhà tôi có khách à?
Trong một thoáng, tôi hơi ngạc nhiên rằng chị Koujou quay lại hơi sớm, nhưng rồi tôi nhớ lại chị ấy mặc đôi giày khác. Chắc là khách của mẹ tôi, nếu vậy thì tôi sẽ vào phòng khách chào hỏi một chút.
Khi tôi đi vào phòng khách, mẹ tôi và một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc tím đang ngồi uống trà quanh bàn.
“A, mừng con về.”
Nghe mẹ tôi nói, người phụ nữ kia cũng chào tôi theo.
“Xin chào, cô hi vọng không làm phiền cháu.”
Nếu là bản thân tôi trước đây, tôi sẽ chỉ lờ câu chào kia đi và quay thẳng về phòng, nhưng giờ thì đã khác.
“Mừng cô ghé nhà, cháu là con trai của bà ấy, Kohaku. Xin cứ tự nhiên ạ.”
Tôi chào cô với một nụ cười.
Khi nghe thấy tôi chào, người phụ nữ đó mở to mắt ngạc nhiên, quay nhanh qua nhìn mẹ tôi một thoáng.
Nhắc đến mẹ tôi, giờ bà ấy đang hất mặt lên đầy tự hào.
“Kohaku, đây là cô Etou Fumi, bọn mẹ là bạn của nhau thời đại học.”
“Cô là Etou Fumi. Cô xin lỗi vì đã đường đột ghé qua.”
“Cháu không phiền đâu. Vậy thì, cháu xin phép về phòng trước.”
“Ừ, cô hiểu rồi.”
Khi tôi trên đường quay về phòng, tôi nghe thấy tiếng họ nói chuyện.
“Thật là một cậu bé lịch thiệp! Không ngờ một cậu trai như thế có tồn tại cơ đấy! Nó học điều đó ở đâu vậy!?”
“Huhahaha! Cậu có hiểu được tuyệt vời của ‘đứa con trai yêu dấu’ của tớ không!?”
….Ừ, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi đang lên cơn.
Vào trong phòng, tôi bắt đầu tổng hợp lại những gì thu thập được ở trường.
Tôi đặt chúng lên bàn và. À, chúng là những tài liệu về các trường THPT. Trước khi lậy lại kí ức, tôi dự định thi vào ‘trường THPT Nam sinh Seimei’, nhưng giờ tôi chắc chắn không muốn vào đó. Vậy nên tôi đã xin đống tài liệu này ở trường khi đi học vào hôm trước.
Tôi giở đọc thông tin về từng trường một. Hmmm, sau cùng thì các trường tư có cơ sở vật chất tốt hơn và hiện đại hơn. Đặc biệt là ngôi trường này.
Ngôi trường mà tôi thấy hứng thú nhất là ngôi trường được giới thiệu ở đây, ‘trường THPT Tư thục Kenran’.
Ngôi trường này nổi tiếng với khuôn viên rộng lớn cùng các trang thiết bị tân tiến nhất, cũng như những món ăn ngon tại căn tin trường. Và học sinh theo học ở đây có lợi thế rất lớn khi xét tuyển tại các trường đại học uy tín.
Tuy nhiên học phí của các nữ sinh là cực kì cao, và ngôi trường này còn rất bị nam sinh ghét bỏ.
Lí do là vì các nam sinh không thích nguyên tắc phân chia lớp học theo thành tích tại đây. Họ sắp xếp các nam sinh ưa nhìn ở các lớp giỏi, còn đối với nữ sinh thì được xếp lớp theo học lực, vậy nên đối với nam sinh, họ bị xếp theo vẻ ngoài.
Nói đơn giản, ‘trường THPT tư thục Kenran’ này dùng các nam sinh để nâng cao thành tích của các nữ sinh. Nên không quá nhiều nam sinh muốn nhập học tại đây, tuy nhiên đãi ngộ của nam sinh tại đây vô cùng tốt. Thế nên hằng năm vẫn có một lượng nhỏ nam sinh nhập học.
Đặc biệt, nam sinh không cần phải làm bài kiểm tra đầu vào, hơn nữa còn được miễn học phí trong cả ba năm học, và mỗi năm còn nhận được một khoản trợ cấp nữa. Họ làm tất cả chỉ để thu hút các nam sinh nhập học. Tuy nhiên khá là khó khi thu hút các nam sinh nhập học bằng tiền, vì ngay từ đầu, các nam sinh không hề gặp vấn đề về tiền bạc do các chính sách ưu tiên của quốc gia. Vậy nên chất lượng nam sinh của trường ngày càng tệ.
Và, tôi không hứng thú với ngôi trường này vì tiền đâu.
……Thật đó.
Lí do tôi hứng thú với nó là vì cơ hội đậu vào các trường đại học uy tín hàng đầu là rất cao. Sự thật là có rất nhiều học sinh của trường này học lên các bậc cao hơn sau khi tốt nghiệp, khiến tôi tin rằng việc học lên cao hơn là hoàn toàn khả thi, nếu tôi nhập học. Bạn thấy đấy, một nam giới mà thêm mác theo học tại một trường đại học uy tín thì phẩm giá sẽ lên thêm một tầm cao mới.
Hơn nữa, trường còn rất tiện nghi, có máy điều hoà nhiệt độ, máy sưởi, bể bơi nước ấm cực rộng, và một loạt các khu thể thao như sân bóng chày, sân bóng đá, sân quần vợt và sân gôn.
Thật sự, chúng quá tuyệt vời.
Nhưng, có một vấn đề, ngôi trường này khá gần trường THPT Nam sinh Seimei, và học sinh hai trường có vẻ sẽ đi cùng một chuyến tàu. Lúc đó, khi họ thấy tôi là học sinh trường này, tôi sẽ bị xem là một đứa con trai bán thân vì tiền, và tôi sẽ bị các nam sinh từ trường Seimei kì thị. Nên một nam sinh của trường Kenran ít nhất phải chịu được các ánh mắt kì thị đó.
….Dù sao thì tôi cũng không quan tâm đến điều đó lắm, thế nên tôi có nên đến đó một chuyến không? Nhưng, hình như một thành viên của hội đồng trường Kenran sẽ tới tư vấn tuyển sinh nhằm giới thiệu về trường, nên tôi sẽ ra quyết định khi nghe xong bài thuyết trình đó. Dù sao tôi cũng có thể nhập học mà không cần làm kiểm tra gì cả.
Hử, có vẻ cũng khá lâu rồi, tôi bắt đầu thấy hơi đói…. Hai người ở phòng khách kia ơi, bữa tối nên làm thế nào đây?
Nghĩ vậy, tôi đi xuống phòng khách…
Nhưng, tôi chỉ thấy hai người say với một tá núi lon bia ngổn ngang… và họ còn đang cười thành tiếng…..