Sau khi lên phòng khoảng 20 phút, chị Koujou bảo chị ấy chuẩn bị rời đi, nên tôi đi xuống nhà và tiễn chị ấy. Và vào lúc đó,
“Chị sẽ đến bên em sớm thôi.”
Tôi nhận được một câu chốt cùng một ánh mắt sắc lẹm.
…..Chị không nhất thiết phải ép bản thân mình, chị hiểu không?
Chị ấy nhiệt thành đến sợ luôn ấy.
Dù chúng tôi chỉ mới gặp nhau lần đầu, tôi không hề thấy chút dối trá nào trong lời nói của chị Koujou, và trong những lời nói kia, tôi có thể cảm thấy sự nghiêm trang đủ để hiểu rằng mọi chứ chị ấy nói đều là sự thật. Cũng có nghĩa là cuốn manga với cái tựa đề, “Chúa tể của hầu gái là chủ nhân", đã ảnh hưởng tới chị ấy rất nhiều.
Tôi đang bị cô gái này cuốn theo với một niềm tin mãnh liệt, khi cuộc nói chuyện với người hầu gái, chị Koujou, kết thúc, cuối cùng chị ấy cũng được nhận vào làm.
Tôi thấy đói rồi… Chắc tôi nên hâm nóng lại cà ri cho bữa trưa thôi nhỉ.
Món cà ri này được nấu vào tối hôm qua. Thật ra tôi cũng không biết làm quá nhiều món, nên tôi chỉ làm mấy món đơn giản và có thể ăn trong nhiều ngày, nhưng khi mẹ tôi trông thấy món cà ri tự làm của tôi, bà ấy vui sướng đến độ làm tôi hơi phát hoảng.
Và bà ấy vừa ăn vừa tấm tắc, ‘Ngon quá!’, ‘Ngon quá!’.
Tất nhiên là cà ri ngon rồi, dù ai nấu cũng vậy thôi, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt hạnh phúc của mẹ, tôi cũng không trách bà ấy được.
Hở! Đây có phải cái người ta gọi là, con đường nhanh nhất để thu phục lòng người là thông qua dạ dày không? Chắc hẳn, nếu bây giờ tôi xin xỏ gì đó, mẹ sẽ nghe tôi thôi…
…… Thế thì, tôi có thể dùng được mánh này không?
Bài học rút ra, thức ăn là một yếu tố quan trọng để thu hút phụ nữ. Hãy tìm hiểu thêm về điều này nào.
“Mẹ à, dùng cà ri làm đồ ăn trưa có ổn không?”
“Ổn, ổn mà. Dù sao, cà ri của Kohaku làm thật ngon quá. Khi mẹ đến chỗ làm, mẹ sẽ đi khoe với mọi người.”
Xin mẹ đừng có làm thế!
Tôi đặt cà ri lên bếp và khuấy đều để không bị cháy.
Để nói thêm, tôi đã hứa là sẽ tới cái tiệm bánh đã từng quấy rối tình dục tôi lần nữa, tại một giờ cao điểm nào đó khi có nhiều thực khách lui tới… Chắc là ăn trưa xong, tôi sẽ tới đó một chuyến nhỉ?
Cà ri đã được hâm nóng xong, nên tôi sẽ ăn trưa với khẩu phần ăn cho hai người.
Cà ri đã để qua một ngày nhưng vẫn rất ngon.
Bây giờ đã là cuối tháng Chín, nhưng cái nắng vẫn rất khắc nghiệt và ngoài đường có hơi nóng nực.
Sẽ ổn không nếu tôi chỉ mặc áo phông và quần jean? Dù mục tiêu của tôi là trở thành một ‘Quý ngài Xảo quyệt’, nhưng không sao, tôi chỉ đi quanh nhà thôi, không cần quá chú trọng cách ăn mặc. Dù sao đi nữa, tôi cũng không cần ăn mặc quá thời thượng làm gì.
Tôi mở tủ đồ và tìm một bộ quần áo, phần trên không có vấn đề gì, nhưng về phần dưới lại là một đống váy. Đồng phục ở thế giới này thường là váy, nhưng người ta cũng có bán quần nữa.
Nhưng mà, trang phục của nam và nữ là hoàn toàn giống nhau. Chỉ khác mỗi kích thước. Vậy nên tôi nghĩ cũng không lạ khi thường phục của tôi có nhiều váy. Nhưng tôi của thế giới này trước đây lại cho rằng mặc quần là một việc cực kì quê mùa và hạ đẳng. Nên giờ tôi cũng chỉ có vài cái.
Lần tới đi mua quần áo, tôi quyết tâm phải mua thật nhiều quần.
Thay xong trang phục, tôi báo với mẹ rằng tôi sẽ đi ra ngoài một lúc.
“Mẹ ơi, con ra ngoài một chút nhé.”
“Cẩn thận nhé, đừng để bị một người phụ nữ kì dị nào đó bắt đi mất đấy, đã hiểu chưa?”
“Đừng lo mà mẹ, con sẽ không sao đâu.”
…..Chờ chút, không phải tôi đang chuẩn bị đi gặp một người phụ nữ kì dị sao?
Với đôi chút lo ngại, tôi rẽ vào lối đi tới tiệm bánh.
Cái nóng oi bức làm tôi vã mồ hôi ngay khi mới bước khỏi nhà.
Dòng người xung quanh càng lúc càng đông, như tôi nghĩ, sự xuất hiện của tôi đã thu hút sự chú ý. Tôi có thể nghe mấy tiếng xì xào xung quanh.
“Một cậu trai mà lại đi dưới nắng thế này, thật lạ thường.”
“Tôi đoán là cậu bé biết chịu nắng.”
“Một cậu nhóc đổ đầy mồ hôi…..thật là một dịp hiếm có.”
“Ôi, tôi muốn ngửi lấy mùi của cậu bé…”
“Còn tô, tôi muốn liếm chỗ mồ hôi đó…”
Và nhiều nữa. Tôi có thể nghe được một số ý tưởng rất đen tối. …....Mấy ý tưởng đó có vẻ đến từ mấy kẻ biến thái.
Có tin được không chứ? Mấy kẻ biến thái kia, đều toàn là những cô gái xinh đẹp.
Một cô gái xinh đẹp biến thái…. Thật không may, thế giới này không có chỗ dành cho họ.
Thật đáng tiếc. Nếu là thế giới trước của tôi, họ sẽ được hàng tá công ti chào mời.
Nghĩ loanh quanh như vậy, tôi đã đến trước cửa tiệm bánh.
Tên cửa tiệm là “Làng Lúa mì”. Nhìn thoáng qua, có thể thấy bóng dáng một số khách hàng bên trong. Khi nhìn kĩ hơn, người nhân viên bán hàng lúc này không phải là người lúc trước quấy rối tình dục tôi.
Vì tôi đã hứa là sẽ quay lại, nên hãy vào trong và mua bánh mì cho sáng ngày mai thôi.
Khi cánh cửa mở ra, tiếng chuông bên cửa vang lên và các khách hàng trong tiệm ngoái lại nhìn, nhưng cũng ngay lập tức quay trở lại chọn hàng tỏ vẻ không hứng thú. Rồi…..
Mọi người cùng lúc ngoái lại nhìn lần hai!
…Thật đáng sợ! Tự nhiên họ cùng lúc quay lại nhìn tôi vậy!?
Cửa hàng bắt đầu huyên náo lên.
“Hở, bánh ở đây ngon đến nỗi con trai cũng phải tự thân tới đây mua á?”
“Đúng là bánh của tiệm này cũng rất ngon, nhưng tôi không hề biết rằng một cậu con trai lại tự thân đến đây mua bánh…”
“Hôm nay thật là một ngày tốt.”
Khi tôi nghe được các phản hồi, tôi chắc chắn việc này sẽ quảng bá cho cửa hàng rất tích cực.
Người nhân viên chạy ra từ sau bếp, chắc là do nghe được tiếng huyên háo phía trước cửa hàng.
Một cô gái với một ấn tượng cực kì đáng yêu, và một mái tóc xám……. Cô ta là cô nhân viên biến thái đó.
“Wow, em đến thật này. Chị đã rất mong em đấy.”
Cổ bắt chuyện với tôi rất thân mật như một khách hàng thân thiết. Hay thật, mọi người xung quanh sẽ hiểu lầm rằng tôi là khách quen ở đây.
Tôi chỉ mới đến đây có hai lần thôi…
“Vì, em đã hứa rồi mà.”
“Chị mừng quá. Chị có mẻ bánh mà chị mới nướng hôm nay đây, em có muốn xem thử không?”
“À, Vâng.”
Cô nhân viên biến thái nói vậy rồi lùi ra sau bếp.
Loại bánh đó có gì đặc biệt à? Không biết có ngon không nữa? Hay là được làm từ những nguyên liệu đắt tiền chăng? Trong lòng tôi có chút mong chờ.
“Đây!”
Khách trong tiệm tỏ ra cực kì bất ngờ với chiếc bánh được mang ra bởi cô nhân viên biến thái kia.
“Wow… thật sống động…”
“Sao mà, chiếc bánh giống như thực sự đang sống vậy.”
“Để ăn thì phí quá.”
“Tôi muốn ngắm nó mãi.”
Chiếc bánh trên tay cổ là một chiếc bánh có hình người.
…… Thật ra, chiếc bánh đó được làm từ hình mẫu của tôi. Vì một lí do nào đó mà hình của tôi trong chiếc bánh chỉ mặc độc một chiếc quần trong.
“Đây là chiếc bánh được làm riêng cho em. Chị đã luôn cố làm nó mỗi ngày kể từ ngày chị gặp em, và luôn mong mỏi rằng em sẽ thưởng thức nó khi quay lại đây lần nữa. Nên xin hãy nhận lấy nó.”
Chị nghĩ em cần cái bánh này làm quái gì!? Em không muốn ăn tượng của chính bản thân đâu! Và sao chị làm chi tiết vậy? Còn nữa, làm thế quỷ gì mà em trong đây chỉ mặc mỗi mảnh khố thế!? Thật dị quá!
Khi tôi nói vậy với cô nhân viên biến thái kia, cô ta tỏ ra sốc đến nỗi hai vai như sắp rời ra.
Nhưng khi những người khách nghe rằng tôi không muốn nhận, họ muốn tôi bán nó cho họ, và tôi cũng không cần miếng bánh vô dụng này, nên lần này tôi đã bán nó đi.
Và sau đó tôi thuyết phục chị nhân viên biến thái này đừng làm mấy thứ tương tự nữa. Tiếp theo là cuộc đấu giá của chiếc bánh hình cậu bé mặc khố.
Chiếc bánh cuối cùng được bán đi với giá chốt là 60,000 Jenny.
Thật ra, giá vẫn cứ tăng liên tục, nên tôi phải can thiệp vào để ép kết thúc buổi đấu giá.