Bắt đầu từ sáng hôm nay, tôi và Tet sẽ đi đến công hội. Trong khi các mạo hiểm giả khác bận bịu với những nhiệm vụ uỷ thác và thẳng tiến đến hầm ngục thì tôi lại vào phòng tài liệu còn Tet thì đi ra sân tập.
「Tet vẫn như thế nhỉ.」
Dù mang một vẻ bề ngoài của một con nhóc da ngăm nhưng Tet lại thành thục Cường hoá Thân thể hơn nhiều so với những gì người khác có thể tưởng tượng. Kể cả khi đã kiềm chế sức mạnh nhằm tránh khiến cho những mạo hiểm giả khác bị thương, thì bản năng sinh ra từ một golem - luôn tuân theo chính xác mọi mệnh lệnh được giao đã giúp cho em ấy không những dễ dàng mà còn vui vẻ chống lại những đòn tấn công hướng tới mình. Mạo hiểm giả thường hay dồn một chút ma lực của bản thân vào tiếng thét xung trận của họ nhằm đe dọa đối phương nhưng Tet thì không một chút để tâm
mà cứ thể đáp trả khiến cho những mạo hiểm giả đang đối đầu với em ấy trở nên bối rối.
「Vậy thì chị đi nghiên cứu nhé.」
Sau khi nhìn xuống phía sân tập từ phòng tài liệu trên tầng hai, tôi bắt đầu lướt qua những trang sách. Vì sở hữu 【Đọc nhanh】 và 【Kỹ thuật ghi nhớ】 nên như thế đã là quá đủ để tôi nắm được nội dung của chúng. Mỗi khi xong một cuốn, tôi thường nhắm mắt và dừng lại tầm mười giây để so sánh nội dung của nó với những cuốn tôi đã đọc trong quá khứ và tìm ra điểm tương phản và khác biệt giữa chúng. Tuỳ thuộc vào tính huống mà tôi sẽ phải cập nhật lại và chỉnh sửa kiến thức của mình nhằm tìm ra đâu là lỗi sao chép sách, đâu là điểm khác biệt với quyển sách tham chiếu.
「Thật sự thì cũng không có quá nhiều thông tin hữu ích ở đây. Thôi thì đành tạm đi tìm hiểu về những uỷ thác được hoàn thành quanh đây để nắm bắt xu hướng nhiệm vụ của hội gần đây vậy.」
Dù không có gì đáng chú ý nhưng tôi vẫn tự nhủ phải đọc thật kỹ những tài liệu liên quan đến ma vật trong hầm ngục và những chiến lợi phẩm trong đó, và tôi cũng đã mua một tập bản sao tài liệu lưu trữ của hội để đọc thêm.
「Mình cứ nghĩ là ở đây sẽ có nhiều tài liệu cổ lắm chứ, tại đây là Cố đô cơ mà, nhưng ruốt cuộc lại chẳng có được là bao.」
Đúng là nếu so với những thị trấn khác thì nơi đây có nhiều sách viết về hầm ngục hơn nhưng nhãn của chúng đều trông vẫn còn khá mới.
「À, chắc là do những thứ quan trọng đều đã được chuyển đi khi rời đô rồi, những thứ còn lại thì chắc hẳn cũng đã bị thiêu rụi trong đợt Bạo loạn Hầm ngục lần thứ hai.」
Khi đọc qua những cuốn sách về lịch sử của gia tộc hầu tước cai trị thành phố này tôi có chút thất vọng khi suy đoán về việc chúng sẽ có chút liên quan đến Hoang địa Hư vô đã hoàn toàn là sai lầm.
「Ồ, muộn vậy rồi ư? Đúng là ngày tháng mười chưa cười đã tối. Mình phải đi đón Tet mới được…」
「Phù thuỷ-sama ơiiii!」
「Làm tốt lắm Tet. Trông em vẫn sung sức quá nhỉ.」
「Em vẫn còn chơi tiếp được!」
Với thể lực vô hạn của mình, Tet đã đấu tập với những mạo hiểm giả từ sáng sớm đến tận lúc chiều tà. Trong khi nhìn xuống những cái xác (đang sống dở chết dở) của những mạo hiểm giả đã thách thức em ấy, tôi hỏi tiếp:
「Hôm nay là bao nhiêu thế Tet?」
「Ừm…Ba!」
Ba chính là số lượng tổ đội đã nhìn ra được vẻ ngoài cùng kỹ năng của em ấy trong lúc đấu tập và ép em ấy gia nhập tổ đội của mình. Trong một năm vừa qua, Tet đã luyện tập ở sân hội của tất cả những thị trấn mà chúng tôi đã ghé qua, vừa để mài dũa kỹ năng và vừa để giải trí, và trong suốt khoảng thời gian đó, luôn có những mạo hiểm giả đến và cố tình bắt em ấy gia nhập vào tổ đội của họ.
Vì giải quyết mấy vụ này quá đỗi phiền phức nên tôi đã bảo rằng Tet chỉ nghĩ đến việc gia nhập tổ đội của những người đó chỉ khi họ có thể đánh bại được em ấy. Cũng bởi có rất nhiều mạo hiểm giả muốn có được em ấy cho tổ đội của mình nên nhiều tên não cơ bắp đã nhanh chóng chấp nhận thử thách và việc của Tet bây giờ chỉ là chiến thắng rồi khóa mõm bọn chúng lại là xong. Hoạ chăng nếu em ấy có thua thì tôi chỉ cần xuất hiện với tư cách là thành viên còn lại trong tổ đội của em ấy và nói chuyện với bọn họ là được, nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì em ấy vẫn chưa thua lần nào cả.
「Vậy à. Giỏi lắm Tet. Giờ thì –-《Tịnh hoá》, 《Hồi phục Diện rộng》!」
Như mọi khi, tôi thi triển ma pháp làm sạch và hồi phục lên "đống" mạo hiểm giả đang nằm sõng soài dưới đất.
「Cảm ơn vì đã đấu tập cùng với Tet. Xin hãy cứ làm thế thêm một thời gian nữa nhé.」
Sau khi cảm ơn và chữa trị cho toàn bộ những mạo hiểm giả ở sân tập, chúng tôi quay trở lại căn hộ của mình. Sau đó tôi bày đồ nghề ra để làm potion trong lúc đợi cơm tối.
「Phù thuỷ-sama, chị đang làm potion ma lực à?」
「Ừ. Có vẻ như trong hầm ngục sẽ có một số cái bẫy hút ma lực của nạn nhân nên chị chỉ chuẩn bị trước một chút thôi.」
「Nhưng chị có nhiều ma lực lắm mà, còn có cả tấn đang được lưu trữ bên trong những tinh thể ma lực nữa chứ!」
「Đúng là thế, nhưng mà chẳng phải sẽ tiện hơn nếu có nhiều cách để hồi phục ma lực sao?」
Dù có thể sử dụng ma lực bên trong tinh thể ma lực để thi triển ma pháp nhưng tôi lại không thể hấp thụ ma lực từ chúng vào trong bể ma lực của bản thân được. Và nếu dính phải một chiếc bẫy và bị hút cạn ma lực thì tôi sẽ trở nên quá yếu để có thể chiến đấu.
Ngay cả khi bể ma lực của tôi có là trên 15 nghìn thì tôi vẫn thấy rằng có phương thức để hồi phục lại ma lực trong những trường hợp như vậy là rất cần thiết.
「Vậy sao ạ. Tet cũng được nghe rất nhiều thứ về hầm ngục nữa đó!」
Còn về phẩn Tet, có vẻ như em ấy đã nghe được những câu chuyện về hầm ngục từ những mạo hiểm giả mà em ấy đã kết giao thông qua những trận đấu tập. Thông tin dựa trên kinh nghiệm thức tế - thứ không thể đọc được trong sách - là vô cùng quý giá. Nhưng vì cách trình bày của Tet hơi khó hiểu nên tôi đã phải kiên nhẫn nghe lại vài lần để nắm được chúng.
Nhưng mà, nói chuyện với Tet cũng vui đó chứ.
Và cứ như thế cuộc sống của chúng tôi tại Thành phố Hầm ngục đã bắt đầu. Tôi sẽ dành cả ngày để tìm kiếm trong các hiệu sách và thư viện nhằm tìm thông tin về Hoang địa Hư vô và những cuốn sách khiến tôi chú ý, trong khi đó Tet sẽ tiếp tục đến sân tập của hội.
***
Và cứ thế hai tuần lễ đã trôi qua, tôi và Tet vẫn đến hội như mọi khi.
「XIn chào Chise và Tet! Chúc một ngày tốt lành!」
「Okay! Gặp lại sau nhé, Phù thuỷ-sama!」
「Ừm, hẹn gặp lại em nhé. Chị sẽ ở trong phòng tài liệu.」
Khi tôi và Tet đi qua sân tập, một đám mạo hiểm giả vạm vỡ đã xếp hàng chào đón hai chúng tôi. Tet đã chiến đấu với họ hết lần này đến lần khác, từ lần này qua lần khác. Với sự chịu đựng áp đảo của bản thân, ngay cả những người trước kia đã cố ý chiêu mộ em ấy giờ cũng như đàn em của Tet, hình như là vì tinh thần thể thao hay khí thế gì gì đó.
Còn về phần tôi thì sau khi để Tet lại ở sân tập, tôi tiếp tục chuỗi ngày đọc sách trong bình yên.
Tôi đã tìm đọc được những quyển sách mới lạ và cả những cuốn ma đạo thư chứa các loại ma thuật khác nhau. Việc sử dụng 【Ma pháp Nguyên thuỷ】 là hoàn toàn đủ để chiến đấu, song kiến thức về ma cụ từ các truyền thuyết và giai thoại cũng khá là hữu dụng.
Tôi tự hỏi liệu bản thân có thể tái tạo lại chúng với【Ma thuật Sáng tạo】nếu đủ ma lực hay không. Thí dụ như phù chú phản nguyền mà tôi đã từng thử tái tạo lại. Nó là một vật phẩm tiêu thụ có thể vô hiệu hoá nguyền chú khoá ma lực và các loại nguyền chú khác như tẩy não, mê hoặc và nô hoá, rồi thi triển ngược mạnh mẽ hơn. Chỉ tính riêng phép đó đã ngốn của tôi 30 000 MP, vậy nên tôi đã phải sử dụng ma lực tích trữ trong ma thạch để trang bị thêm cho hai người chúng tôi.
Tôi đã từng thử hình dung hiệu ứng của những ma cụ đó và đồng thời chế tạo ra vũ khí, giáp trụ và công cụ có nhiều hiệu ứng. Nhưng vấn đề là mà cụ có càng nhiều hiệu ứng thì lại càng tốn nhiều ma lực để tạo thành, do đó hiện tại tôi không có đủ lượng ma lực để《Sáng tạo》ra chúng. Bằng tri thức tôi tìm tòi được trong buổi sáng hôm đó, tối đến, tôi đã sử dụng【Ma thuật Sáng tạo】và【Chế dược thuật】để chuẩn bị trang thiết bị cần thiết cho những thử thách ở hầm ngục. Việc tiêu tốn lượng lớn thời gian vào việc chuẩn bị cho hầm ngục đã khiến cho chúng tôi trở nên khác biệt so với đa số những mạo hiểm giả khác, song hầu hết mọi người vẫn đều thấu hiểu và chấp nhận. Tet và tôi sống khép kín và chỉ thỉnh thoảng đi mua sắm. Chúng tôi dành đa số thời gian cho sở thích của bản thân, thư giãn và chuẩn bị cho chuyến khám phá hầm ngục, và khi mà tôi cho rằng là đã đến lúc khởi hành thì bất chợt một âm thanh đinh tai nhức óc phát ra từ sân tập.
「Gì đấy?! Ai đó sử dụng ma thuật à!?」
Khi đang đọc sách trong phòng tài liệu như thường lệ, tôi đã phải chạy thẳng đến cửa sổ khi nghe thấy âm vang sụp đổ và rung chấn từ những toà kiến trúc ở sân tập. Đưa mắt nhìn xuống, tôi thấy một lớp khói bụi dày đặc cùng với bức tường bên trong của sân tập đã bị phá huỷ. Phía đối diện sân là một thiếu nữ cầm cung, trông giống một mạo hiểm giả.
「Đó là… elf mà nhỉ? Cô ấy sử dụng【Ma pháp Tinh linh】lên mũi tên của cổ sao?」
Tập trung ma lực vào mắt và quan sát cô gái tộc elf đó, tôi có thể thấy được ma lực của phong tinh linh thấm nhuần vào từng mũi tên của cô.
Tiện nói, trong khi【Ma pháp Nguyên thuỷ】sử dụng chính ma lực của bản thân để tái tạo hiện tượng tự nhiên,【Ma pháp Tinh linh】lại đưa ma lực cho tinh linh để chúng tái tạo hiện tượng mạnh mẽ hơn. Đồng thời tinh linh sử dụng ma lực tốt hơn nhân loại nên chúng tiêu tốn ít ma lực hơn và cho ra hoả lực lớn hơn—mà tôi lạc đề mất rồi.
「Tôi thắng rồi, thực hiện lời hứa của cô và gia nhập vào tổ đội của tôi đi」 cô elf cao giọng nói với Tet, người vừa đứng dậy từ đống đổ nát.
「Ui da, cô đáng lẽ ra không nên sử dụng chiêu thức quá mạnh khi đấu giả chiến chứ! Nguy hiểm lắm đó!」
「Cô nói gì cơ?! Cô đỡ trực diện đòn tất sát của tôi à?!」
Vì đã phòng hộ bản thân bằng【Cường hoá Cơ thể】vậy nên Tet gần như không một chút thương tích, nhưng trang phục tập luyện của em ấy thì không được như vậy.
「Cũng may là em ấy không sao. Nhưng chuyện này có vẻ khá rắc rối đây, mình phải xuống đó thôi.」
Khi tôi vẫn đang chạy xuống sân tập từ phòng tài liệu thì trận chiến của Tet với cô gái tộc elf kia vẫn tiếp tục. Nhưng, không như những trận đấu tập từ trước tới giờ, lần này Tet đã cố gắng tránh né những đòn tấn công của thiếu nữ elf.
「Lần này, tôi sẽ bắt cô phải thừa nhận thất bại bằng tuyệt kỹ của mình!」
「Dừng lại đi! Tôi đã hứa với Phù thuỷ-sama là không để ai bị thương nữa! Và tôi cũng sẽ không tử chiến với ai cả!」
「Vậy thì cứ nhận thua rồi gia nhập tổ đội của bọn tôi đi!」
「Còn lâuuu~!」Thiếu nữ elf tiếp tục truy đuổi Tet – người đang cố gắng chuyển hướng hoả lực của cổ ra khỏi những mạo hiểm giả khác trên sân tập, em ấy đang cố dụ cô gái tộc elf kia đến góc sân phía xa.
「Bỏ cuộc đi! Hoặc là cô chấp nhận thất bại ngay bây giờ, hoặc là cô chấp nhận bị đánh bại bởi chiêu thức này của tôi!」
「Cả hai lựa chọn tôi đều từ chối!」
Thấy Tet gạt phắt đề nghị của mình, thiếu nữ elf liền dồn thêm ma lực vào mũi tên của mình.
「Tệ rồi đây! Tet–」
「Raphilia! Cô đang làm cái quái gì vậy hả?!」
Ngay khi tôi định ngăn cản trận đấu này lại, tiếng thét của một người đàn ông át đi giọng nói của tôi. Âm thanh đó vang vọng cả sân tập khiến cô elf nhảy dựng lên, run rẩy mà quay người lại.
「Arsus」
「Cô đang nghĩ cái quái gì mà lại đi làm phiền các mạo hiểm giả khác vậy?!」
Khi người chiến binh nghiêm nghị tên Arsus xuất hiện, bầu không khí xung quanh các mạo hiểm giả bỗng trở nên ngột ngạt và căng thẳng. Đi cùng ông ta là một nam trinh sát, một nữ ma pháp sư trẻ tuổi và một ông chú ăn mặc như linh mục.
「Nhưng tổ đội chúng ta nhất định phải có cô ấy! Và cổ cũng nói rằng sẽ gia nhập nếu tôi thắng!」
「Tet chỉ nói rằng Tet sẽ xem xét về lời đề nghị đó nếu cô thắng! Chứ chưa từng nói là sẽ gia nhập!」 Tet nước mắt lưng tròng chen lời cô elf.
Ông chú mạo hiểm giả tên Arsus đặt tay lên trán rồi quay đầu lại.
「Đó là cách lịch sự để từ chối một lời mời gia nhập tổ đội, đồ đần ạ! Và sau đó cô dùng vũ lực để ép buộc cô bé và kéo những mạo hiểm giả khác vào sao?!」 ông ta mắng mỏ, tổng sỉ vả cô gái tên Raphilia.
Tôi không thích tiếng quát nạt vì chúng đinh tai nhức óc, nhưng tôi thích phong thái của ông ta. Tet thấy xích mích đã được giải quyết thì áp tay vào bức tường đổ nát và dùng thổ ma pháp để sửa nó.
「Tôi thành thật xin lỗi vì một thành viên trong tổ đội của chúng tôi đã làm phiền cô. Cô bé có thể để chi phí sửa chữa bức tường cho cô ta trả」
「Phù thủy-sama bảo tôi rằng dùng xong thứ gì thì phải dọn dẹp sạch sẽ chúng. Tôi đang sửa bức tường về đúng hiện trạng ban đầu, để người tiếp theo đến đây có thể chiến đấu hết sức」 Tet nói với một nụ cười trên môi.
Arsus thầm cảm thán rằng Tet quả là một đứa trẻ ngoan đồng thời liếc sang Raphilia với một ánh nhìn đầy thất vọng.
「Tôi thành thật xin lỗi về cô ả elf ngốc nghếch này. Tuổi đời của cô ta có thể là của người trưởng thành nhưng thường thức thì chỉ như một đứa trẻ vậy.」
「Cái gì?! Tôi mới có 67 tuổi thôi! Đối loài elf chúng tôi thì vẫn còn trẻ lắm đấy!」
「Tôi không thấy phiền đâu. Được thử sức với một kiểu giả chiến khác cũng vui mà.」
Trong khi cô elf sáu mươi bảy tuổi bắt bẻ lời của đội trưởng cô, Tet chỉ đơn giản là mặc kệ cô ta như một người lớn thực thụ.
「Tôi xin lỗi về chuyện Raphilia ép cô gia nhập tổ đội chúng tôi. Nhưng để tôi hỏi lại một lần nữa: cô bé có muốn gia nhập tổ đội chúng tôi với vai trò đỡ đòn không?」
Lần này, ông ta lịch sự đưa ra lời mời, nhưng Tet thì--
「Không đâu, Tet không muốn rời xa Phù thủy-sama. À, chị ấy kìa!」
Sau khi thẳng thắn từ chối lời đề nghị, Tet nhanh chóng chạy lại khi nhìn thấy tôi.
「Em vất vả rồi Tet.【Tịnh hoá】,【Hồi phục】.」
Em ấy có vẻ là không bị thương ở đâu cả, nhưng tôi đã niệm cả hai phép cùng lúc để phòng hờ. Nhưng ma pháp này không thể làm gì với những vết rách trên quần áo của em ấy, nên tôi đã lấy ra một bộ quần áo từ túi ma pháp và đưa nó cho Tet.
「Hãy thay quần áo đi Tet. Hôm nay tập đến đây thôi.」
「Dạ vâng.」
Tet lấy bộ quần áo và chạy vào phòng thay đồ, còn tôi thì làm hoạt động thường ngày gồm dọn dẹp và sử dụng ma thuật hồi phục lên những mạo hiểm giả đã đấu tập với em ấy, trước khi tiến đến trước người mạo hiểm giả tên Arsus.
「Tên tôi là Arsus. Tôi là một mạo hiểm giả hạng A và là đội trưởng nhóm Thanh gươm Rạng đông.」
「Tôi là Chise, một phù thủy. Tôi hạng C và là người cùng tổ đội với Tet」
Cả hai chúng tôi giới thiệu bản thân với tư cách đội trưởng.
「Thứ lỗi vì đã cố tình chiêu mộ thành viên của đội cô. Tôi chưa từng nghe qua thông tin nào như vậy. Liệu cô có thể dành chút thời gian nói chuyện được không?」
「Miễn là ông có thể thiết đãi bữa trưa như một lời xin lỗi vì đã làm phiền chúng tôi.」
「Được luôn. Raphilia sẽ bao cả bọn」
「Rõ là chuyên quyền! CHUYÊN QUYỀN!」
Bất chấp khác biệt về tuổi tác và địa vị, chúng tôi vẫn có thể nói chuyện ngang hàng với nhau một cách ổn thỏa.