“Marietta, em giận à?”
“Dĩ nhiên rồi! Làm sao em có thể cho phép người phụ nữ khác đeo bám ngài Belvant của em được?”
Tay của cô ghì chặt hơn phía sau lưng anh, những câu nói kìm nén của cô như thể những bông hoa anh đào rơi xuống. Mặc cho cái bĩu môi đó, giọng nói của cô vẫn thật là trong trẻo.
Hai người cô nam quả nữ ở trong một căn phòng, Marietta dướn người nhẹ về phía tay Belvant, một sự thích thú nhè nhẹ xâm chiếm lấy cô.
Belvant không thể ngờ tới rằng vị hôn thê nhỏ bé của mình lại có một khao khát chiếm hữu lớn lao đến như vậy. Bản thân anh mong rằng mình có thể tránh xa phụ nữ đến hết phần đời còn lại, nhưng trên hết, sự ghen tị đáng yêu của Marietta đã soi một ánh sáng ấm áp vào trong tim anh giống như một ngụm rượu mạnh vậy.
“Nhưng lúc đó chỉ là một con ve sầu phiền nhiễu thôi, em đoán vậy.”
Nếu anh được so sánh họ với Marietta, thì những người con gái khác chẳng khác gì sâu bọ trong con mắt của cô cả. Belvant, người có thói quen tránh xa những người phụ nữ nhắm tới một vị trí có ảnh hưởng cao như vợ của thống soái, đã có suy nghĩ như vậy kể từ bữa tiệc đêm hôm đó.
“Tôi không nghĩ đó không phải là thứ cần phải đặc biệt để tâm đến đâu.”
Lời bình luận ấy khiến cho đôi mắt nhợt nhạt đẫm lệ kia nhìn chòng chọc.
“Ngài Belvant, ngài quá là bất cẩn rồi! Liệu có ổn không khi để sức quyến rũ của ngài khiến bọn sâu bọ đó đẩy em sang vị trí tình nhân, sau đó còn cướp luôn cả việc trở thành vợ của ngài ra khỏi tay em không? Làm ơn, xin ngài hãy cẩn trọng hơn. Nó sẽ khiến cho mọi người sinh nghi đấy, nếu như thống soái của một quốc gia mà xử sự như vậy; không lẽ ngài không thể tránh xa tình địch của em và đẩy bộ ngực của họ ra xa khỏi người ngài được sao?”
Đôi má phúng phính của cô phồng lên bất mãn, nhưng vì nỗi tức giận của cô bộc phát khi vẫn còn bám trên cổ Belvant, đôi má ấy ép vào má của anh một cách đáng yêu như thẻ khẳng định chủ quyền người chồng đáng yêu và duy nhất của mình, thật là khó để cho rằng cô ấy đang tức giận được. Vì thế, Belvant chỉ có thể nhìn cô một cách cuốn hút.
Bởi vì thứ “chồng của tôi là thứ đáng yêu nhất thế gian” đầy phức tạp của cô (không, ừ thì, Belvant có thể không để ý, nhưng dạo gần đây anh trở nên có chút men lì hơn trước), Marietta vẫn đang huyên thuyên không dứt về mong muốn giữ lấy anh làm của riêng, và Belvant không thể ngăn bản thân trước khung cảnh ngọt ngào này được. Dướn người tới, anh ngắt ngang bài giảng của Marietta với một cái liếm lên mũi. Cô kêu nhẹ, đôi mắt mở to bất ngờ và nhìn chằm chằm vào gương mặt cứng đơ ấy, gương mặt lạnh lùng như mọi khi, đôi mắt xanh biển toả ra tình cảm dịu dàng.
“Tôi hiểu rồi, là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi, nên hãy vui lên đi.”
Đôi bàn tay to lớn đã quen với việc cầm chuôi kiếm vuốt lấy mái tóc vàng hoe của Marietta, trượt dài xuống chiếc má mỏng manh của cô.
“Không cần biết tiếp theo là ai, tôi sẽ ngay lập tức đánh gục chúng và đâm lưỡi kiếm của mình xuyên qua cổ họng chúng.”
…Và nói những thứ khá là bố đời.
“Ấy, không cần phải đến mức…”
“Nếu không đến mức đó, tôi sẽ không thể đuổi bọn chúng đi được. Quan trọng hơn, em có chắc rằng sẽ ổn nếu ta không vào tắm không? Trên người em vẫn có lưu lại một ít nước hoa đấy.”
Belvant hung hăng hỏi, nở một nụ cười mê đắm với công chúa đang trong tay mình, ngón tay của anh chọc ngoáy vào đầu hàm răng cô. Marietta ho nhẹ khi biểu cảm của anh đã dẫn dắt họ vào trong thế giới riêng của hai người.
Chưa hết, là lỗi của anh đã để người phụ nữ cuốn hút ấy tiếp cận mình. Là lỗi của anh khi không hề động đậy gì lúc bị người ta ôm. Anh chỉ có thể cho đó là sự thiếu cẩn trọng dẫn đến kết quả là bao công sức đều đã đổ sông đổ bể, ít nhất là với buổi tiệc đêm trước đây. Cho dù vậy, nhìn thấy gương mặt Marietta khiến anh bị một cơn thúc đẩy, một khao khát không thể chối từ được giữ cô ở thật gần, được hôn và “huỷ hoại” cô. Cặp má ửng đỏ hào nhoàng của người thiếu nữ trong vòng tay anh thật đáng quý, anh hận không thể nuốt chửng cô vào trong bụng mình.
Người phụ nữ này đã chiếm trọn trái tim rồi nhỉ?
Belvant nhận ra mũi mình theo bản năng đang kéo dài xuống cổ Marietta và hít lấy mùi hương thơm của cô, người yêu dấu của anh khẽ kêu lên một tiếng trước cảm giác nhồn nhột.
“Ưm, nhưng, ngài biết đấy, em không có đồ nào để mặc cả…”
Marietta, đau đớn để ý đến gương mặt đỏ bừng của mình, bồn chồn trong vòng tay của Belvant. Dạo này, những ánh nhìn của anh hướng vào cô trở nên ấm áp lạ thường. Cô không nghĩ nó là khó chịu, nhưng nó khiến lồng ngực cô dấy lên một cảm xúc hối hả.
“Em sẽ đợi ngài trong phòng này, nên xin hãy tắm thoải mái đi ạ.”
Nếu hai người đi tắm cùng nhau, mình có thế nhìn thấy ngài ấy khoả thân! Như thế thì xấu hổ chết mất!
Dưới sự bảo hộ của Sierra, Marietta cũng tờ mờ biết được về mấy chuyện giường chiếu và ít nhất hiểu rằng một cặp đôi trên giường sẽ làm mấy chuyện như ôm nhau trong tình trạng khoả thân, nhưng chỉ cần hình ảnh đó cũng đủ để khiến cô xi khói ra khỏi tai rồi.
Cô khá chắc rằng nếu mà mình nhìn thấy ngài Belvant trong bộ dạng đó thì không cần lửa thì xác cũng tự cháy đến khô mất.
Trớ trêu thay, cô vẫn chưa được học toàn bộ bài học về “khích lệ”.
Cố gắng lên, thiếu nữ Sierra.
Cô hầu trẻ, vào lúc này, đang tìm kiếm trong hiệu sách của Oltaire vài bộ tiểu thuyết không đúng đắn mà cô có thể dùng làm tư liệu.
“Hmm, là vậy sao?”
Đã nhìn thấu được sự xấu hộ của Marietta, Belvant chợt cảm thấy muốn chọc ghẹo cô một chút.
Anh nghĩ đến việc ép cô cởi một ít đồ ra, nhưng nhận ra trong khoảnh khắc tiếp theo, thì việc đó sẽ khiến anh mất kiểm soát, và nhảy xồ vào cô.
Belvant đã trở nên cảnh giác hơn về giới hạn của mình; đúng là một người đàn ông chững chạc.
Tuy nhiên, cho rằng một lời tán tỉnh nhẹ nhàng thì sẽ ổn, anh quyết định lên một kế hoạch và gương mặt đơ nổi-tiếng.
“Nếu vậy thì, chúng ta cần một cách khác để loại bỏ mùi ra khỏi cả hai. Cứ thoải mái ăn bánh kẹo ở đây trong khi đợi nhé.”
Belvant đưa ra một câu trả lời ôn hoà khi đặt Marietta xuống, sau đó cởi những cái cúc trên bộ đồng phục làm việc ra từng cái một. Marietta choáng váng quay đầu đi trước khung cảnh gợi dục lạ kì ấy, nhưng ánh nhìn thẳng sang một bên kia đã phản bội mong muốn của cô. Hành vi biến thái của cô gái trẻ đã vượt quá phẩm giá của một quý cô.
Ôi, ngài Belvant, tại sao ngày lại quyết định cởi đồ tại đây? Ngài Belvant quả là một chiến binh quyến rũ, nếu ngài ấy lột hết đồ ra thì mình cũng mất hết sức phản kháng mất, nhưng, m-mình, nó sẽ rất, rất tuyệt vời, Không! Kích thích quá, ahh, không, điều này, cởi cái áo của ngài ấy ra, cơ bắp quyến rũ của ngài ấy sẽ được phô bày cho cả thế giới, ôi thần linh ơi thật rực rỡ làm sao!
Đôi mắt Marietta dán chặt vào những thớ cơ trần trụi dẻo dai. Belvant đặt cái áo qua một bên, lén nhìn Marietta khi cơn hoảng loạn bám vào tâm trí cô.
Cô ấy xấu hổ đến nỗi đỏ đến tận mang tai, những vẫn kiên trì ngắm nhìn sao.
Dù cho cũng có hơi mong đợi, Belvant thấy biểu cảm của Marietta thật là khó đỡ. Môi anh mím chặt khi tiếng cười phát ra trong cổ họng, nhưng vẫn giữ biểu cảm thô cứng và đưa tay vào chiếc khoá quần, khiến cho Marietta phải chôm lấy một ít đồ ngọt trên bàn và chạy biến vào góc xa của căn phòng.
“Ưm em sẽ đợi ở đây với đồ ăn, nên xin ngày hãy cứ thoái mái ở đấy đi nhé!”
Trong cơn bối rối, Marietta bắt đầu nhai đống đồ ngọt cho đến khi cô trông như một con sóc đang đổ phồng hai má mình lên vậy.
Marietta quay đi trong khi đang nhai điên cuồng đống bánh kẹo bởi vì anh chính là giọt nước tràn ly, và cuối cùng thì Belvant cũng bật cười.
“Tôi hiểu rồi, nên bình tĩnh đi. Hãy uống chút trà trong lúc chờ đợi, không là nghẹn đấy, Công chúa ạ.”
Nếu Adlan có ở đây và nhìn thấy một nụ cười hiếm họi như vậy, thì hàm anh sẽ rơi đến chạm sàn mất.
Bỏ lại một Marietta đẫm lệ còn đang bận nhai nuốt, Belvant đi vào căn phòng tắm nhỏ.
Ghi chú tác giả:
Belvant cảm thấy say mê với một Marietta cố gắng để giận dữ.
Nhưng cuộc thẩm vấn sẽ không dừng lại cho đến khi cô ấy vui vẻ trở lại.
Thế là, khi Belvant bước ra khỏi bồn tắm, thì cuộc tấn công tán tỉnh tiếp diễn.