Zagan thưởng rượu xong, tiếng nhạc lại cất lên. Cũng nhờ lời bịp bợm phô trương kia mà thái độ thù địch của bọn pháp sư với Chastille đã biến mất. Nghĩ thế, Zagan thở dài đầy bối rối.
Cái trò hề này mình đúng là không thể bắt chước được mà. Thà cậu ở nhà đọc sách ma thuật thư giãn cùng Nephy với Foll còn hơn. Nhưng Zagan vẫn cố gắng tìm một thứ đáng để giữ chân cậu lại, cậu đánh mắt nhìn sang đám pháp sư trên boong.
Các pháp sư khác cũng làm như vậy, bằng cách sử dụng ma thuật để khuếch đại ánh sáng ở trong nhãn cầu của mình một chút, làm cho tầm nhìn của cậu sáng rõ như ban ngày vậy.
Có vài khuôn mặt quen thuộc nhỉ? Zagan đa số là không biết gì về giới pháp sư, nhưng ít nhất là cậu cũng biết những cựu ứng cử viên cho vị trí Ma Vương này…Nhưng mà cái đó cũng là do lúc trước Barbatos nói cho cậu biết thôi.
Dịp này có Hắc Kiếm Kimaris. Còn có ai đó trông khá giống Ma Nữ Gremory nữa, nhưng so với lúc trước…Thì, ngoại hình và tuổi tác của cô ta trông khác hoàn toàn.
Cũng không thể hoàn toàn dựa vào ngoại hình mà đánh giá được. Lần cuối cậu nhìn thấy cô ta là ở buổi đấu giá mơ mơ hồ hồ ấy. Cậu cũng không có nhìn rõ mặt cổ, nên thấy lạ là đúng rồi. Cậu đang nhìn chằm chằm vào boong thuyền thì Foll lén liếc trộm cậu một cái.
“Zagan! Zagan!” Foll hét lên, sau đó vui vẻ xoay tròn, như thể cô bé đang muốn đòi cậu cái gì vậy.
Nhắc mới nhớ, hình như mình chưa khen váy con bé đẹp thì phải? Đáng tiếc, trước khi cậu kịp làm thế, Chastille đã lỡ mồm nói rồi; nhưng như vậy vẫn là người làm cha như cậu thất bại quá đi mà. Thế là, Zagan khoa trương gật đầu.
“Hợp với con lắm. Con có thích không?”
“Mm. Quần áo… dễ thương lắm.”
Vì là con mặc nên mới dễ thương thôi... Con bé cute theo cái kiểu khác với Nephy. Và thế là Zagan tự nhiên xoa đầu cô bé như lời khen ngợi. Bé rồng hơi híp mắt lại hưởng thụ, sau đó cô bé kéo váy Nephy.
“Thế còn váy của Nephy thì sao ạ?”
“Ừ thì, rõ ràng là đẹp lắm rồi còn gì?”
“…Chủ nhân Zagan, ngượng quá ạ.”
Vành tai cô hơi đỏ lên, hơi động đậy. Phản ứng e thẹn này của cô thậm chí còn rù quyến hơn lúc trước nữa, làm Zagan vô tình đắm chìm trong cái khoảnh khắc ấy. Cuối cùng, cậu ho một tiếng rồi lại tiếp tục nhìn bọn họ.
“À, thế, mặc váy thấy thế nào?”
“Dạ, cũng khá dễ di chuyển và đẹp nữa…Ừm, nó… tốt hơn rất nhiều lần so với cái bộ em mặc lúc đầu gặp ngài, chủ nhân Zagan.”
“A-À, thế hả…”
Em nói thế làm tôi rung rinh quá!Bộ váy trắng thuần Nephy hồi họ mới gặp nhau cũng rất đẹp, nhưng Zagan muốn cô mặc một bộ nào trông tươi trẻ hơn. Nhưng bản thân Zagan cũng không biết chọn kiểu gì, nên cậu mới phải nhờ đến Manuela, dù nhờ cô ta thì rách việc vô cùng… Mà thôi kệ, dù sao cái cô nhân viên lông bông đó cũng đã chọn được một bộ váy vô cùng vừa ý Zagan. Hoàn hảo đến mức luyến tiếc.
Những lúc như thế này, con chỉ muốn ở một mình với cô ấy mà thôi Chúa ơi…
Mong ước như vậy ở một buổi dạ hội dành cho pháp sư đúng là chả hợp lí chút nào, nhưng yêu em quá thì biết làm sao. Để cố quên đi những suy nghĩ ấy, Zagan nhìn sang Chastille.
“Hiện tại thì cũng chẳng còn thằng ngu nào dám khiêu khích ta đâu. Chỉ cần cô thận trọng thì mọi việc sẽ ổn thôi. Giờ cô tự do hành động được rồi.” Zagan nói, ngụ ý bảo cô phải cư xử thật khéo léo. Chastille vuốt lại mái, sau đó lườm cậu.
“Thế để tôi hỏi anh cái này nhé: anh nghĩ trong tình hình này, như thế là đủ rồi hả?” Chastille cương quyết nói…nhưng đúng hơn là trong mắt cô đã ầng ậc một tầng nước rồi, làm Zagan không thể ngừng thở ngắn thở dài.
Tự biết thế rồi sao mà không cố gắng giải quyết đi? Còn đỡ hơn là không biết gì xong rồi gây ra sai lầm nghiêm trọng, nhưng mà…
Lúc Zagan chán nản đập tay lên mặt, Nephy cầm lấy tay Chastille rồi đưa lên ngực cô.
“Vậy chúng ta nói chuyện một chút để cậu bình tĩnh lại nha?”
Cậu muốn ở riêng với Nephy cơ, nhưng cô đã mở lời như vậy thì thôi. Dù sao, cứ thế này thì Zagan chắc sẽ làm Chastille uất ức mà bỏ đi quá, kết cục là cậu vẫn không thể thư giãn, lo toan đầy mình. Chastille như quá xúc động, cô nắm chặt lấy tay Nephy.
“Ôi. Cảm ơn cậu, Nephy. Cậu lúc nào cũng tốt hết á.”
“…Đầu ngựa, cô có cảm thấy nhục nhã khi suốt ngày khóc lóc thế không?”
“Có chứ, nhưng chuyện này đâu có giải quyết dễ dàng được đâu!”
Foll nhìn cô đầy khinh bỉ, làm Chastille oà lên khóc. Quả nhiên Nephy lại nảy lòng trắc ẩn, cô khiển trách Foll.
“Foll, em không được ăn nói quá đáng thế. Bây giờ Chastille đang hoảng sợ, em nên dịu dàng với chị ấy một chút.”
“Đầu ngựa thì có bao giờ không sợ không ạ?”
“Chị cũng không biết, nhưng hiện tại thì có vẻ nghiêm trọng hơn bình thường.”
“…Nephy, tớ rất cảm tạ lòng tốt của cậu, nhưng cậu nói kiểu như đang cà khịa tớ ấy.”
Chắc Foll chỉ đang muốn nói ‘Nếu cô mà không tiến lên, thì cô sẽ không bao giờ có thể tự bảo vệ bản thân.’
Về cơ bản, cả Foll lẫn Nephy đều không giỏi ăn nói, cũng không giỏi thể hiện cảm xúc của bản thân luôn. Đạn lạc tầm này cũng chỉ thường thôi. Điều này ít nhiều gì thì Chastille cũng hiểu. Lau mặt xong, cuối cùng cổ cũng đứng lên.
“Đến cả một đứa trẻ cũng phải lo lắng cho tôi, đáng khinh quá rồi. Bây giờ…tôi ổn rồi!”
Mũi cô vẫn còn đỏ, nhưng môi Chastille lại mỉm cười. Foll lắc đầu, tỏ vẻ đó là chuyện nhỏ.
“Tôi chỉ đưa ra vài lời khuyên với tư cách là bậc tiền bối thôi. Cô đừng để tâm.”
“Lời khuyên à…Mà giờ nhắc mới nhớ, em bao nhiêu tuổi vậy? Trông em chẳng quá mười tuổi đâu…”
Rồng là một chủng tộc huyền thoại, nghe nói có thể sống vĩnh hằng. Quá trình trưởng thành của họ cũng chậm lại tương ứng với quãng đời đó. Nên Foll, mặc dù vẫn còn là rồng con, nhưng cô bé cũng đã sống lâu lắm rồi đấy.
Đổi sang tuổi con người thì chắc cô bé cũng chỉ tàm mười tuổi thôi. Zagan tự huyễn hoặc bản thân như vậy. Sau đó, Foll nhìn chằm chằm vào Chastille.
“Cô có biết là rất thất lễ khi hỏi tuổi một quý cô không? Đồ đầu ngựa.”
“Tôi thấy lí lẽ đó hợp lí đấy chứ, mà người nhắc đến đầu tiên là em mà?”
Cứ tưởng cô ta vực dậy rồi, ai ngờ cổ lại khóc tiếp bận nữa. Nhìn mắt cô đã đong đầy nước, Zagan hỏi cô một câu.
“Mà nhắc mới nhớ, ba tên ngốc hay đi cùng cô đâu rồi?”
Lúc nào Ba Tên Ngốc của Thanh Không (Azure Sky)…À không, Ba Kỵ Sĩ của Thanh Không cũng đi cùng Chastille. Nhìn bọn họ có vẻ hơi ngu ngu vậy thôi chứ thực ra cũng đều là những Thánh Kỵ Sĩ khá mạnh, nắm giữ địa vị cao. Nghe Zagan hỏi, Chastille gật đầu bất mãn.
“Tôi bỏ bọn họ ở cảng Suflaghida rồi.”
“À, cô cũng không thể đem nhiều người như thế đi gây hấn với pháp sư được.”
“Không, không phải thế…” Chastille chọc chọc hai ngón trỏ với nhau, cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng lên.
“Là do họ ở đây thì ta không thể nói chuyện tử tế với cô được đúng không?”
Zagan nhíu mày. Ý cô ta là sao…?
Thực sự thì nếu ba cái tên ngốc đó mà ở đây thì họ đúng là chẳng nói với nhau được mấy câu, nhưng sau khi ở với Nephy và Foll, Zagan cảm thấy hình như mình đã am hiểu hơn về tâm tư mong manh thuỷ tinh tinh tế của nữ nhi rồi.
Không hiểu sao nhưng Zagan có cảm giác ý Chastille không phải là do công việc hay nói chuyện thân thiết gì cả. Bản thân Zagan cũng không phải là không suy nghĩ gì về cô, nhưng nếu phải nói ra thì cảm xúc của cậu dành cho cô giống như kiểu ý nguyện muốn che chở, bảo vệ như đối với Foll vậy (con gái zone?)
Cơ mà Chastille thì đang ngượng đến mức có thể lăn ra đột quỵ trước mặt cậu rồi đấy.
Nghe đồn là Chastille khá nổi tiếng, dù cô có xuất thân từ nhà thờ, nhưng bây giờ cậu lại hoài nghi liệu có phải là do họ cũng không yên tâm về cô nàng này như cậu hay không. Dù sao thì cảm giác này cũng không phải là tình yêu.
Thôi kệ má nó. Chỉ cần không ngăn cản con đường tiến đến hạnh phúc của cậu với Nephy thì cô ta nghĩ thế nào cũng không quan trọng. Bản thân Chastille có lẽ cũng không ngốc đến nỗi không nhận thức được điều này chứ?
…Hơn nữa, có vẻ cô ấy đã định giấu chuyện này đi. Cơ mà dù sao, nếu người trao gửi cảm xúc cho cậu không phải là Nephy thì cậu cũng chẳng biết làm thế nào, nên tốt hơn hết, cứ để họ giữ lại đi. Zagan giả vờ như mình không biết gì, tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Thế, cô lãnh đạo cái Phe Cộng Sinh gì gì đó tốt chứ?” Zagan chuyển chủ đề như vậy làm Chastille quay lại nhìn cậu đầy khó hiểu.
“Tôi không ngờ là anh lại quan tâm đến mấy vấn đề đó đấy.”
“Vậy sao?”
“Nói sao nhỉ… Anh có vẻ không quan tâm lắm về nhà thờ, đúng không?”
Zagan gật đầu, ừ một cái.
“Nhưng nếu thấy ai đó bị đầu độc rồi gục xuống trước mặt mình, chắc là ta sẽ thương cảm một tí đấy.”
“Hả, a-anh…anh…lo cho tôi sao…?”
Cậu trả lời tử tế như vậy làm Chastille mặt đỏ tới tận mang tai.
Hả? Mình làm sai rồi sao? Dù Zagan không có ý định trao cho cô hi vọng, nhưng để cô ta hiểu lầm như vậy thì cũng đáng thương lắm. Mà kể cả trong hoàn cảnh tươi sáng nhất, trông cô ta cũng cứ tội tội kiểu gì ấy. Zagan hoảng loạn trong lòng nhiều chút, Chastille ho một tiếng rồi đứng thẳng lưng.
“Rất cảm tạ anh đã lo lắng cho tôi, nhưng không có vấn đề gì đâu…Họ cũng không để tôi làm nhiều lắm. Một tháng rồi mà cũng chưa có động thái gì lớn.”
“Thế à?” Zagan bỗng nhìn cô khó hiểu. Rồi sau đó, Raphael lên tiếng thay cho cô.
“Thì hiển nhiên mà? Mục tiêu của Phe Cộng Sinh đó là cố gắng tránh những xung đột không cần thiết với lũ pháp sư chết tiệt kia. Họ muốn chứng minh rằng chúng ta có thể thống nhất với pháp sư, nên cô của hiện tại chính là hoàn hảo nhất rồi.”
Tóm lại là chỉ cần cô còn có mối quan hệ tốt với Zagan thôi.
Sao ban đầu mình nghe thấy nó có vẻ quan trọng hơn thế mà…Nhưng mà người nói cho cậu biết là Raphael. Là người đàn ông mà vì ngượng ngùng nên đi tới đâu là gây hiểu lầm và định kiến tới đó. Barbatos mà ở đây, có lẽ cậu ta sẽ bất bình phản bác,
‘Ông mà còn có tư cách nói thế à!’ Mà nếu là Zagan, thì bản thân cậu thấy cũng không sai lắm đâu.
Sau đó Chastille trưng ra biểu cảm phức tạp, dường như cô vẫn chưa phục lắm.
“Nhưng mà ta không biết được lúc nào lũ quỷ sẽ hồi sinh, đúng không? Vì thế nên, không phải nhiệm vụ xây dựng mối liên hệ giữa nhà thờ và pháp sư là rất cấp thiết sao?”
“Vấn đề đó sẽ được giải quyết một khi quyền lực của ta lớn hơn.”
Mặc dù đã nghỉ hưu, nhưng có vẻ như Raphael vẫn chưa hoàn toàn hết ảnh hưởng.
Có lẽ đó là lý do vì sao ông ta chịu làm quản gia của tôi.
Việc giúp Zagan xây dựng thế lực có quan hệ với hoàn thành ý nguyện của Hiền Long Orobas nên ông ta mới tuân theo lời Zagan. Điều này Zagan hiểu rõ, nhưng cậu vẫn không nhịn được xì một tiếng.
“Mấy người cứ lảm nhảm về mục tiêu này kia, nhưng nếu ai dám cản đường ta, dù là Tổng lãnh hay pháp sư, ta cũng sẽ không nương tay đâu.”
Cậu coi Chastille như một người bạn, nhưng chắc chắn mạng sống của cô không nằm trong danh sách ưu tiên của cậu. Chừng nào Chastille vẫn còn phục vụ cho nhà thờ dưới cái danh Thánh Kỵ Sĩ, cô ta có thể trở thành kẻ thù, dựa vào mệnh lệnh của nhà thờ. Và sự thay đổi trong mục tiêu địch sẵn của bọn họ có thể trực tiếp đặt Nephy và Foll vào nguy hiểm. Nếu cần thiết, Zagan sẽ xử lý bất cứ ai mà cậu cho rằng là cần phải xử lý.
Mà, nếu cô ta thành kẻ địch thì Nephy sẽ buồn lắm, thôi thì cũng phải cẩn thận mà làm…
Nghe Zagan nói dõng dạc như vậy, Raphael liền cười lớn.
“Quả là chủ nhân của tôi. Nếu không thì làm sao bắt bọn pháp sư khác nghe lời được.”
Và bằng cách thần kì nào đó mà ông quản gia sắc sảo này lại nghe lời Zagan, dù ông ta hoàn toàn hiểu rõ tính cách cậu. Tuy lời nói và tư cách đạo đức của ông ta rất vụng về, nhưng lần nào ông ta cũng cư xử như kiểu mình biết tất cả mọi chuyện vậy.
Zagan nhún vai trả lời.
“Ông nghĩ gì cũng được. Chỉ cần ông không cản đường ta thì ta đều không để ý.”
“Tôi đã thề trung thành với ngài rồi. Tôi vẫn chưa cặn bã tới mức làm trái lại lời thề của một Kỵ sĩ đâu.”
Thì chắc sự trung thành của ông ta với Zagan cũng không phải là giả dối.
Nếu không phải vì thế, chắc chắn Foll cũng sẽ không thân thiết với ông ta như này. Con bé dường như đã chán với mấy cuộc trò chuyện này. Foll leo lên người Raphael, gà gật cưỡi lên vai ông ta. Dù sao, Foll cũng đã từng rất hận Raphael, vì ông ta là mục tiêu trả thù của con bé. Thế mà bây giờ con bé lại có thể đối xử với ông ta như gia đình, nên có lẽ cậu có thể tin tưởng ổng.
Chastille đập vào ngực mình, gật đầu.
“Zagan, anh có thứ mình cần phải làm, đúng không? Tôi không muốn làm vướng chân anh, nên là… À không, tôi cũng không mạnh, nhưng mà… Ừm, ý tôi là…” Chẳng hiểu sao Chastille lại lầm bầm mấy câu khó hiểu như vậy, nhưng kể cả vậy, cô vẫn kiên quyết, “Tôi nghĩ…tôi muốn trở thành một người mà anh có thể tin tưởng dựa vào.”
Zagan hơi giật mình bởi câu nói thẳng thắn của cô, Nephy cũng nhìn cô đầy khó hiểu.
“Tôi đã được anh cứu rất nhiều lần rồi, nên tôi cũng muốn trả lại anh. Dù anh có thanh minh đây chỉ là sự thống nhất hay hợp tác, thì tôi vẫn muốn có loại quan hệ đó với anh.”
“Tin tưởng dựa vào…à?” Zagan mặt mày sưng sỉa ngồi ngẫm lại câu nói của cô.
“Thực ra tôi cũng không hiểu lắm về vụ tin tưởng dựa vào người khác này. Tôi thậm chí còn chẳng thèm làm thế nữa.”
“Thật thế sao?”
“…Ý cô là gì vậy?” Zagan nghi hoặc hỏi cô, Chastille liền quay sang Nephy.
“Chẳng phải hai người rất tin tưởng nhau sao? Có thể anh không nhận ra, nhưng tôi nghĩ anh đã dựa vào Nephy rồi đó.”
Không hiểu sao nhưng Zagan không thể phủ nhận điều đó.
“…Cô nói cũng đúng.”
Vào ngày đó, khi Zagan lần đầu diện kiến các Ma Vương, cậu rất sợ họ, rồi tạo khoảng cách với Nephy. Cậu đã làm cô tổn thương và bỏ rơi cô.
Nhưng dù vậy, Nephy vẫn đến vì mình. Khoảnh khắc đó, dường như cậu đã hiểu thế nào là được “cứu rỗi trái tim.” Cậu cảm nhận rất rõ rằng mình đang được trợ giúp.
Có vẻ điều đó cũng giống với tin tưởng dựa vào người khác. Không chỉ có Nephy. Trong cuộc nghiên cứu về Thánh Kiếm và Ma Vương Ấn, Zagan cũng nói rất rõ ràng rằng cậu rất trông đợi ở Foll và Raphael.
Thế là đủ để nói rằng cậu có tin tưởng và dựa vào họ. Nhưng mà, nếu để nói về thời điểm mà cậu có thể tin tưởng Chastille, Zagan chỉ có thể nghiêng đầu nói không biết mà thôi. Vì thế nên Zagan khịt mũi rồi ‘hừm’ một cái.
“Trước khi tuyên bố hùng hồn như thế thì cô nên biết cách xem lại bản thân mình trước đã.”
“…Anh nghĩ tôi là ai vậy?” Chastille thở dài. Nhưng mà lần này cô không khóc nữa. Zagan liếc nhìn cô đầy ẩn ý, sau đó lại chuyển sự chú ý về phía bên kia chiếc bàn.
“Mấy người rình mò ở đấy cũng khá lâu rồi đấy nhỉ? Cần gì không?”
Có một pháp sư đã quan sát Zagan từ trong bóng tối ở phía mũi thuyền suốt từ lúc đầu tới giờ.
…
“Ểeee?”
Bị Zagan gọi ra, tên pháp sư đó hét một tiếng rồi ngã xuống. Nhìn thì có vẻ đây là một cậu nhóc tầm 12,13 tuổi… Không, hay là con gái nhỉ? Khổ người thanh mảnh như con gái, tuy khung xương không lộ ra ngoài nhưng dựa vào quần và cà vạt nó đeo thì có vẻ đúng là con trai thật. Ở tuổi này thì có thể là do nó phát triển muộn thôi.
Là thằng bé lúc nãy đến gọi chúng ta đây mà?
Lúc đó Zagan còn mải quan tâm đến Nephy, nên cậu cũng không để ý lắm, nhưng chẳng phải đây là thuộc hạ của Bifrons sao?
Tên pháp sư kia, trai hay gái cũng được, lúng túng đứng dậy. Sau đó nó xoa hai tay vào nhau rồi cố gượng cười.
“C-Chào buổi tối. Rất hân hạnh được gặp mọi người. Tôi là Nero. T-Tôi muốn chào hỏi Ma Vương mới nên đã mau chóng đến trước mắt ngài.”
Zagan liếc nhìn Nero, liếc từ đầu tới chân. Nero có mái tóc màu vàng kim cùng đôi mắt màu xanh lá cây. Ngũ quan khá ưa nhìn, nhưng nhìn vừa giống con gái lại vừa giống con trai. Và cho đến hiện tại thì Zagan vẫn chưa thể cảm nhận được thứ gì giống như mana từ nó.
Cái gì thế nhỉ…?
Lượng mana cậu cảm nhận được Nero giống của người bình thường hơn là pháp sư. Nói Nero là ứng cử viên cho pháp sư thì cũng đúng. Nhưng mà nó chưa thể đạt tới cái trình được mời đến dạ hội tối nay được. Nói đúng ra thì rõ ràng đây là một người bình thường. Cũng chính vì thế, Zagan lại càng cảnh giác hơn.
“Kì lạ ghê. Tại sao một tên ngốc như ngươi lại lên được con thuyền này vậy?”
“À, chuyện đó, ừm…” Nero lẩm bẩm, hai tay xoắn vào nhau, đầu cúi sâu.
“Tôi xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi. Như ngài thấy đấy, tôi chỉ là một pháp sư tập sự, nhưng tôi lại chẳng có tài cán gì cả, nên là dù rất nỗ lực nhưng tôi vẫn không thể sử dụng được ma thuật! Vì vậy nên tôi mong muốn quý ngài Ma Vương đây có thể nhận tôi làm học trò!”
Dạ hội chính là nơi để các pháp sư giao kèo với nhau. Sau khi Zagan tuyên bố hùng hồn về bản thân mình ở trên thuyền, việc các pháp sư xuất hiện và đàm phán với cậu là điều không thể tránh khỏi.
Chastille chau mày.
“Nói cách khác cậu là thằng đi chùa hả? Thực ra tôi cũng không có tư cách gì để nói cả, nhưng cậu liều thật đấy…”
“T-Tôi biết, nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể làm rồi!”
Zagan nheo mắt. Rồi, mình hiểu rồi. Cậu gật đầu một cái.
“Đáng tiếc là ta không có thừa thời gian để nhận học trò.”
Zagan dạy Nephy ma thuật để em ấy có thể tự bảo vệ bản thân. Ngoài ra, ngay cả Foll cũng phải tự học bằng cách đọc sách trong lâu đài. Cậu nói với Nero bằng tông giọng nặng nề, nhưng cậu ta lại bám lấy cậu, như kiểu sắp quỳ xuống liếm chân cậu tới nơi vậy.
“L-Làm ơn, gì cũng được, ngài hãy làm gì đó đi! Tôi sẽ mang hành lí cho ngài, nấu ăn cho ngài hay gì cũng được! N-Nếu ngài thích, tôi còn có thể liếm giày ngài nữa!”
…Cậu không nghĩ Nero lại nói vậy.
Nhìn Nero, người có thể oà lên khóc bất cứ lúc nào, Nephy lên tiếng, giống như đang thương hại cậu ta.
“Ừm, chủ nhân Zagan. Chúng ta nghe cậu ta nói một chút cũng được mà?”
“Không cần. Tên nhóc này—“
Một giọng nói vang lên từ đằng sau Zagan, cắt ngang lời cậu định nói.
“Kehehehe, đáng lẽ ngươi không nên tin bọn pháp sư chứ nhỉ? Pháp sư đều là bọn bịp bợm cả thôi.”
Không biết tự lúc nào đã có một pháp sư xuất hiện ở đằng sau Zagan, chân đứng trên mũi thuyền.
Hửm…Đến gần thế này rồi mà mình không nhận ra, ấn tượng đấy…Zagan hơi khâm phục. Nhìn dáng người đó, Nero hơi lùi lại phía sau.
“H-Hả?”
Đứng ở mũi thuyền là một bà lão, trong tay cầm một lưỡi hái lớn. Bà ta mặc một chiếc áo choàng trông hệt như một nùi giẻ rách cũ, trùm kín từ đầu tới chân. Trên ngón tay thô ráp và xương xẩu của bà ta đeo vài chiewcs nhẫn khảm đá quý lớn. Tay chân bà ta quắt queo như cành củi, lưng thì còng xuống dưới. Thế mà bà ta lại vác một cây lưỡi hái to gấp đôi người mình. Trên đầu bà ta còn lộ ra hai cái sừng trông như sừng dê.
Tộc fomorian à? Hiếm thấy đấy.
Nghe nói đó là một chủng tộc được kế thừa dòng máu của loài quỷ, và cho tới giờ được cho là một chủng tộc khá hiếm vì họ có số lượng rất ít, cũng giống tộc elf vậy. Họ cũng nổi tiếng bởi lượng mana cao ngất ngưởng của mình, khá là xứng với mối liên hệ của họ với loài quỷ.
“Bà là…Ma Nữ Gremory, đúng không?”
Hồi còn trẻ, có lẽ bà ta sở hữu ngoại hình khá phù hợp với cái danh ma nữ…Nhưng mà, một bà già sống cả trăm năm… Vì bà ta là pháp sư nên có thể bả còn sống lâu hơn thế nữa cơ. Nhưng mà gọi là ma nữ* thì đúng là có hơi…độc ác, Zagan hơi thương hại một chút. Cơ mà cậu có cảm giác như bà ta trẻ hơn một chút so với lần cuối cậu nhìn thấy bả.
*Enchantress: nữ phù thuỷ, ma nữ hay những người phụ nữ xinh đẹp có thể mê hoặc, cám dỗ đàn ông.
Mà nhắc mới nhớ, Barbatos cũng không có nói Gremory là một bà già hay gì… Hồi cậu mới mang Foll về lâu đài, khi Barbatos nghe tin cậu nhận nuôi con gái, cậu ta đã nhắc tới Gremory. Nếu vậy thì bà ta đúng là có hơi trơ trẽn khi nói ‘bọn bịp bợm’. Ngoài hình già nua này có vẻ không phải là chân thân của bà ta. Cái này cũng giống như loại ma thuật mà Foll dùng để hoá ra hình dáng con người vậy. Trên vai vẫn vác chiếc lưỡi hái, bà ta cung kính cúi người.
“Kehe, được Ma vương nhận ra thế này, quả thực lão rất vui. Lão là Gremory. Lão muốn gửi lời chào hỏi của mình đến tân Ma vương đó.”
“Ta không cần mấy lời nịnh nọt đó của bà.”
“Kehehe, dám bỏ qua cấp bậc như vậy, cũng khá đáng sợ đấy.”
Bà lão cao giọng, cười lớn để lộ hàm răng vàng. Tuy nhiên, dù đang đứng trước mặt Zagan, nhưng sự chú ý của bà ta đều dồn về đứa bé gái đang cưỡi cổ Raphael. Đó là ánh nhìn khi bà ta vừa tìm ra được kho báu.
“…Bà có vấn đề gì với con gái ta sao?”
Đối với pháp sư, rồng là một chủng tộc vô cùng có giá trị, dù chỉ là một giọt máu hay một chiếc vảy. Mặc dù đang đứng trước một Ma vương, nhưng bà ta hoàn toàn có thể cố bắt con bé đi.
Zagan cao giọng, biểu lộ rất rõ ý định giết bà ta nếu như bà ta dám động tay vào Foll. Bà lão nhún vai, cười lên vài tiếng ‘kukuku’
“Không có gì, lão này chỉ đang xem xem liệu những con bướm xinh đẹp vây quanh Ma vương có bị bắt cóc hay không thôi. Lão lo lắng mà. Nhưng hoá ra cũng không cần thiết lắm, phải không?”
Lẩm bẩm trong miệng, Gremory liếc nhìn Nero. Zagan ít nhất cũng biết rằng cái tên Nero này đang phủ phục xuống sàn và khóc lóc để tìm kiếm sự thương hại. Đó cũng là lý do cậu muốn tống khứ nó đi ngay lập tức. Cậu liếc nhìn Nero đang run rẩy, sau đó khó chịu lầm bầm.
“Muốn lo lắng thì cứ lo đi.”
“Ẻeee, anh bán đứng tôi à, Zagan?!”
Tâm điểm sự chú ý lại chuyển về Chastille, khi cổ gào thét nhảy dựng lên. Chastille vốn dĩ co rúm người lại trước lão bà ghê rợn này rồi. Tuy nhiên, Gremory chun mũi, như thể bà ta ghét cổ.
“Lão ghét bọn Thánh Kỵ Sĩ. Cô ta sống hay chết hay bị bắt giữ lão cũng chẳng quan tâm.”
Và câu nói đó làm Chastille cạn lời. Tình cảm dạt dào cô dành cho Foll và Nephy nay đã biến mất, tất cả đã được thay thế bằng cái thái độ thù địch rõ như ban ngày của cô.
Nếu Bifrons không mời Chastille đến đây, thì mấy cái chuyện phiền phức vớ vẩn này cũng chẳng xảy ra đâu…Dường như Zagan có thêm một lý do để đấm tên Ma Vương đó một cái. Cậu còn đang phiền muộn, thì một bóng đen dần xuất hiện bên cạnh lão bà kia.
“Thưa bà Gremory, thật thất lễ khi nói ra một lời ác độc như vậy.”
Là giọng nói của một chàng trai trẻ… nhưng khi Zagan nhìn xem chủ nhân giọng nói đó là ai, cậu không thể nói nên lời. Đó là một người đàn ông to lớn, sở hữu bộ bờm sư tử đầy nam tính.
Người này… Hắc Kiếm Kimaris sao?
Là một nhân thú, anh ta không có mặt người, mà là mặt của một con thú với bộ lông đen tuyền. Ánh vàng trong đôi mắt anh ta loé lên một tia sắc bén, đủ đáng sợ để doạ cả chúa tể của loài thú chạy mất dép.
Anh ta khổng lồ, cỡ phải bằng Raphael, và dù có áo choàng che nhưng Zagan vẫn có thể nhìn ra thân thể rèn luyện kĩ lưỡng của anh ta. Và tên khổng lồ đó lại rất kéo léo đứng trên lan can mũi thuyền.
“Rất hân hạnh được gặp ngài, Ma vương Zagan. Tôi là Kimaris. Như ngài thấy đấy, tôi là một Sư nhân pháp sư.” Kimaris nhã nhặn thêm vào lời chào hỏi của mình, sau đó anh ta dùng bộ móng vuốt dày cộp xách gáy bà lão lên.
“Tôi rất xin lỗi, thưa ngài Zagan. Người này rất độc miệng, nhưng thực ra sâu bên trong lại là người rất tốt. Nhìn thấy những chủng tộc hiếm như elf và rồng, bà ấy đã lo sợ rằng họ phải chịu khổ. Xin hãy tha thứ cho bà ấy.”
“T-Thả ta ra, Kimaris! Ta chả làm gì mà phải xin với chẳng lỗi!”
Sư nhân nọ liên tục cúi đầu và biện hộ cho bà lão kia.
“A, ra hai người quen nhau à?” Zagan lầm bầm, có hơi ngạc nhiên.
“Vâng ạ. Dù trông tôi có hơi dữ tợn, nhưng thực ra lại khá nhát gan, nên tôi đã nhờ cậy vào bà Gremory khá lâu rồi.”
“Thế à…”
Chẳng biết tại sao, là do tác động từ ngoại hình của anh ta hay gì, mà Zagan có cảm giác như mình đang nhìn thấy Raphael phiên bản nhút nhát. Nếu như ghép người này với Raphael thành một, thì mình sẽ được một người tử…Không, không đâu nhỉ?
Chuyện đó chỉ cho ra sản phẩm mà không ai có thể lý giải nổi thôi: Một tên khổng lồ nhưng nhút nhát, biểu cảm dữ tợn và nói gì cũng độc đoán hống hách.
Zagan đánh mắt về phía bà lão, bà ta hiện đang vùng vẫy, khua chân múa tay với cái lưỡi hái của mình một cách vô cùng bạo lực.
“Ta chỉ yêu động vật mà thôi! Ai mà thèm giúp một người như cậu chỉ vì họ thích chứ?!”
“Bà Gremory, trong trường hợp này mà bà còn nói yêu đương như vậy, kể cả tôi cũng thấy ngại đó ạ.”
Nhìn bộ đôi bà già x nhân thú lập dị này, Zagan cảm thấy việc tỏ ra cứng rắn trước mặt bọn họ thật lố bịch.Mấy người này mà trở thành Ma vương thì thế giới đúng là yên bình biết mấy rồi. Dù Zagan cũng chẳng mưu tính gì, nhưng cậu có cảm giác như hai người này sẽ bảo vệ Nephy và Foll. Chastille sau đó liền lên tiếng, như thể hoà hoãn.
“Nói sao nhỉ…Dù là pháp sư nhưng cũng có những người cho ta có cảm giác tốt nhỉ?”
“Cảm ơn rất nhiều. Nhưng nếu cô có ý định hãm hại những pháp sư khác ở đây, thì thưa quý cô Thánh Kỵ Sĩ, tôi cũng sẽ đặt cược tính mạng mình để chiến đấu với cô.”
“Ẻeee, tại sao chỉ có mỗi mình tôi?!”
Nhìn ánh vàng trong đôi mắt của anh ta loé lên sát khí, Chastille lại hét lên.
Mà, Thánh Kỵ Sĩ vốn là kẻ thù của pháp sư mà.
Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác, Zagan buộc phải giải thích để hoà giải hai người họ.
“Gremory, Kimaris, đúng như hai người thấy, cô gái này là Thánh Kỵ Sĩ của nhà thờ, Chastille. Một trong những Tổng lãnh…Ừm thì, cô ấy là người sở hữu Thánh Kiếm.”
Cậu giới thiệu xong, hai người họ liền quay sang toả sát khí nồng nặc vào Chastille. Tuy nhiên, giọng Zagan vẫn không đổi.
“Nhìn cô ta mít ướt vậy thôi, nhưng có vẻ như cô ta muốn hợp tác với pháp sư.”
“…Tôi có cảm giác như anh càng nói thì càng làm tình hình tệ hơn vậy.”
Chastille bất mãn nói, còn Gremory và Kimaris thì nhìn cô như một tên lừa đảo đáng nghi.
“Ý ngài là cô ta bỏ nhà thờ và theo phe pháp sư?” Gremory trả lời.
“Quả nhiên, câu chuyện này cũng quá thuận lợi đi.” Kimaris tiếp lời.
Hai người họ phủ nhận, như lẽ tự nhiên, nhưng Zagan nghiêng ly rượu của mình, nói một cách rất bình thường.
“Không quan trọng. Nếu người dùng Thánh Kiếm tuân lệnh ta, ta cũng bớt đi một cái phiền phức. Còn nếu cô ta phản bội ta, ta chỉ cần giết chết cô ta mà thôi.”
“L-Làm gì có chuyện tôi phản bội anh chứ, nhỉ?!”
Liêm sỉ gì tầm này nữa.
Mà, chắc cô ta cũng đủ mạnh để xẻ đôi hai người đang đứng trước mặt cổ đấy… Gremory và Kimaris đều là những ứng cử viên cho vị trí Ma vương, nhưng nếu Chastille chiến đấu nghiêm túc với Thánh Kiếm, dù không có Giáp Rửa Tội thì hai người họ cũng không thể địch lại cô ta. Quan sát cô ta hồi lâu, Kimaris nheo đôi mắt màu vàng kim của mình lại, rồi nhẹ nhàng nói.
“Tôi cũng lo lắng về cô Thánh Kỵ Sĩ kia, nhưng ngài Zagan, xin ngài hãy cẩn thận. Ngài có vẻ là một người tốt, nên tôi nghĩ sẽ có người cố gắng trục lợi từ điều đó.”
Và lần này Kimaris vừa nói vừa đánh mắt về phía Nero. Nero tái mặt, run rẩy cực mạnh. Tuy nhiên, Zagan nhăn mày.”
“Lòng tốt hả? Ta tin chắc cái từ đó không thể nào tồn tại trong từ điển của một pháp sư, nói gì đến Ma vương.”
“Tình cảm dành cho người khác chính là thứ người ta gọi là ‘lòng tốt’. Ngài Zagan, rất giống thứ cảm xúc mà ngài dành cho mỗi thuộc hạ của mình đúng không?”
Bị nói thẳng như vậy, Zagan không thể phản bác.
Cậu ta có thể chân thành nói ra một điều xấu hổ như vậy ư. Zagan không thể tỏ ra lạnh lùng được nữa, cậu né tránh ánh mắt người khác, tay gãi gãi má.
“À, ừm… Ta rất cảm tạ lời cảnh báo của ngươi. Ta sẽ cẩn trọng nhất có thể.”
“Vâng. Vậy bây giờ chúng tôi xin phép.” Kimaris nói, sau đó lui xuống, tay vẫn xách gáy Gremory. Chẳng hiểu sao hình ảnh này làm người ta liên tưởng tới một cụ già neo đơn cùng con chó yêu quý của bà ấy.
Người đó…đến để bảo vệ Gremory sao?
Cảm xúc anh ta dành cho bà già đó cũng giống như thứ cảm xúc cậu dành cho Nephy và Foll vậy. Zagan có cảm giác rằng, lý do Kimaris xuất hiện là bởi vì anh ta lo lắng cho Gremory khi bà ta ăn nói với Ma vương như thế.
Pháp sư đều là người xấu, nhưng có lẽ không phải ai cũng có nhân cách vặn vẹo như tôi…Nếu họ thể hiện lòng tốt, chắc chắn họ sẽ bị lợi dụng, nên có thể họ chỉ che đi phần đó mà thôi.
Zagan lâm vào trầm tư.
…
Sau khi tiền Kimaris và Gremory, Chastille thả lỏng vai, chán nản.
“…Tôi cứ tưởng bản thân đã chuẩn bị tinh thần bị kì thị rồi chứ, nhưng thế này thì độc ác quá đi.”
“Là tại cô chứ ai, tự dưng lại làm lộ ra mình là Thánh Kỵ Sĩ.”
“Tôi có phải là người nói ra từ ‘Thánh Kỵ Sĩ’ đâu?” Chastille vừa nói vừa lườm Raphael, nhưng tên khổng lồ kia chỉ hờ hững nhún vai.
Sau đó, Zagan lại chuyển sự chú ý của mình về Nero. Có lẽ là do bị Kimaris doạ sợ, cậu ta lại trốn dưới cầu thang, lén nhìn về phía bọn Zagan. Mặc dù những pháp sư khác đều đang nhìn về đây, nhưng có vẻ Kimaris và Gremory làm bọn họ mất hứng rồi. Có lẽ chẳng có ai có ý định bắt chuyện với Zagan nữa đâu. Zagan kéo ghế, ra hiệu cho Nephy.
“Giờ đã hết những thứ ngáng đường. Em ngồi được rồi đấy, Nephy.”
“Dạ…? Thôi, em đứng cũng được.”
“Thế…để Chastille ngồi thay em nhé?”
“…Em ngồi.”
Nephy phồng má tức giận, sau đó cũng ngồi cạnh Zagan. Lúc đó, Foll ngái ngủ mở mắt, người vẫn đang bám trên vai Raphael, sau đó con bé nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn gần cabin.
“Con đói quá. Zagan, con ăn nhé?”
Zagan gật đầu, con bé liền ngay lập tức nhảy xuống sàn rồi chạy đi. Raphael bước về phía trước.
“Vậy yêu cầu ngài cho phép tôi tự do hành động. Đây là một cơ hội tốt để tôi xem trình mấy tên pháp sư chết tiệt kia như thế nào.”
Giọng nói Raphael rành mạch và có phần hơi dễ sợ, nghe giống như ra lệnh hơn là yêu cầu. Nhưng có vẻ ông ta cũng chỉ muốn nói là tôi muốn đánh giá đức hạnh của bọn pháp sư trên này hay gì đó tương tự.
“Được thôi. Tuỳ ông.”
“Chủ nhân đã cho phép rồi. Cô đi theo tôi cũng được đó, Chastille.”
“T-Thôi, tôi ở đây thêm tí nữa…!” Chastille kích động lên giọng bởi lời mời đột ngột này.
“Cô đúng là biết cách đọc tình cmn huống nhỉ. Nếu cô thông minh hơn một chút thì cô đã không bị đặt vào tình thế nguy hiểm như thế này rồi.”
Chắc ý ổng là, “Nếu cô không biết cách xem xét bầu không khí ở đây, Zagan sẽ mắng cô đấy.” Chastille đáp lại bằng khuôn mặt vô cùng rầu rĩ.
“…Khá là đáng xấu hổ khi bị một người như ông giáo huấn…”
Raphael là người đã giết gần 500 pháp sư chỉ vì hành vi và lời nói vô cùng gây hiểu lầm của mình. Chastille kêu ca cũng đúng. Và thế là, Chastille đau khổ rời bọn Zagan và Nephy cùng gương mặt vô cùng bất mãn.
Sau khi tất cả mọi người xung quanh đều đã rời đi, chỗ hai người yên ắng hẳn. Có vẻ như bài nhạc lúc nãy đã hết rồi, và đây là khoảng ngắt để họ bật bài tiếp theo.
Tiếng sóng trên hồ nhẹ nhàng vỗ vào con thuyền. Không như những cơn gió biển mặn mà, thấm vào da thịt người ta; gió từ hồ thổi vào lại vô cùng mát mẻ và dễ chịu. Trên trời, mặt trăng khẽ ló đầu ra khỏi mây.
Hình như đêm nay là đêm trăng tròn. Ánh trăng nhè nhẹ hắt lên sàn gỗ ảm đạm, dù không có ma thuật, ta vẫn có thể thấy rõ cả con thuyền.
Ngày mình gặp Nephy là một ngày trăng khuyết phải không nhỉ? Đến tận bây giờ Zagan vẫn nhớ rõ hình ảnh cô gái nhỏ bé vươn tay với lấy vầng trăng mỏng. Nghĩ vậy, cậu gọi Nephy.
“À, ờm, Nephy này.”
“Vâng ạ?”
“Em muốn ngồi đây không?” Zagan hỏi, có chút bối rối.
Mình đang nói cái mẹ gì vậy?!
Cậu chỉ muốn nói là tôi muốn đến gần em hơn mà thôi… Thế mà cậu lại vỗ tay lên đùi mình, làm tai Nephy đỏ lên. Hình như ẻm thấy ngại bởi lời đề nghị của cậu rồi.
“Làm chuyện đó ở đây…ngại lắm.”
Mặc dù lúc này những pháp sư khác vẫn còn chần chừ không dám tiếp cận cậu, nhưng mắt họ đều vẫn đang dính chặt vào cậu. Zagan bối rối gật đầu.
“A-À. Ta biết rồi.”
Zagan cố tình tỏ ra thờ ơ, Nephy phồng má nói.
“Chủ nhân Zagan, dạo gần đây ngài có hơi xấu tính đó.”
“Mà, cũng tại em cho ta thấy nhiều biểu cảm phong phú quá thôi, Nephy.”
Đây đều là những lời chân thành từ tận đáy lòng của cậu. Bị tấn công bất ngờ như vậy, Nephy lại đỏ mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.
“…Chủ nhân Zagan, không công bằng.”
Không phải là cô không hài lòng, nhưng lạ cái là cô vẫn không thể thuận theo được. Vành tai đỏ au của cô lại bắt đầu vây vẫy.
Giờ mình mới nghĩ đến, không biết hiện giờ tai Nephy có cảm giác thế nào nhỉ…Lần trước, khi cậu quệt má mình với cô, chúng có cảm giác hơi cứng. Nhưng lúc cô ấy thấy thả lỏng thì chúng có vẻ mềm hơn. Zagan không kìm nén được sự tò mò của mình, tay đưa lên sờ vào tai Nephy.
“Hyaa?” Cơ thể Nephy run rẩy, miệng thoát ra những tiếng hét dễ thương. Còn về cái tai, nó thậm chí còn mềm hơn tưởng tượng của cậu. Cũng khá là nóng nữa.
Lúc em ấy không bị hoảng loạn thì chúng cực kì nhạy cảm nhỉ?
Lần trước chắc ẻm không chỉ đơn giản là hoảng loạn thôi đâu. Chắc vì căng thẳng thế nên tai ẻm mới cứng như vậy. Trong lúc Zagan còn đang quan sát, Nephy khẽ đánh mắt ra chỗ khác.
“Ừ-ừm, Chủ nhân Zagan?”
Lâu lắm rồi Zagan mới nghe thấy giọng nói Nephy lúng túng như vậy. Chắc là từ hồi em ấy bộc bạch về ma thuật của bản thân mình với cậu tới giờ. Vì thế nên Zagan ngay lập tức rời khỏi thế giới riêng của mình.
“À, ừ…Xin lỗi em. Ta chỉ tò mò thôi.”
“Ngài tò mò…về tai em sao?”
Nephy hiếu kì sờ lên đôi tai nhọn của mình. Zagan hùng hồn gật đầu một cái.
Đây là điểm dễ thương nhất của Nephy mà, tôi như thế cũng đúng thôi, phải không? Phải không?!
Mỗi khi muốn biết tâm trạng hiện giờ của Nephy, điều đầu tiên cậu làm là nhìn vào tai cô. Mỗi lần nhìn thấy những phản ứng vô cùng phong phú ấy, cậu chỉ cảm thấy vẻ đẹp của cô như được nhân lên gấp bội! Có lẽ cảm xúc của hai người đã giao nhau, Nephy hướng mắt lên nhìn Zagan.
“…Nếu điều này làm ngài vui lòng, thì em xin mời.” Nephy tuyên bố, sau đó đưa mặt đến gần cậu hơn, vô phòng ngự cho cậu xem tai.
Thế có được không vậy? Thì đúng là Zagan là người hỏi về vấn đề này, nhưng cậu không nghĩ Nephy sẽ cho cậu chạm vào chúng. Zagan hít một hơi thật sâu, sau đó kiên quyết quay lại đối mặt với Nephy.
“V-Vậy ta chạm nhé, được không?”
“Vâng ạ.”
Dù dè dặt, Zagan vẫn cố chạm vào cả hai bên tai của Nephy, như thể cậu đang bao bọc chúng từ bên dưới. Và đôi tai ấy, dù đỏ au như táo chín nhưng lại nóng bừng lên. Sau đó, Zagan tự mình kiểm chứng độ nhạy cảm của chúng bằng ngón tay mình.
Mình không thấy có mạch đập, nên chắc hẳn không có động mạch nhỉ?
Khuôn mặt đỏ phừng phừng của Nephy và cái cách em ấn ngực mình xuống chứng tỏ tim em đang đập liên hồi, nhưng ở tai ẻm lại không có mạch đập nào cả. Zagan tò mò, thử kích thích chúng, đôi tai trong tay cậu khẽ đưa lên đưa xuống.
Đôi tai nhạy cảm của cô dần trở nên cứng hơn. Cậu có thể cảm thấy sự căng thẳng của Nephy đang dần tích luỹ lên.
“Haa…”
Nephy khẽ thở dốc. Em ấy có máu buồn sao? Nephy cắn móng tay, nhắm chặt mắt và định chịu đựng, nhưng điều đó chỉ càng làm em trở nên quyến rũ hơn mà thôi.
Sao tự dưng mình lại có cảm giác bản thân đang làm chuyện gì biến thái lắm thế nhỉ…?
Nhưng mà, Zagan vẫn muốn nhìn nhiều những biểu cảm của Nephy hơn, cậu đưa ngón tay từ dưới lên tới chóp nhọn của tai cô.
“Hyaaafuu?” Nephy giật mình mở mắt, người rụt về phía sau. Nhìn thấy trong mắt cô đã đong đầy nước mắt, Zagan hoảng loạn buông tay.
“X-Xin lỗi. Đau lắm à?”
Cậu còn đang loạn hết cả lòng mề lên thì Nephy khẽ lắc đầu.
“Không, không sao ạ. Ừm, chỉ là…lần đầu em bị chạm vào chỗ đấy, nên là…”
“A-À ra vậy…”
Chắc lần đầu bị thế nên Nephy mới hoang mang.
Mà cũng đúng, tai cũng là điểm nhạy cảm của con người mà nhỉ?
Ai mà hỏi là tao sờ tai mày được không thì cậu cũng từ chối. Và Nephy cho phép cậu chạm vào một phần quan trọng của cô như thế làm cậu cứ cảm thấy dị dị, không hiểu sao. Hai người không thể nhìn vào mắt nhau nữa, mặt quay sang chỗ khác.
“Hả?” Rồi sau đó, hai người liền nhận ra rằng cuộc nói chuyện nho nhỏ của họ, người trên thuyền đều thấy hết. Nhóm nhạc nhân ngư kia thậm chí còn quên cả hát, há hốc mồm nhìn họ. Chastille hình như đang định lấy đồ ăn, nhưng chiếc dĩa trống như bị đóng băng giữa không trung. Raphael dùng cơ thể đồ sộ của mình để che mắt Foll. Foll dậm chân mạnh trên boong, như thể con bé bất mãn lắm vậy. Kimaris và Gremory thì đánh mắt sang chỗ khác, kiểu tôi không nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì hết, tôi không biết.
Zagan và Nephy vội vội vàng vàng tách nhau ra. Nephy nhanh chóng lấy tay quạt cho mặt bớt nóng, miệng lẩm bẩm.
“…Lần sau, ừm, ngài có thể…để khi chúng ta ở riêng với nhau ạ…”
Zagan hiểu rõ lời cô mang ý nghĩa gì, tức là lần sau ngài vẫn có thể chạm vào chúng.
“Fuwah?”
Zagan đột ngột quay người lại, bắt gặp gương mặt Nephy đã đánh sang hướng khác, tay che tai lại. Nhưng qua kẽ các ngón tay, cậu vẫn có thể thấy chúng đã đỏ lừ rồi.
Vậy là em ấy không ghét bỏ gì đúng không…?
Tuy nhiên, liệu Zagan có thể kiềm chế khi nhìn thấy phản ứng như thế không? Có vẻ như đối với cô, chạm vào tai không sao cả, nhưng thế cũng không đồng nghĩa với việc cậu có thể tiến xa hơn.
…Cơ mà từ đã, mình chưa có nói ‘ta yêu em’ với ẻm nhỉ?
Quả nhiên tiến độ có hơi chậm. Trong lúc Zagan còn đang lo lắng khôn nguôi về những sai sót của mình, Nero xoa hai tay vào nhau, xun xoe đến gần cậu.
“Ehehe, Ngài Zagan và Quý cô Nephy đây quả nhiên có một mối quan hệ hoà hợp nhỉ. A, ly của ngài hết mất rồi, tiểu nhân rót rượu cho ngài nhé?”
Hình như Nero vẫn chưa từ bỏ. Lấy một chai rượu trên bàn, Nero cố ý rót đầy ly rượu cho Zagan.
Tuy nhiên, Zagan lại làm bộ mặt vô cùng bất bình.
“Ta không cần. Ngươi biến đi.”
“X-Xin ngài. Tôi chỉ muốn phục vụ hai người mà thôi. Đúng rồi, xin ngài cứ nghĩ tôi là bù nhìn hay gì cũng được.”
…Thật đáng xấu hổ. Mình có nên đấm tên này không nhỉ?
Nhưng mà cậu không muốn làm gì thô lỗ gây ảnh hưởng tới bầu không khí này của cậu với Nephy. Trong lúc Zagan lầm bầm đầy khó chịu, Nephy khẽ quay đầu lại phía sau.
Cô chỉ nhìn Nero trong một khắc, và có lẽ cô đã nảy sinh lòng thương hại với cậu ta, nên cô cương quyết mở miệng.
“Ừm…Chủ nhân Zagan, em có chuyện…muốn nói.”
Nghe xong Zagan liền biết là cô muốn nói về vụ ở Kianoides hôm nọ. Cô đã giữ im lặng, không nói cho Zagan biết, nhưng có vẻ như giờ cô đã mở lòng rồi.
“Ừ, ta đang nghe đây.”
Zagan gật đầu với cô. Nephy thở ra một hơi, trong lòng dường như yên tâm hơn một chút. Cô kiên định, rồi bắt đầu nói.
“Chủ nhân Zagan, đó là về vụ việc ngày hôm nọ. Lúc em đến Kianoides với Foll, bọn em đã bị một người tấn công.”
“…Là một trong những thuộc hạ của Bifrons?”
“Em không…rõ lắm. Nhưng em chắc chắn rằng người đó có chút khác biệt với pháp sư.”
“Không phải pháp sư sao?”
Tuy nhiên, theo như cách Nephy nói thì có vẻ cũng không phải là Thánh Kỵ Sĩ.
Và khi cậu đang đợi cô tiếp lời thì…
“Hả…? Cái quái gì thế này? Sương mù?”
Một làn sương trắng luồn qua chân Zagan, bao phủ cả khu vực. Sương mù che khuất ánh trăng, chuyển động y hệt như một con quái thú khổng lồ. Chỉ trong nháy mắt, sương mù đã tràn cả boong thuyền, xung quanh Zagan chỉ còn lại một màu trắng xoá.
Trước khi Zagan kịp nghe hết những lời của Nephy, một sự kiện bí ẩn đã đột ngột bắt đầu mất rồi.
------------------------
Hong có drop ;;; chẳng qua dài quá thui ;;;;
Từ giờ có lẽ mình sẽ không chia chap nữa hoặc chia cùng lắm 2 chap một chương nên là truyện sẽ ra lâu lắm nha ;;;;