“…Zagan, có vài chuyện mà tôi cần phải làm rõ.” Chastille nói. Có vẻ như cô ấy đã đứng trên boong tàu đợi bọn họ. Cô diện một chiếc váy màu đỏ, cùng màu với tóc cô, quanh eo còn quấn một mảnh lụa màu trắng thuần. Nhìn chung thì quần áo cũng không tệ lắm. Hình như cô ấy đã giấu thanh Thánh Kiếm đi đâu đó, vì giờ trên người cổ không mang theo thanh kiếm nào cả.
Hình như cô ấy là khách mời cuối cùng lên tàu, họ vừa mới gặp nhau thì thuyền đã bắt đầu rời bến. Hồ này còn chảy ra vài con sông khác, và một trong số chúng dẫn tới Kianoides. Chastille dường như đã dùng một trong số chúng để tới đây.
Với khuôn mặt như sắp mếu, Chastille đứng trên boong tàu. Cô không thể nói hết câu, làm Zagan vô cùng bối rối.
“Hở, sao? Nói đi.”
Cậu hỏi, Chastille tái mặt nhìn quanh boong tàu.
“Đây thực sự là… địa điểm tổ chức dạ hội, đúng không?”
“Ừ, đúng vậy. Bifrons cũng có tí gu thẩm mĩ khi tổ chức trên thuyền như này đó.”
Lúc nói chuyện trong phòng khách, mặt trời đã lặn rồi, mặt hồ dường như đang phản chiếu màu của màn đêm. Có lẽ là do mây đã che khuất trăng, nên nguồn sáng duy nhất của bọn họ là những cây nến đặt trên bàn. Không gian mập mờ tới mức dù chỉ cách nhau mấy bước chân cũng không thấy rõ mặt.
Trong số những định kiến mà nhà thờ truyền bá về pháp sư, có một cái gọi là Sabbath. Đó là một nghi lễ mờ ám, hội tụ những kẻ tự xưng là thờ cúng ma quỷ.
Thực tế, hầu hết các pháp sư còn chẳng nghĩ tới chuyện hợp tác, nên nói gì đến việc tổ chức cả một buổi tụ họp như thế. Thêm nữa, chẳng ai đi thờ phụng ma quỷ cả. Cơ mà cái không khí của bữa tiệc này hệt như cái nghi lễ sabbath đó vậy, muốn bênh cũng không được.
Hơn cả, con tàu này còn đang trôi nổi trên một cái hồ to bự, hoàn toàn bị cô lập. Nếu nhà thờ hay một tổ chức nào đó giống thế phái sát thủ đến gần, thì họ (người chủ trì) sẽ biết ngay, họ có thể di chuyển con tàu bất cứ lúc nào và ném chúng xuống nước. Ai gây rối cũng sẽ chịu chung số phận luôn, nên đây quả là một địa điểm lý tưởng mà.
Nghĩ vậy, Zagan nhìn con tàu một lần nữa. Chiều dài của nó khoảng bằng đoạn từ bên này sang bên kia của đấu trường. Sức chứa của con tàu này có thể lên tới 2000 hành khách. Nó đi được nhờ 3 cột buồm cứng cáp cùng với nhiều mái chèo ở hai bên. Trên boong chính có rất nhiều bàn được đặt thẳng hàng, được trang trí bằng nhiều dấu chữ thập khoa trương, một chai rượu và ly thuỷ tinh. Có lẽ mấy thứ này được làm bằng ma thuật hết nên cậu không thấy thuỷ thủ trên tàu. Nhìn chung, trên lục địa này chắc chẳng có nổi 5 con tàu có quy mô như này đâu.
Họ cũng có rượu tốt đấy nhỉ… Zagan cầm một ly lên uống thử, có vẻ như là hàng chất lượng. Cậu không biết gì về mấy cái thương hiệu, nhưng thứ này cũng chẳng thua kém gì đồ Barbatos mang đến cho cậu. Khi đang thẩm tra tình trạng trên boong, Zagan bỗng nghiêng đầu khó hiểu.
“Vậy có vấn đề gì không?”
“Không, kiểu là…” Chastille lúng túng, nhìn quanh boong một lần nữa, rồi nói, “T-Thôi thì…tối cũng không sao…nhưng mà ở đâu ra cái thứ nhạc rợn tóc gáy vậy?”
Ở phía góc boong có một chiếc piano, cạnh đó là vài nhạc công đang đứng dàn hàng với violin, sáo cùng nhiều loại nhạc cụ khác, tấu lên một khúc đầy não nề. Ca sĩ là một undine*…không, là một giống mỹ nhân ngư. Ấy là một cô gái đẹp với mái tóc màu xanh biển, nhưng phần thân dưới của cô ta lại tựa như đuôi cá hay đuôi rắn gì đó.
*Undine: Tinh linh nước, nữ thuỷ thần.
So với mọi thứ ở trên con tàu, cô ấy giống như một bông hoa xinh đẹp tô điểm thêm cho cái buổi dạ hội u ám này vậy. Lựa chọn đúng đắn đấy.
“Vì đây là một buổi dạ hội mà. Có nhiều người muốn nói chuyện riêng, nên tiếng nhạc sẽ át đi giọng nói của người ta.”
Thật ra nếu pháp sư chúng tôi thực sự muốn nghe lén, thì tí âm thanh này chả bõ gì đâu. Nhưng kể cả thế, thì đây giống như một cách tự làm cho bản thân mình thấy yên tâm hơn vậy. Nghe cậu giải thích, mặt Chastille còn chán chường hơn, rồi cổ chỉ vào đám nhạc công.
“Thế đám nhạc công kia là gì vậy? Ừm, trông họ không giống người sống…”
Đám đang chơi nhạc cụ chính là lũ skeleton (người xương) được bọc quần áo đơn giản bên ngoài. Có vẻ như đó là loại xương được bảo quản tốt, nên chúng không có dấu hiệu gì là sắp đổ, cũng không có mùi hôi thối gì luôn. Nhưng mà xương thì không thể nói chuyện. Cô ca sĩ nhân ngư lúc này đang bị vây quanh bởi một đám xương sống, báo hại cổ run như cầy sấy. Thế nhưng mà điều đó không làm ảnh hưởng tới màn trình diễn, nên Zagan có thể thấy được cô cũng là dân chuyên nghiệp.
“Chắc chúng là sứ ma của Bifrons. Còn cô ca sĩ nhân ngư kia chắc chắn là được thuê, vì giọng hát của cô ta cũng không tệ.”
Rồi bản nhạc lên tới đỉnh điểm, giọng hát chói như tiếng quạ kêu giãy chết vang lên. Cổ họng cổ vẫn không sao sau tiếng đó thì cũng ấn tượng thật. Chastille làm mặt kiểu khó tin.
“Pháp sư mấy người… khiêu vũ được với loại nhạc này sao?”
“Hửm…? Khiêu vũ á? Cô nói gì vậy?” Zagan nghiêng đầu, cậu thực sự thấy thắc mắc về quan điểm lạ lùng của cô nàng này đó, và tai Nephy hơi giật.
Chẳng lẽ cô ta thích nhảy nhót sao?
Mà Zagan cũng chưa bao giờ múa may quay cuồng cái kiểu thế. Cậu còn đang nghĩ xem nên làm gì thì Chastille run rẩy mở miệng.
“Tuy giờ hỏi cũng muộn rồi, nhưng anh nghĩ dạ hội là cái gì vậy?”
“Ý cô là sao…? Chẳng phải là nơi để pháp sư giao kèo với nhau sao?”
Chastille nghe xong liền tiền đình.
“Nếu thế thì anh phải nói trước chứ! Tôi thậm chí còn lên đồ các kiểu đây này!?” Chastille diện một chiếc váy mà lũ quý tộc thường hay mặc để đi ăn tiệc đến. Nhìn trang phục của cô, Zagan gật đầu.
“Cũng không tệ lắm nhỉ?”
“T-Thật á? Anh nghĩ bộ đồ này… Ơ, không, ý tôi không phải thế!”
Zagan cũng không hiểu cô đang muốn bày tỏ điều gì.
“Nephy với Foll cũng mặc thế mà. Sao vậy?”
Dù khác với những buổi dạ hội của giới quý tộc, nhưng đây vẫn là một cuộc hội họp khá trang trọng. Mặc dù “pháp sư” và “quy củ” là hai khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng bình thường thì ai cũng sẽ ăn mặc tử tế khi đến mấy chỗ như này thôi… Zagan vẫn khoác lên bộ áo choàng giống như thường ngày, nhưng đối với pháp sư thì đây cũng là một bộ quần áo khá lịch thiệp.
Nhìn quanh boong thì cũng thấy có nhiều pháp sư ăn mặc lồng lộn. Hình như có mỗi Zagan với Barbatos là bỏ bê ngoại hình của mình thôi. Cùng lúc đó, Nephy an ủi Chastille.
“Cậu mặc bộ này hợp lắm đó, Chastille.”
“A-À, Nephy, cậu cũng vậy…Mà gượm đã, tôi bảo rồi, ý tôi không phải thế.” Chastille nắm chặt váy, mặt như sắp khóc tới nơi, rồi cô hạ giọng oán trách.
“Dù sao thì tôi vẫn là một Thánh Kỵ Sĩ, mà xung quanh lại chỉ toàn pháp sư thôi đấy.”
Zagan cuối cùng cũng hiểu ý cô…Không, nếu có thể thì cậu sẽ không hiểu và cũng không muốn hiểu. Zagan nhìn cô đầy ngạc nhiên, vẻ mặt không tin nổi.
“…Chẳng lẽ… cô đi tay không sao?”
Tất nhiên vì đang mặc váy nên cô cũng không thể vác theo thanh kiếm to tướng đó được, nhưng cậu tưởng ít ra thì cô ta cũng phải mang lên để trong hành lí chứ. Để chống lại sức mạnh vật lí của pháp sư, Thánh Kỵ Sĩ phải mặc một bộ giáp gọi là Giáp Rửa Tội-chứa năng lực kì diệu trong đó. Thậm chí là bộ giáp của Raphael cũng đặc biệt được tái tạo lại cho dịp này. Cơ mà trông Chastille thế này thôi, chứ không có Giáp Rửa Tội thì cô ấy vẫn đủ mạnh. Đó là lý do tại sao Zagan khâm phục dũng khí của cô ấy, nhưng mà…
Chastille lúc này vừa run rẩy vừa gật đầu.
“Ít nhất… tôi cũng mang Thánh Kiếm đi. Nhưng mà… mỗi nó thôi…”
Zagan chán nản đập tay vào mặt.
“Ta đã bảo cô đây là một buổi dạ hội mà…”
“Chẳng phải dạ hội là tiệc tùng sao?! Thế nên… Tôi nghĩ anh mời tôi… kiểu để…”
Nhà thờ tổ chức dạ hội cũng là chuyện bình thường thôi. Vậy nên Zagan chưa bao giờ nghĩ rằng một Tổng lãnh thiên thần, hay kể cả Chastille sẽ không hiểu ý nghĩa trong lời mời của cậu.
Zagan cứng họng, Raphael-người lúc này đang giấu mặt dưới mũ giáp Valefor-cười một tràng rồi cao giọng thay cho Zagan.
“Buồn cười! Kiếm của cô được người ta ca tụng là thanh kiếm nhanh nhất, cô có thể đánh chết cmn bọn pháp sư tiện nhân đó trước khi chúng làm phép, nhở? Làm gì phải rén thế.”
“Ông là người bảo tôi vào Phe Cộng Sinh còn gì?! Sao lại xui tôi đi giết họ?!”
“Bởi vì ta toàn làm thế thôi!”
Người cựu Tổng lãnh thiên thần này, Raphael, đã làm thịt gần 500 pháp sư để tự vệ.
Cãi nhau xong, Chastille bỗng trầm mặc.
Tuy nhiên, tất cả những pháp sư xung quanh lại đồng loạt quay ra nhìn cô.
Hét to thế thì ai chả nghe được…
Pháp sư muốn thì kể cả trong không gian mập mờ như này họ cũng có thể thấy rõ. Và kể cả giữa tiếng nhạc ầm ĩ kia, giọng của Chastille và Raphael vẫn vang vọng cả boong thuyền. Họ cãi nhau xong, bao nhiêu ánh mắt liền đổ về phía Chastille.
“Cô gái đó, anh ta nói là một Thánh Kỵ Sĩ, đúng không?”
“Trông cô ta quen quen… À, tôi biết rồi, cô ta là nữ Tổng lãnh duy nhất.”
“Nhà thờ khốn khiếp… Chúng đang cho quân vào buổi dạ hội của một Ma Vương sao?”
“Đừng có tự phụ như thế… Ta có nên giết quách cô ta đi không nhỉ?”
Quả nhiên, khách mời của Ma Vương đúng là có chút nguy hiểm. Thay vì sợ hãi thì ai cũng tức giận. Zagan thở dài, như thể cậu thấy tình huống hiện giờ phiền phức lắm vậy.
Nếu bị đáp ra ngoài mà không có Giáp Rửa Tội, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô ta nữa…
Dù bên trong, tinh thần Chastille đã sụp đổ không ít rồi, nhưng ngoài mặt thì cô vẫn cứng lắm. Cô cũng biết là hầu hết pháp sư sẽ chẳng thể nào để một con đàn bà kẻ địch tay không đi vào địa bàn họ có thể toàn thây ra ngoài.
Zagan phất áo nói.
“…Quả là cô nàng phiền phức. Chắc không còn cách nào khác rồi, vậy…Đi với ta.”
Vì không biết ý định của Bifrons là gì, nên Zagan không muốn quá mức nổi bật. Nhưng mà thôi, lỡ rồi. Zagan cố tình đi qua giữa boong, tiến đến mũi thuyền. Nephy và Foll đi sau cậu, còn Raphael thì đi sau cùng.
Và cũng đúng lúc đó, ban nhạc bên trên đổi thành một bản nhạc trang trọng, làm Raphael phải cất tiếng tán dương.
“Ô… Bản nhạc này là ‘Hành khúc Ma Vương’ hả? Có vẻ lũ nhạc công trên kia có chút hiểu biết rồi đấy.”
Zagan không biết gì nhiều về âm nhạc, nhưng rõ ràng đây là một bản nhạc để diễn tả lại cảnh tượng xâm lược của Ma Vương cùng các tuỳ tùng. Chastille sau đó liền cao giọng đầy bối rối.
“N-Này, sao anh đi thẳng vào chỗ họ thế?!”
“Vào những lúc thế này, cô cần phải cư xử táo bạo vào. Ít nhất, nếu lúc đó ta-một Ma Vương- mà thể hiện sự chùn bước trước chúng, thì chắc chắn giờ đây đầu ta chẳng còn trên cổ đâu.”
“Đ-Đúng là vậy, nhưng…” Chastille lo lắng nói, nhưng cô vẫn đi theo. Nhìn Zagan đi như kiểu diễu hành cùng quân mình, những pháp sư khác bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Mẹ, là thằng Zagan.”
“Ma Vương mới đó hả? Nhìn kìa, đằng sau hắn là Valefor Ma Quỷ.”
“Có tin đồn là hắn bị giết rồi, nhưng có vẻ như hắn chọn theo Zagan thì phải…”
Giấu mặt dưới mũ giáp hình con rắn, lúc này Raphael là Valefor Ma Quỷ. Dù thế nhưng Raphael vẫn hiên ngang hùng dũng đi sau Zagan. Sau đó, bọn họ lại chuyển sự chú ý sang Nephy.
“Đứa elf tóc trắng đó là ai vậy?”
“Là cô dâu của thằng đó. Cẩn thận đấy. Hình như Purgatory đụng đến cô ta xong liền bị xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu, trăm thân phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây bọc trong da ngựa đấy.”
“Ừ. Còn có tin đồn là sau khi bị hành hạ suốt 7 ngày liên tục, Purgatory được phép sống nếu hắn ta thề nguyện trung thành với Ma Vương.”
Thực ra Purgatory là một tên khác của Barbatos. Đúng là Zagan đánh bại hắn, nhưng hình như có vài cái tin đồn hơi sai sai thì phải.
Mà nhắc mới nhớ, Chastille ở đây có nghĩa là Barbatos cũng đi theo đúng không?
Có vẻ hắn vẫn chưa hết cay cú vì vụ không được mời đến dạ hội. Nên hắn ta hoàn toàn có thể đến dưới danh nghĩa hộ tống cho cô ta. Cuối cùng, mọi sự chú ý đều dồn lên Foll, người đang lảo đảo đi bên cạnh Nephy.
“Hai cái sừng… Con bé đi đằng sau hắn ta là rồng sao?”
“Hình như thế… Không biết là ai, cơ mà nghe nói Zagan giết Raphael để tranh quyền sở hữu cô bé đó.”
“Vậy tin hắn ta giết tên thợ săn pháp sư đó là thật à?”
Chuyện Zagan đánh bại Raphael là do cậu cố tình truyền ra ngoài. Sự thật cậu đã xử lí Tổng lãnh ‘tàn nhẫn nhất’ sẽ làm nhụt chí mấy tên ngu nào còn lăm le ý định chiếm quyền cậu. Và quả nhiên là hiệu quả mà. Sau khi thì thầm to nhỏ xong về mấy cái chiến công của cậu, mấy người kia lại nhìn sang Chastille.
“Nếu người phụ nữ kia cũng ở cùng với hắn, thì có nghĩa là Zagan còn có Trinh Nữ Thánh Kiếm dưới trướng mình sao?”
Chastille nghe xong liền tỏ vẻ không hài lòng.
“Dưới trướng… Tôi không nhớ là mình có đồng ý làm thuộc hạ của anh đấy?”
“Cô cứ kệ đi. Kẻo chết bây giờ.”
“Á.” Chastille bám tay Zagan, khẽ la lên. Thấy vậy, mấy tên pháp sư kia thở dài.
“Đấy. Nhìn cái mặt đĩ chưa.” (Ở đây dùng wench =)) từ này có hai nghĩa, một là thiếu nữ, hai là đĩ =))))) thì mình nghĩ nó theo nghĩa thứ 2)
“À… Chắc cô ta là tình nhân của Zagan nhỉ?”
Nghe vậy, Chastille đỏ bừng mặt.
“A-Ai là điếm chứ?!”
“Im lặng đi, đồ đầu ngựa. Muốn chết à?” Foll nói, tay vỗ vào mông Chastille.
Chastille mà không đi với nhóm Zagan, thì chắc chắn cô chẳng sống sót rời khỏi đây được đâu.
“U-Ugh! Hic…”
Bị cả Foll rầy la, Chastille xấu hổ kêu lên như sắp khóc đến nơi. May là thái độ thù địch của những pháp sư ở đây với họ cũng biến mất rồi. Bọn họ đi qua boong, lên mũi thuyền, Zagan ngồi vào ghế đã được chuẩn bị từ trước. Cậu muốn ngồi xuống nghỉ tí, cơ mà Chastille thì vẫn chưa chịu buông tay cậu ra.
“…Này, bỏ ra.”
“K-Không phải thế đâu nhé! Đây là…Ờm…Tay tôi tê hết rồi, nên…”
Cô gái nhút nhát này có vẻ chẳng nhẹ nhõm chút nào khi vừa thoát chết, tay không tấc sắt mà đi qua cả một đống pháp sư như thế. Cô ta siết chặt quá nên Zagan cũng không bỏ ra nổi. Nhìn vậy, Nephy, đổi lại, tai cô tự dưng lại lo lắng vẫy lên vẫn xuống.
“Vậy để tớ giúp cậu nhé?”
“Á, x-xin lỗi…”
Nephy mặt không đổi sắc, nhưng trong giọng nói cô lại ẩn chứa một luồng khí lạnh. Có lẽ vì thế mà Chastille nhảy dựng lên, tự động tách mình ra khỏi Zagan.
Cái phản ứng này của Nephy cũng mới mẻ nhỉ…
Nephy là kiểu người sẵn sàng bỏ công sức ra làm việc vì lợi ích của Zagan, nhưng cũng có đôi lúc cô biểu hiện vô cùng rõ ràng cái tính chiếm hữu của cô với cậu. Nephy không giỏi biểu thị ý tứ của mình, nhưng về cơ bản thì cô và Zagan đều luôn ở cùng nhau. Vậy nên cũng chẳng có nhiều cơ hội để cô được dịp bộc phát như này.
Dù cô đang cáu nhưng Zagan vẫn rất vui vì cậu đã được chiêm ngưỡng một mặt khác của cô. Nhìn cô, Zagan ngồi xuống ghế. Đây là chỗ ngồi ở phía sâu nhất của mũi thuyền, nên nó được dựng cao hơn một bậc và ta có thể nhìn toàn cảnh boong thuyền từ đó. Đúng là chỗ ngồi của khách vip có khác.
Zagan ngồi đó, Nephy và Foll đứng bên trái, Chastille và Raphael đứng bên phải cậu. Cậu đặt khuỷu tay mình lên tay ghế, hai chân vắt chéo nhau, mặt nhìn xuống boong thuyền, uy phong vô cùng. Zagan nở nụ cười ngạo nghễ, làm đám pháp sư bên dưới bỗng nuốt nước miếng ừng ực.
“Vậy ra đấy là…Ma Vương Zagan và đồng đội của hắn hả?”
“Mấy tháng trước hắn ta vẫn còn là một kẻ vô danh cơ mà, sao trong thời gian ngắn mà hắn thu phục được nhiều người như thế chứ?”
Cố tỏ vẻ mạnh mẽ cũng mệt lắm, nhưng để họ kính sợ như vậy cũng gọi là có chút hư vinh đi. Nhìn con thuyền, Zagan nhấc ly rượu trên bàn lên rồi lại chuyển sự chú ý của mình về đám pháp sư. Rồi sau đó ban nhạc trên kia cũng tự giác dừng phần biểu diễn của mình lại.
Cả boong thuyền bỗng lâm vào tĩnh mịch.
“Có vẻ như cũng chẳng cần giới thiệu làm gì, nhưng ta là Zagan. Người gần đây đã được trao cho vị trí Ma Vương thấp nhất.”
Giọng cậu không lớn lắm, nhưng vang vọng đến tận đuôi tàu. Rồi sau đó, Zagan nâng ly rượu trong tay lên cao.
“Hình như người chủ trì bữa tiệc này vẫn chưa đến, nhưng thưa quý vị, hãy tận hưởng dạ tiệc ngày hôm nay đi.”
Rồi các pháp sư cũng bắt đầu cùng nâng ly, cạn chén, không quan tâm đối tượng là ai. Dù chỉ là ngoài mặt, nhưng khoảnh khắc ấy, tất cả pháp sư ở đó đều công nhận Zagan là một Ma Vương.