- Fuhahahaha!! Bơi hết vào đây coi!!
Tôi chém rồi lại ném, chém rồi lại ném, lặp đi lặp lại, làm cho những người lính lao lên tấn công không còn khả năng chống cự.
Sau cùng, mấy tên lính mà tôi bỏ lại sau khi sử dụng “chủ động ẩn mật” cũng bị phát hiện.
Thế là ngay khi bọn tôi ra khỏi hầm ngục, tôi được thấy khung cảnh này, một đoàn lính không hồi kết lao đến và bao vây lấy bọn tôi.
Nhưng mà, nói sao nhỉ, mấy cái gã này…
- Guwaaa!! Tôi-bị-giết-mất-rồi!!
- Tôi bị thương rồi!! Cứu thương, cứu thương!!
Ngay khi tôi vung vũ khí lên, mấy tên đó bị thổi bay đi theo một quỹ đạo đẹp không tả, mặc dù họ đáng lẽ ra còn chưa chạm vào thanh kiếm, tôi không biết nói thế này có đúng không… nhưng họ có lẽ đang diễn như bị đánh thật vậy.
Khi tôi nhìn về phía đó, thì họ lại gửi lại một cái gật đầu.
---Nói cách khác, không phải toàn bộ những gã này đều thuộc phe của Hoàng tử.
Nếu thế thì có lẽ tôi đã làm một vài điều hơi quá đáng với mấy người trên đường tới đây rồi.
Xin thứ lỗi, sau khi gặp mấy tên lính khốn nạn trong thành phố, tôi đã nghĩ tất cả đều là kẻ địch. Tôi sẽ gửi thịt thịt cho mấy cậu sau vậy.
- Nhìn đi, Quốc vương. Có vẻ mọi người quý mến ông phết đấy chứ.
- …… A~a
Vị Quốc vương được nhắc đến nhìn khung cảnh trước mặt và nặng nề gật đầu như cắn phải thứ gì đó.
Tôi cũng sử dụng sống kiếm để tránh tại nạn ngoài ý muốn, trong khi vung thanh kiếm bằng khoảng một phần năm sức mạnh thường dùng, và tiếp tục diễn hề với mấy anh lính cùng tràng cười sảng khoái.
- Gì đây, các ngươi, đang làm cái trò gì đấy!! Bắt chúng lại!! Bắt chúng lại ngay cho ta!!
Sau đó, một người đàn ông có vẻ là chỉ huy của họ xuất hiện với vẻ thất vọng, hét vào mặt những người lính, và vung thanh kiếm treo ở hông.
…… Hắn ta khác. Hắn định làm thật đây.
Tôi ngay lập tức đưa ra quyết định, đồng thời dồn lực vào đôi chân nhảy ra phía trước mặt tên chỉ huy, với đà đó, tức thì vung nắm đấm với bàn tay không cầm kiếm vào cưu vĩ huyệt của hắn. [note32179]
- Nhanh b-- Hự-----!?
Bang, tiếng áo giáp bị nghiền nát vang lên.
Tên chỉ huy bay ngược lại theo một cách thú vị, tạo nên một tiếng kêu vui tai khi va vào bức tường phía sau rồi đổ gục xuống đất.
- Uwa~a!! Chỉ huy bị hạ gục rồi!! Rút lui, rút lui!!
May mắn thay, mấy anh lính đã hét lên như vậy, và vài người trong số họ, như thể hoảng sợ cực độ, cho những người lính giả vờ bị thương nặng mượn vai, rồi rút lui như để thoát khỏi vùng đất của thần chết.
Tôi chỉ còn biết cười cay đắng trước diễn xuất của bọn họ.
Tôi chịu luôn đấy.
- ---À, đúng rồi. … Yoshi, cậu! Phải, tôi bắt được cậu rồi. Nên giờ cậu là con tin của tôi nhá.
- Ha~! Giờ tôi bị bắt làm tù binh rồi. Nên nếu cậu có tra khảo thì tôi có thể sẽ lỡ miệng mất, tránh sao được đây. [note32180]
Ngay lập tức nhận ra ý tưởng của tôi, cậu tù binh chiến tranh nhanh chóng trả lời như vậy.
- Tôi muốn hỏi vài thứ đây. Tên Hoàng tử khốn nạn kia ở đâu? Và tôi cũng muốn biết tình hình binh lính phía đó nếu có thể.
- Có lẽ Điện hạ đang ở trong văn phòng riêng hay phòng tiếp kiến. Hầu hết binh lính theo Điện hạ đều đang hướng tới chỗ cuộc bạo động ở trong thành phố lúc này. Chỉ còn một số ít ở trong lâu đài, nhưng bọn tôi có thể trấn áp họ giúp cậu.
Bạo động trong thành phố á…?
- Bạo động là sao, chuyện gì đang xảy ra thế?
- Rõ ràng là các thành viên của nhà thờ đang dẫn đầu dân chúng và làm loạn trong thành phố. Bọn tôi thì vốn dĩ bị giám sát chặt chẽ bởi thế lực của Điện hạ, nên toàn bộ bị giữ lại trong lâu đài để không thể tham gia với nhóm bạo động. … Nhưng nhờ ơn cậu, giờ chúng tôi cuối cùng cũng có thể hành động. Tất cả chúng tôi đều rất biết ơn.
- A~a, không có gì, đừng bận tâm. Tôi ấy mà… đúng rồi. Là nhiệm vụ. Tôi chỉ làm những gì mình phải làm thôi.
Trong khi đáp lại mấy lời đó, tôi tiếp tục suy nghĩ.
…… Vụ ồn ào đó khiến họ phải đẩy nhanh chiến dịch à?
Có lẽ cô ấy nhận định rằng sẽ là muộn nếu cứ đợi đến tối, nên đã lợi dụng tình huống đó để nâng cao sự nhiệt tình của nhân dân và khởi động chiến dịch sớm hơn.
Dù là một Hiệp sĩ nhưng cô ấy vẫn quyết định làm vậy à.
Ma~a. Có lẽ tôi có thể lợi dụng vụ ồn ào này, đội giải cứu Quốc vương sẽ sớm tới đây thôi. Tôi có thể để Quốc vương lại cho bọn họ và sau đó đi giết tên Hoàng tử.
Nếu làm mất thời gian quá thì hắn chắc sẽ chuồn mất.
- Tôi hiểu rồi, cám ơn. Quốc vương…... -sama, tôi sẽ đưa ngài đến nơi an toàn. Mấy cậu nữa, đừng gắng sức quá đấy.
- Vâng!! Chúc cậu may mắn nữa!!
Sau khi cúi đầu trước Quốc vương và chào tôi, anh tù binh chiến tranh rút lui cùng với đồng bạn của mình.
- Yoshi, Quốc vương. Có lẽ đội giải cứu sẽ tới đây sớm thôi. Ông nên đưa con gái của mình trốn đi cùng với bọn họ.
- …… Ta hỏi chút được không?
- Chuyện gì?
- …… Con trai ta, cậu định giết nó à?
- ---A~a. Xử tử.
- ……… Thật vậy à.
Thấy tôi gật đầu, vị Quốc vương nhắm mắt lại-- rồi sau đó từ từ mở ra như đã quyết định thứ gì đó.
- Cậu có thể mang ta theo được không?
- …… Xin lỗi, nhưng tôi sẽ giết tên Hoàng tử đó, kể cả ông có ở đó hay không.
Đó chắc chắn là một kẻ thù sẽ đe dọa tới cuộc sống yên bình của tôi.
- Cho dù cậu không làm gì, thì nó cũng đã nổi dậy chống lại đất nước này. Xử tử là không thể tránh được. Tuy nhiên, ta muốn chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của nó.
…...Tôi không biết có phải chỉ có bậc phụ huynh mới có lối suy nghĩ thế này không nữa.
- …… Đừng cản trở tôi là được.
- Ta biết. Ta chắc chắn sẽ không động tay.
Tôi nhẹ thở dài trước vị Quốc vương cứng đầu này.
---------------------
Tác’s note: Kể từ khi nó trở nên dài hơn, tôi lại chia nó ra như thường.
Cảnh chiến đấu…?