Maou Gun Saikyou no Majutsushi wa Ningen datta

đi chợ cùng sati

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Do thám động thái của quân địch.

Bỏ lại Jiron cùng những lời đó, tôi đi cùng Sati ra thị trấn.

"Ngài sẽ không ra ngoài với bộ dạng đó chứ?" Jiron hỏi thế và đề nghị tôi nên tối giản cách ăn mặc của mình.

Tôi thì không quan tâm về nó cho lắm.

"Ta sẽ làm gì đó với nó bằng Ma thuật khi bọn ta đến gần thị trấn."

Jiron quả quyết rằng những việc như thế này nên giao lại cho bọn thuộc hạ nhưng tôi nói rằng tôi muốn tận mắt kiểm tra thị trấn.

--Hoặc ít nhất là về mặt công việc. Lý do thứ nhất là mang theo Sati, người chưa hề bước chân ra ngoài, đến thị trấn.

Một lý do khác là bởi vì tôi chưa được cởi bỏ chiếc áo choàng và mặt nạ ra được một thời gian rồi.

Mặc cùng một chiếc áo choàng và mặt nạ nhiều ngày liên tiếp sẽ làm hỏng tâm trạng của tôi.

Không chỉ về vấn đề tinh thần mà còn về thể chất nữa.

Tháo chiếc mặt nạ ra và dành một ngày để thư giãn cũng không phải là một lựa chọn tồi.

Sati và tôi cùng xác nhận rằng chúng tôi đã mất dấu Jiron rồi tiến vào sâu bên trong một khu rừng, tôi dùng Ma thuật để đào một cái hố.

Sau đó, tôi đặt Áo choàng của Vua xác sống, Mặt nạ Đầu lâu và Roi Oroboros vào đó.

Để đề phòng, tôi kiểm tra xung quanh bằng Ma thuật để xác nhận rằng không có bất kỳ con người hay Ma tộc nào đang ở gần.

Việc bị nhận ra là con người sẽ rất rắc rối và để những thứ này rơi vào tay kẻ khác sẽ còn rắc rối hơn nữa.

Những món đồ này là kỷ vật mà ông tôi để lại nhưng đồng thời đối với tôi nó còn là cả mạng sống.

Sử dụng 《Soil Creation》[note23676] để che lấp đi những trang bị, chúng tôi rời khỏi khu rừng.

Nơi chúng tôi đang hướng đến là thủ đô của Vương quốc Rosaria, Rizasu.

Vương quốc Rosaria tọa lạc ở xung quanh vùng trung tâm lục địa và nó còn là một thế lực hùng mạnh. Hiện tại nó đang bị tấn công bởi Quân đội Ma vương và một nửa lãnh thổ của nó đã bị chiếm đóng.

Cũng bởi vì là thủ đô của một quốc gia như thế, mặc dù không có bất kỳ thứ gì hay ho đang được tổ chức, dòng người vẫn luôn tấp nập ở thành phố này.

Không, có thể chính bởi vì đang trong thời chiến nên việc đi lại trở nên khó khăn hơn bình thường.

Lính đánh thuê tràn vào từ những nơi khác, hiệp sĩ mang trên mình quốc hiệu của nhiều nước khác nhau và nhiều loại người khác.

"Như dự đoán, Liên minh đa Quốc gia đã được thành lập rồi sao?"

"Liên minh đa Quốc gia?"

"Đó là một lời thề rằng trong các thảm cảnh, các quốc gia sẽ bỏ qua lợi ích cá nhân mà cùng nhau hướng đến mục đích chung."

"Sati không hiểu được những thứ phức tạp."

"Thông thường khi Quân đội Ma vương tấn công, họ sẽ tạm thời trì hoãn các cuộc xung đột nội bộ và lập nên một liên minh."

"Em hiểu rồi. Thường thì họ sẽ tập hợp lại với nhau để cùng chống lại Quân đội Ma vương phải không ạ?"

"Chính xác. Trong quá khứ, hiệp ước này đã được lập nên ba lần. Mỗi lần như vậy, Quân đội Ma vương lại bị đẩy lùi cho đến tận khi trở về Double Berg."

".....Liệu chuyện đó có lặp lại vào lần này không?"

"Cô đang lo lắng cái gì vậy? Cô chẳng phải là con người sao? Với cả nếu quân đội Ma vương bị buộc phải rút lui, cô sẽ được tự do."

Tôi nói như thể đó là một trò đùa nhưng cô ấy khẽ lắc đầu buồn bã.

"Con gái của một nô lệ sẽ trở thành nô lệ cả đời. Nếu Ike-sama vứt bỏ em, có lẽ em sẽ trở nên giống với những đứa trẻ đằng kia."

Trên con đường lớn, tôi có thể thấy một chiếc xe chở hàng mang trên mình những chiếc lồng sắt. Hàng hóa được chất bên trong không phải là đồ đạc mà là con người.

"Nếu em trở thành cùng một loại nô lệ như họ em sẽ chẳng thể ở bên Ike-sama."

".........."

Sau một hồi im lặng tôi bắt đầu lựa lời mà nói.

".....Đừng lo lắng như vậy. Cô sẽ không phải trải qua chuyện đó đâu. Hiện tại Ma vương được cho là mạnh mẽ và mưu trí hơn những người tiền nhiệm. Lần này chúng ta chắc chắn sẽ đẩy lùi phía con người."

Tôi nó thế nhằm giúp cô ấy bớt lo lắng nhưng tôi đã bất ngờ với những gì mình vừa phun ra.

Huh? Nếu phải nghĩ thì, mục đích của cá nhân tôi là gì? Và tôi là một con người. Kiếp trước của tôi và cả kiếp này ở một thế giới khác tôi hoàn toàn là một con người.

Tôi lẽ ra nên là đồng minh của loài người nhưng tôi đang làm việc với tư cách là một thủ lĩnh Lữ đoàn cho quân đội Ma vương. Tại sao? Tôi tự hỏi. Có phải là vì người ông quá cố của tôi không?

Mong muốn đền đáp công ơn đó là lẽ tự nhiên.

Tôi sẽ không nói rằng tôi mang ơn phe Ma tộc cả đời nhưng ít nhất tôi cũng phần nào mắc nợ chúng.

Để có thể trả lại món nợ ấy, tôi đã luôn chiến đấu từ đó đến giờ. Nhưng còn trước đó nữa thì sao?

Cả tâm trí và cơ thể tôi là của một con người.

Mặt khác, tôi đã được nuôi dưỡng bởi một Ma tộc.

Nếu có thể, tôi không muốn họ đấu đá lẫn nhau.

Nhưng thực tế là nhân loại luôn mâu thuẫn với Ma tộc.

Nói điều gì đó như là "chúng ta nên hòa thuận thì hơn" là điều không tưởng.

Vì vậy cả loài người và Ma tộc đều nghĩ rằng họ chỉ có thể xóa sổ phe còn lại.

Họ không hề nghĩ đến việc cùng tồn tại.

Nhưng giờ đã khác rồi.

Ma vương đương nhiệm, Dairokuten-sama, là một tồn tại với ký ức của một con người.

Thêm vào đó còn có tôi đây.

Tôi có cảm giác rằng nếu quân đội Ma vương tiếp tục việc chinh phục thế giới, việc chung sống với loài người sẽ trở nên khả thi.

Trong một khoảnh khắc, chỉ có sự im lặng bao trùm.

".........."

Cô gái đối diện với tôi, Sati. Một thiếu nữ tôi cưu mang chỉ vì tôi thích thế đã khiến tôi một lần nữa nhận ra bản thân mình là con người.

"Ôi trời. Mình đã đem về một cô gái rắc rối rồi."

Dành thời gian với cô ấy làm tôi nghĩ đến những thứ tôi chưa từng để tâm trước đây.

Có thể là vì sự im lặng, Sati nhìn tôi với một vẻ mặt băn khoăn.

"Chủ nhân, có chuyện gì không ổn sao ạ."

Cô ấy hỏi tôi, biểu hiện trong đôi mắt ấy cho thấy sự lo lắng của cô đến từ tận đáy lòng mình.

Trốn tránh khỏi cái nhìn chằm chằm của cô, tôi ra lệnh cho Sati.

"Mục tiêu của chúng ta là do thám động thái của kẻ địch. Chúng ta đi thôi."

Tôi nói thế và chúng tôi hướng đến chợ.

"Ohh. Đây là gì vậy chủ nhân?"

Sati hỏi tôi trong lúc đang chỉ vào một loại trái cây xuất xứ từ các nước phương Nam.

"Nó được gọi là cam."

Tôi nghĩ. Ít nhất thì nó không phải là Mikan. [note23680]

"Vậy thì cái thứ to to đằng kia?"

"Đó là thứ gì? Một khúc gỗ chăng?"

Chẳng lẽ lại vậy?

Tôi thử hỏi tay lái buôn.

"Đây là phô mai, một sản phẩm từ vương quốc Falles. Khi nó chín, cả thân và cành cây đều ngả sang màu nâu." [note23681]

"Tôi hiểu rồi. Có ổn không nếu chúng tôi thử một ít."

"Tất nhiên rồi."

Chúng tôi nhận lấy một mẩu vụn được cắt ra từ khúc cây và đặt nó vào miệng.

"Hmmm..."

"Ummm..."

Sati và tôi có cùng một biểu hiện cùng một lúc.

Tay lái buôn có vẻ đã mong chờ phản ứng này.

"Cho dù vị của nó hiện tại là như thế, nếu cậu làm quen với nó, nó sẽ khá ngon đấy."

Ông ta cười nói.

Trong cả thế giới hiện đại và dị giới, đồ ăn lên men, trừ khi người ta đã gắn bó với nơi xuất xứ được một khoảng thời gian dài, ai cũng sẽ gặp khó khăn trong việc thưởng thức nó.

Với người nước ngoài, họ không thích Natto cho lắm và người Nhật thì lại kén món Phô mai xanh. [note23682] [note23683]

Nếu bạn nghĩ những món này ngon, thế thì có lẽ bạn là một người sành ăn nhưng đối với nhiều người, điều như vậy khá phổ biến.

Nhưng việc rốt cuộc vẫn mua những thứ mình đã thử là một thói quen đáng buồn mà tôi vẫn giữ lại từ kiếp trước.

"Tôi nghĩ là mình sẽ lấy một món quà lưu niệm cho Jiron." và đưa cho tay lái buôn một xu bạc.

"Cảm ơn vì đã mua hàng." ông ta nói với một nụ cười kiểu con buôn.

Việc tôi trả nhiều tiền hơn giá bán cho tay lái buôn thực chất là nhằm mục đích moi thông tin từ ông ta. Từ thời xa xưa, các con buôn luôn nhạy bén hơn những người làm nghề khác về mảng thông tin.

"Khu chợ có vẻ khá bận rộn. Có chuyện gì đang xảy ra à?"

Tay lái buôn ngay lập tức nhìn tôi nhưng đúng như mong đợi, ông ta sẽ không đời nào nghĩ rằng tôi đến từ Quân đội Ma vương cả.

"Ahh. Tôi nghĩ là cậu đã biết phần nào rồi nhưng cậu có biết Liên Minh đa quốc gia đang được thành lập không?"

"Tôi không rõ lắm về các thông tin chi tiết nhưng tôi đã nghe qua việc này rồi."

"Chính xác thì, hiện tại trong Thủ đô Hoàng gia, hiệp ước đang được ký kết. Họ đang trong quá trình thỏa thuận về các điều lệ nhưng trước đó, có một buổi hội đàm về việc các hiệp sĩ của Rosaria muốn khiến quân đội Ma vương phải trả giá."

"Tôi hiểu rồi. Đó là lý do những con buôn như ông lại nhộn nhịp như vậy à."

"Ý ngài là gì."

Sati hỏi.

"Thường thì, trước khi liên minh được ổn định, họ muốn giáng một đòn chí tử vào Quân đội Ma vương. Quốc vương của Rosaria muốn tuyên bố điều đó ngay tại đây và nếu họ làm vậy, họ có thể có thêm tư cách phát ngôn lúc thu dọn tàn cuộc."

"Em hiểu rồi. Những quý tộc luôn đắn đo nhiều thứ khác nhau."

"Đó chỉ là tự quan tâm và bảo vệ mình thôi."

Không, tôi nghĩ có lẽ đó chỉ là đánh cược.

"Một nửa đội quân đã bị tiêu diệt và nửa còn lại đã bị chế ngự. Phản công ngay lúc này chỉ là một kế hoạch ngu xuẩn. Nếu họ tiếp tục bị bào mòn như vậy, thủ đô hoàng gia có thể bị chiếm giữ nhưng nếu họ không làm thế, họ sẽ có vị thế thấp nhất trong cả liên minh."

"Tôi hiểu rồi. Đúng như ông nói."

"Dù thế có vẻ bọn ông không hề lo lắng. Ông vừa nói là kế hoạch cho cuộc kháng chiến cuối cùng có thể kết thúc trong thất bại."

"Well chỉ khi đó thôi. Kể cả nếu họ có thất bại, sẽ ổn hết nếu liên minh đến kịp trước khi Rizasu bị chiếm đóng. Nếu điều đó xảy ra thì nơi này sẽ trở thành căn cứ hoạt động của liên minh. Trong trường hợp đó, thành phố này sẽ có rất nhiều cuộc mua bán."

"Và nếu quân đội Ma vương lên nắm quyền trước lúc đó thì sao?"

"Nếu chuyện đó xảy ra, cũng ổn nốt. Tôi từng nghe nói Ma vương lần này lạnh lùng nhưng không nhẫn tâm. Kể cả Ma tộc cũng sẽ ăn thịt lợn và quét phô mai lên bánh mì như con người thôi. Thực ra mà nói nếu quốc gia này bị tàn phá hay xảy ra hỗn chiến, các lái buôn chẳng có nghĩa vụ gì với họ cả."

Tôi có thể thấy uy tín của Ma vương đã lan đến tận tai con người rồi.

Phần lớn chúng tôi chỉ phải đàn áp một số rất ít những cuộc nổi loạn là nhờ có khả năng cai trị của Ma vương. Xác nhận điều đó, tôi mua thêm vài món đồ cần thiết rồi trở về Evaris.

Các hiệp sĩ của Rosaria sẽ mở đầu cuộc kháng chiến cuối cùng.

Tiền tuyến gần như chắc chắn sẽ là Evaris.

Giờ là lúc chuẩn bị cho chiến tranh.

Truyện Chữ Hay