Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

chương 220: sự phán quyết nhẹ nhàng rơi xuống

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Sinhsieusao

Edit: OVer_NIT

~~~~~~~~

Everast Anzetta, phòng thánh tọa.

Ahide chắc hẳn đã chứng kiến toàn bộ trận chiến xảy ra bên dưới lòng đất của hoàng cung. Ta nhìn hắn và khảy cười khinh miệt.

“Ngươi nghĩ rằng chỉ cần cướp đi Linh thần nhân kiếm là có thể đánh bại được Anh hùng thực sự hay sao?”

Trước lời mỉa mai của ta, Ahide buông ra một tiếng thở dài ngao ngán.

“Kẻ không phù hợp Anos Voldigoad. Cậu đúng là chẳng hiểu gì hết. Lời tiên tri của thần linh không phải là mấy trò dự đoán tương lai rẻ tiền. Đó là con đường đúng đắn mà những vị thần đã ban tặng cho chúng tôi. Con người phải tuân theo và nỗ lực hết mình để đến được vạch đích lý tưởng ấy.”

“Kuhahaha, thì ra là vậy. Cái lý do bao biện nghe cũng khá xuôi tai đấy, nhưng chẳng phải là nó hơi mắc cười hay sao? Thử đổi góc nhìn và xem lại bản thân mình đi.”

“Cho dù có phải lăn lê bò toài trên mặt đất thì tôi vẫn sẽ tuyệt đối tin tưởng lời nói của thần linh. Thực thi tất cả những việc mà bản thân cần làm, đó chính là nghĩa vụ của sứ đồ thần linh này. Giữa một con đường bằng phẳng và một lối đi khác mang đầy chông gai, tôi xin nguyện đương đầu với thử thách khó khăn mà các vị thần đã ban tặng.”

Ahide chắp tay cầu nguyện, miệng khẽ buông ra những câu từ đầy cao đẹp.

“Sẽ có những lúc tôi bị sóng gió xô ngã, đôi chân này phải bất lực quỳ xuống. Tuy nhiên, lời nói của thần nhất định sẽ dẫn dắt tôi bước đi trên một con đường hoàn toàn mới. Dù có thất bại trước thử thách bao nhiêu lần đi chăng nữa, những vị thần vẫn sẽ ở đó dõi theo tôi. Chừng nào đức tin này vẫn còn thì bất cứ con đường chông gai nào tôi cũng có thể vượt qua được.”

“Đáng tiếc thay, tự cổ chí kim, điểm đến của những tên lừa đảo như ngươi chỉ luôn có một mà thôi.”

Ta nhếch môi nở một nụ cười khó chịu để cắt ngang mấy lời cầu nguyện ngứa tai của Ahide.

“Cút xuống địa ngục mà lảm nhảm.”

Gương mặt của Ahide vẫn điềm đạm không biến sắc. Gã ngay lập tức đáp trả lại ta.

“Hình như cậu đang lầm tưởng rằng mình vượt trội hơn thần linh chỉ bởi vì Anh hùng Kanon thắng được vương long thôi đúng không? Ngây thơ lắm, lời tiên tri của thần linh không có nông cạn như vậy đâu. Tôi vừa mới nói rồi còn gì. Thần linh nhất định sẽ mở ra một con đường hoàn toàn mới.” [note50223]

Ahide hướng ánh nhìn tràn ngập sự thương hại về phía ta.

“Nghe tin có rồng xuất hiện ở Azeshion, cậu đã kéo thuộc hạ của mình tới Gairadiyte để thăm dò tình hình. Hiện giờ Học viện anh hùng đang phải chiến đấu với đàn rồng được thả ra ở trên kia, cả đám thuộc hạ của cậu cũng bận đối phó với những tín đồ trung thành trong lòng đất.”

Ahide không thể giấu đi nụ cười khoan khoái trên gương mặt, hắn ra vẻ như mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của mình.

“Và cậu thì đã đặt chân xuống tận dưới này. Quỷ vương của Dilhayd, Anos Voldigoad. Đáng nhẽ cậu nên ở nhà để bảo vệ cho đất nước của mình mới đúng. Thế mà chẳng hiểu sao lại thò đầu xuống đây, ngu ngơ bị thần linh dắt mũi mà không hề hay biết.”

Ahide giơ chiếc nhẫn minh châu của mình lên, chuyển tông giọng sang trạng thái nghiêm nghị hơn trước.

“Đất nước của cậu, thủ đô của cậu, hôm nay tất cả đều sẽ bị diệt vong hết. Chẳng mấy chốc nữa, thiên phạt sẽ giáng xuống một Midhays vắng bóng Quỷ vương.”

Một cột sáng nhạt khẽ chiếu xuống một chiếc thánh tọa, hình ảnh thông qua đó mà dần dần hiện lên.

Khung cảnh bên trong đích thực là Midhays.

“Nào, hãy tận mắt mình chứng kiến đi. Cảnh tượng những người dân phải chịu nỗi thống khổ do vị vua của mình dám cả gan chống lại thần linh sắp hiện ra rồi đó. Đây chính là hình phạt dành cho cậu. Hãy giác ngộ tội lỗi và giày vò trong sự hối hận đi.”

Bên ngoài Midhays là vô vàn những luồng bụi cát mịt mù tan hoang.

‘Kiiiiiiiyyyyyy, kiiiiiiiiiiyyyyyyyyy’, tiếng long hống khó chịu cứ thế vang lên không ngừng nghỉ.

Một bầy rồng đang lũ lượt xé mặt đất chui lên và tiến thẳng về phía thành phố.

So với đám này thì số lượng rồng đang tấn công Học viện anh hùng chẳng là cái thá gì cả.

Chẳng mấy chốc, số lượng hiển thị trong tầm nhìn đã vượt quá 1000 con.

Chỉ còn khoảng vài chục mét nữa.

Đám rồng định húc thẳng vào tường thành Midhays mà băng qua.

“Vĩnh biệt, đất nước của tên dị giáo ngu xuẩn.”

‘Đoàngggggggggg’, âm thanh dữ dội vang lên cùng với cảnh tượng thê lương mà chỉ nhìn thôi cũng sởn cả gai ốc.

Tứ chi của những con rồng cố gắng đâm đầu vào bức tường phòng thủ bị cắt nát và bị một luồng sức mạnh nào đó tàn bạo đánh bật ra.

“……..Vô…………..!?”

Đang định thốt lên từ vô lý thì Ahide vội vàng ngậm mồm lại. Có vẻ như lần này gã sợ mình để lộ ra vẻ thảm hại quê mùa trước mặt ta.

Tuy nhiên, cái biểu cảm kia thì đòi giấu ai cơ chứ.

Đứng trước bức tường thành là nguyên một đạo quân của Quỷ vương với đầy đủ trang bị từ răng tới tóc.

“Toàn quân xuất kích! Lâu lắm rồi mới đi săn rồng. Hãy cho đám thú vật trí tuệ thấp kia biết ai mới là bá chủ trên mặt đất này đi.”

Binh đoàn do Nigit chỉ huy đồng loạt bay lên trời và đi vài đường ma kiếm, thủ cấp của lũ rồng cứ theo đó mà rụng xuống như sung.

“Ngục Viêm Hủy Diệt Pháo, oanh tạc!”

Quân đội do Devidra dẫn đầu nhanh chóng kiến tạo nên một vùng ma pháp trận dày đặc.

“Bắn!!”

Trận mưa tiểu hắc dương dễ dàng nướng chín những con rồng tiên phong đang cắm đầu cắm cổ chạy về phía bức tường thành.

Lũ còn lại thấy thế bèn bay lên trời để né tránh trận thảm sát.

Tuy nhiên, tiểu đoàn của Ruche đã phục sẵn ở đó từ trước.

“Phong Diệt Trảm Liệt Tận sẵn sàng! Thanh trừng!”

Một cơn lốc đao cuồng nộ lạnh lùng vò nát rồi xé toạc cả đôi cánh mà lũ rồng kia tự hào. Máu tươi phun ra từ vô vàn những vét chém nhuốm đỏ cả khoảng không. Bầu trời vốn là mặt trận lý tưởng của chúng nay đã không còn an toàn nữa. Cảnh tượng những con quái vật khổng lồ rơi rụng như lá vàng cuối thu nhìn có hơi rùng rợn một chút.

Chỉ trong thoáng chốc, bầy rồng hơn 1000 con mà Ahide ưỡn ngực tự hào nay đã giảm xuống chỉ còn phân nửa. Đúng là một mẻ bắt gọn, chuyến đi săn không thể nào bội thu hơn nữa.

Đứng trước diễn biến quá đỗi bất ngờ này, Ahide chỉ biết ngây người ra một chỗ. Ta quay sang và gọi hắn hoàn hồn.

“Ngươi biết gì không, có một tên đần độn nào đó đã tiếp cận hoàng tộc phái và xúi bọn chúng rằng hãy lợi dụng lũ rồng để lật đổ Midhays đấy. Rồi là cái gì mà chỉ cần làm một con đường dưới lòng đất dẫn tới gần tường thành và không để quân đội Quỷ vương phát hiện, hắn sẽ thả lũ rồng ra nữa cơ.”

Khóe mắt của Ahide trợn tròn lên vì kinh ngạc.

“Làm gì mà ngạc nhiên thế? Đừng bảo ngươi thật sự nghĩ rằng thuộc hạ của ta sẽ khổ chiến với một đám thằn lằn to xác đấy nhé?”

“……………Hoàng tộc phái có mối thâm thù với Quỷ vương cơ mà………”

Những câu từ thất thần buột ra khỏi miệng Ahide.

“Đó cũng là lời tiên tri của thần à? Sao mà sai lệch quá vậy? Hoàng tộc phái hiện giờ đang cho cải tổ tu tâm dưỡng tính lại những kẻ ôm hận với Quỷ vương rồi.”

Ta đã cho Zerceas giả vờ đồng ý với hắn và tuồn thông tin về cho quân đội Quỷ vương. Hiếm khi mới có cơ hội làm gỏi cả một bầy rồng lớn như thế này, ngăn chặn trước kế hoạch của chúng thì phí lắm.

“Xem ra ngươi thực sự thích chọn con đường chông gai để đi nhỉ. Thần linh tên nào cũng có xu hướng chèn ép tín đồ của mình như vậy sao?”

Ahide nhắm mắt lại và lắc mạnh đầu vài cái để khôi phục sự bình tĩnh.

“…………Ôi, thần linh ơi.”

Giọng than thở của gã vang lên nghe sao mà não nề.

“Thật là một hành động ngu xuẩn làm sao. Tự mình tiêu diệt đi những sứ giả của thần chỉ càng chuốc thêm đau khổ về cho bản thân mà thôi…….”

“Lời bao biện của một kẻ thua cuộc nghe nhàm lỗ tai quá đấy.”

“Tôi đã nói rồi, lời tiên tri của thần không có nông cạn như cậu tưởng đâu. Chắc hẳn cậu đang nghĩ rằng chỉ cần đánh bại tôi ở đây thì sẽ phong ấn được sức mạnh của thần tuyển chọn Arcana đúng không? Cái tư duy ấy đã sai ngay từ vạch xuất phát rồi.”

Ahide từ từ nâng tay của mình lên và chỉ về phía cột sáng.

“Hãy tập trung vào quả đồi đó đi.”

Ở hướng tây nam của Midhays có một ngọn

nhỏ khá cao, đứng từ đó có thể quan sát được toàn cảnh thành phố.

Bóng dáng một cô gái thấp thoáng hiện qua màn ảnh mờ nhạt.

Thiếu nữ tóc bạch kim thơ thẩn đứng yên một chỗ, cặp ma nhãn nhìn về phía thành phố chất chứa đầy vẻ u sầu.

Không biết thần tuyển chọn Arcana đang suy nghĩ điều gì mà trông nét mặt lại đăm chiêu như thế.

“Tất cả đều là sự dẫn lối của thần linh. Một con đường mới đã lại mở ra phía trước. Bầy rồng đã kịp thời tạo nên một vùng long vực xung quanh Midhays. Cho dù cậu có dùng Dịch Chuyển để chạy về thì cũng chẳng kịp nữa đâu.”

Viên minh châu tuyển chọn bùng lên ánh sáng rực rỡ, Ahide nói với vị thần của mình.

“Hỡi thần Arcana cao quý của tôi. Xin hãy giáng sự phán quyết xuống đầu những con dân mang trong mình trọng tội của Midhays. Thể hiện uy quyền và kỳ tích của Artiel Tonoa đi.”

Nghe vậy, Arcana liền nhẹ nhàng đưa hai cánh tay hướng lên trời.

Nguồn ma lực khổng lồ của thần linh ép cho ánh sáng bị bao trùm bởi bóng tối. Khung cảnh ban ngày ngay lập tức chuyển thành màn đêm.

Mặt đất lúc này thực sự đang chìm trong một màu đen đúng nghĩa. Bỗng những tia sáng ấm áp từ trên cao đột nhiên rọi xuống.

Tuy nhạt nhòa và hiền dịu nhưng lại huyền ảo như mộng tưởng đê mê. Cả một bầu trời xanh rộng lớn bây giờ chỉ có mình vầng trăng khuyết Artiel Tonoa ngự trị.

Khóe miệng của Arcana hơi mở ra một chút.

“…………..”

Chắc chắn cô ấy vừa mới lẩm bẩm thứ gì đó, thế nhưng ta lại chẳng nghe thấy gì cả.

“Hủy diệt và sáng tạo giống như hai mặt của đồng xu vậy. Khi sinh mệnh của người dân Midhays tan biến, sức mạnh sáng tạo sẽ càng chiếu sáng màn đêm hơn nữa. Một khi đạt được sự thăng tiến vượt bậc đó, cậu nhất định sẽ bị thanh tẩy bởi ánh hào quang của Artiel Tonoa thôi, Anos Voldigoad ạ.”

Fumu. Vậy ra đó là mục đích của hắn khi thí mạng lũ rồng vô tội vạ như thế à?

Bằng cách hủy diệt một số lượng lớn căn nguyên, sức mạnh tuần hoàn sinh mệnh của sẽ tự nhiên được tăng cường.

Đây chính là phương pháp giành chiến thắng sau cùng trong cuộc phán quyết tuyển chọn mà Ahide đã nghĩ ra.

Tên rác rưởi này, có vẻ như hắn còn chẳng thèm nhìn vào khuôn mặt của vị thần sát cánh bên mình thì phải.

“Thần tuyển chọn Arcana, ta hỏi cô.”

Thông qua màn sáng trong phòng thánh tọa, ta cất giọng nói chuyện với vị thần nhỏ bé đang đứng trên đỉnh dốc.

“Cô muốn tiêu diệt Midhays sao?”

Không có câu trả lời nào đáp lại.

Tuy nhiên ngón tay của cô ấy thì đã phản ứng và giật nhẹ một phát.

“Hay là cô muốn cứu rỗi nó?”

Mặc dù vẫn nghe câu hỏi của ta, song cô không hề hé môi lấy nửa lời, cứ thế miệt mài truyền ma lực cho .

“Ta thấy cô không giống một vị thần mong muốn sự hủy diệt cho lắm. Nghĩa vụ nào bắt cô phải tận tụy vì gã đàn ông hết thuốc chữa này như vậy?l

Fufufu, giọng cười khúc khích của Ahide vọng lên.

Nghe khá giống như là đang cười đểu ta vậy.

“Cuối cùng cậu cũng phải hạ mình cầu xin thần linh rồi à, kẻ không phù hợp kia. Tuy nhiên, hiệu lực của minh ước là tuyệt đối. Dẫu cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thần tuyển chọn Arana vẫn sẽ ban cho tôi sự cứu rỗi thôi. Từ lời cầu nguyện, ước vọng, cho tới những lời sám hối nhỏ bé nhất, ngài ấy cũng không bao giờ từ chối cả.”

Ahide nói như thể đã nắm chắc phần thắng ở trong tay.

“Lời cầu nguyện của cậu sẽ không thành hiện thực đâu. Midhays chắc chắn sẽ bị hủy diệt. Phép màu của thần linh——Khặcccc……!”

Bụng của Ahide bị thanh ma kiếm tạo ra từ Sáng Tạo Kiến Trúc của ta xuyên thủng.

“Đứng trước mặt ta trong khi không có thần ở bên mà dám lớn lối cái gì vậy?”

“………..Ư……….Khục………aaaa………..”

“Giờ ta đang nói chuyện với Arcana. Kẻ ngoài cuộc như ngươi biết điều thì câm cái mồm lại.”

Nói rồi, ta ném cả thanh ma kiếm lẫn cơ thể của hắn bay đi một đoạn.

Thanh ma kiếm theo lực quán tính cắm thẳng vào tường và ghim chặt Ahide trên đó.

“Fumu. Nhìn giống thánh nhân hơn một chút rồi đấy.”

Ta nói mà chẳng thèm nhìn theo hắn, quay sang tập trung sự chú ý vào người ở bên kia màn ảnh.

“Trả lời đi, Arcana.”

Tiếp tục là màn tra hỏi nội tâm cô gái nhỏ.

“Nếu như cô không mong muốn sự hủy diệt này, ta sẽ cứu cô ra khỏi nó.”

“…….Ăn nói ngạo mạn…….Chỉ là phận quỷ nhân thấp hèn mà dám đòi cứu thần linh ư? Thốt lên câu đó khỏi miệng thôi cũng đủ tội báng bổ—–Gyaaaaaaaaaaaaaa!!”

Ta đưa tay phóng một chùm sét đen từ ma pháp khởi nguyên Ma Hắc Lôi Đế xuyên qua cơ thể của Ahide, mắt vẫn chẳng thèm mảy may quay sang nhìn hắn. [note50224]

“Câm miệng, ta đã cảnh cáo ngươi rồi cơ mà. Đừng quên rằng khi không có thần ở đây, ngươi chỉ là một con thằn lằn nhãi nhép thôi đấy.”

Quay trở lại với Arcana.

“Dù có là thần linh hay gì thì vẫn có những chuyện vượt quá khả năng của bản thân. Nói ra một lời ước nguyện cũng chẳng phải là làm trái lại minh ước đâu.”

Tuyết nguyệt hoa nhẹ nhàng rơi xuống từ Artiel Tonoa.

Những bông hoa hiện thân của sáng tạo trông vừa xinh đẹp mà cũng vừa chứa đựng sự tàn bạo đến ghê tởm.

Nếu để chúng phủ khắp Midhays, tất cả mọi thứ sẽ bị bao bọc trong băng hàn. Sinh mệnh của vạn vật cứ thế mà lụi tàn đi.

Một mảnh tuyết kết tinh nhẹ nhàng rơi xuống đầu của một thiếu nữ trong Midhays.

“…………..không……….muốn……..”

Bờ môi của Arcana khẽ mấp máy.

“………..Đôi tay này sinh ra là để cứu rỗi chúng sinh………”

Đứng trước sinh mệnh đang chuẩn bị tan biến trong tay mình, cô cố gắng buông ra từng câu chữ.

“………..Đôi chân này sinh ra là để chạy thật nhanh tới những thiên tai thảm họa…….”

Từng giọt nước mắt bắt đầu lã chã tuôn rơi.

“………..Trái tim này sinh ra là để lắng nghe những lời cầu nguyện chân thành…….”

Cô hét lên thật to để bộc bạch nỗi lòng bấy lâu nay bị kìm nén.

“………...Tôi không phải là phép màu của sự hủy diệt………”

Nghe được những lời ấy, ta bất giác nở một nụ cười trong vô thức.

“Ngăn cô ta lại.”

Một mệnh lệnh được ta đưa ra.

Bông tuyết nguyệt hoa chợt phát sáng và tan vào không khí.

Còn cô gái đang ngẩng đầu lên ngắm nhìn tuyết rơi thì vẫn bảo toàn được tính mạng.

“…………………………………..Không………………..thể……………..nào………………..”

Chứng kiến sự việc thông qua màn ảnh trên cột sáng, Ahide không thể giấu đi vẻ kinh hoàng của mình nữa.

Màn đêm vụt tắt, vầng thái dương lại một lần nữa trỗi dậy và thống trị bầu trời.

đã bị hủy diệt.

“Tước đoạt kiếm, bí kỹ thứ bảy——Dạ Đoạt Tuyệt Giai .” [note50225]

Bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện trên đỉnh đồi.

Kẻ thậm chí có thể chém đứt và tước đoạt lấy màn đêm, kiếm sĩ mạnh nhất quỷ tộc, cánh tay phải của Quỷ vương, Shin Reglia.

“Thần tuyển chọn Arcana.”

Cậu điềm tĩnh bước tới và đứng chắn trước mặt nữ thần tộc.

“Dù với bất cứ lý do gì đi chăng nữa, việc dám công kích chống lại Bạo nghịch Quỷ vương là không thể tha thứ.”

Shin hướng thẳng ánh nhìn đầy sát khí của mình về phía Arcana.

“Tuy nhiên, chủ nhân đáng kính của tôi đã ra lệnh là hãy ngăn cô lại. Thể theo lòng bao dung vô bờ ấy, tôi sẽ không tận diệt cô nữa.”

Shin vẽ nên một vòng ma pháp trận và đưa tay vào trong đó.

Cậu từ từ rút ra một thanh kiếm rỉ sét, đi cùng với sự xuất hiện của nó là lượng ma lực lớn tới mức không tưởng.

Lưỡi gươm đồ sát thần linh, Trảm thần kiếm Gneodros.

“Để tôi ban cho cô một cái chết nhẹ nhàng nhất.”

—————————————————————

Tác note:

Người ta bảo ngăn lại mà tính giết là sao vậy ba…?

NIT note:

Hóng chương sau nốt làm gì đó với khái niệm, chứ bỏ gái vầy tội lắm, mà lỡ cứu thì thêm vào harem cũng đc hen :))))

Cả chương nghe cuồng đạo gáy muốn sang chấn tâm lý luôn á.

T4R

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link:

Truyện Chữ Hay