Phần 1
Đó là một công trường xây dựng.
Các ứng cử viên Quỷ Vương cùng một liên minh đang đứng trên công trình khung thép.
“Ooi!! Có chuyện quái gì với đồ khốn nhà ngươi vậy hảảảả!?”
Marios hét lên cơn phẫn nộ đang sôi sục trong ruột gan.
“Strength! Ta mất ba quân bài hoàng gia là vì lỗi của ngươi đấy! Toàn bộ ba quân bài chết tiệt đều bốc hơi ngay lập tức!! Có chuyện quái gì với ngươi vậy hả, đồ làm hỏng chuyện!!”
Tuy nhiên, Strength Sannou Rikimaru vẫn đang ngoáy tai trong khi đáp lại vì khó chịu.
“Ôi ngươi thật là ồn ào, dù sao đó cũng không phải là một vấn đề lớn. Ngươi chỉ cần bổ sung chúng thôi.”
“……Tsu! Ngươi nghĩ dễ thế sao!! Ta cần một ai đó có tài năng đặc biệt trong công việc chế tạo mô hình!”
Sun Sansa Summers can thiệp vào để hòa giải giữa hai người bọn họ.
“Rồi rồi, Marios cũng bình tĩnh lại đi~, chúng ta hãy hòa thuận với nhau nào được chứ?”
“Ai làm được cơ chứ!!”
Marios cũng không tin thái độ của Sansa.
Không phải cô gái này thường là một đội với Moon Kitakami Lunatic sao?
“Ngươi cũng ổn với chuyện này sao? Ngay cả Lunatic cũng xong rồi ngươi biết chứ? Không phải hắn là bạn trai ngươi à?”
“Hmm, nhưng hắn đã chết rồi, nên chẳng có gì là có thể xong cả~”
Chết tiệt! Ả đàn bà này không thể trò chuyện được.
Thực sự họ không phải người yêu của nhau sao? Mặc dù trông cô ta như đang yêu Moon, nhưng cái thái độ này là gì đây?
Cô ta thực sự đang tỏ ra dễ dãi.
“Chậc, ta nghĩ ta cũng cần phải nhanh chóng chuẩn bị một người bạn trai mới thôi~”
Tông giọng thật bình thường, cứ như thể cô ấy đang nói về việc đổi phụ kiện vậy.
Cô gái còn lại ở đây, Wheel of Fortune Shimokadzuma Rinne vẫn chỉ mỉm cười vui vẻ như một tên ngốc như thường lệ.
“Aaah! Chết tiệt!!”
Marios đá bay một cái xà thép ở gần đó vì hắn không còn chỗ nào để trút cơn tức giận.
“Hahaha, bình tĩnh đi. Ta hiểu tại sao ngươi cảm thấy cáu tiết mà.”
Joudogahama Lost đang dựa người lên một cái dầm thép ở gần đó. Trông hắn thực sự rất khó xử.
“Điều này có lẽ sẽ không đủ để đền bù cho ngươi, nhưng vì sự mất mát của ngươi, từ giờ trở đi chúng ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“……Ngươi vừa nói gì?”
Lost đẩy người ra khỏi dầm thép và giang rộng hai cánh tay như thể đang đưa ra một lời chào mừng nồng ấm vậy.
“Đó là lý do tại sao, ngươi có thể tiếp tục chế tạo mô hình mà không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì. Một mô hình có thể đánh bại cả một kẻ thù mạnh mẽ chỉ bằng một đòn. Ví dụ như……”
Lost cười thích thú.
“Một mô hình có thể đánh bại cả Triumph hay Quỷ Vương hiện tại.”
—!?
“Đồ đê tiện……”
“Lần này ta đã học được vài thứ từ những chuyện đã xảy ra. Ngươi không hợp với tiền tuyến.”
“Ta biết ngay từ đầu rồi đồ khốn nhà ngươi!! Ng-ngươi là kẻ kéo ta ra đấyyy!!”
“Nhưng, để sử dụng Babel Tower, ngươi cần phải đối đầu với đối thủ và tập trung vào mục tiêu đúng chứ?”
“Thì sao! Ta đã hoàn toàn nhận thức được điều đó rồi! Đấy là lý do tại sao, ta cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyện đó! Điều đó—”
“Nhưng, có một giới hạn khi thực hiện một mình. Dù sớm hay muộn thì ngươi sẽ cần phải có đồng đội để bảo vệ mình.”
“Đó là nguyên nhân, những quân bài làm việc đó cho ta!!”
Cũng có những mẫu mô hình được các quân bài chế tạo. Và chúng có thể trở thành quân đội của hắn.
Nhưng giờ hắn đã mất sạch của cải.
—Đừng nói là,
Tên này, đang lấy đi sức chiến đấu của mình sao?
Lúc này nụ cười thân thiện của Lost đối với hắn dường như có một bộ mặt khác.
“Thế này thì sao? Ta sẽ không bắt ngươi phải nghe. Đây chỉ là một lời đề nghị từ ta mà thôi.”
“……Nó là gì?”
“Chính vì thế, ta muốn ngươi cho phép chúng ta bảo vệ ngươi.”
Hiện tại hắn đã mất gần như là toàn bộ tài sản. Hắn chỉ có thể làm theo lời Lost nói. Nếu như từ chối—
“Nếu ngươi không thể kiềm chế cơn tức giận dù như nào đi nữa, thì ta cũng chẳng bận tâm đâu khi ngươi rời khỏi liên minh ngay lúc này……”
Bốn ứng cử viên Quỷ Vương nhìn hắn.
Không quan trọng bọn họ đang đeo mặt nạ gì ở bên ngoài. Nhưng đôi mắt họ chỉ chứa đầy những toan tính và âm mưu ớn lạnh bên trong.
Hắn đã,
Bị lừa.
“……Hiểu rồi. Ta sẽ làm như ngươi nói.”
Lost gật đầu hài lòng.
“Ừ. Tốt rồi. Vậy thì, hãy gặp lại nhau vào tuần tới.”
Lost để lại những lời nói đó và rời đi. Các ứng cử viên Quỷ Vương khác cũng theo hắn và biến mất.
Marios là người cuối cùng còn lại, vẫn đứng im tại chỗ.
Tình hình quá lố bịch, vậy mà hắn lại cười.
Sao mọi chuyện lại hóa thành như thế này?
Phải rồi.
Nguyên nhân là Lovers.
Nhìn theo cách khác.
Giá như hắn có thể chăm sóc Lovers, thì nỗi lo sợ sẽ biến mất.
Sau đó hắn sẽ ẩn mình đi và chờ đợi cho tới khi nào chỉ còn lại một ứng cử viên ngoài hắn trong trận Quỷ Vương Chiến.
Hắn sẽ vừa chờ đợi vừa tạo ra mẫu mô hình tốt nhất và mạnh nhất.
Hắn đã hiểu một phần Lovers thông qua lần tấn công trước.
Hắn có thể giết chết hắn ta.
Bên cạnh đó, hắn cũng đang quan tâm.
Thứ gì có thể quan trọng hơn cả tính mạng của chính bản thân?
“Mình tự hỏi, thứ gì do hắn sở hữu sẽ tan vỡ……fu, fuhihihihihyahahahahahahaha!!”
Phần 2
“Yuu-kuuun. Chúng ta sắp sửa đi rồi.”
“Vâââng.”
Tôi kiểm tra lại kiểu tóc ở bồn rửa mặt trên tầng hai. Quần áo tôi nữa, tốt, chúng bình thường.
Hôm nay là chủ nhật. Cả gia đình sẽ ra ngoài đi mua sắm. Đối với chúng tôi chuyện này khá là hiếm.
Đó là vì Reina vẫn còn thiếu rất nhiều đồ đạc và nhu yếu phẩm hàng ngày. Nên hôm nay chúng tôi sẽ đi mua sắm với cả gia đình.
Căn phòng từng được sử dụng làm nhà kho cũng đã được dọn dẹp, nên giờ đã có thể mang đồ đạc vào căn phòng rồi. Dẫu vậy, căn phòng vẫn trống trải, tối thiểu chỉ có thể thay đồ ở bên trong.
Chúng tôi cần phải có một chiếc giường, hoặc có lẽ là một tấm nệm, chúng tôi cũng cần một cái tủ quần áo nữa, và sẽ tốt hơn khi có một cái bàn để học. Reina cũng không có đủ quần áo cho bộ đồ ngủ hay bộ đồ thường mặc, rồi đi mua bộ đồ ăn dành cho Reina, vân vân và mây mây……chúng tôi sẽ phải mua rất nhiều.
Tôi bước xuống tầng một nơi mọi người đang chờ ở sảnh.
Reina cười rất chân thật khi cô ấy nhìn thấy tôi.
“Đi chơi, chúng ta sẽ đi chơi desu, onii-chan!”
“Ừm, anh đang trông chờ vào nó đây.”
“Vâng! Reina rất hạnh phúc khi có thể được đi chơi cùng với mọi người desu desu!”
Cô ấy trả lời với ánh mắt lấp lánh.
Kaa-san và tou-san cũng tươi cười dõi theo.
“Rồi, đi thôi nàoo!! Hai đứa, mau xỏ giày vào đi!”
Chúng tôi ngồi xuống nơi sảnh nhà và xỏ giày vào chân.
Tôi nhìn thấy đôi giày đã mòn của Reina bên cạnh và nghĩ, aa, chúng tôi cần phải đi mua giày để đổi lấy cái cũ của cô ấy nữa……trong lúc tôi nghĩ vậy,
“Reina?”
Reina dựa người lên vai tôi.
Oi oi, em không nên hành động hư hỏng như thế này trước mặt tou-san và kaa-san đâu……tôi định nói thế, nhưng trọng lượng mà tôi cảm nhận được trên vai dường như rất khác lạ.
Hơn cả cảm giác của một người dựa lên, cảm giác như thể một con rối đang ngã lên người tôi vậy—
“Reina!?”
Người cô ấy trượt xuống và rơi xuống đùi tôi.
“Reina-chan!?”
“Có chuyện gì thế!?”
Kaa-san và tou-san la lên.
Chết tiệt!! Tại sao cơ chứ!
Tôi đỡ lấy người Reina, leo lên tầng, và đặt cô ấy nằm xuống giường trong phòng tôi.
“Reina! Kiềm chế lại đi nào!!”
Tôi chạm vào má cô ấy bằng bàn tay run run và nói với đôi mắt như thủy tinh không nhìn thấy gì của cô ấy.
Ngay khoảnh khắc đó, ánh sáng quay trở lại đôi mắt cô.
“E-eh……onii-chan……tại sao, Reina lại ở trong phòng.”
Tôi thở dài ra một hơi. Cảm giác như thể linh hồn tôi sẽ bay ra ngoài cùng với hơi thở vậy.
Cô ấy vẫn, ổn.
Reina không chết.
“A-aa……dường như tình trạng của em thực sự không tốt cho lắm. Chúng ta sẽ đi sau khi em nghỉ ngơi một chút.”
Khi tôi nói vậy, dường như Reina đã đoán ra được gì đó từ nét mặt của tôi và buồn bã.
“Xin lỗi……là vì Reina.”
Hơi thở cô ấy có chút đau. Trán cũng ướt đẫm mồ hôi.
Kaa-san và tou-san cũng đi vào phòng tôi và nhìn săm soi Reina vì lo lắng.
“Con đang nói gì vậy, cơ thể Reina-chan là thứ quan trọng nhất mà.”
“Ừ, lúc này con nên tập trung vào việc trở nên khỏe hơn.”
“……Vâng.”
Reina cười mặc cho mồ hôi chảy đầm đìa.
Sau đó tôi giúp cô ấy thay đồ, chuẩn bị khăn ướt, tôi làm tất cả những gì mà tôi có thể nghĩ tới.
“Con không sao chứ Reina-chan? Con có muốn thứ gì không?”
“Không……mama, xin lỗi mẹ. Reina đang trở thành một mối phiền phức.”
“Đừng nói thế. Con không phải là một mối phiền phức mà. Chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau khi con khỏe hơn nhé.”
“Vâng……Reina rất……trông chờ vào nó desu, desu.”
Reina cau mày vì đau đớn, dẫu vậy cô ấy vẫn cố gắng cười.
Nó khiến cho tôi đau khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Rồi, nhớ gọi cho anh nếu như có chuyện gì xảy ra nhé.”
Tôi đặt chiếc điện thoại của Reina cạnh gối, sau đó kaa-san và tôi đi ra khỏi phòng.
Chúng tôi bước xuống tầng một và đi vào phòng bếp. Ở đó kaa-san quay người về phía tôi. Trông bà ấy như thể sẽ phát khóc ngay lúc này vậy.
“Yuu-kun. Không có cách nào để cứu Reina-chan sao?”
“Chuyện đó……”
Kể từ dạo đó, Lizel-senpai và Miyabi đang tìm cách. Điều tôi có thể làm là không nhiều, nhưng senpai và Miyabi đang kêu gọi những người quen như các vị bác sĩ hay pháp sư.
“Reina-chan……nó chưa bao giờ phàn nàn đau đớn hay khó khăn như thế nào, chưa từng một lần. Mặc dù nó rơi vào tình trạng đó, nhưng nó lại cố gắng không khiến chúng ta phải lo lắng……”
Kaa-san ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng bếp và đưa tay lên trán vì phiền muộn.
“Mặc dù mẹ muốn nó ít nhất phải ích kỷ trong những lúc như thế này……mẹ nói huênh hoang rằng mẹ là mama của nó……nhưng cuối cùng mẹ vẫn không thể làm được gì.”
Kaa-san, một người luôn vui vẻ và tươi cười đang cảm thấy hụt hẫng. Nước mắt lăn ra nơi khóe mắt của bà ấy.
Chết tiệt.
Là tôi người không thể làm được gì mới đúng.
Mặc dù tôi là một ứng cử viên Quỷ Vương, và là chủ nhân của Reina.
Mặc dù tôi là một người anh trai.
Chết tiệt! Morioka Yuuto!!
Mày đúng là một thằng bất lực và vô dụng!!
Nếu như tôi cố dựa dẫm vào ai đó, nhưng tôi rất khác so với senpai và Miyabi. Tôi không có người thân thuộc nào.
Nếu như có ai đó—
‘Ngươi sợ thứ búp bê đó sẽ tan vỡ đúng không? Vậy thì ngươi có thể làm lại bao nhiêu lần không quan trọng tùy ngươi thích với năng lực của cô gái này.’
Lời nói của Marios bỗng khơi dậy trong tâm trí tôi.
Phép thuật độc nhất của Wheel of Fortune là Revival. Không còn gì tôi có thể làm ngoại trừ việc dựa dẫm vào thứ năng lực đó sao?
Nhưng dù tên Tower đó đang bảo tôi hãy trở thành đồng đội của bọn chúng, nhưng hắn đã cố giết tôi—không, hắn cũng đã cố giết Reina nữa.
Hành động của hắn không hề khớp với lời nói.
Hắn đang hành động vì ý thích sao, hay hắn bị ép buộc bởi tình hình nên hắn cảm thấy miễn cưỡng khi mời tôi……hoặc có lẽ, liên minh đó không thống nhất một mục đích?
Tôi có thể giao phó mạng sống của Reina cho một người không thể tin tưởng được như thế không?
Vậy thì, tôi nên làm gì đây?
Nghĩ đi nào, Morioka Yuuto.
Cuối cùng mày vẫn chỉ là một con người.
Mày được một dấu ấn chọn một cách tình cờ, và may mắn khi được những người tuyệt vời như Lizel-senpai và những người khác giúp đỡ. Mày chỉ là một đứa con trai tầm thường mà thôi.
Tôi không phải là một người đáng tin cậy.
Nhưng tôi không có nhiều ác quỷ quen thân.
Hiệu trưởng nói với tôi rằng ông ấy không thể hỗ trợ bất kỳ ứng cử viên Quỷ Vương cụ thể nào.
Tôi đã cố gắng hỏi Geld nếu như hắn biết gì đó.
Phần còn lại của những người quen của tôi là các ứng cử viên Quỷ Vương khác, nhưng tôi sẽ để lộ điểm yếu nếu như tôi dựa dẫm vào bọn họ. Lizel-senpai đã cố gắng hỏi Neith, nhưng tôi không thể bất cẩn khi cố dựa dẫm vào Stella.
Sau tất cả, khi tôi định đi cứu Lizel-senpai khỏi Aspite, thì cô ấy yêu cầu tôi trao cho cô ấy Lizel-senpai như một phần thưởng. Không đời nào tôi có thể—
“—?”
Đợi đã.
Có gì đó vừa nảy ra trong tâm trí tôi.
Có thể là gì nhỉ?
“Yuu-kun? Có chuyện gì thế?”
“Ah……không có gì ạ.”
Có gì đó mà tôi gần như quên mất.
Vừa rồi, tôi đã nhớ lại cái tên của một ai đó nhỉ?
Nghĩ lại thì, tên Geld đã từng nói rằng—
……!!
“Aah!?”
“C-! Có chuyện gì thế!? Yuu-kun!!”
Tôi đột nhiên hét lớn. Kaa-san nhìn tôi lo lắng.
……Phải rồi.
Có một người.
Tôi có một người.
Một người mà tôi có thể dựa vào.
Một kẻ với sức mạnh rất hoàn hảo trong những lúc như thế này.
Phần 3
Những người hàng xóm dường như nghĩ rằng ngôi nhà đó bị bỏ hoang.
Nó đã từng là một biệt thự rất tráng lệ, nhưng chỉ trong vòng một đêm nó biến thành một tòa nhà bị bỏ hoang. Tầng hai biến mất, còn bức tường tầng một thì thủng lỗ chỗ. Cửa sổ cũng bị đập tan.
Lúc đó tôi không hề để ý, nhưng giờ khi tôi nhìn thấy nó như thế này, thì tôi hiểu ra sau này chúng tôi thực sự sẽ xa cách.
Tôi đẩy cánh cổng thanh sắt.
Cánh cổng không hề mở vòng ra, mà nó đổ sụp xuống phía bên kia.
Tòa nhà phía trước tôi thực sự là một tòa nhà bị bỏ hoang.
Hắn ta thực sự ở một nơi như thế này sao?
Tôi bước qua sân trước đầy những mảnh kính rải rác khắp nơi. Sau đó tôi đặt tay lên cánh cửa chính.
……Nó không mở.
Tôi đi vòng qua khu vườn và đi vào trong từ một nơi mà bức tường đã bị thổi bay.
Dấu vết lửa cháy vẫn còn trong căn phòng. Thật đau đớn khi nhìn vào. Tôi bước qua căn phòng và đi ra ngoài hành lang. Trên sàn nhà tràn ngập mảnh vỡ của bức tường và gương kính.
Tôi bước dọc theo hành lang đó đi sâu vào trong tòa nhà.
“Đó……”
Ở đó có một cánh cửa bị hư hỏng tương đối nhẹ ở cuối hành lang.
Tôi nắm lấy nắm đấm cửa và xoay nó.
Nó không mở.
Dường như là nơi này.
Tôi lùi lại khoảng hai ba mét và đạp vào cánh cửa.
.
“ASPITEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!!”
.
Có âm thanh cái khóa bị vỡ, sau đó cánh cửa mở toang.
Bên trong căn phòng rất lờ mờ. Còn có mùi chua chua.Ở góc căn phòng, có một thanh niên đang ngồi ôm lấy đầu gối. Một tấm chăn được trùm lên đầu hắn ta.
Đây chính là gã thanh niên tự nhốt chính mình trong căn phòng.
Kẻ không ra ngoài kinh ngạc trước sự xâm nhập đầy bất ngờ.
“Cũng đã được một thời gian rồi nhỉ, World Aspite.”
“Đồ……đồ khốn……Morioka, Yuuto.”
Hắn chỉ nói được vậy với đôi môi run rẩy.
Tôi băng qua căn phòng và đi thẳng về phía cửa sổ.
“Hih!?”
Tôi chẳng để tâm tới Aspite đang sợ hãi và mở toàn bộ tấm rèm cửa sổ ra cùng một lúc.
“……U!”
Aspite che mắt lại trước thứ ánh sáng chói lòa. Chắc chắn hắn chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời trong một thời gian ở đây rồi. Hắn đang cố bò sâu vào trong tấm chăn.
“Oi, ra khỏi đó đi.”
Tôi nắm lấy tấm chăn và mạnh mẽ giật nó ra khỏi người hắn.
Aspite hiện ra từ bên dưới đang ôm lấy người và co rúm lại nhỏ nhất có thể.
“Đ-đồ khốn nhà ngươi……ngươi, ngươi định chế nhạo ta đây tới mức nào cơ chứ……”
Đôi mắt Aspite đẫm lệ.
“Đừng làm phiền ta nữa! Morioka Yuuto!!”
Nhìn thấy hắn như này khiến cho tôi cảm thấy phần nào thông cảm.
Hắn chỉ đơn giản là gieo gió gặp bão mà thôi, nhưng khi tôi nhìn thấy hắn gục ngã xuống tới mức này, thì trong tôi bỗng dấy lên cảm giác tội lỗi.
“Aa……xin lỗi. Ta xin lỗi vì đã đường đột tới đây như thế này. Nhưng, ta có việc với ngươi—”
“Im mồm! Đây là không gian duy nhất đối với ta, thế giới duy nhất đối với ta.”
Aspite nhìn lên tôi bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Phải rồi. Không gian chật chội này là toàn bộ thế giới của ta. Có chuyện gì với nó sao!? Ta không muốn ai khác bước vào, ta không muốn nói chuyện với ai ở đây! Cút đi! Cút khỏi thế giới của ta!!”
Tôi thực sự rất muốn tôn trọng cảm giác của hắn. Ngay cả khi tôi bắt chuyện với hắn, tôi vẫn muốn dành nhiều thời gian hơn mà không bị ép buộc.
Nhưng, ngay lúc này tôi không có nhiều thời gian cho chuyện đó.
Tôi quỳ gối xuống trước mặt Aspite đang khóc và nắm lấy đôi vai hắn.
“Ta cầu xin ngươi Aspite! Ta cần sức mạnh của ngươi!!”
“……Aa?”
Aspite chớp mắt liên tục. Quầng đen quanh mắt hắn vì thiếu ngủ trở nên đen hơn cả lúc trước. Tôi nhìn vào đôi mắt như cá chết ấy và nói.
Tôi vừa nói vừa hi vọng rằng cảm xúc của tôi sẽ được truyền sang hắn.
“Bọn ta lúc này đang lâm vào một tình cảnh khó khăn.”
“……”
Nét mặt Aspite đông cứng vì ngạc nhiên, nhưng không lâu sau thì một nụ cười giễu cợt hiện lên trên mặt hắn.
“Cái gì? Ta nên nói ‘theo ý ngươi’ à? Nó sẽ không khiến ta vui vẻ đâu nếu như không phải ta, người sẽ khiến ngươi đau khổ……”
“Ừ, cứ thoải mái lăng mạ ta bao nhiêu tùy ngươi thích. Sau tất cả thì ta tới đây để cúi đầu và cầu xin sự giúp đỡ mà.”
“He……?”
Aspite cau mày.
“Đồ khốn……ngươi đang nói gì vậy?”
Ánh sáng quay trở lại đôi mắt Aspite trong giây lát khi hắn giận dữ. Song, dù vậy thì nó cũng biến mất ngay tức khắc.
“Ngươi……ngươi đang nói về chuyện khó hiểu gì vậy hả. Đối với ta mọi chuyện đã qua rồi. Ta đã thua ngươi……và mất tất cả mọi thứ. Chẳng còn điều gì nữa……”
Tay Aspite vươn tới cái chăn.
“Ta cứ tưởng ta là số một trên thế giới……không ai ngoài ta có thể trở thành Quỷ Vương tiếp theo. Đó chỉ là lẽ đương nhiên mà thôi. World là người mạnh nhất……kẻ khác phải phục tùng……vậy mà ta đã kết thúc như thế này đây……”
Aspite mỉm cười tự khinh và kéo tấm chăn qua người hắn thêm một lần nữa.
“Ta……đã, kết thúc……”
Tôi cảm thấy tức tối đến lạ kỳ khi nhìn thân hình hắn.
Tôi nắm lấy tấm chăn thêm một lần nữa và giật nó ra xa thậm chí còn mạnh bạo hơn cả lúc trước.
“Đừng có lộn xộn với ta!!”
“Oái……!?”
Aspite bàng hoàng trước cái nhìn đầy đe dọa của tôi.
“Ta chỉ là một con người, trong khi ngươi là một ác quỷ và là một quý tộc! Ngươi là một tên sung sướng chết tiệt, vậy ngươi đang hờn dỗi cái quái gì chỉ vì một lần thất bại vậy hả!!”
Tôi nắm lấy tay Aspite, kẻ đã khước từ ý chí.
“Ngươi có nghe không? Aspite!”
Tôi nhìn thẳng vào Aspite, kẻ đang nhìn tôi với nỗi sợ hãi đâu đó trong lòng.
“World Revision của ngươi rất tuyệt vời đó!”
“Ư……ưm?”
Sức mạnh tự nhiên trào lên tay tôi trên vai hắn.
Tôi nhìn Aspite bằng ánh mắt nghiêm nghị. Tôi tập trung để khiến cho tấm lòng tôi chui qua người hắn thông qua ánh mắt.
“Cái tôi lúc này đang cần sức mạnh của ngươi dù như thế nào đi nữa!”
“Ngươi……cần.”
Gương mặt Aspite méo mó đi vì thù ghét.
“Đồ-! Đồ khốn nhà ngươi-, đừng có nói—vì lợi ích của chính ngươi như thế.”
Trong đôi mắt chết của hắn, có ánh sáng đang le lói mặc dù nó rất yếu.
“Ta đã kết thúc rồi! Ngươi là kẻ đã kết thúc ta! Vì ngươi—”
“Ngươi vẫn chưa kết thúc đâu!!”
Tôi lắc qua lắc lại cơ thể Aspite và đưa mắt tới gần hơn.
“Eh……”
“Ngươi vẫn còn ở ngay đây! Ngươi chưa bị gửi trả về thế giới ác quỷ. Ngươi vẫn có tư cách để tiếp tục tham chiến trận Quỷ Vương Chiến!”
Aspite nghiến răng. Tôi có thể nghe thấy lờ mờ âm thanh nghiến răng của hắn.
“Nh-nhưng……cũng tương tự như kết thúc thôi. Ta đã thua trước một kẻ như con người……ta không thể, phơi mặt ra, cho bất kỳ ai, ở bất cứ đâu, được nữa……”
“Ta đã đánh bại Devil Mitsuishi Ibiza. Kể cả vậy ngươi vẫn hổ thẹn sao?”
“Tsu!?”
Đồng tử Aspite co lại thành một chấm. Hắn nhìn tôi, mồm há hốc.
“Đồ……đồ khốn nhà ngươi, đã đánh bại Ibiza sao?”
“Đúng thế. Ibiza đã bị gửi trả về thế giới ác quỷ. Hắn đã rút lui khỏi sân khấu theo đúng nghĩa đen. Nhưng Aspite, ngươi vẫn còn ở đây.”
“Ta……vẫn.”
“Đừng từ bỏ!!”
Sức sống đang trở lại nơi khuôn mặt Aspite từng chút một.
“Một người với năng lực của ngươi vẫn có thể trở lại mà.”
Đôi mắt dao động của Aspite đang trở nên cứng rắn hơn. Vẻ mặt chết lặng của hắn trở nên suy tư.
“Tại sao ta phải để đồ khốn nhà ngươi động viên cơ chứ……”
Sau đó, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Thật là thô lỗ, hơn hết, thật là xấc láo.”
—Chỉ thêm một cú thúc nữa thôi.
Tôi dồn lực vào những đầu ngón tay thêm một lần nữa.
“Đó là vì ngươi muốn vực dậy trở lại. Nếu như ngươi cảm thấy phiền phức vì được động viên, thì hãy đứng lên thêm một lần nữa đi! Aspite!”
Aspite gạt tay tôi đi và giận dữ hét lên.
“AAAAAAAH! IM MỒM ĐI!! Đừng có nói theo ý thích như thế! Ngươi là ai mà dám bảo ta vực dậy!! Ngươi không tới đây để giúp đỡ ta, ngươi ở đây chỉ vì lợi ích của chính ngươi mà thôi!!”
Tôi ngậm mồm trong giây lát rồi nói tiếp.
“Có một sự thật chắc chắn rằng ta tới để vay mượn sức mạnh của ngươi.”
“Coi kìa. Vì lợi ích của một kẻ như ngươi, tại sao ta phải—”
“Nhưng! Một sự thật khác là ta không thích việc ngươi trở thành một kẻ không chịu ra ngoài như thế này!!”
“……”
Aspite trừng mắt nhìn tôi.
Nhưng tôi thực sự không cảm nhận được sự thù ghét và khinh thường từ đôi mắt ấy.
“Nghe ta nói đây, Aspite. Ta đã thắng ngươi. Nhưng, thành thực ta không cảm thấy vui vẻ gì khi ta thắng mà ngươi lại suy sụp như thế này! Ta muốn có một trận đấu mà cả hai bên không hối hận!”
“Một trận đấu, không hối hận, ngươi nói sao?”
Aspite nghiến răng.
“Không có một trận đấu nào mà không để lại hối hận cả!! Nếu là vì mục đích chiến thắng, thì ngươi phải sử dụng bất kể là thủ đoạn nào—”
“Ngươi đã bắt cóc Lizel-senpai chỉ vì thế thôi sao?”
“……Ku, chuyện đó……thật là tồi tệ mà.”
“Bởi đó chính là nguyên nhân ngươi thất bại đấy.”
Aspite chết lặng nhìn tôi.
“Cái……gì?”
“Ngươi đã lơ là cảnh giác sau khi bắt Lizel-senpai làm tù nhân. Bên cạnh đó, ngươi đã đánh giá thấp ta vì ta là một con người. Nếu như, ngươi dần dần dồn ép chúng ta và sử dụng toàn bộ năng lực của ngươi, thì có thể bọn ta sẽ là người thua cuộc.”
“……Chắc chắn rồi, vì ta đã bắt Lizel, ta đóng vai trò rút cạn sức mạnh của ngươi……phải rồi, vì con đàn bà đó……chết tiệt!!”
“Ngươi đã có một sức mạnh rất tuyệt vời rồi mà không cần phải sử dụng thủ đoạn hèn mọn như bắt cóc Lizel-senpai! Không phải thế sao!? Aspite!!”
Aspite nắm chặt tay lại.
“……Thật nhục nhã.”
Hắn thì thầm một tiếng mà không thể nghe thấy được.
“Bị một kẻ đánh bại đối xử như thế này……chuyện này chỉ có nhục nhã chồng chất nhục nhã.”
Aspite đang toát ra thứ mana như một mối hận thù sâu kín.
“Đ-đợi chút đã! Ta—”
“Chó chết!!”
Aspite gầm lên và đứng bật dậy—sau đó,
“A……Aspite?”
Hắn không sử dụng phép thuật công kích. Hắn chỉ đơn giản là nhìn xuống tôi thôi.
“Ngươi rồi sẽ hối hận. Morioka Yuuto.”
Một ánh mắt như đang sai khiến người khác. Giống hệt như Aspite trong quá khứ.
Tuy nhiên, tôi có thể nhìn thấy ngọn lửa không hề tồn tại trong quá khứ đang cháy lên.
“Sau tất cả, ngươi đang tiếp lửa cho ta đây thêm một lần nữa rồi đấy.”
Có một nụ cười mờ nhạt trên đôi môi hắn. Nụ cười ấy có cảm giác hơi khác so với bầu không khí lúc trước.
Má tôi bất giác chùng xuống.
Tôi lập tức đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt Aspite.
“Đây là con người mà World Aspite nên trở thành.”
Aspite khịt mũi ngạo mạn.
“Nói đi. Ngươi có điều muốn yêu cầu ta đúng không? Tùy theo nó là gì thì có thể ta sẽ nghe.”
Phần 4
Tôi yêu cầu Lizel-senpai điều tra nơi tốt nhất để thực hiện quá trình đánh tráo chiếc lõi của Reina. Dòng chảy mana trong lòng đất và không gian sẽ khác nhau tùy theo thời gian. Nếu như có những nơi thực hiện phép thuật có thể dễ dàng thành công, thì cũng sẽ có những nơi có tác dụng ngược lại.
Và nơi được chọn chính là—căn biệt thự của Miyabi.
Đó không phải là ngôi nhà tồi tàn xuống cấp mà tôi đã từng đến thăm trước đây, mà là tòa nhà tráng lệ bên cạnh có lô đất rất rộng.
Một vòng tròn phép thuật được vẽ lên trên khoảng sân trước lấy bệ thờ làm trung tâm. Reina được đặt nằm đó.
Cô ấy đang bất tỉnh vì cô ấy buộc phải ngủ nhờ mộng thuật. Lớp vải trắng che phủ phần ngực đang nhẹ nhàng phồng lên và xẹp xuống.
Và đứng bên cạnh bệ thờ là Lizel-senpai và tôi. Ở phía bên kia là Miyabi cùng với mẹ cô ấy Miyako-san.
Miyabi hướng ánh mắt về phía mẹ mình với khuôn mặt co giật.
“Nói thế nào nhỉ……okaa-sama? Con rất vui vì mẹ đã giúp đỡ chúng con nhưng mà, trang phục đó……”
Chắc chắn nó cũng đang làm phiền tôi.
Nội y xuyên thấu, cả chiếc váy ngủ cũng có thể nhìn xuyên qua được. Thật khó khăn khi chẳng biết phải nhìn đâu.
“Không, khi mẹ nghe tin Yuuto-san sẽ tới……nên mẹ nghĩ rằng mẹ phải cố hết sức.”
“Cái lý do đó vô lý quá rồi đấy! Okaa-sama nhiệt tình quá rồi! Nói đúng hơn là, đừng có thả thính với bạn trai của con gái của mẹ chứ!”
“Nhưng mẹ có thể thi triển phép thuật tốt hơn khi mẹ ăn mặc gây kích thích mà……”
Lizel-senpai mệt mỏi thở dài trước cuộc nói chuyện đó.
“Miyabi, Miyako-sama ở đây là giúp đỡ chúng ta, nên hãy tôn trọng quan điểm của bà ấy trong lần này đi.”
Miyabi miễn cưỡng chấp nhận sau khi bị nói như thế.
Sau đó senpai hướng ánh mắt sắc lạnh như dao về phía tôi.
“—Cả Yuuto nữa, đừng có nhìn hau háu nhiều như thế.”
“Heh!?”
Cái gánh nặng của lý lẽ đang chỉ thẳng vào tôi.
“Kh-không, em không—”
Khi tôi bắt đầu nói lảm nhảm để kiếm cớ.
“Oi!”
Thì gã thanh niên đang đứng gần đầu Reina hét lên vì phát cáu.
“Mấy người các ngươi định lãng phí bao nhiêu thời gian nữa hả. Với cả……tại sao ta phải bịt mắt như thế này hả?”
Trên mặt Aspite có một tấm che mắt màu đen trong khi hắn đang phàn nàn với tôi. Hắn đang nhìn sai hướng tới mức chẳng nhận ra.
“Đó là vì như thế ngươi sẽ có thể tập trung tốt hơn.”
Lizel-senpai trả lời thay tôi. Aspite tặc lưỡi.
“Ta không hỏi ngươi.”
Lizel-senpai nhún vai và hướng ánh mắt về phía tôi như đang muốn chuyển giao trọng trách.
“Aspite, thực ra để đánh tráo chiếc lõi……Reina cần phải khỏa thân ngay lúc này.”
“……”
Đôi môi Aspite méo đi vì khó chịu, và hắn cố tình gây ra một tiếng tsk lớn. Có lẽ chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi, nhưng tai hắn trông có hơi đỏ.
“Và!? Ta chỉ cần sử dụng World Revision để thay đổi luật lệ thế giới, rồi sự tổ chức của công thức phép thuật của homunculus sẽ ngừng hoạt động đúng không!?”
“Ừm. Trong suốt quá trình đó, ta sẽ sử dụng World Fall chỉ để phá hủy chiếc lõi của Reina thôi. Và sau đó Lizel-senpai—”
“Chị sẽ nhét chiếc lõi mới vào. Sau đó Yuuto sẽ sử dụng Cutting Connect để kết nối Reina với okaa-sama thêm một lần nữa.”
“Vâng!”
“Tớ cũng sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ! Nơi đây là lãnh thổ của dòng họ Yuugaoze mà, nên phép thuật huyết thống của chúng ta Cutting Connect có thể hoạt động tốt ở đây! Chắc chắn đó!!”
Nhân tiện, tôi cũng đã gọi kaa-san, nhưng bà ấy không có ở đây.
Sẽ dễ dàng hơn khi sử dụng Cutting Connect nếu như bà ấy ở gần. Bên cạnh đó, đúng như Miyabi nói, dường như mảnh đất nhà Yuugaoze đang cho tôi mượn sức mạnh.
Dẫu vậy, tôi cảm thấy có chút khó xử khi cho kaa-san xem nghi lễ trực tiếp, nên tôi đã yêu cầu bà ấy đợi ở trong căn biệt thự.
“Mọi người sẵn sàng chưa?”
Tất cả mọi người gật đầu theo tiếng nói của Lizel-senpai. Thấy vậy, senpai thúc giục tên Aspite bị bịt mắt.
“Rồi, Aspite.”
Song, Aspite vẫn giữ tay trên eo mà không cử động. Không lâu sau đó—,
“Oi, Morioka Yuuto.”
“Hm……s-sao?”
Đừng nói là, hắn sẽ không nuốt lời sau khi đi xa tới mức này đấy chứ?
“Dường như nữ hoàng của ngươi vừa nói vớ vẩn gì đó nhỉ.”
Lizel-senpai nhìn tôi với vẻ mặt rất bất mãn và gật đầu.
“Aa……Aspite, làm ơn đó. Người duy nhất trên thế giới có thể làm chuyện này chỉ có mình ngươi mà thôi.”
Miếng che mắt đã che mất mặt hắn nên chúng tôi không thể nhìn thấy nhưng, Aspite đang tự mãn—tôi nghĩ vậy.
“Fufu, tất nhiên rồi. Ta là người duy nhất trên thế giới có thể làm được chuyện này!”
Aspite giơ tay lên và vung sang một bên như thể cắt vào không khí.
“Hãy chiêm ngưỡng đi! World Revision đầy mạnh mẽ của World Aspite!!”
Một vòng tròn phép thuật nổi lên quanh chúng tôi lấy Aspite làm trung tâm. Bên trong quả cầu đang chuyển động này là một nguyên lý rất khác so với thế giới bên ngoài.
Đó chính là World Revision của Aspite—một thế giới khác với đường kính ba mét.
“Ta xong rồi Morioka Yuuto. Ta không thể giữ thứ này được lâu, nên làm nhanh đi.”
“Rõ! Bắt đầu nào, Lovers!!”
Dấu ấn Lovers đang treo lủng lẳng trên cổ tôi bỗng phát sáng.
“Infinite Lovers!!”
Mana trỗi dậy từ sâu trong cơ thể tôi. Thứ mana đó truyền đi khắp thân thể, khả năng xử lý não bộ cũng được gia tăng đột ngột.
Nó cho phép tôi thi thiển công thức phép thuật mà bình thường tôi không thể xây dựng được.
“World Fall!!”
Tôi xắn tay áo bên trái lên. Cánh tay ấy được bọc chặt vô số công thức phép thuật.
Lizel-senpai và Miyabi cởi bỏ tấm vải trắng được đặt trên người Reina.
Thân hình không mảnh vải của Reina hiện ra bên dưới.
Tôi đặt đầu ngón tay lên ngực Reina. Sau đó, bằng sự tập trung đến cực đại, tôi từ từ di chuyển đầu ngón tay. Một khe hở được tạo ra trên da Reina.
Tuy nhiên, thật là kỳ diệu khi không có giọt máu nào chảy ra.
Lizel-senpai vươn tay ra và nới rộng khe hở ấy trên da Reina. Tôi vô thức thốt lên khi nhìn thấy cảnh tượng đập vào mắt.
“Đây là……-!?”
Bên trong dày đặc những ký tự và lưu đồ phép thuật được đánh đổi bằng xương bằng thịt.
Lizel-senpai nhìn chằm chằm vào những ký tự và lưu đồ ấy.
“Miyabi, Miyako-san. Cháu có thể nhờ hai người giữ cho vết cắt mở ra không?”
“Đ-được rồi. Chúng ta chỉ cần nó mở ‘kupah’ ra đúng không!?”
“Như……này à?”
Hai người họ thận trọng nới rộng vết rạch trên ngực Reina.
Bên trong đó, có một viên đá vẩn đục đang phát sáng hơi đỏ.
“Yuuto, tiếp theo chúng ta sẽ gỡ bỏ chiếc lõi cũ. Đừng phá hủy thứ gì khác ngoài thứ đó nhiều nhất có thể nhé.”
Tôi nuốt nước bọt.
“……Em sẽ làm vậy.”
Đầu ngón tay tôi nhẹ nhàng đi vào vết cắt.
Tôi cảm nhận được những ký tự phép thuật đang chạm vào da tôi. Một cảm giác thật kỳ lạ khi chạm vào công thức phép thuật một cách vật lý như thế này.
Có cảm giác cứng cứng ở đầu ngón giữa.
Đây là, chiếc lõi.
Tôi tập trung toàn bộ dây thần kinh để kéo World Fall lên đầu ngón giữa.
Phá hủy chỉ mỗi chiếc lõi mà không phá hủy các công thức khác!
*Tinh* Đầu ngón tay tôi cảm thấy có gì đó nổ vỡ. Cùng lúc đó, cái kết cấu mà đầu ngón tay tôi đang chạm vào cũng biến mất theo.
Thành công rồi!
Căng thẳng vơi đi và vui sướng trỗi dậy trong ngực tôi.
“Em làm được rồi! Chiếc lõi đã được loại bỏ thành công—”
Tuy nhiên, mặt tôi cắt không còn giọt máu khi tôi rút ngón tay ra.
Chiếc lõi đã biến mất, nhưng những công thức phép thuật bao quanh nó cũng biến mất theo.
“Không thể nào……”
Lizel-senpai nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay đang run rẩy của tôi.
“Không sao đâu. Chị đã ghi nhớ những công thức xung quanh nó rồi. Chị có thể viết lại chúng nếu như chỉ có nhiêu đây thôi.”
“Lizel-senpai……”
Tay senpai đang cầm lấy một viên đá màu hồng trông thật lộng lẫy và xinh đẹp. Đó chính là viên đá sẽ trở thành chiếc lõi mới của Reina.
Viên đá chầm chậm chìm vào trong ngực Reina.
“Vị trí ở đây……như này là được rồi.”
Khi senpai thả tay ra, thì chiếc lõi mới trông như đang lơ lửng trong ngực Reina. Lizel-senpai thở hắt ra một hơi, sau đó cô ấy nhét đầu ngón tay vào trong vết cắt thêm một lần nữa và chạm vào một phần công thức phép thuật bị tổn hại.
“Tiếp theo là, kết nối nó với các công thức xung quanh……”
Đôi mắt Lizel-senpai ánh lên màu xanh lam. Mái tóc nhẹ nhàng rung rinh cứ như thể có một ngọn gió thổi từ dưới lên vậy.
Những ký tự của công thức phép thuật kéo dài ra từ giữa vết cắt và bọc quanh chiếc lõi.
Miyabi thốt lên một tiếng thán phục khi nhìn thấy điều đó.
“Tuyệt thật……”
Miyako-san cũng không thể che giấu đi nỗi ngạc nhiên.
“Thật ngạc nhiên khi cháu có thể làm được chuyện như này……quả đúng là Lizel-sama.”
Tôi không rõ mức độ khó khăn của công việc mà senpai đang làm. Nhưng, từ phản ứng của hai người họ, dường như nó là một việc rất khó khăn.
Senpai đang làm mà không chút thay đổi thần thái……một lần nữa tôi lại nghĩ rằng người này thật là tuyệt vời.
“Vậy là ổn rồi. Việc kết thúc dựa vào Yuuto……chị để nó lại cho em đấy.”
“V-vâng!”
Tôi định kích hoạt phép thuật huyết thống của nhà Yuugaoze Cutting Connect mà tôi được thừa hưởng từ Miyabi, thì Aspite thốt lên một tiếng bối rối.
“Oi! Ngươi vẫn chưa xong sao!? Ta sắp tới giới hạn rồi!”
“Eh!?”
Tôi vội vàng kích hoạt Cutting Connect và định hình một sợi dây đỏ thắt trên chiếc lõi.
“Chỉ một chút nữa thôi! Chờ chút đi!”
“Đừng có nói như thể nó dễ như thế! Khó lắm đó!! Aah, chết tiệt……được rồi.”
Giọng Aspite vang lên thực sự rất đau đớn.
Tuy nhiên lúc này, tôi đang tập trung vào tay tôi—tsu!?
Một cơn nhức đầu bỗng nhiên hành hung tôi.
Đầu tôi, người tôi cảm thấy rất nóng.
Chết tiệt! Đó là vì tôi kích hoạt liên tục Infinite Lovers!
“Kuh……buộc được chiếc lõi rồi!!”
Tiếp theo là kết nối nó với kaa-san!
Nhưng, tầm nhìn của tôi đang vặn vẹo đi. Một cơn chóng mặt dữ dội cũng đang tấn công tôi.
Thế giới đang quay cuồng. Giọng nói sắc bén của Lizel-senpai vang lên bên trong nó.
“Miyabi, Miyako-san! Khâu vết thương lại!”
“V-vâng!?”
“Nếu chỉ có vậy!”
Tôi nhìn thấy nơi khóe mắt hai người họ đang đặt tay lên vết cắt của Reina. Ánh sáng vàng chóe phát sáng nơi lòng bàn tay họ và vết thương của Reina đang khép lại.
Tuy nhiên, tầm nhìn của tôi vẫn đang quay cuồng như trước.
Chỉ một chút nữa thôi! Nếu như tôi có thể kết nối thứ này với kaa-san……tsu!!
Ngay lúc đó, tác dụng của Infinite Lovers bị cắt đứt.
Người tôi nghiêng đi và rơi xuống—khi tôi nghĩ như vậy,
Thì có người giữ lấy tôi từ phía sau.
“Ổn thôi, Yuuto. Có chị ở đây.”
“Lizel……senpai.”
Cảm giác dịu dàng và khiêu gợi của bộ ngực Lizel-senpai đang lan tỏa trên lưng tôi.
Và sau đó, mana đổ vào từ nơi đó để thế chỗ cho Infinite Lovers.
Ý thức của tôi một lần nữa sáng sủa trở lại.
Tầm nhìn vẫn đang quay tròn, nhưng tôi biết rõ phương hướng vì cơ thể tôi đang được trợ giúp.
Tôi giơ tay phải lên hướng về phía cửa sổ của một căn phòng trong căn biệt thự nơi kaa-san đang ở.
“LÊÊÊÊÊÊÊN!!”
Sợi dây màu đỏ kéo dài ra từ ngực Reina chạy thẳng về phía cửa sổ ấy.
Tôi không hề di chuyển khỏi chỗ đó, nhưng như có một con mắt đang cư ngụ tại đầu sợi dây.
Nó đi qua cửa sổ và bay vào ngực kaa-san đang đứng trong lo lắng.“Aspite!! Giờ được rồi đó!!”
“Guoh!!”
Tôi hét lên, ngay lúc đó vòng tròn phép thuật World Revision rơi tan tác và Aspite ngã ngửa ra.
“Reina-!!”
Tôi hồi hộp nhìn Reina, người vẫn đang nằm đó.
Cô ấy không tỉnh dậy.
Cô ấy không cử động.
……Không được sao?
Ngay khi tôi nghĩ vậy,
Thì đôi mắt Reina mở nhấp nháy.
“HYAAAAAAAAAAAAAH!?”
Cô ấy nhảy lên cùng với một tiếng kêu lạ lùng.
“R-Reina……?”
“A-awawa……R-Reina ngạc nhiên quá desu desu.”
Cô ấy vừa lấy tay che ngực vừa thốt lên.
“Có chuyện gì thế!? Em không sao chứ!?”
“V-vâng. Không hiểu sao mắt Reina tự nhiên mở ra, và……như có thứ gì đó mãnh liệt đột nhiên lao vào người Reina……cảm giác như thể mama đang gọi ầm ĩ vậy.”
“Anh hiểu rồi……”
Có vẻ như đó chính là bằng chứng cho thấy sự kết nối của cô ấy với kaa-san đã thành công. Vẫn như thường lệ, tình thương yêu quá mức của kaa-san đang chảy vào Reina.
“Reina, em cảm thấy thế nào?”
“Vâng……không hiểu sao Reina cảm thấy khỏe vô cùng desu!”
Từ biểu cảm cười hớn hở của cô ấy, chắc chắn cô ấy không chỉ có mỗi khỏe thôi đâu.
“Err……lẽ nào, Reina……đã được chữa khỏi desu?”
“Ừm! Giờ em không sao rồi. Lõi của Reina đã được đổi mới rồi! Không cần phải lo lắng nữa đâu!!”
“Ng-nghĩa là, nghĩa là……Reina, thực sự……”
Nước mắt tràn ra khỏi đôi mắt của Reina.
Sau đó—,
“ONII-CHAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAANN!”
Cô ấy nhảy vào cổ tôi từ trên bệ thờ.
“Reina……anh mừng lắm. Anh thực sự……”
Tôi ôm lấy người Reina. Làn da thật ấm áp, thân thể thật mềm mại. Tôi thực sự không thể tin rằng thân thể này được tạo ta bởi các công thức phép thuật. Mạch đập tràn đầy sức sống đang truyền vào tay tôi.
“Onii-chan, onii-chan! UAAAAAAHNN!”
Làn da mịn màng có cảm giác rất dễ chịu khi chạm vào là nhờ cơ thể……chưa trưởng thành cùng với thân nhiệt của cô ấy……tay chân mảnh khảnh trông rất dễ gãy……umu, tệ thật.
“Nh-nhân tiện thì……Reina? Quần áo của em, em nên nhanh chóng……”
“Fue?”
Reina nhìn xuống người mình.
Làn da trắng trẻo không tì vết. Bộ ngực hơi nhô ra, chồi non hồng hào. Cái eo thon, rồi thì ngọn đồi mịn màng ở phía sau—gương mặt Reina nhanh chóng ửng đỏ lên, đôi môi run run.
“KYAAAAAAAAAAAAuh!!”
Cô ôm lấy người để che giấu đi cơ thể và cúi người xuống ngay tại chỗ.
Sau đó Lizel-senpai đặt tấm vải lên vai cô ấy, thứ được đặt lên Reina trước nghi lễ.
“Miyabi, dẫn Reina vào trong biệt thự đi.”
“Rồi! Sẽ là một cuộc đoàn tụ giữa hai mẹ con đây!”
Miyabi và Miyako-san dẫn Reina rời đi. Lizel-senpai đứng tiễn họ đi rồi nhìn về phía tôi.
“Em đã vất vả rồi, cảm ơn em Yuuto.”
Lizel-senpai đưa đôi môi hướng về phía mặt tôi.
“Eh?”
Đôi môi mềm mại ấy chạm lên cổ tôi.
“S-senpai……”
Có một tiếng *chuu* vang lên, sau đó cô ấy rời đôi môi đi.
“Một điểm tuyệt đối. Đây là phần thưởng đặc biệt♥”
Tôi chạm lên chỗ mà đôi môi senpai vừa chạm vào, phân nửa là vì bàng hoàng.
“C……cảm ơn chị, rất nhiều.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên khi tôi đang đắm mình vào niềm vui sướng.
“Oi.”
……Ah!
“Aspite! Ngươi không sao chứ!?”
“……Ngươi nói muộn quá rồi đấy.”
Aspite bất ngờ đứng lên và ném cái miếng che mắt đi.
“Ta không thể di chuyển chỉ vì sử dụng World Revision quá nhiều mà thôi. Giờ không còn vấn đề gì nữa rồi.”
“Ta hiểu rồi……tốt thật đấy.”
Aspite khịt mũi.
“Ta không biết sau này ngươi có còn nói vậy hay không. Vừa rồi ngươi có thể đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng rồi đấy.”
“Cái gì!?”
“World Revision đã trở nên mạnh còn hơn cả trước. Ta đây đã trở nên mạnh hơn nhờ vượt qua sự thất bại. Ta không thể sánh với bản thân trong quá khứ được nữa đâu.”
Đó có lẽ là một lời đe dọa.
Nhưng dẫu vậy—,
“Reina được cứu là nhờ ơn điều đó. Ta sẽ không bao giờ hối hận.”
Aspite lại khịt mũi và hắn bắt đầu bước đi về phía cánh cổng. Lizel-senpai gọi theo bóng lưng hắn.
“Lời cảm ơn của ta nữa, Aspite.”
Aspite ngừng bước và đáp lời mà không ngoái đầu lại.
“……Đồ khốn nhà ngươi, ngươi đang trong trận chiến với Tower đúng không?”
Tower?
“Đúng thế……nếu ngươi đang nói Takakuzure Marios, thì chúng ta đã bị hắn tấn công một lần lúc trước. Hắn có nói gì đó về việc thành lập liên minh và mời ta nhưng, cuối cùng thì ta vẫn bị tấn công……ta không thể hiểu nổi tên đó.”
“Ta đã thu thập vài thông tin gần đây nhưng……dường như Marios đã mất gần như là toàn bộ quân bài của hắn. Theo những gì ta được biết thì hắn chỉ còn lại hai quân bài nhưng……không phải ngươi đã làm điều đó à?”
Cái gì cơ?
“Không phải ta. Có chuyện quái gì đã xảy ra với Marios thế?”
“Ngay cả ta cũng không biết. Nhưng, dường như hắn đã bị ám ảnh bởi ngươi. Ta sẽ cho ngươi một lời cảnh báo.”
Aspite nhìn qua vai về phía sau và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“—Giết trước khi bị giết.”
Aspite để lại những lời đó rồi rời đi. Lizel-senpai và tôi tự động nhìn nhau.
“Senpai……có chuyện gì đã xảy ra với Marios à?”
“Chị không biết. Nhưng, gần như chắc chắn rằng hắn đang lưu luyến với Yuuto đấy.”
“Sẽ tốt hơn nếu chúng ta chuẩn bị để đối đầu với hắn……”
“Em nói phải……hơn nữa, chúng ta cần nhanh lên.”
Đôi mắt Lizel-senpai bỗng phát sáng rất mạnh mẽ.
“Chúng ta không thể đánh giá thấp phép thuật độc nhất của Marios. Chúng ta mãi mới cứu được Reina……không, không chỉ Reina. Chị không cho phép bất cứ thứ gì quan trọng với chúng ta bị phá hủy. Tốt hơn là chúng ta nên tập kích Marios trước khi hắn có thể hoàn thành mẫu mô hình của hắn.”
“Lizel-senpai……cảm ơn chị rất nhiều.”
“Chị không làm được điều gì để em cảm ơn chị đâu.”
“Dẫu vậy, em vẫn rất vui khi senpai quý trọng tất cả chúng em.”
Lizel-senpai hơi cười và xua tay lia lịa.
“Mồ……đừng nói thế chứ.”
“Đúng như em nghĩ, senpai rất khác so với những ác quỷ khác.”
“Eh?”
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi.
“Không hiểu sao, có cảm giác như senpai đang nghĩ về bọn em nhiều hơn là bản thân chị……senpai đã nói rằng Reina rất khác so với những ác quỷ khác, nhưng ở bản thân senpai em cũng cảm thấy rất đặc biệt đấy.”
“……”
Senpai nở nụ cười đầy bối rối.
“Điều đó không đúng đâu. Ngay cả chị cũng đặt bản thân lên trên tất cả mà.”
“Điều đó có nghĩa rằng, senpai có tầm cỡ rất lớn. Chị luôn chậm rãi nghĩ về những người khác trong khi vẫn luôn ưu tiên cho bản thân mình.”
“Mồ……chị sẽ không cho em phần thưởng khác ngay cả khi em có nói hết như vậy đâu ♥”
Nét mặt Lizel-senpai có hơi xấu hổ, cô ấy bước đi về phía biệt thự.
“Chúng ta cần nhanh hơn. Trước tiên chúng ta sẽ quay trở lại cung điện để chuẩn bị.”
“Eh? Cho……cái gì?”
Lizel-senpai nháy mắt trông rất đáng yêu.
“Cho một cuộc đột kích.”
Phần 5
Marios gần như chưa bao giờ sử dụng cung điện trong học viện. Hắn đang sử dụng căn biệt thự của chính hắn ở bên ngoài học viện như một pháo đài—Lizel-senpai đã có được thông tin đó từ trước.
Đó là một ngôi biệt thự 50 tầng tháp. Xưởng làm việc của Marios nằm ở căn hộ áp mái trên tầng cao nhất.
Lizel-senpai, Miyabi, Reina, và tôi bước vào cái thang máy độc quyền.
Tôi nhìn số tầng được hiển thị đang dần leo lên trong khi Lizel-senpai kiểm tra lần cuối thông tin về kẻ địch.
“Dựa theo thông tin, thang máy sẽ tạm thời dừng ở một vài tầng nơi có một hộ vệ đứng chờ sẵn. Năng lực của bọn chúng là thực thể hóa mô hình.”
Tôi đã nhìn thấy năng lực đó khi bị tấn công trên sân thượng học viện. Chúng rất khó nhai, trên hết là mỗi mô hình đều có một đặc điểm của riêng chúng.
“Aspite đã nói rằng hắn ta chỉ còn lại hai quân bài.”
“Đúng thế. Nhưng mục tiêu của chúng ta là Marios. Chúng ta sẽ đè bẹp hắn trong một lần mà không cho hắn thời gian để phản công.”
Phải rồi. Tên đó không chỉ có khả năng thực thể hóa mô hình, mà còn có năng lực phá hủy thứ quan trọng nhất của đối thủ bằng cách phá hủy mẫu mô hình của hắn nữa.
“Tuy nhiên, cho tới giờ không có ứng cử viên Quỷ Vương nào bị phép thuật độc nhất của Marios đánh bại. Nói cách khác, năng lực đó có giới hạn. Rất có thể hắn phải đối đầu với địch thủ, hoặc phải nói chuyện với hắn. Trong hành động của hắn vào cái ngày hăn tấn công Yuuto chắc phải có cả điều kiện cần thiết.”
“Vậy là hắn cần cái gì đó để khóa mục tiêu cho năng lực của hắn sao?”
“Ừ. Đó là lý do tại sao phương pháp mà chúng ta đang nói tới—tấn công nhanh. Đừng để Marios có thời gian phá hủy mô hình.”
Ở học viện, mỗi quân bài của hắn chỉ có thể thực thể hóa ra một mô hình, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như hắn ta không có con số giới hạn? Ngay cả khi đối với những quân bài là điều không thể, thì Marios lại có thể làm được.
Nếu như hắn ta có rất nhiều mô hình……thì sẽ rất khó khăn để đánh bại hắn một cách nhanh chóng.
Thang máy dừng lại ở tầng 40.
“Yossha! Để chỗ này cho em và đi trước đi!!”
Miyabi phấn khởi bước ra khỏi thang máy.
“Ehehe, em đã muốn nói điều này ít nhất là một lần rồi.”
Lizel-senpai đáp lại lời của Myabi.
“Từ đầu kế hoạch của chúng ta là như vậy. Có như thế chúng ta sẽ không cho Marios mở đường máu.”
“Ee!? Vào những lúc như thế này, chị nên……chị biết đấy……một cái gì đó.”
Miyabi trông có vẻ không bằng lòng. Tôi khích lệ cô ấy.
“Miyabi, đừng lơ là cảnh giác nhé!”
“Ch-chúc vận may luôn ở bên chị desu desu!”
Miyabi cười toe toét và giơ hai ngón chữ V lên. Sau đó cô ấy biến mất sau cánh cửa. Thang máy bắt đầu di chuyển một lần nữa và sau đó là dừng lại ở tầng 45.
“Rất có thể đây là tầng của quân Át. Chị đi đây.”
Lizel-senpai bước ra khỏi thang máy.
“Senpai, đúng như em nghĩ, thay vì chia tách ra như thế này—”
Trước khi tôi kịp nói hết câu, thì senpai chen ngang vào bằng nụ cười thường ngày của cô ấy.
“Em không cần phải lo lắng cho chị đâu. Thay vì thế……Reina, liệu chúng ta có thể đánh bại Marios hay không là phụ thuộc vào em rồi.”
Reina giật mình và thẳng lưng lên.
“Marios có thể đang đợi chờ phục kích. Đó là lý do tại sao chúng ta phải thực hiện như đã bàn trước……gắng hết sức nhé.”
“Vâ, v-v-vâng! Tính mạng này được cứu là nhờ mọi người, bằng mọi giá Reina sẽ hoàn thành tốt công việc của mình desu!!”
Nét mặt senpai giãn đi thành một nụ cười, sau đó cô ấy biến mất sau cánh cửa.
Và rồi chiếc thang máy bắt đầu leo lên.
Tiếp theo là tầng cao nhất. Nơi Marios đang đợi chờ.
“Reina.”
“Vâng.”
Reina cởi bỏ sợi dây đeo trên vai và đặt thanh katana trên lưng xuống. Sau đó cô rút thanh katana ra khỏi vỏ.
Reina hạ thấp eo xuống và vào tư thế cùng với katana.
Cô nhìn thẳng về phía đường phân cách nơi cánh cửa trước mặt.
“Reina, đừng gấp. Anh sẽ hỗ trợ em cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.”
“Cảm ơn anh rất nhiều, onii-chan……nhưng, Reina……Reina đang có cảm giác rằng lúc này cô ấy có thể làm được bất cứ thứ gì.”
Nét mặt Reina không còn căng thẳng nữa.
Khí thế rất thư thái, nụ cười rất điềm tĩnh. Cô ấy thực sự không còn là một người sẽ bước vào một trận chiến sinh tử nữa rồi.
“Reina là, người hạnh phúc nhất thế gian này desu desu. Toàn bộ senpai của em đã cứu Reina. Onii-chan và papa, và cả mama đều cho Reina rất nhiều tình yêu thương.”
Chiếc thang máy di chuyển từ tầng 48 lên tầng 49.
“Lần này Reina sẽ là người khiến cho mọi người hạnh phúc. Reina cũng sẽ hạnh phúc nếu như mọi người hạnh phúc. Khi Reina nghĩ như vậy, thì sức mạnh bên trong như đang trào lên vô cùng vô tận vậy desu.”
Tầng 50.
“Không hiểu sao, lúc này Reina có cảm giác rằng đã trở thành hiệp sĩ thực thụ của Lovers rồi desu.”
Khuôn mặt mà tôi dõi theo từ phía bên trông thực sự rất hạnh phúc.
“……Kaa-san đang nấu một bữa tiệc cho sự trở về của chúng ta. Chúng ta hãy giải quyết vấn đề này ngay lập tức và về nhà cùng nhau nhé.”
“Vâng desu!”
Tư thế ngả người về phía trước của Reina ngày càng sâu hơn. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh đang tập trung vào đôi chân của cô ấy.
Như một cây cung được kéo tới giới hạn. Người Reina căng cứng.
Cô ấy tập trung toàn bộ sức mạnh và đợi chờ khoảnh khắc bắn vọt đi.
Cánh cửa mở ra.
Vô số con quái vật có thể nhìn thấy từ đường rãnh.
Bò sát hai chân, quái vật siêu nhiên, nhuyễn thể có xúc tu, vân vân. Những con quái vật ghê rợn không thể tồn tại ngoài đời thực đang làm loạn ở bên ngoài.
Chỉ cần hơi nhìn qua kẽ hở để mở thôi, cảm giác như thể số lượng quái vật đang tràn ngập khắp căn phòng vậy.
—Có chuyện quái quỷ gì với số lượng chết tiệt này vậy!!
Thân hình Marios có thể nhìn thấy qua kẽ hở giữa những con quái vật.
Phía trước tiền sảnh, ở nơi sâu nhất trong căn phòng, hình bóng hắn đang giơ cao hai tay.
Có hai mẫu figure trong tay hắn.
“Ngu xuẩn! Ta biết rõ mấy người các ngươi sẽ tới rồi!!”
Marios vung cả hai tay xuống.
“Hai mẫu figure này là dành cho hai tên khốn nạn các ngươi đấy! Ứng cử viên Quỷ Vương chắc chắn sẽ chết khi đối đầu với nhiều quái vật như thế này! Ta không biết ai sẽ thoát được từ mẫu figure dành cho ứng cử viên Quỷ Vương đâuuuuuu!!”
Cánh cửa mở ra,
Một lỗ hổng đủ để một người có thể bước qua—,
“Reina-!!”
Cánh cửa thang máy bị chém vỡ.
Những con quái vật ở ngay phía trước thang máy bị thổi bay đi hết.
“……Tsu!?”
Chúng bị Reina chém ngay khi cô lao ra ngoài.
Thanh katana trong tay Reina dài bằng chính người cô ấy.
Nó lập tức tàn sát ba con quái vật.
Reina chạy đi như một mũi tên được bắn ra khỏi nỏ.
Con quái vật tiếp theo bị chém thành nhiều mảnh.
Con quái vật bị chém thậm chí còn không có thời gian biến hình trở về dạng cũ trước khi con quái vật kế tiếp bị tiêu diệt.
Reina lao vút đi bằng toàn bộ tốc lực.
Tiền sảnh lát đá hoa vỡ thành từng mảnh lơ lửng giữa không trung.
Hai con búp bê được thả từ tay Marios vừa rơi xuống vừa quay tròn trong không khí.
Con quái vật đứng đằng trước chúng bị thanh kiếm của Reina cắt phăng đi.
Vài con quái vật bị đánh bay đi bằng tia sáng lóe lên từ thanh katana.
Reina chỉ đơn giản là hướng về một điểm duy nhất.
Hai con búp bê của Marios.
Reina lao đi như một cơn lốc theo một đường thẳng từ thang máy.
Thanh kiếm dài như một ngọn gió, có khi là một tia sáng.
Như một vũ điệu ánh sáng đầy dữ dội.
Âm thanh của sàn nhà bị đập vỡ.
Âm thanh của kẻ địch bị chém qua.
Toàn bộ chúng vang lên gần như cùng một lúc và gầm rú lên một âm thanh lớn đến vô cùng.
Hai con búp bê mà Marios vừa ném gần chạm tới sàn nhà.
Reina ném thanh katana đi.
Cô ấy lao đầu lên trước.
Hai bàn tay dang rộng.
Từng bàn tay vươn ra về phía búp bê.
Chỉ một chút nữa thôi cho tới khi hai con búp bê chạm lên mặt sàn.
Bàn tay bé nhỏ trượt vào giữa chúng,
Và bắt lấy hai con búp bê đó.
Reina lập tức ôm chúng vào ngực và trượt người đi.
“Cái-!?”
Marios kinh ngạc khi Reina bay về phía hắn bằng một tốc độ rất khủng khiếp và nhảy sang một bên.
Nhưng khoảnh khắc sau đó, khi hắn nhìn thấy hai con búp bê hắn ném đang nằm trong tay Reina.
“ĐỒ KHỐNNNNNNN!!”
Marios chỉ tay vào Reina để chỉ thị cho những mẫu figure của hắn.
Reina tấn công thẳng vào Marios ngay sau khi cô bước ra khỏi thang máy.
Toàn bộ quân địch cản đường đều bị chém đứt.
Nói cách khác, toàn bộ quân địch không cản đường cô ấy vẫn còn sống.
Những mẫu figure quái vật còn lại xông vào Reina.
“NGƯƠI ĐỪNG CÓ MÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀ!!”
Tôi nhảy vào căn phòng và đẩy hai tay về phía trước.
Vòng tròn phép thuật được thi triển ra phía trước tay tôi bắn ra một khối lửa.
“Fizard!!”
Phần thân trên của con quái vật đang tấn công Reina bị nổ bay mất.
—Chưa hết đâu!!
Ta sẽ!
Không!
ĐỂ NGƯƠI ĐỘNG VÀO EM GÁI TA ĐÂUUUUUUUUUUUUUUUUUUU!!
—Infinite Lovers!!
Vòng tròn phép thuật Fizard bỗng bừng sáng lên.
Bình thường ngọn lửa sẽ yếu đi sau khi bắn ra rồi biến mất.
Nhưng,
Infinite Lovers đang ép mana vào vòng tròn phép thuật Fizard.
Sức mạnh của ngọn lửa địa ngục ngày càng tăng lên.
Ngọn lửa bắn thủng bức tường của pháo đài và khoét ra một lỗ lớn.
“UOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!”
Tôi giang cả hai tay sang trái và phải như đang muốn ôm lấy vòng tròn phép thuật.
Ngọn lửa bay sượt qua đầu Reina đang ngã trên sàn nhà và rạch khắp căn phòng.
Ngọn lửa ấy cắt phăng đi những con quái vật còn lại.
Tiện lợi thay, toàn bộ chúng đều khá cao.
Ngọn lửa Fizard đốt cháy phần thân trên của đám quái vật và lập tức biến chúng thành tro tàn.
Rồi ngọn lửa tiêu tán đi sau khi nó quét qua một vòng khắp căn phòng.
Chỉ còn lại phần thân dưới của rất nhiều loại quái vật khác nhau trong căn phòng. Một cảnh tượng thật là rùng rợn.
Song, chúng vẫn lập tức biến trở về hình dạng ban đầu.
Chỉ còn lại một nửa mẫu hình figure với bề mặt như tan chảy.
Toàn bộ mô hình lộng lẫy ấy có thể khiến cho rất nhiều người kinh ngạc nay chỉ còn là cái bóng của quá khứ.
“Ch……chết tiệt.”
Marios đã ném mình xuống sàn nhà để né tránh ngọn lửa ấy.
“Có chuyện gì thế? Ngươi hết đạn rồi à?”
Tôi chỉ tay vào Marios.
Tôi không buông lỏng cảnh giác.
Vẫn có một nguy cơ rằng hắn đang giấu giếm thứ gì đó. Tôi vừa thi triển ra vòng tròn phép thuật Fidezenon vừa nhìn Marios.
Marios đứng dậy trong hoảng loạn và nhìn khắp căn phòng bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Bức tường bị vỡ và cháy đen. Toàn bộ kệ tủ trên tường cũng bị phá hủy theo và toàn bộ mẫu figure cùng với mô hình bằng nhựa cũng rơi vương vãi đầy sàn nhà.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt……sao, mọi chuyện lại như thế này……-!?”Cơn gió nhẹ của bầu trời đêm thổi vào trong bức tường tan chảy và khiến cho mái tóc của Marios rung rinh.
Marios cào xé mái tóc và giậm chân lên nền nhà.
“UGAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!”
“Trận đấu đã được quyết định rồi nhỉ, Marios.”
Đúng lúc đó, giọng nói của Lizel-senpai và Miyabi vang lên nơi tiền sảnh.
“Yuuto! Reina! Hai em không sao chứ?”
“Quân bài của Lovers đã tới rồi đây ‘dodododo’!!”
Hai người họ xông vào căn phòng.
“Reina đã bảo vệ được những mẫu figure được cho là quân bài tẩy của hắn rồi. Điều còn lại chỉ là đánh bại Marios thôi.”
Sau khi tôi nói vậy, Lizel-senpai và Miyabi bước về phía trước và đứng đối mặt với Marios.
Tôi thì nhìn xuống Reina vẫn đang nằm trên sàn nhà.
Reina vẫn đang nằm trong tư thế trượt người bắt gặp ánh mắt tôi và cười mãn nguyện.
Hai con búp bê được giữ cẩn thận trên ngực cô ấy. Một con là một nữ ác quỷ có cánh. Con còn lại là một nam hiệp sĩ mặc giáp.
Khi tôi vươn tay tới chỗ cô ấy, Reina trao cho tôi hai con búp bê ấy.
Tôi nhận lấy chúng và nhìn cẩn thận thêm một lần nữa.
Thành thực mà nói, chúng được làm rất tốt.
Marios la lên, nước dãi bắn tứ tung khi nhìn thấy tôi đang quan sát hai con búp bê.
“Kuh……đ-đồ khốn nhà ngươi!? Ngươi đang định làm gì……với kiệt tác của ta vậy hả!?”
“Chúng ta sẽ trông nom chúng.”
“……Cái-“
Marios biến sắc. Từ màu đỏ tươi chuyển sang màu trắng nhợt.
“Đ-đừng có lộn xộn với taaaaaaaaaa!! Chúng là, chúng là! Kiệt……”
Đột nhiên gương mặt Marios trở nên mụ mẫm đi.
“……Marios?”
Có chuyện gì xảy ra với hắn vậy?
Đừng nói là, hắn vẫn còn cách thức nào đó để lật ngược thế trận sao?
Tôi nâng cao cảnh giác và tập trung vào Marios thêm một lần nữa. Reina cũng đứng dậy và nhặt thanh kiếm mà cô vừa ném xuống sàn nhà, rồi cô vào tư thế.
“S, sự sỉ nhục này……nỗi thất vọng này……là gì đây……”
Marios thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó trong cơn mê sảng.
“Ta hiểu rồi……so với việc đập vỡ kho báu của ta……thì bị kẻ khác cướp mất còn đau đớn hơn rất nhiều lần……hơn là đập nát chúng. Ruột gan ta đang sôi lên đây. Ta hiểu rồi! Vậy ra là như vậy!!”
Tôi thực sự không hiểu nổi nhưng, dường như hắn đang say sưa cái gì đó.
Đối phó với tên này như nào đây?
“Kuhahahahaha! Tuyệt vời, nó khiến ta như muốn chết vậy!! Nó khiến ta như muốn phá hủy tất cả mọi thứ! Tàn phá! Ta sẽ dấn thân vào sự tàn pháá!!”
Hắn đang khóc. Song, tôi không biết hắn đang vui hay buồn nữa. Marios vẫn tiếp tục nói như nước chảy, sau đó—
“NTR là điều tuyệt vời nhất!!”
Đôi mắt trừng trừng nhìn tôi bỗng phát sáng.
Hắn định làm gì đó ư?
Khoảnh khắc tôi nghĩ vậy và chuẩn bị ứng phó—,
“Ah!?”
Thì Marios nhảy ra ngoài bầu trời đêm từ lỗ hổng trên tường do Fizard của tôi tạo ra.
Hắn nhảy lầu tự tử ư!?
Tôi vội vã chạy về phía cái lỗ.
“Cái gì!”
Một con bò sát có cánh. Tôi nhìn thấy Marios đang cưỡi trên lưng một con vật trông như một con rồng.
Con rồng ấy mở rộng đôi cánh và vỗ cánh bay đi dưới bầu trời đêm.
Đó chắc hẳn cũng là mô hình của Marios.
“Vậy ra hắn vẫn có cách để thoát thân……chết tiệt! Dù ta đã dồn hắn như thế rồi!”
“Yuuto.”
Lizel-senpai đặt tay an ủi lên vai tôi.
“Chúng ta đè bẹp căn cứ của Marios đã là một thành quả rất lớn rồi. Bên cạnh đó, những quân bài của hắn cũng đã bị tiêu diệt. Từ giờ dồn hắn vào góc sẽ dễ dàng hơn. Ngoài ra, dường như chúng ta cũng nhận được chiến lợi phẩm đấy.”
Ánh mắt cô rơi xuống hai con búp bê trong tay tôi.
Tôi trao hai con búp bê của Marios cho senpai, sau đó cô ấy quan sát kĩ chúng.
“Thứ này trông rất tốt cho nội thất cung điện đấy……”
“Tuyệệt! Cung điện sẽ trông ngầu hơn khi có đồ trang trí phụ. Reina, em cướp được một thứ rất tốt đấy!”
“Ehehe……là nhờ ơn mọi người thôi desu desu.”
Sau đó Reina nhìn lên tôi.
Đôi mắt như một đứa trẻ phấn khích chờ đợi một lời khen.
“Em làm tốt lắm.”
Khi tôi vỗ nhẹ đầu cô ấy, Reina nheo mắt lại vì vui sướng.
“Reina là một người em gái mà anh rất tự hào đấy.”
“Onii-chan……”
Nước mắt bỗng lăn ra khỏi đôi mắt Reina.
Song, đó lại là nước mắt của hạnh phúc.
Reina đáp lại bằng một nụ cười tràn ngập niềm hạnh phúc.
“Onii-chan……Reina, là em gái hạnh phúc nhất thế gian này desu……desu!”
Phần 6
Con rồng mà Marios đang cưỡi dần hạ độ cao và hạ cánh xuống một khu rừng.
“Chết tiệt……mẹ kiếp!”
Marios vừa leo xuống khỏi lưng con rồng vừa chửi rủa. Sau đó con rồng biến trở lại thành một con búp bê.
Cánh rừng này nằm trong địa phận học viện Ginsei.
Thường thì hắn sử dụng tòa tháp biệt thự làm căn cứ, nhưng hắn cũng có một cung điện trong học viện. Marios đang nghĩ tới việc phục hồi ở chỗ đó.
Hai kiệt tác lớn nhất của hắn đã bị cướp mất. Hơn nữa, thủ phạm lại là một con người thấp hèn.
Hắn nhai đi nhai lại cái sự thật ấy trong lòng.
Mỗi lần như thế, nỗi sỉ nhục và cơn khoái lạc không thể chịu đựng nổi lại hành hạ hắn.
“Fu, fufu……”
Hắn không biết khi để kẻ khác lấy đi thứ quan trọng của mình sẽ mang lại cho hắn nhiều kích thích đến thế. Một niềm khoan khoái mà hắn mãi mới có được. Hắn muốn nếm trải nhiều hơn nữa.
Hắn chưa từng sử dụng cung điện trong một thời gian rồi. Nhưng chí ít thì hắn đã chuẩn bị trang thiết bị và nguyên vật liệu ở đó.
Đối với hắn sẽ khá khó khăn để trở thành Quỷ Vương tiếp theo nhưng, lúc này cơn khoái lạc của hắn mới là điều quan trọng hơn. Do đó, hắn phải chế tạo ra một mẫu mô hình trước. Ngay khi hắn phấn khích bắt đầu bước đi—,
“Marios, ta tới đón ngươi đây.”
“……Lost.”
Thì hình bóng Joudogahama Lost hiện ra từ trong cánh rừng đen tối.
“Đồ khốn nhà ngươi……sao ngươi lại ở đây?”
Tuy nhiên, Lost vẫn chỉ mỉm cười. Hắn không trả lời câu hỏi.
“Tòa tháp biệt thự đó rất nguy hiểm ngươi biết chứ? Ta hiểu rằng ngươi muốn sống trong một tòa nhà dạng tháp, nhưng có một nơi tốt hơn. Ta đã chuẩn bị một nơi ẩn náu mới cho ngươi rồi đấy.”
—Hắn sẽ không nhượng bộ trước lời nói có cánh của tên này thêm một lần nào nữa.
Marios lạnh lùng nhìn Lost.
“Ngươi không phải là học viên của học viện này đúng không?”
“……Sao đột nhiên ngươi lại hỏi thế?”
Lost nghiêng đầu vì khó hiểu.
“Ta cũng đã điều tra ngươi rồi. Ngươi nói rằng đã bị đình chỉ trước cả khi nhập học nhưng, đó chỉ là lời nhảm nhí thôi. Đúng chứ?”
“……”
“Nhưng ta vẫn không biết xuất thân của ngươi là gì. Ngươi không phải là một học viên của học viện này, và ngươi cũng không phải là một quý tộc. Vậy thì, ngươi là kẻ quái nào?”
“Trời ạ, thật là phiền phức.”
Lost giơ hai tay lên trong tư thế đầu hàng.
“Ta đã không nghĩ rằng ngươi là một kẻ nhiều chuyện như thế đấy.”
“Hah? Ngươi đang đối xử với ta như một món hàng cầm đồ chết tiệt. Ta sẽ không hành động theo ý muốn của ngươi—”
Một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc xương sống Marios.
Cái gì?
Khí thái của Lost đã thay đổi hoàn toàn.
Không còn nụ cười thân thiện nữa.
Khuôn mặt vô cảm, đôi mắt như xác chết.
Hắn lẩm bẩm bằng một thứ giọng héo úa không có tí sức sống nào.
“……Dreaming.”
Sát khí.
Không, một bầu không khí còn nham hiểm hơn đang tuôn ra ngoài như thể bị ô nhiễm.
Hình bóng Lost trở nên mơ hồ và không thể nhìn rõ hình thù được nữa.
Tên này là cái quái gì vậy?
Màn sương đen—không đúng, một màu đen còn đặc hơn.
Phải rồi, bùn lầy.
Đó là thứ tước đi tư cách tồn tại trên thế giới này và gửi trả về địa ngục để phong ấn.
Đó là một tồn tại như một hình ảnh của nỗi tuyệt vọng và cái chết.
Bản thân tên này giống như một bãi bùn đen không đáy.
Cái chết nặng nề đang tiến đến gần.
“Uh! Ua, UAWAaAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?”
Tiếng thét tuôn ra nơi cổ họng bị nuốt chửng bởi màn đêm.
Marios nghe thấy tiếng thì thầm từ bên trong màn đêm chôn vùi.
.
—“Happy End”
.
Ngay khoảnh khắc đó, Marios biến mất.