Đó là một tấm ảnh.
Người trong hình vẫn còn là học sinh, đôi môi khẽ mím, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào ống kính. Đường nét của cậu vẫn chưa phát triển hết, chỉ có đôi mắt đen láy dưới mắt tóc được cắt ngắn là đặc biệt ấn tượng, đẹp đến nỗi làm khung cảnh phía sau cũng trở nên mờ nhạt.
Tấm hình được dán trên tập tài liệu mà Quý Minh Hiên yêu cầu trước đó không lâu. Lướt nhanh qua tài liệu, anh liền biết – người trong ảnh tên là Thẩm Mặc, là sinh viên hệ chính quy của Đại học Mỹ thuật thành phố T, năm nay vừa tốt nghiệp, bây giờ còn đang tìm việc làm.
Trong một lần đồng ý tham dự một buổi toạ đàm ở đại học T, anh đã gặp cậu bé này – vẻ mặt mờ mịt kia rõ ràng là chẳng hiểu người trên bục đang nói gì, nhưng vẫn chăm chỉ ghi chép đầy đủ.
Lúc ấy anh chỉ cảm thấy người này thật thú vị, nhưng không ngờ rằng, đó lại là người đang hẹn hò với Chu Dương.
Trong tài liệu có kẹp mấy tấm hình chụp Thẩm Mặc và Chu Dương, tuy hai người đều là nam, nhưng nhìn thái độ giữa bọn họ thì ai cũng có thể biết là họ rất thân thiết.
Quý Minh Hiên day day trán.
Em gái anh – Quý An An là thanh mai trúc mã với Chu Dương, từ nhỏ đã thích cậu ta, đám cưới giữa hai người cũng là điều mà hai nhà Chu – Quý hằng mong chờ, nhưng xem ra kế hoạch này có chỗ không ổn rồi.
Xe từ từ chậm lại rồi dừng hẳn, bác tài quay lại nói: “Ngài Quý, đến nơi rồi.”
Anh chỉ ừ một tiếng, cất tập tài liệu kia vào túi xách. Nghĩ một chút, anh quyết định không mang nó ra ngoài mà chỉ để ở xe, rồi mở cửa bước xuống.
—
Ba mẹ Chu Dương biết hôm nay anh tới nên đã ngồi trong phòng khách chờ từ lâu. Người giúp việc nhẹ nhàng bưng trà lên, rồi im lặng lui ra.
Quý Minh Hiên nâng trên trà lên nhấp một ngụm, là loại anh thích nhất – Thiết Quan Âm.
Khách sao một hồi, mẹ Chu mới đi vào vấn đề chính: “Minh Hiên, chuyện An An và Chu Dương cùng nhau đi du học đã được quyết định từ lâu rồi, sao bây giờ cháu lại nói là cần phải suy nghĩ lại?”
Anh hơi đắn đo: “Cháu cảm thấy vẫn không ổn lắm.”
“Đám cưới giữa hai nhà đã bàn bạc xong xuôi cả rồi, có gì mà không ổn?”
“Hai bác biết đấy, bệnh của An An…”
Ba mẹ Chu Dương liếc nhìn nhau, cuối cùng mẹ Chu nói: “Hai nhà chúng ta đâu phải người ngoài, các bác đã sớm biết tình trạng sức khỏe của con bé rồi. Nhưng đây cũng không phải là chuyện lớn gì, hồi ấy không phải ba mẹ cháu vẫn kết hôn đó à?”
Sắc mặt Quý Minh Hiên khẽ thay đổi.
Tình yêu đằm thắm giữa ba mẹ anh đã trở thành một giai thoại trong thành phố – tuy rằng đám cưới giữa hai người cũng là đám cưới thương nghiệp, nhưng ba anh thực sự rất yêu thương người vợ ốm yếu nhiều bệnh của mình, luôn che chở bà vô cùng cẩn thận. Thậm chí sau khi bà mất vì bệnh, ông cũng không tái hôn.
Mẹ Chu lăn lộn trên thương trường đã lâu, cực kỳ biết nhìn mặt đoán người, thấy anh như vậy liền bổ sung ngay: “Thực ra An An như thế mà lấy Chu Dương nhà bác mới là lựa chọn tốt nhất. Chí ít là cháu đã hiểu rõ thằng bé, như vậy cũng yên tâm hơn, đúng không?”
Huống gì giữa hai nhà còn có mối quan hệ về lợi ích, nên hơn cả tình yêu, sự kết đôi này là vì tiền tài.
Dù mẹ Chu chưa nói ra những lời này, nhưng trong lòng ba người ở đây đều ngầm hiểu.
Quý Minh Hiên thực sự do dự, nhưng chưa bị bà thuyết phục hoàn toàn: “An An thì không có vấn đề gì, nhưng chưa chắc Chu Dương đã đồng ý đâu bác.”
“Minh Hiên, cháu nói vậy nghĩa là sao?”
“Theo cháu biết, Chu Dương đã có người yêu rồi.”
Vẻ mặt mẹ Chu lập tức thay đổi.
Ba Chu thì lại cười rộ lên: “Đàn ông mà, trước khi kết hôn có ong bướm một chút thì cũng là chuyện thường, gặp dịp thì chơi thôi.”
Sắc mặt mẹ Chu không tốt lắm, nhưng vẫn phụ họa theo chồng: “Thời cấp thằng bé nhà bác có hẹn hò với mấy đứa bạn gái, nhưng đã chia tay lâu rồi, từ đó đến giờ vẫn chưa có gì đâu.”
Bây giờ cậu ta đã chuyển sang thích đàn ông rồi, chẳng qua chưa dám nói với mấy bác thôi.
Quý Minh Hiên biết đâu là giới hạn, nên không nói ra chuyện này.
Mẹ Chu nhìn anh chằm chằm: “Xem ra Minh Hiên đã tìm người điều tra về Chu Dương rồi nhỉ.”
“Cháu chỉ muốn đảm bảo cho hạnh phúc của em gái cháu thôi.” Quý Minh Hiên cười nói: “Nói chung là, các bác cứ hỏi lại ý kiến của Chu Dương về việc xuất ngoại đi.”
Sau đó anh nói sang chuyện khác, thuận miệng trò chuyện vài câu cho phải phép rồi rời đi.
Quý Minh Hiên không kể với Quý An An về cuộc nói chuyện này – em gái bảo bối của anh chỉ cần làm một cô công chúa xinh đẹp nằm trong vòng bảo hộ của anh là được rồi, còn giông tố ngoài kia, cứ để anh gánh vác.
—
Không ngờ mấy ngày sau, Quý An An lại chủ động nhắc tới chuyện xuất ngoại.
Quý Minh Hiên nén sự ngạc nhiên của mình xuống, cười hỏi: “Ai bảo em thế?”
“Là Chu Dương đó, anh ấy nói anh đã bàn bạc xong xuôi với các bác rồi, không phải sao?”
Ánh mắt anh tối xuống, hỏi lại: “Cậu ta đồng ý rồi?”
“Đương nhiên, không thì anh ấy nói với em làm gì?” Quý An An lắc lắc cánh tay anh, dài giọng làm nũng: “Anh, rốt cuộc anh có cho em đi không vậy?”
Quý Minh Hiên không trả lời em gái, trong đầu đã nghĩ đến đủ mọi chuyện nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, chỉ vỗ nhẹ lên tay cô: “An An, em thực sự thích Chu Dương sao?”
“Anh!” Quý An An dậm mạnh chân, mặt hơi đỏ lên: “Từ nhỏ em đã thích anh ấy, có phải anh không biết đâu!”
“Vì sao?”
“Vì… anh ấy là giấc mơ của em.”
Tựa như công chúa Bạch Tuyết chờ đợi chàng hoàng tử của mình cưỡi ngựa trắng đến – mỗi thiếu nữ đều có một giấc mộng như vậy.
Quý Minh Hiên dịu dàng nhìn cô: “Nếu Chu Dương không thích em thì sao?”
Quý An An ngọt ngào cười, không vì cái nếu này mà tức giận: “Thì em vẫn sẽ thích anh ấy, mãi mãi thích.”
Tuy cô bị di truyền bệnh tim từ mẹ, nhưng tính tình thì lại rất giống ba – cực kỳ cố chấp về mặt tình cảm. Năm ấy sau khi mẹ của hai người qua đời, ba vì quá thương nhớ vợ mà sinh bệnh, chẳng bao lâu sau cũng mất.
Đó dường như là khuyết điểm chung của người nhà họ Quý.
Đương nhiên là Quý Minh Hiên không xử lý mọi chuyện theo cảm tính. Anh cân nhắc lợi và hại – nếu thực sự Chu Dương chỉ là gặp dịp thì chơi, sau đó đối xử với An An thật tốt, hơn nữa còn có tài lực hùng hậu của Quý gia chống lưng thì cũng không phải lo lắng về việc hắn phản bội mấy.
“Anh hai.” Quý An An vẫn bám theo: “Anh… có cho em đi không?”
“Em yên tâm đi.” Quý Minh Hiên nhìn dáng vẻ mong chờ của cô, không nhịn được nở nụ cười: “Mọi thứ đều theo ý em.”
Anh chỉ có một đứa em, chỉ cần là thứ Quý An An mong muốn, anh sẽ dâng hai tay lên trước mặt cô.
—
Thủ tục xuất ngoại được hoàn thành rất nhanh, nửa tháng sau, Quý Minh Hiên đã tiễn em gái lên máy bay. Tất nhiên là Chu Dương cũng đi cùng, nhưng anh chẳng ưa gì hắn, chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Quý Minh Hiên trở về một mình. Trên radio là một giọng hát khàn khàn, hát về một khúc tình ca xưa cũ, làm anh tự dưng cảm thấy buồn phiền. Khi chờ đèn đỏ ở ngã tư, anh bỗng nhớ tới một đôi mắt đen nhánh.
Một đôi mắt đen láy trong suốt, dù là nhìn người hay nhìn vào ống kính, đều rất chăm chú nghiêm túc.
Tên cậu ta là gì nhỉ?
À, Thẩm Mặc.
Nếu Chu Dương và An An đã cùng nhau xuất ngoại thì hẳn là hắn đã chia tay với cậu rồi, đúng không? Nhân lúc đèn đỏ chưa chuyển xanh, Quý Minh Hiên vươn người ra ghế sau lấy tập tài liệu kia.
Nhìn dáng vẻ như học sinh của người trong ảnh, lòng anh khẽ động, liền rút điện thoại ra nhấn một dãy số.
“Là tôi đây. Người tháng trước tôi nhờ anh điều tra ấy, theo dõi cậu ta hộ tôi… Không có gì đâu, mấy ngày thôi là được.”
Cúp máy, Quý Minh Hiên lái xe về nhà.
Khi nhận được tin báo lại, anh đang ngồi trong phòng sách ở nhà, là một chuyện mà anh không ngờ được – Thẩm Mặc mất tích.
“Từ bao giờ? Phải làm gì hả? Đương nhiên là đi tìm.” Quý Minh Hiên quyết định ngay lập tức: “Cho người đi tìm ngay cho tôi!”
Ngắt điện thoại rồi, anh đi qua đi lại trong phòng, dường như đã hiểu ra điều gì.
Chu Dương và Quý An An vừa xuất ngoại xong, ở đây Thẩm Mặc liền xảy ra chuyện, còn có ai làm vào đây nữa? Không ngờ mẹ Chu không không chỉ sát phạt trên thương trường, mà xử lý hoa đào của con trai cũng cực kỳ tàn nhẫn,
ý chỉ tình yêu không được mong muốn.
Đương nhiên là tất thảy chẳng liên quan gì đến Quý Minh Hiên. Anh chỉ đề cập đến người này với họ, còn chia tay hay làm gì là quyết định của Chu Dương.
Nhưng nếu anh không cho người điều tra Thẩm Mặc…
Quý Minh Hiên từ từ ngồi xuống, lật qua lật lại tập tài liệu kia, cuối cùng dừng lại ở tấm hình ấy.
—
Hai ngày sau, người ta mới tìm thấy Thẩm Mặc.
Quý Minh Hiên đi đến một nơi cực kỳ hẻo lánh. Trên xe xóc nảy, bên đường hoang vu, rất lâu sau xe mới đến một kho hàng bỏ hoang.
Anh bước xuống xe, chẳng hiểu sao lại đi nhanh hơn người khác một chút. Đang định đẩy cửa kho ra thì có người ngăn anh lại: “Ngài Quý, tình trạng bên trong… không được tốt lắm.”
Trán Quý Minh Hiên giật giật, bình tĩnh nói: “Đừng lo.”
Rồi đẩy cửa ra.
Một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi anh. Trong đây rất tối, nương theo ánh sáng hắt vào mới có thể loáng thoáng thấy một người đang cuộn mình trên nền đất. Toàn thân người nọ đều là vết thương, tay phải bị dập gãy rất nặng, máu thịt lẫn lộn, mặt đất ngập tràn một màu đỏ gai mắt.
Quý Minh Hiên thực sự nghĩ cậu đã chết. Anh vừa bước tới, người trên đất liền giật giật, hé mở đôi mắt sưng vù nhìn về phía anh.
Anh bước tới càng gần, đôi mắt trong trẻo an tĩnh ấy dần phản chiếu ra bóng hình anh, càng lúc càng rõ.