Thẩm Mặc ở lại đảo thêm vài ngày, chơi tận hứng rồi mới chịu về nước.
Mấy năm nay ở nước ngoài, công việc của Quý Minh Hiên cũng chuyển giao gần hết sang bên này, không phải muốn đi là đi ngay được, nên hôm đó anh không về cùng cậu.
Ngày Thẩm Mặc về, Quý Minh Hiên đưa Quý Ninh đi tiễn cậu.
Tuy sắp đến lúc phải chia xa, nhưng anh cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu: “Chờ việc ở đây xong xuôi rồi, tôi sẽ đi tìm em ngay.”
Thẩm Mặc cười nói, được.
Nhưng Quý Ninh thì khác, bé bám lấy cậu không chịu rời ra, miệng lầm bầm liên tục: “Chú đi đâu vậy”, “Bao giờ thì chú về”, “Sao chú không đi cùng ba con cháu” bla blo be.
Thẩm Mặc kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một: “Chú về nhà, tạm thời sẽ không đến đây, nhưng sau này Tiểu Ninh có thể đến nhà chú chơi mà.”
“Thật chứ ạ?” Quý Ninh vẫn không tin, nhất quyết bám chặt lấy chân cậu.
Cậu cúi người, ngoéo ngón út với bé: “Nếu chú nói dối thì sẽ bị… sói xám lớn bắt đi.”
Lúc này bé mới chịu tin, mặt trẻ con phúng phính nói: “Chú đừng để bị sói xám tha đi nha, nếu không thì sao cháu gặp lại chú được. Ba ba có ảnh của chú, nhưng cháu chưa có đâu~”
Thẩm Mặc ngẩn ra: “Ảnh gì cơ?”
“Là bức ảnh ba đặt trong ví ấy…” Chưa nói xong, bé đã bị Quý Minh Hiên ôm lên. Anh giả bộ vỗ lên mông bé: “Chú sắp phải lên máy bay rồi, để chú nghỉ ngơi đi con, đừng làm phiền chú nữa, biết không?”
Quý Ninh không muốn lắm nhưng vẫn nghe lời: “… Vâng ạ.”
Quý Minh Hiên dịu giọng dỗ bé: “Ngoan nào.”
Thẩm Mặc không nhịn được kêu lên: “Ngài Quý?”
Quý Minh Hiên nhìn cậu, tỏ ra như không – có – gì – hết, cũng không giải thích gì cả.
Cậu bất đắc dĩ nói: “Em khát, muốn đi mua chai nước, anh cho em mượn ví được không?”
Anh nhíu mày: “Để tôi đi.” Rồi ôm Quý Ninh đi thẳng.
Thẩm Mặc đứng nguyên chỗ cũ, nhìn bóng dáng cha con họ dần đi xa.
Thảo nào vừa gặp Quý Ninh đã thân thiết với cậu như vậy, hóa ra là có nguyên nhân cả. Nhưng mà… ngài Quý để hình cậu trong ví từ bao giờ vậy?
Thẩm Mặc không thích chụp ảnh, cũng không nhớ là đã chụp chung với anh tấm nào, ảnh hồi trước của cậu thì để lại ở căn phòng kia hết rồi. Thế thì anh lấy ảnh ở đâu ra?
Cậu cực kỳ tò mò, chờ anh mua nước về lại hỏi bóng hỏi gió một phen. Nhưng miệng ngài Quý kín vô cùng, mặc kệ Thẩm Mặc truy hỏi cỡ nào, anh vẫn không chịu hé ra nửa chữ.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc soát vé, cậu hết cách, đành phải đi hỏi Quý Ninh: “Tiểu Ninh, tấm ảnh kia chụp có đẹp không?”
Thằng bé chưa kịp trả lời thì anh đã dúi đầu bé vào lòng mình rồi hôn lên môi cậu một cái, thầm thì: “Đẹp lắm.”
Thẩm Mặc hoảng sợ, vội che lấy môi mình: “Em không hỏi chỗ này…”
Quý Minh Hiên chỉ cười cười, thả cậu ra: “Đến lúc rồi.”
Thấy không còn nhiều thời gian nữa, cậu liền nói tạm biệt với hai cha con rồi đi xử lý thủ tục.
Năm nào cậu cũng đến đảo S du lịch, nhưng tâm trạng khi trở về lần này lại khác hẳn. Ngồi trên máy bay nhớ lại những chuyện vừa xảy ra mấy ngày nay, Thẩm Mặc cảm thấy mình như đang mơ vậy.
—
Khi trở về phải chuyển máy bay, nên khi Thẩm Mặc về đến nhà thì đã nửa đêm. Cậu nhắn tin báo bình an cho Quý Minh Hiên rồi nằm vật ra giường, ngủ.
Giữa trưa hôm sau cậu mới tỉnh lại, nấu bừa chút đồ ăn, đến chiều thì lái xe đến phòng tranh một chuyến. Ở đó vẫn vắng vẻ như thường, Dương Nguyệt đang nhàm chán đuổi ruồi, thấy cậu đến thì vui mừng vô cùng.
“Anh chủ cuối cùng cũng về rồi! Sao lần này lại đi lâu thế?”
“Ừ, không nhịn được muốn ở lại thêm vài ngày.”
“Có mang đặc sản về cho em không?”
“Đương nhiên là có chứ.” Thẩm Mặc lấy túi đồ ra: “Có bao giờ anh quên phần em đâu?”
Dương Nguyệt cười hì hì nhận lấy: “Em biết anh chủ là tốt nhất mà~ Lần này ra ngoài anh có kiếm được chị dâu về cho em không?”
Chị dâu?
Quý Minh Hiên… có tính là chị dâu không?
Thẩm Mặc khựng lại, không trả lời ngay.
Dương Nguyệt lập tức ngửi thấy mùi bát quái: “Có thật hả? Thật hả? Là người thế nào? Mỹ nữ ngoại quốc chân siêu dài?”
Thẩm Mặc lắc đầu: “Đừng đoán mò, lo làm việc đi.”
“Có gì mà làm đâu~”
“Bây giờ không có thì sau này có.” Thẩm Mặc vừa dọn lại đồ vừa nói: “Mấy ngày nữa là khai giảng, nhất định là không ít học sinh sẽ muốn học vẽ. Đến lúc ấy chúng ta làm quảng cáo, hẳn là thu về sẽ không tệ.”
Cậu nhìn Dương Nguyệt: “Nếu em thấy không đủ người thì gọi ai đến hỗ trợ đi.”
Dương Nguyệt ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Anh chủ sao thế? Hồi trước không phải là lười được thì cứ lười à? Sao giờ lại chăm đột xuất vậy?”
Thẩm Mặc không đồng ý: “Anh có lười như thế đâu…” Rồi lại nói thêm: “Nhưng giờ thì khác.”
“Khác cái gì?”
“Anh…” Nhớ đến hai người vẫn đang ở nước ngoài kia, ánh mắt cậu liền tràn ngập ý cười: “Anh muốn kiếm tiền nuôi gia đình.”
Hai chữ ngạc nhiên không thể diễn tả hết vẻ mặt của Dương Nguyệt lúc này, cô tiến lên vài bước, nhìn Thẩm Mặc chằm chằm: “… Anh chủ, em nhớ là anh độc thân mà?”
Cậu nói ngắn gọn: “Trước đây là vậy.”
Một câu như vậy cũng quá đủ cho trí tưởng tượng của cô YY: “A a a –!! Anh chủ, anh muốn kết hôn sao? Hay là kết hôn rồi? Ở bên đó vừa gặp người ta đã yêu từ cái nhìn đầu tiên? Gặp lại trên bờ biển lãng mạn? Có phải cũng giống như trong phim hay quay không? ”
Thẩm Mặc không trả lời cô, chỉ vào một góc giăng đầy mạng nhện: “Lâu lắm rồi em không dọn dẹp đúng không, nhân dịp hôm nay rảnh quá, làm tổng vệ sinh đi!”
“Anh đừng nói lảng sang chuyện khác!” Dương Nguyệt hỏi lại: “Cô chủ tương lai của em có phải là người nước ngoài không vậy? Xong rồi xong rồi, tiếng Anh của em kém lắm, về sau làm sao giao tiếp với cổ được?”
Thẩm Mặc đột nhiên thấy vui vẻ, cảm thấy hai chữ cô chủ này sao mà nghe êm tai thế, thẳng thắn khen ngợi Dương Nguyệt một câu. Tuy cậu và Quý Minh Hiên vẫn chưa nói đến chuyện này, nhưng sớm muộn gì thì nó cũng đến thôi, xì – poi với cô một chút trước cũng được: “Yên tâm đi, người ấy nói tiếng Trung.”
Trong tiếng Trung chỉ có ni – wo giống như tiếng Anh chỉ có I – you, nên Dương Nguyệt không nhận ra người Thẩm Mặc nói là nam.
“Thế thì tốt rồi.” Dương Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn cô ấy thế nào? Tính có dễ chịu không?”
Thẩm Mặc cầm cái chổi lên, miệng vẫn mỉm cười: “Người ấy lớn hơn anh vài tuổi, nhìn rất đẹp, còn tính tình thì…. Ừm, có hơi kiêu ngạo một chút.”
Dương Nguyệt lập tức vẽ ra hình ảnh một chị gái lạnh lùng xinh đẹp trong đầu, cảm thấy anh chủ nhà mình mà thích loại hình này mới lạ. Nhưng nhìn Thẩm Mặc hăng hái kiếm tiền thế kia, chắc chắn là hai người đã dính nhau lắm rồi.
“Cô chủ tương lai có nhiều tiền lắm phải không?”
“Có thể coi là vậy.”
Nhìn vật dụng của Quý Minh Hiên đều là đồ đắt tiền, tuy giờ hai người không phải mua nhà mua xe nữa, nhưng vẫn cần nghĩ đến chuyện dài lâu.
“Nhưng còn chi phí nuôi dạy trẻ con…”
“Trẻ con?” Dương Nguyệt đánh giá Thẩm Mặc từ trên xuống dưới: “Anh chủ làm việc đúng là thần tốc!”
Cậu biết cô hiểu nhầm, chẳng biết nên khóc hay cười nữa: “Thằng bé đã ba tuổi rồi.”
“Đối phương đã ly hôn?”
“Không, chuyện này khá là phức tạp.”
Dương Nguyệt gật gật đầu: “Em hiểu em hiểu.”
Chưa lập gia đình đã sinh con, cô gái một thân một mình nuôi con nhỏ, sau đó gặp được hoàng tử của đời mình – cũng chính là anh chủ nhà cô.
Cô bật ngón cái với cậu: “Anh chủ, anh đúng là người tốt!”
Thẩm Mặc đoán là hiểu lầm của cô càng nghiêm trọng rồi, nhưng chẳng biết giải thích thế nào, thôi thì về sau đằng nào cũng gặp, cậu liền không nói nữa, tập trung vào dọn dẹp.
Dương Nguyệt tự YY ra một chuyện tình tốt đẹp, coi như là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Một buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Sau khi Dương Nguyệt tan tầm, Thẩm Mặc đang định gọi đồ ngoài thì nhận được điện thoại của Quý Minh Hiên. Đương nhiên là chẳng có gì quan trọng, chỉ nói về mấy chuyện lặt vặt thường ngày, thế mà nói mãi nói mãi đến khi máy Thẩm Mặc nóng lên thì hai người mới chịu lưu luyến cúp máy.
—
Bên kia còn rất nhiều chuyện cần làm, phải hơn một tháng nữa Quý Minh Hiên mới về được. Nhân khoảng thời gian trống này, Thẩm Mặc liền tranh thủ làm hết mọi chuyện. Đầu tiên, cậu vẽ lại chiếc nhẫn kia ra giấy, sau đó là chạy tới chạy lui cả ngày, hiếm lắm mới qua phòng tranh một lần thì cũng cắm đầu vào vẽ.
Mấy lần Dương Nguyệt muốn nhìn xem Thẩm Mặc đang vẽ gì, đều bị cậu đá ra.
So với mấy ngày trên đảo, một tháng đó trôi qua rất là lâu, mãi mới đến ngày Quý Minh Hiên về nước, Thẩm Mặc liền tự thân lái xe ra đón anh. Anh không mang nhiều hành lý, cả người nhẹ nhàng bước ra từ lối ra, lạ là không có Quý Ninh đi kèm.
Thẩm Mặc hỏi: “Tiểu Ninh đâu?”
“Nó còn nhỏ quá, sẽ không thích ứng được với môi trường mới. Đợi bên này ổn thỏa rồi thì tôi sẽ đón nó sang.”
“Anh định ở đâu? Vẫn ở biệt thự cũ hả?”
Quý Minh Hiên im lặng.
Cậu biết đó là nơi anh và em gái cùng nhau lớn lên, giờ vào đó ở khó tránh khỏi cảnh nhìn vật nhớ người, liền nói: “Anh… muốn đến chỗ em không?”
Nghe vậy, Quý Minh Hiên không nói gì, chỉ trực tiếp nắm lấy tay cậu: “Đi thôi.”
Như mọi lần khác, cậu vẫn ngoan ngoãn đi theo anh.
Lên xe, anh hỏi cậu: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Thẩm Mặc cười nói: “Cứ đi đi thì biết.” Rồi lái xe thẳng vào trung tâm thành phố.
Quý Minh Hiên đã ra nước ngoài vài năm, lúc đầu anh chỉ để ý đến thay đổi mấy năm nay của thành phố H, mãi sau mới nhận ra con đường này có chút quen thuộc. Anh không nhìn cậu, chỉ nhìn thẳng về phía trước: “Thẩm Mặc, em đang đi đâu?”
Một tay cậu vươn sang nắm lấy tay anh, vẫn nói câu kia: “Sắp đến nơi rồi.”
Trung tâm thành phố có một khu dân cư vàng, ở giữa nơi náo nhiệt mà lại yên tĩnh vô cùng, đường vào phủ đầy bóng cây, ngăn cách nơi này với phồn hoa đô hội ngoài kia.
Xe Thẩm Mặc đi thẳng vào giữa.
Mí mắt Quý Minh Hiên giật giật, bàn tay đang nắm lấy tay cậu nóng đến khó có thể hình dung. Xe từ từ dừng lại, mà giờ anh cũng đã nhận ra – là khu biệt thự Cẩm Tú.
Xe dừng hẳn lại, Thẩm Mặc liền đẩy cửa ra: “Ngài Quý, xuống xe đi.”
Quý Minh Hiên ngồi im không nhúc nhích, đôi mắt đen láy âm trầm nhìn Thẩm Mặc: “Sao em lại đến đây?”
“Anh đã quên rồi sao? Tuy anh đã yêu cầu luật sư Trần lấy lại chìa khóa của căn nhà ở đây, nhưng em chưa đồng ý, nên nó vẫn thuộc về em.”
Ánh mắt anh khẽ động: “… Phải, em vẫn còn giữ nó.” Không đợi Thẩm Mặc thúc giục, anh bước thẳng xuống xe.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng khu biệt thự Cẩm Tú vẫn chẳng khác mấy, chỉ có nhân viên bảo vệ là thay đổi. Thẩm Mặc thường xuyên ra vào đây nên họ đã quen mặt cậu, chỉ cần nhìn mặt là có thể đi qua. Căn hộ trên danh nghĩa của cậu nằm ở tầng , thường thì sẽ lên bằng thang máy, nhưng Thẩm Mặc lại nói: “Ngài Quý, chúng ta đi thang bộ đi, em có vài lời muốn nói với anh.”
Quý Minh Hiên không phản đối.
Hai người đi thang bộ lên, từng bậc từng bậc một.
Có rất ít người đi thang bộ, nên ở đây cũng rất yên lặng. Vừa đi, Thẩm Mặc vừa kể lại mọi chuyện năm đó.
“… Sau khi bị ngã, em được người ta đưa vào bệnh viện. Tuy em không bị thương ở đâu, nhưng lại quên hết mọi chuyện xảy ra trong vòng nửa năm trước đó.”
Nói xong, cậu dừng lại, quay đầu nhìn Quý Minh Hiên: “Nếu không, em đã sớm đến đây.”
Đã sớm… bước vào trái tim anh.
Quý Minh Hiên yên lặng lắng nghe, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, dường như chẳng để lời cậu nói vào lòng – nhưng mỗi khi anh bình tĩnh như thế thì chắc chắn sắp có gì đó diễn ra. Trong lòng cậu lo sợ, mãi sau mới nghe anh nói: “… Đau không?”
“Hả?”
“Không phải khi đó em bị ngã cầu thang sao.” Đáy mắt anh chứa đựng trăm mối ngổn ngang, cuối cùng chỉ biến thành sự dịu dàng đong đầy, dừng lại trên người cậu: “Nơi ấy… có đau không?”
Khoảng khắc ấy, Thẩm Mặc cảm thấy thế gian này chỉ còn mỗi tiếng tim đập của mình.
Vào thời điểm thần trí cậu không rõ ràng, người này bị cậu coi là Chu Dương, rồi bị cậu hoàn toàn quên lãng, mà bây giờ khi đã biết hết tất thảy, anh lại không hề hỏi đến chúng, chỉ hỏi cậu một câu rằng – em ngã có đau không?
“Quý Minh Hiên…”
Thẩm Mặc không kiểm soát được cảm xúc, liều mạng chớp mắt mới nén được giọt nước đang chực rơi kia xuống.
Quý Minh Hiên vươn tay ấn cậu vào lòng mình, mỉm cười sờ mặt cậu: “Xem ra là rất đau nhỉ.”
Thẩm Mặc vùi mặt vào áo anh, miệng liên tục kêu tên anh.
Quý Minh Hiên dịu dàng đáp lại: “Còn ba tầng nữa, hay là để tôi cõng em lên nhé.”
Lúc này cậu mới chịu ngẩng lên, khóe mắt vẫn hồng hồng: “Em chỉ hơi khó chịu thôi, vẫn đi được mà.”
Anh nghiêm túc nói: “Chờ đến khi em không tự đi được nữa, tôi vẫn sẽ cõng em.”
Nghe vậy, Thẩm Mặc liền không thể từ chối.
Quý Minh Hiên cúi người, để cậu lên lưng mình, ước lượng sức nặng của cậu một chút rồi từ từ đi lên tầng.
Thẩm Mặc nằm trên lưng anh, mãi sau mới điều chỉnh được cảm xúc: “Anh không biết em mất trí nhớ, mấy năm đó… vẫn nghĩ là em cố tình không để ý đến anh sao?”
Quý Minh Hiên cười tự giễu: “Tôi là người lạ mà, đúng không?”
Cậu rầu rĩ phản bác: “Không phải mà…”
Nhớ đến hình ảnh anh khi ấy, trong lòng cậu lại cực kỳ khó chịu, một lúc sau mới nói: “Trước đây anh hay đến khu biệt thự Cẩm Tú lắm hả?”
Anh lập tức trả lời: “Thỉnh thoảng thôi.”
Thẩm Mặc muốn biết nhiều hơn: “Mình anh ở trong này làm gì?”
Anh không để ý đến cậu nữa.
Cậu hỏi thế nào, anh cũng không chịu trả lời, chỉ vững vàng cõng người đi hết ba tầng lầu. Đến tầng thứ bảy, khi nhảy xuống khỏi lưng anh, Thẩm Mặc mới nghe anh thấp giọng nói một câu. Thực sự là anh nói rất nhỏ, nếu không phải vì cậu đang đứng gần anh thì đã không nghe thấy.
Quý Minh Hiên nói: “Để nhớ em.”
Thẩm Mặc khựng lại.
Anh bước nhanh vào cửa, vẫy vẫy tay với cậu: “Chìa khóa đâu?”
Thẩm Mặc lấy lại tinh thần, vội vàng lôi chìa ra. Tay cậu hơi run rẩy, cầm chìa nhét mãi vào ổ mà không được.
Cuối cùng là Quý Minh Hiên cầm lấy tay cậu, giúp cậu mở cánh cửa đó ra.
Cạch một tiếng, cửa mở. Cả hai người đều liếc nhìn đối phương, trong lòng có một cảm giác khó nói.
Căn nhà đã được dọn dẹp qua, vật dụng trong nhà vẫn y như trong trí nhớ của Quý Minh Hiên, chỉ bị thay đổi vài điểm nhỏ. Những chỗ sắc nhọn đã được mài mòn, ổn điện được lắp khóa an toàn, đồ dùng bằng điện cũng đã được trang bị khóa cho trẻ con – tất cả đều là thành quả lao động vất vả một tháng nay của Thẩm Mặc.
Anh mở phòng ngủ ra – phòng ngủ chính vẫn thế, nhưng phòng ngủ cho khách đã được sắp xếp thành phòng cho trẻ nhỏ.
Thẩm Mặc giải thích: “Đồ dùng đều mới mua cả, Tiểu Ninh có thể vào ở luôn đấy.”
Quý Minh Hiên chỉ gật đầu. Đứng trước cửa phòng sách – căn phòng duy nhất anh chưa vào – anh lại hơi chần chừ. Đi qua đi lại hai vòng, anh mới từ từ đẩy cánh cửa kia ra. Phòng sách vẫn y như anh bày trí năm đó, ánh sáng đầy đủ, trên đất phủ đầy dụng cụ vẽ, trên tường treo tranh đủ mọi thể loại.
Nhưng có một điểm đã thay đổi.
Tất cả mọi bức tranh đều chỉ vẽ một người. vừa nhìn qua, Quý Minh Hiên đã nhận ra đó là mình – dáng vẻ khi mỉm cười, khi nhíu mày, thậm chí là khi mặt lạnh không biểu tình, mỗi khuôn mặt đều được vẽ lại vô cùng tỉ mỉ cẩn thận.
Nơi ký tên là hai chữ mà anh hằng quen thuộc nhất —
— Thẩm Mặc.
Quý Minh Hiên quay đầu nhìn cậu.
Thẩm Mặc đang đứng phía sau anh, hỏi: “Em vẽ thế nào?”
Cậu hơi căng thẳng, nói thêm một câu: “Một tháng là rất gấp đó, em lại vẽ bằng tay phải… nên không thể vẽ chi tiết hơn được.”
Anh nhìn cậu rồi dời mắt đi rất nhanh, thản nhiên nói: “Cũng tạm được.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Thẩm Mặc nhận ra nơi sau tai anh hơi đỏ lên. Cậu nén xuống cảm giác muốn hôn lên nơi ấy, lấy một vật đã được chuẩn bị tốt từ túi áo ra rồi nắm lấy tay anh.
“Thẩm Mặc?”
Cậu không lên tiếng, chỉ niết đầu ngón tay anh, chậm rãi luồn chiếc nhẫn mình đang cầm vào đó. Thậm chí cậu còn không dám thở mạnh, chỉ sợ sơ sẩy một chút thôi là sẽ làm hỏng giây phút này.
Chiếc nhẫn kia là do cậu tự tay thiết kế rồi đặt làm, y hệt chiếc mà cậu đã vẽ cho anh hồi ở trên đảo.
Quý Minh Hiên cúi xuống nhìn, giật mình: “Nghĩa là sao?”
“Là cầu hôn.” Thẩm Mặc nhanh chóng đeo chiếc còn lại cho mình rồi đặt tay mình cạnh tay anh, tròn vẹn là một đôi nhẫn: “Ngài Quý, em muốn sống bên anh trọn đời.”
Quý Minh Hiên đã làm nhiều quá rồi, bây giờ là lúc cậu phải chủ động thôi. Cậu không biết vì sao anh lại thích mình, nhưng một khi sự đã thành, cậu chỉ có thể cố gắng trở nên tốt hơn tốt hơn nữa, cố gắng không phụ tấm lòng của anh.
“Em sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi cả nhà, vậy ý của ngài Quý là…?”
Quý Minh Hiên không đáp lại ngay.
Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay mình hồi lâu, lại nhìn Thẩm Mặc, rồi bất ngờ ép cậu vào tường.
Trên tường đương nhiên cũng treo tranh vẽ anh, nhưng vẻ mặt anh bây giờ nhin hấp dẫn hơn bất kỳ bức tranh nào, ngón tay đeo nhẫn khẽ nâng cằm cậu lên: “Đây là đáp án của tôi.”
Thẩm Mặc hoảng hốt, cảm thấy như cả thế giới đều tràn ngập khuôn mặt anh tuấn của người nọ, mà Quý Minh Hiên thực sự đang đứng trước mặt cậu, dịu dàng hôn xuống.
HOÀN CHÍNH VĂN.