Edit: Chickenliverpate
Ngay khi Tống Đại Mãnh xoay người cất bước muốn ly khai, cổ tay đột nhiên bị siết chặt.
Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Trầm Ngự y đang nắm chặt cổ tay nàng. Trên mặt hắn xuất hiện một chút rối rắm, rồi lập tức kéo nàng thần tốc đi về một hướng khác.
"Trầm Ngự y, ngươi buông ra..."
Cuối cùng là hắn đang có ý định gì chứ! Dọc đường đi, Tống Đại Mãnh liên tục vùng vẫy, nhưng sắc mặt Trầm Ngự y vẫn căng thẳng, hắn vốn là một người câm, nên trong suốt đoạn đường, không hề mở miệng nói một chữ, không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
Lòng bàn tay tiếp xúc khiến nàng cảm thấy bối rối. Nàng không biết mình nên làm gì bây giờ, rõ ràng dùng sức vùng vẫy, nhưng lại không hề có hiệu quả. Bàn tay hắn càng nắm chặt hơn, không cho nàng một chút cơ hội đào thoát.
Lòng nàng chậm rãi từng chút từng chút một buông xuống, nhưng lại không nguyện ý thừa nhận, không phải không thể thoát, chỉ là không muốn thoát mà thôi. Nói cách khác, nàng vẫn còn đang mong đợi điều gì đó...
Bên trong thần y cư, cánh cửa "thịch" một cái, nặng nề đóng lại. Trầm Ngự y vẫn không buông tay nàng, kéo nàng xuyên qua Bách Hoa viên, tiến vào trong phòng. Nàng cũng không nói một câu, chỉ nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn lãng của hắn, lồng ngực như có trăm ngàn giọt nước mưa ấm áp nhỏ vào, trái tim phủ đầy bụi bặm mấy ngày nay, tại thời khắc hắn mở miệng mà muốn nổ tung.
Nàng cho rằng hắn sẽ cầm lấy giấy và bút mực, viết ra nguyên nhân hắn lôi nàng đến đây. Nhưng mà, đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt lúc này lại thấp thoáng sự dịu dàng, hắn mở cánh môi vội vàng nói: "Có chuyện ta muốn giải thích với nàng."
Hắn vừa mở miệng, lập tức khiến Tống Đại Mãnh chấn động. Không phải không nói được sao? Trong tích tắc nghe hắn mở miệng nói chuyện, nàng khiếp sợ tột cùng, đôi mắt mở thật to: "Ngươi, không phải ngươi...không nói được sao..."
Đây, rốt cuộc.. là đã xảy ra chuyện gì!
"Ta..." Lúc này, ngay chính bản thân Trầm Ngạo cũng sửng sốt. Sao hắn có thể...
"Thì ra ngươi không phải là một người câm?" Một người bình thường lại cố tình ngụy trang thành một người câm, trong lòng Tống Đại Mãnh run rẩy kịch liệt, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Ngạo bằng ánh mắt không thể tin nổi, kèm theo đó là bi thương, là kinh ngạc: "Không phải không nói được sao? Ngươi không phải người câm sao? Vì cái gì..."
Rốt cuộc hắn là người như thế nào?
Hắn có bao nhiêu bí mật muốn gạt thế nhân? Gạt nàng...
"Ta, ta chưa bao giờ nói qua mình là một người câm." Đối với việc bản thân bất ngờ mở miệng, Trầm Ngạo cũng chấn động không thôi. Hắn nhìn gương mặt sửng sốt của Tống Đại Mãnh, nhìn đáy mắt nàng đang dần dần xuất hiện một tầng chất lỏng trong suốt, trong đôi mắt không che giấu được đau lòng. Nghĩ đến những đè nén trong lòng trước kia, liền vội vàng giải thích: "Đại Mãnh cô nương, có một chuyện ta muốn giải thích rõ ràng với nàng, bây giờ nàng..."
Tống Đại Mãnh bất chợt cắt ngang hắn: "Vì cái gì ngươi muốn giả bộ câm lừa gạt mọi người!"
Đôi mắt to tròn nhìn thẳng hắn.
"Ta không giả bộ." Trầm Ngạo đành phải gác nôn nóng muốn giải thích sang một bên, trực tiếp trả lời: "Ta chưa bao giờ ở trước mặt bất cứ người nào thừa nhận chính mình là một người câm, mấy năm nay, chẳng qua ta chưa từng mở miệng nói chuyện trước mặt bọn họ mà thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là ta bị câm, càng không có nghĩa là ta thừa nhận bản thân mình bị câm."
"Vì sao phải làm như vậy?"
"Thế đạo nguy hiểm, huống chi là hoàng cung. Vì tự bảo vệ bản thân, trầm mặc là lựa chọn tốt nhất. Ta không muốn bị cuốn vào những sóng to gió lớn trong cung đình, chỉ có thể làm như vậy."
"Vậy hiện tại vì sao lại mở miệng?"
Nàng từng bước dồn ép hắn.
"Bởi vì..." Hắn đột nhiên đặt hai tay lên vai nàng, đôi mắt cô đọng: "Nàng là người trong lòng ta. Ta không muốn cứ tiếp tục trầm mặc."