Cũng không biết chính mình bị làm sao, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Nhàn Vương, trong lòng đang nghĩ là lời gần đến miệng rồi nhưng lại không nói ra được. Đêm khuya cùng hắn bàn luận chuyện cướp ngôi vị hoàng đế cũng không được hay cho lắm, bởi vậy Tống Đại Mãnh quyết định tạm thời gác chuyện này lại, đợi ngày mai dùng xong bữa sáng rồi hắn đi vào thư phòng nàng mới nói chuyện này.
Ngày tiếp theo sau khi nàng tỉnh dậy, thì lại không thấy Nhàn Vương đâu. Hỏi hai người Vô Hoa và Linh Âm thì nàng lại nhận được một câu trả lời y như nhau.
Tống Đại Mãnh suy đi tính lại, cảm thấy mấy ngày nay Nhàn Vương có chút kỳ lạ. Mỗi ngày hoàng đệ triệu kiến hắn tiến cung, vậy mục đích là gì? Chẳng lẽ... Là muốn loại trừ Thế tử hiện tại, suy xét mà lập Nhàn Vương?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đầu tiên trong lòng Tống Đại Mãnh rất vui vẻ, nhưng theo sau nó là vẻ nghi hoặc và lo lắng.
Nếu thật sự là như vậy, rõ ràng hành vi mấy ngày nay của hoàng đế, bảo đảm sẽ không đẩy Nhàn Vương đến đường cùng. Hắn ở ngoài sáng còn hoàng hậu và thế tử ở trong tối chờ hắn, huống hồ tay chân hắn không thể cử động được, vậy phải làm sao để đấu với bọn họ?
Ngày hôm đó đi, nói tránh được ánh mắt của hoàng hậu thì còn nghe được, nhưng mà mấy ngày nay hầu như ngày nào Nhàn Vương cũng đều đi sớm về trễ, nếu xui xẻo bị hoàng hậu ám sát, thì nàng làm sao trở về thế kỉ được?
Không được! Tên Nhàn Vương kia là một người tàn tật tay chân không thể cử động được nhưng mỗi ngày lại đều chạy ra bên ngoài, mà lại vào hoàng cung, ngày đó chỉ là một may mắn, tóm lại là đi đêm nhiều có thể gặp quỷ.
Buổi trưa thì bình thường nàng đều ở trên giường nghỉ ngơi, nhưng bởi vì không yên lòng về Nhàn Vương nên nàng lại ngồi bật dậy. Nàng vội vã điều chỉnh y phục của mình rồi liền quang minh chính đại đi ra cửa chính, tiến về hướng hoàng cung mà đi.
Nhàn Vương không thể chết được, càng không thể bị cái nữ nhân xấu xí hoàng hậu kia hãm hại được? Nếu như hắn được án treo, thì nàng còn có thể trở về thế kỉ . Nghĩ tới đây, nàng liền bước nhanh hơn.
Thuận lợi tiến vào hoàng cung, nhưng nàng lại lén lén lút lút như một kẻ trộm. Nhưng lần này không phải nàng trốn Cẩm y vệ đi tuần tra trong hoàng cung, mà là trốn người của Ỷ Hà điện người của hoàng hậu, Lần trước đã cùng hoàng hậu phát sinh mâu thuẫn, hôm nay nàng lại đơn độc một mình tới đây nên nàng sợ gặp phải bà ta thì nàng sẽ bị giết chết.
"Đây không phải Vương phi sao?" Đang đi về phía trước với một tâm trạng lo lắng thì nàng tình cờ gặp được bốn năm người cung nữ tới bắt chuyện với nàng.
Tống Đại Mãnh vội nhìn bốn phía, không có phát hiện kẻ khả nghi thì nàng đi lại hỏi thăm những cung nữ này: "Xin hỏi.. Ngự thư phòng của hoàng thượng ở đâu?" Nàng đoán Nhàn Vương đang nói chuyện với hoàng thượng ở một nơi, mà nơi có khả năng nhất đó chính là ngự thư phòng!
"Vương phi muốn đi thỉnh an hoàng thượng sao?" Các cung nữ cười cười rồi nói, "Vương phi, người chỉ cần đi dọc theo con đường thẳng này, đi băng qua ngự hoa viên sau đó người đi thêm mấy bước nữa người sẽ nhìn mấy cái hành lang. Hành lang cuối cùng đó chính là ngự thư phòng của hoàng thượng."
"Vậy ta cám ơn các ngươi, ta đi trước." Tống Đại Mãnh vội vã đi tìm Nhàn Vương, vội vã vòng qua các cung nữ rồi bước nhanh đi. Đi được mấy bước thì nàng quay đầu lại dặn các cung nữ đó, "Đúng rồi, chuyện ta tiến cung, các ngươi không được nhiều lời..."
Nàng vừa dứt lời thì liền vội vã đi ngang qua bọn họ, đi khoảng chừng mười phút, thì thấy mấy cái hành làng nàng liền đi qua, sau đó nàng nhìn thấy một loạt các kiến trúc với những ngói lưu ly tráng lễ trước mắt.
"Chính là nơi này!" Nàng nhấc váy lên, rồi rón ra rón rén đi về phía trước.
Nhưng mà đúng vào lúc này, thì đột nhiên nàng nhìn thấy cửa ngự thư phòng mở ra. Là Nhàn Vương đi ra sao? Nhất thời trong lòng nàng tràn đầy vui mừng, cõi lòng đầy nỗi chờ mong. Ngay sau đó, hai mắt nàng khẩn trương lên rồi đột nhiên lòng lại đau đớn.
Trầm ngự y!
Nàng giật mình, vừa vặn lúc này Trầm ngự ý ngẩng mặt lên nhìn...
Tình hình là trong lòng nàng đang nghĩ muốn nói tạm biệt mười lần, cũng rất muốn nỗ lực giả vờ để không phát sinh ra chuyện gì. Nhưng mà đến lúc này, nàng rất là sợ hãi. Từ đầu tới cuối cả người nàng đang không ngừng run rẩy, nàng muốn quay người lại chạy trốn.