Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

chương 104: nha hoàn thứ ba của tôn vũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thái Sử Từ cho là mình sắp bị người buôn lậu bắt, thật ra Tôn Vũ cũng không dám trực tiếp tiến lên bắt nàng, có trời mới biết võ tướng kỹ của nàng là dạng gì, lỡ như mình xông lên bắt người, nàng đột nhiên xuất ra võ tướng kỹ cực kỳ khủng bố hạ mình, vậy còn mạt mũi nào sống sao?

Tôn Vũ cười khổ một tiếng, dịu dàng nói:

- Em gái nhỏ, đừng khóc, bọn ta thật không phải là người buôn lậu. Chỉ là tới tìm ngươi giúp một việc, ngươi hôm nay cũng nghe hò rao ngoài thành chứ? Giặc khăn vàng vây quanh quận thành Bắc Hải chúng ta, dựa vào lực lượng của chúng ta không công ra được, cô nhóc, ta biết ngươi có võ tướng kỹ rất lợi hại, giúp bọn ta đánh lui kẻ địch được không? Ta sẽ phái người tặng rất nhiều tiền cùng thức ăn cho mẹ ngươi nha. Nói xong đoạn này, mặt mo của Tôn Vũ chút đỏ, nghĩ thầm: Chúng ta đường đường một đám nam nhân, còn phải xin tiểu loly giúp đỡ, thật mất mặt.

Không ngờ nghe xong lời của Tôn Vũ, Thái Sử Từ lại mặt đầy sợ hãi nói:

- Ngươi nói ta có võ tướng kỹ? Tướng quân buôn người, ngươi muốn bắt ta đi bán cũng không cần dùng lý do như vậy nha, ta căn bản không biết võ tướng kỹ, ô ô ô ...

Hả? Không biết võ tướng kỹ? Tôn Vũ kinh hãi, có điều hắn lập tức hiểu ra ... Gông xiềng, nhất định là có gông xiềng chưa cởi bỏ. Nghĩ tới sự cường đại của loly thích máu Hạ Hầu Đôn sau khi cởi bỏ gông xiềng, Tôn Vũ nhịn không được muốn lập tức cởi bỏ gông xiềng Thái Sử Từ để xem một chút. Có điều chuyện này dựa vào đoán thì không được, vừa lúc "Danh sư" Trịnh Huyền cũng ở đây, mời Trịnh Huyền xem thử sẽ biết.

Vì vậy Tôn Vũ lựa lời an ủi, muốn để Thái Sử Từ đi gặp Khổng Dung cùng Trịnh Huyền, nhưng Thái Sử Từ nhận định hắn là kẻ buôn người, chết cũng không chịu đi. Tôn Vũ lại không tiện dùng sức mạnh, lỡ như lúc mình dùng sức mạnh với Thái Sử Từ gông xiềng của nàng mở ra, vậy không phải muốn mạng người ta sao? Huống chi người trong thành còn trông cậy vào Thái Sử Từ hỗ trợ đánh bại Từ Hoảng, cũng không thể đắc tội nàng được.

Hai bên giằng co không nghỉ! Náo loạn nửa ngày, vẫn không có cách nói.

Lúc này đột nhiên có một phụ nữ trung niên vội chạy tới, phụ nữ này bộ dạng ước chừng ba mươi mấy tuổi, dung mạo bình thường, mặc trên người áo quần thô nát, hóa ra là mẹ Thái Sử Từ tới rồi. Nàng vừa đến bên cạnh, lập tức kêu khóc nói:- Quan gia, con gái ta phạm tội gì vậy? Các người sao nhiều người vây bắt nó vậy? Con gái ta là một cô bé tốt mà, bọn ta mặc dù nghèo, nó cũng không trộm không cướp, mỗi ngày nhặt chút cơm thừa canh cặn về hiếu thuận ta, các người không nên bắt nó ...

Tôn Vũ vừa thấy, hắc! Cái này tốt nha, rốt cuộc đã tới một người nhận ra quan sai, vậy không cần bị xem thành kẻ buôn người. Hắn vội đi qua giải thích hồi lâu cho mẹ của Thái Sử Từ, đương nhiên hắn không nói muốn bảo Thái Sử Từ ra khỏi thành đối kháng Đại tướng quân địch, chỉ nói Thái Sử Từ có tài của tướng, Thái Thú Khổng Dung đại nhân muốn chiêu mộ nàng làm tướng quân.

Mẹ Thái Sử Từ nghe hồi lâu, nàng chỉ là ngu phụ nông thôn, cũng không hiểu cái gì võ tướng kỹ hay không võ tướng kỹ, chỉ nghe hiểu lời con gái có tài của tướng, lập tức cao hứng lên. Vội nói:

- Hóa ra là vậy, Khổng Dung đại nhân là một người tốt, con gái ta có thể được nàng xem trọng, thật sự là phúc phần của nó. Nàng vội chạy tới bên cạnh Thái Sử Từ, nhỏ nhẹ nói với tiểu loly này, nội dung đại khái là những người này không phải là người buôn lậu, đều là quan, đi theo bọn hắn gặp Thái Thú đại nhân xuất lực gì đó.

Thái Sử Từ là người hiếu thuận, nghe xong lời của mẹ, cũng không xem Tôn Vũ là kẻ buôn người nữa, ngoan ngoãn đi theo hắn đi gặp Khổng Dung cùng Trịnh Huyền.

Lúc này Khổng Dung cùng Trịnh Huyền đã xuống khỏi tường thành, về trong đại đường Khổng phủ, hai người đang than ngắn thở dài, cũng không biết giải quyết vấn đề giặc khăn vàng này thế nào.

Tôn Vũ dẫn Thái Sử Từ đi vào trong đường, cười nói với hai người:

- Ta tìm được Thái Sử Từ rồi, cô bé này nói không chừng có thể đối phó Đại tướng Từ Hoảng Từ Công Minh của quân địch.

Nghe xong lời này, Khổng Dung cùng Trịnh Huyền không dám chậm trễ, vội cùng quan sát Thái Sử Từ. Khổng Dung chẳng nhìn ra gì, nhưng Trịnh Huyền cũng không phải là ngồi không, ánh xanh trên người nàng chợt lóe, nhảy lên hai chữ to "Danh sư", ánh sáng xanh chiếu qua lại hai lần trên người Thái Sử Từ.

Thái Sử Từ sợ hết hồn, nàng xoạt một cái trốn sau lưng Tôn Vũ, kêu lên:

- Bà cố nội này sẽ làm gì ta vậy? Ánh xanh này là cái gì? Ánh sáng bọn buôn người phóng ra lúc bắt bé gái sao?

Ta ngất, người này vì sao đều xem người khác thành kẻ buôn người vậy? Xem ra giáo dục gia đình từ nhỏ rất có vấn đề nha. Tôn Vũ khi còn bé cũng từng bị mẹ nói dối tương tự, mẹ thường xuyên nói muốn ném hắn đi, làm hại Tôn Vũ lúc ra cửa cũng không dám để mẹ rời khỏi tầm mắt mình, đi theo sát mẹ, trưởng thành mới biết được là mẹ trêu chọc mình. Thấy Thái Sử Từ dạng như vậy, nàng chắc chắn cũng bị mẹ nàng thường xuyên truyền quan điểm kẻ buôn người, khiến nàng nhìn tất cả mọi người đều giống người buôn lậu.

Trịnh Huyền dùng ánh xanh quét qua Thái Sử Từ xong, nhướng mày, trầm giọng nói:

- Tầm Chân, ngươi tìm cô bé này quả thật có tài của tướng, hơn nữa còn là tướng tài rất lợi hại ... đáng tiếc ...

- Gông xiềng? Tôn Vũ hỏi.

Trịnh Huyền nhẹ gật đầu, nàng thở dài một tiếng nói:

- Một cụm gông xiềng, đủ để hủy diệt một đại tướng. Về phần điều kiện cởi bỏ gông xiềng, trừ khi đến ngày nó cởi bỏ cho thấy, người phàm chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đoán được, những người có võ tướng kỹ bị gông xiềng hạn chế như đứa nhỏ này, có rất nhiều người suốt cả đời cũng không giải được nó, chỉ có thể làm một người bình thường tầm thường vô vị.

Tôn Vũ nhăn mày nói: - Nhưng mà ... tiểu tử vẫn cảm thấy, gông xiềng của nàng hẳn là có thể cởi bỏ ở trận chiến này, hay là phái nàng ra chiến trường thử xem?

Trịnh Huyền nghe xong lời này, không vui mà vỗ vỗ thành ghế, nói:

- Ngươi cảm thấy nói bỏ là có thể cởi bỏ sao? Một câu nói không xác định như vậy, khiến một cô bé mười mấy tuổi ra chiến trường sao? Lỡ như không cởi được, nàng bị tên lạc giết chết, trong lòng người nỡ sao?

Lời này nói rất có lý, thế giới này dù sao cũng không phải là thế giới kia của ta, điều kiện cởi bỏ gông xiềng của Thái Sử Từ là cái gì? Không xác định! Lỡ như phái ra chiến trường lung tung, bị kẻ địch giết chết rồi, mình cũng thật đúng là sẽ thẹn với lương tâm, đây chỉ là loly mười mấy tuổi mà. Hơn nữa ... trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa", "Tam quốc chí", "Tam quốc chí bình thoại", "Tam quốc bình thư" đều chưa từng có ghi chép Thái Sử Từ từng giao thủ với Từ Hoảng, tỷ lệ giải gông xiềng này thấp đủ cho mình cũng không tin.

Quên đi, vẫn nên nghĩ cách khác đối phó Từ Hoảng thôi. Đáng tiếc không thể triệu Trương Giác đi ra đối phó tặc khăn vàng, lúc này triệu Trương Giác ra, chỉ sợ nàng sẽ giúp tặc khăn vàng để đối phó ta. Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ: “Tiểu loly Thái Sử Từ này ta phải mang theo bên người, dù sao ta cũng thu một Triệu Vân rồi, cũng không sợ nhiều thêm Thái Sử Từ. Lỡ như ngày nào đó gông xiềng nàng mở ra, ta liền nhặt được một đại tướng. Dù sao nuôi một loly không cần bao nhiêu tiền lương.”

Thái Sử Từ là một hiếu tử, hơn nữa trong ghi chép đời sau hắn phi thường trung thành với chúa công, Tào Tháo từng cố gắng khuyên Thái Sử Từ đến hàng, nhưng Thái Sử Từ không chút động lòng, lương tướng trung hiếu lưỡng toàn như vậy, không nên bỏ phí.

Tôn Vũ dẫn Thái Sử Từ rời đại sảnh, lại quay về xóm nghèo gặp mẹ Thái Sử Từ. Hắn đem hai xâu tiền trên người đều cho nàng cả, sau đó lại đồng ý sau khi trở lại Bắc Bình tặng lượng lớn vàng bạc nữa, xin nàng giao con gái cho mình mang đi huấn luyện thành tướng lãnh.

Mẹ của Thái Sử Từ cũng không có kiến thức bao nhiêu, chỉ biết là con gái có thể làm quan, còn bởi vậy có thể làm cho cuộc sống của mình được đầy đủ hơn, nào có ý không cho phép, lập tức liền ra lệnh Thái Sử Từ ngoan ngoãn đi theo Tôn Vũ. Thái Sử Từ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, vì vậy cũng thành nha hoàn Tôn Vũ.

Truyện Chữ Hay