Tôn Vũ đang định trở lại trong Khổng phủ nghỉ ngơi, đột nhiên trong lòng của hắn vừa động, nghĩ đến lúc vây thành Bắc Hải trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa", yêu quái Thái Sử Từ kia đã từng xuất hiện, nếu ... Nếu trong thế giới này cũng có Thái Sử Từthì lúc này nàng ta cũng đang ở bên trong quận thành Bắc Hải, há không phải có thể mời ra đối phó Từ Hoảng sao?
Nghĩ đến đây, Tôn Vũ nhịn không được mừng rỡ, hắn an bài Trương Bạch Kỵ cùng Mi Trinh trở về Khổng phủ nghỉ ngơi trước, không giải vây của Khăn Vàng với Bắc Hãi, Tôn Vũ cùng hai người bọn họ cũng đi không được. Vệt nước mắt trên mặt Mi Trinh đã khô, ai cũng không biết nàng vừa rồi khóc cái gì, chính nàng cũng không giải thích, chỉ liếc nhìn Tôn Vũ đầy thâm ý một cái, cùng Trương Bạch Kỵ trở về phủ.
Thu xếp xong cho hai cô gái, Tôn Vũ vội nói với Khổng Dung: - Khổng đại nhân, ta muốn xin ngươi phái người tìm một người ở trong thành, người này tên là Thái Sử Từ, nếu như có thể tìm được nàng, nói không chừng có thể giải vây Bắc Hải.
Khổng Dung không hiểu ý hắn, nhưng Tôn Vũ nói như vậy nhất định có đạo lý của hắn, vì vậy liền phái người vào trong thành gõ mõ, lớn tiếng kêu lên: - Trong thành có nữ nhân tên Thái Sử Từ không? Thái Thú Khổng đại nhân truyền triệu ... mau tới cửa thành gặp Thái Thú đại nhân.
Mấy trăm binh lính cùng nhân viên tạp dịch dạng nha dịch, sai dịch ở trong thành kêu gọi một hồi, chỉ chốc lát sau liền ồn ào khiến cả thành đều biết, cuối cùng có một binh sĩ trở về báo cáo:
- Khổng đại nhân, Tôn Tướng quân, chúng ta phát hiện một cô bé ở trong khu dân nghèo phía đông thành tên Thái Sử Từ, nhưng cô bé này cực kỳ nhát gan, không ngờ không dám tới gặp ngài, bây giờ mấy tạp dịch đang nhẹ nhàng khuyên giải cô bé, không lâu sau sẽ tới đây.
Ngất ... Tôn Vũ nghe xong lời này, mồ hôi chảy đầm đìa, "cực kỳ nhát gan", hình dung từ như vậy có thể dùng vớiThái Sử Từ sao? Đây là cái trò hề gì vậy, sẽ không khiếp nhược hơn nhóc tỳ Triệu Vân nhà ta chứ?
Lại đợi một hồi, chỉ thấy một tạp dịch chạy tới, bụm lấy mu bàn tay, nhe răng nhếch miệng kêu lên:
- Khổng đại nhân, Tôn tướng quân, cô bé tên Thái Sử Từ kia trốn vào trong một chuồng chó nhỏ, ai đưa tay kéo nàng, nàng liền cắn người! Mu bàn tay thuộc hạ cũng bị cắn sưng lên rồi, vẫn không xách nàng ra được. Thuộc hạ lại không biết ngài tìm nàng có chuyện gì, sợ làm bị thương nàng, không dám cầm gậy thọc vào, bây giờ nàng rúc ở trong chuồng chó, ai cũng không có cách gì bắt nàng.
Quá kỳ quặc! Trong lòng Tôn Vũ lấy làm kỳ, Thái Sử Từ này là con cún con sao? Hắn vội nói với nha dịch:
- Đưa ta đi xem, đừng dọa tiểu cô nương người ta.Tạp dịch dẫn Tôn Vũ rẽ trái quẹo phải, đi vòng vòng một hồi trong quận thành Bắc Hải, Tôn Vũ cũng không rõ đã đi những địa phương nào, dù sao cuối cùng đi tới trong một xóm nghèo ở phía đông thành.
Phòng ở nơi này đều là nhà tranh tả tơi xập xệ nhất nát nhất, rất nhiều phòng ốc ngay cả nóc nhà cũng không lấp được tốt, khắp nơi là lỗ. Vách tường cũng lộ lỗ thủng, gió thổi qua liền vang vù vù. Gần phòng ở có mấy rãnh bùn nhão, nước bẩn ở trong mấy rãnh này chảy chầm chậm, mùi hôi ngút trời.
Ở trước một mô đất nhỏ, mười mấy tạp dịch kêu to vào một chuồng chó tối như mực đối diện:
- Cô nhóc, ngươi ra đi, chúng ta không phải tới bắt nạt ngươi, chỉ là Thái Thú đại nhân cùng Tôn tướng quân muốn gặp ngươi một lần thôi, mau ra đây!
Trong chuồng chó truyền tới giọng nói cô bé run rẩy:
- Ta không ra, các ngươi là bọn buôn người, muốn bán ta vào trong núi ...
Bọn tạp dịch dở khóc dở cười nói: - Cô nhóc, ngươi xem quần áo bọn ta mặc, đây là quần áo công sai của quận thành Bắc Hải mà, sao có thể là bọn buôn người?
Giọng cô bé trong chuồng chó có chút yếu ớt nói:
- Ta từ nhỏ ở trong xóm nghèo này chưa từng đi ra ngoài, chưa từng thấy công sai, ta sao biết áo quần của các ngươi có phải áo quần công sai không? Lỡ như các ngươi là bọn buôn người, ta đi ra ngoài sẽ bị ngươi bán đi.
Tôn Vũ nghe được đoạn đối thoại này, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Hắn đi tới ngăn bọn công sai tiếp tục ồn ào, nói vào trong chuồng chó kia:
- Cô nhóc trong động, ngươi tên Thái Sử Từ hả?
"Ừ!" Cô bé trong chuồng ứng tiếng nói:
- Đám người buôn lậu các người, ngay cả tên của ta đều nghe được, ta chết cũng không đi ra ngoài.
Ặc ... Tôn Vũ cố nén xúc động muốn té xỉu, nói vào trong chuồng: - Cô nhóc a, ngươi xem áo quần của ta, ta mặc chính là khôi giáp tướng quân, ta là tướng quân, không phải người buôn lậu! Ngươi mau ra đây đi, ta muốn tìm ngươi hỏi ít chuyện, xem ngươi có thể giúp bọn ta được không.
Thái Sử Từ bò tới cửa chuồng một chút, nhìn thử ra ngoài, thấy rõ trang phục của Tôn Vũ, nàng yếu ớt nói:
- Quả nhiên là mặc khôi giáp tướng quân, bây giờ tướng quân cũng làm người buôn lậu sao?
Phì! Bốn phương tám hướng có đủ loại âm thanh hộc máu vang lên. Tôn Vũ thiếu chút nữa bị tức ngất đi, bọn tạp dịch bên cạnh thì cười lăn cười bò.
Con bà nó, giảng đạo lý cùng con nhóc như vậy không nói được, Tôn Vũ đưa tay định xách nàng ra chuồng, nhưng nhìn thoáng qua mu bàn tay bọn tạp dịch bên cạnh sưng đỏ, vẫn là bỏ ý niệm trong đầu này đi.
Làm sao bây giờ? Thái Sử Từ này vô cùng khó chơi, làm sao xách nàng ra đây?
Đột nhiên trong lòng Tôn Vũ vừa nảy ra ý tưởng, hắn nhớ tới Thái Sử Từ trong lịch sử là một đứa con có hiếu, rất hiếu thuận mẹ già. Thái Sử Từ trong thế giới này nói không chừng cũng giống như vậy, cái này ngược lại đáng thử một lần.
Tôn Vũ đi vài bước bên cạnh, cố ý đi tới góc độ Thái Sử Từ trong chuồng nhìn không thấy, sau đó làm bộ rất kinh ngạc kêu lên:
- Ơ, vị này không phải mẹ của Thái Sử Từ sao? Sao ngươi lại tới đây?
Bọn tạp dịch đều hiếu kỳ nhìn qua, nhưng Tôn Vũ bên cạnh trống không, nào có bóng người? Bọn tạp dịch nhìn thấy Tôn Vũ không ngừng nháy mắt với bọn họ, lập tức hiểu ra, cũng cùng làm bộ kinh ngạc nói:
- Ồ, quả nhiên là mẹ Thái Sử Từ tới!
Tôn Vũ thấy tất cả mọi người hát đệm, vì vậy cố ý cười hắc hắc nói:
- Lão phu nhân, con gái của ngươi vừa rồi cắn bị thương tay mười mấy sai dịch chúng ta, ngươi phải bồi chúng ta tiền thuốc men ... Cái gì? Không bồi thường? Hừ, người đâu, bắt bà ta lại cho ta...
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy cửa chuồng chó tối như mực đột nhiên chợt lóe bóng người, một loly gầy yếu chui ra, bộ dạng nàng ước chừng chỉ có mười ba mười bốn tuổi, thân mình rất kém phát triển, nhìn hình như suy dinh dưỡng, vóc người giống hệt Triệu Vân khi Tôn Vũ lần đầu tiên nhìn thấy . Nàng mặc trên người áo quần thô ráp rách nát, khuôn mặt bôi đen sì giống như con mèo mướp, thấy không rõ tướng mạo lắm.
Tiểu loly Thái Sử Từ vừa nhảy ra chuồng, liền hét lớn:
- Không được bắt mẹ ta ...
Lời còn chưa dứt, Tôn Vũ sải bước xông tới trước, hai tay hợp lại, chặn cửa chuồng chó, khiến nàng không cách nào chạy về nữa.
Thái Sử Từ nhìn chung quanh, nhìn hồi lâu, mẹ căn bản không có ở đây, nàng thế mới biết bị lừa, quay đầu nhìn lại, cửa chuồng đã bị Tôn Vũ chặn, chung quanh tất cả đều là sai dịch, chắp cánh cũng bay không khỏi ...
- A! Thảm! Ta sắp bị người buôn lậu bắt đi!. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Sử Từ nhăn nhó, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, khóc lên oa oa oa.