Vài người đứng ngoài phòng bệnh không biết nên đi hay ở. Một màn miệng đối miệng từ Hiên Viên Chiến và Lục Bất Phá làm thị giác những người chứng kiến rung bần bật, dù trí tưởng bọn họ có phong phú cỡ nào cũng không ngờ phía sau màn khóa môi nóng bỏng còn có những động tác tiếp xúc thân mật hơn nhiều. Sau phút chờ đợi, cửa cuốn vẫn không có dấu hiệu nâng lên, Tư Không Vô Nghiệp mở lời: “Không bằng chúng ta đi đến phòng điều dưỡng chờ đi. Xem ra Chiến có thể thuyết phục Tiểu Phá chấp nhận Tiểu Tinh Tinh.”
“Cũng tốt.” Pháp Lý Bố tỏ vẻ đồng ý.
Thượng Quan Nông cười bày tỏ quan điểm: “Sắp tới giờ cho Tiểu Tinh Tinh uống dịch dinh dưỡng, ta tới hỏi bác sĩ xem có thể để ta đút một lần hay không.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Âu Dương Long thực tự nhiên quàng tay qua vai Thượng Quan Nông, mọi người cùng đi tới phòng chăm sóc trẻ sơ sinh.
Lúc Hiên Viên Chiến mở cửa, bên ngoài không còn ai, điều này đối với hắn là chuyện tốt. Hắn tới phi thuyền lấy hành lý cá nhân, trở về phòng vệ sinh trong phòng bệnh của Lục Bất Phá đơn giản tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ, cạo râu. Bộ pijama của Lục Bất Phá đã hi sinh oanh liệt trong cơn kích tình của chủ nhân, may mà lúc xuất phát, Thượng Quan Nông mang theo rất nhiều quần áo cho hắn, chỉ cần mở ngăn tủ tìm bộ khác mặc vào.
Đi cùng Hiên Viên Chiến ra khỏi phòng, Lục Bất Phá nắm chặt tay người bên cạnh, vô cùng khẩn trương. Tuy đã từng gặp Tiểu Tinh Tinh, nhưng thân là “Cha” đứa nhỏ, đây có thể xem như lần đầu gặp mặt, tâm tình hoàn toàn bất đồng lần trước. Cúi đầu nhìn Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến dắt hắn đi đến phòng của con trai. Quang Vinh phát tín hiệu đến loa thông báo, mấy người đang đút dịch dinh dưỡng cho bé con đều lộ vẻ mặt kinh hỉ, Tư Không Vô Nghiệp liền đi mở cửa.
Cánh cửa mở ra, lòng bàn tay Lục Bất Phá do khẩn trương mà đổ đầy mồ hôi. Nhìn tay hai người giao cùng một chỗ, trong mắt Tư Không Vô Nghiệp hiện lên điều gì đó. Cười với bọn họ, né qua một bên: “Tiểu Phá, Tiểu Tinh Tinh và chúng ta chờ ngươi lâu rồi.”
“Thật xin lỗi.” Áy náy nói, Lục Bất Phá nhìn vào bên trong.
“Tiểu Tinh Tinh, nhìn xem ai tới kìa?” Thượng Quan Nông nâng đứa nhỏ về phía Lục Bất Phá.
Bé con còn chưa lớn bằng hai bàn tay người Mang Tà chép chép cái miệng, như kháng nghị thay cho bụng nhỏ, nó còn đói. Mắt vẫn nhắm, tứ chi hơi giật giật, nhưng âm thanh khiến những trong phòng kích động một trận.
“A… A…” Đơn âm đơn giản, nhưng ẩn chứa sức mạnh đến từ sinh mệnh.
Tất cả mọi người không hẹn cùng chăm chú nhìn bé con, trong mắt mỗi người hiện lên những tâm tư bất đồng. Thượng Quan Nông cười khi nhìn thấy hốc mắt hai ba ba ướt ướt, lên tiếng: “Không đến ẳm Tiểu Tinh Tinh sao? Bé con tạm thời có thể ra khỏi lồng giữ ấm một lát.”
Hiên Viên Chiến hô hấp trở nên ồ ồ, hắn kéo Lục Bất Phá đi đến trước mặt Thượng Quan Nông, cho dù nhìn bao nhiêu lần, hắn đều không thể ức chế nước mắt vui sướng. Nhìn chăm chú bé con trong lòng bàn tay Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá vẫn không dám tin vật nhỏ này từ trong bụng hắn sinh ra, quá nhỏ! Ngoài kích động giống như Hiên Viên Chiến, hắn còn có cảm giác không thực. Chưa tròn tuổi, xuyên ra ngoài không gian còn chưa nói, còn vì người nam nhân này sinh ra một thằng ku.
Sét đánh giữa trời quang là đây, nhưng khi nhìn thấy đứa bé, Lục Bất Phá không có kinh hoảng và sợ hãi. Hắn hơi hơi cúi người, dùng môi cọ cọ cánh tay nhỏ bé, đáy lòng trào lên niềm vui sướng khó tả từ mỗi cái chạm.
“Tiểu Tinh Tinh, cha con đây, con có khỏe không?” Hắn cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn, “Sao con nhỏ như vậy hả? Cha cũng không biết con có tồn tại, may mắn có ba ba, bằng không cha con mình không gặp được nhau rồi.”
Lục Bất Phá túm Hiên Viên Chiến, để hắn cũng khom lưng xuống. Rồi nắm lên ngón tay hắn, đặt vào trong bàn tay bé con: “Tiểu Tinh Tinh, đây là ba ba, tuy ba ba chỉ có nửa gương mặt, nhưng ba con rất lợi hại, đương nhiên cha lợi hại nhất.” Toàn bộ bàn tay Hiên Viên Chiến đều phát run. Lục Bất Phá quay đầu nhìn hắn một cái, rồi đứng thẳng dậy, vươn hai tay: “Tiểu Tinh Tinh, để cha ôm cái coi.”
Nhất thời mọi người khẩn trương vạn phần. Hai tay La Bác để bên dưới hai tay của Thượng Quan Nông, Thượng Quan Nông thật cẩn thận đưa đứa nhỏ để vào trong tay Lục Bất Phá. Tay Lục Bất Phá nhỏ hơn tay Thượng Quan Nông, bác sĩ vội vàng cầm cái khay chuyên dụng tới để bên dưới, đề phòng hắn lỡ tay.
Khi bàn tay tiếp xúc với thân thể nho nho, hai mắt liền trừng lớn, lông tơ toàn thân Lục Bất Phá dựng thẳng. Hình như hắn còn nghe được cả tiếng tim đập của bản thân! Duỗi hai tay, không dám di chuyển, sau đó mới cảm thấy con mình thật yếu ớt và nhỏ xinh. Nhìn trừng trừng đứa nhỏ trong lòng bàn tay, Lục Bất Phá kinh hoảng hô lên: “Hiên Viên Chiến, mau, ngươi mau tiếp Tiểu Tinh Tinh, ta run tay.”
Tiếng nói hoảng sợ vừa cất lên, một cánh tay thịt và một cánh tay máy lập tức đỡ phía dưới hai tay Lục Bất Phá. Nét mặt Hiên Viên Chiến cũng khẩn trương, tay hắn không ổn hơn bao nhiêu so với Lục Bất Phá. Thượng Quan Nông để tay bên dưới nâng tay Hiên Viên Chiến, ba người không ai dám di chuyển.
“Sao lại nhỏ như vậy chứ? Chả lẽ là sinh non? Không sao chứ?” Bé con trong lòng bàn tay giựt giựt, làm toàn thân Lục Bất Phá cứng ngắc, hắn ảo giác mình sẽ lỡ tay làm rớt con trai.
“Tiểu Phá, đưa Tiểu Tinh Tinh cho ta trước đi.” Thượng Quan Nông nhìn mà ứa mồ hôi lạnh.
“Ta, ta không dám cử động…” Sắc mặt Lục Bất Phá trắng bệch nhỏ giọng nói, “Ta không dám di chuyển, sợ làm rớt.”
“Ngươi từ từ rút tay ra, ta sẽ tiếp được.” Hiên Viên Chiến lên tiếng, âm thanh khàn khàn.
Lời hắn nói khiến Lục Bất Phá an tâm, thật chậm thật chậm đem hai tay rút về, đứa nhỏ nằm vững vàng trong lòng bàn tay ba ba.
“A…”
Bé con há mồm kêu một tiếng, mắt Hiên Viên Chiến trừng tới cực hạn. Thượng Quan Nông vẫn không yên lòng nâng bàn tay hắn, nói với Lục Bất Phá: “Tiểu Tinh Tinh còn chưa ăn no, ngươi lấy dịch dinh dưỡng lại đây đi.”
“Ở đây.” Âu Dương Long đưa ống tiêm dịch dinh dưỡng tới.
Lục Bất Phá sống chết lắc đầu: “Ta không dám làm, ta sợ làm sặc con.”
“Long, ngươi giúp Chiến, ta đến.” Luôn luôn bình tĩnh, Thượng Quan Nông lấy ống tiêm qua, Âu Dương Long nâng tay Hiên Viên Chiến. Dưới nhiều ánh mắt nhìn, Thượng Quan Nông đem ống tiêm chậm rãi đưa vào cái miệng nhỏ nhắn đút cho Tiểu Tinh Tinh. Bé con lập tức ngậm lấy. Lục Bất Phá nhìn mà sợ chết khiếp, may mà hắn không làm, nếu vì tay chân vụng về lỡ làm sặc con trai thì sao.
Trái tim trong lồng ngực Hiên Viên Chiến tăng tốc như chạy đua, bán khuôn mặt căng cứng, toàn bộ thân thể bất động. Tất cả giác quan đều tập trung vào trên hai bàn tay. Cứ như trong toàn bộ vũ trụ chỉ còn mỗi hắn, người cha đang ẳm đứa con bé bỏng. Cho đến khi Thượng Quan Nông đút Tiểu Tinh Tinh uống xong dịch dinh dưỡng, vẫn ở trên tay hắn đổi tã bé xíu, hắn vẫn bảo trì tư thế ban đầu, hoàn mỹ biểu hiện ra tư thế oai hùng của người lính.
Nhìn mấy người trẻ tuổi bận rộn xoay quanh Tiểu Tinh Tinh, Pháp Lý Bố đứng một bên mỉm cười. Sinh mệnh mới chào đời luôn khiến người ta cảm động. Ông có thể nghe thấy tiếng hừ hừ thoải mái, xem ra bé con rất thích có nhiều người vây xung quanh, lo lắng cho mình. Coi bộ hai ba ba kia sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể bình tĩnh đối diện với đứa con bé bỏng của mình. Nhưng như vậy không phải rất thú vị sao?
“Thượng Quan, Tinh uống cái gì vậy?”
“Là dịch dinh dưỡng đặc biệt vì Tiểu Tinh Tinh làm ra.” Nhìn cái bộ dạng hóa thạch của Hiên Viên Chiến, Thượng Quan Nông buông tha ý định bảo hắn đưa bé con cho mình. Nhẹ nhàng bồng lên tiểu bảo bối đang ngủ trong lòng bàn tay hắn, bỏ vào trong lồng giữ ấm. Tuy hiện giờ đã có thể ra ngoài, nhưng bé con còn quá nhỏ, nằm trong lồng giữ ấm sẽ an toàn hơn. Vì chỉ cần một va chạm rất nhỏ cũng có thể gây nên thương tổn.
“Hiên Viên Chiến, ngươi vất vả rồi.” Lòng chưa hết sợ hãi, Lục Bất Phá kéo hai tay cứng ngắc vẫn nâng giữa chừng của Hiên Viên Chiến xuống, “Ngươi thật dũng cảm, ta không dám ôm con, sao con nó nhỏ quá vậy?”
“Con…” Hiên Viên Chiến há mồm, phát hiện mình nói không ra tiếng. Ngực kịch liệt phập phồng vài cái, thần trí mới trở về từ cơn kích động: “Con lớn hơn. Lớn hơn một bàn tay của ta!”
“Đúng vậy a, tuy Tiểu Tinh Tinh con rất nhỏ nhưng bé con đang cố gắng lớn lên.” Tầm mắt Thượng Quan Nông dính chặt trên lồng giữ ấm, “Tiểu Tinh Tinh sinh đủ tháng, các bộ phận trên cơ thể phát triển rất tốt. Bé con lớn rất nhanh, dài hơn . cm một ngày sau khi sinh.”
“Ừ, rất nhanh.” Lục Bất Phá đưa mặt đến gần, nhăn nhăn cái mũi “Hiện tại chỉ có thể dùng từ ‘Dài’ thôi. Quá nhỏ.”
Thượng Quan Nông cười nói: “Thời điểm Tiểu Tinh Tinh sinh ra rất nhỏ. Còn chưa lớn bằng một bàn tay. Lúc đó mọi người nghĩ bé con bị sinh non, khó có thể sống được, không ngờ sinh mệnh bé nhỏ lại ương ngạnh đến vậy. Cho dù hơi nhỏ một chút, nhưng không thể xem thường nha.”
“Còn không bằng một bàn tay nữa hả?” Lục Bất Phá nhìn bàn tay mình, một tay kéo tay Hiên Viên Chiến qua nhìn nhìn, tay còn lại tự ấn lên trên bụng mình, “Con nó từ chỗ này của ta chui ra sao?”
Pháp Lý Bố tiến lên phía trước: “Đúng vậy. Thời điểm bụng Tiểu Phá nứt ra rất nguy hiểm. Trong khoảng thời gian này, thông qua bản ghi chép quá trình phát triển của Tiểu Tinh Tinh, chúng ta đoán khi đó đã tới thời điểm Tiểu Tinh Tinh chào đời, mà ngươi vẫn không biết, nên không đúng lúc lấy đứa nhỏ ra. Thân thể của ngươi dưới tình huống như vậy tự hoạt động theo bản năng trời sinh, để Tiểu Tinh Tinh thuận lợi sinhra, bụng ngươi tự động nứt đôi. Tiểu Phá, trước khi bụng ngươi bắt đầu xuất hiện miệng vết thương, có hiện tượng dị thường nào không?”
Lục Bất Phá giật mình, đây là cái thân thể quỷ quái gì thế này. Xốc áo lên, lộ cái bụng, ngón tay chỉ vào vết đỏ nhạt sắp biến mất nói: “Từ lúc rời khỏi hành tinh Mang Tà bụng ta cứ ẩn ẩn đau. Sau khi bị Duy Lạp bắt đi thì càng đau dữ dội, nơi này cũng có một vết hồng ngân, đau giống như da thịt bị xé rách vậy đó.” Nghĩ tới điều gì đó, hắn lập tức bổ sung: “Đúng rồi, sau khi mấy người Tắc Ba Nhĩ tới thì càng nghiêm trọng hơn, không biết có phải vì bị Duy Lạp đá một cái không.”
“Duy Lạp đá ngươi?!” Từ trong phòng truyền ra tiếng rống giận, ngay cả Thượng Quan Nông luôn nhã nhặn cũng thay đổi sắc mặt, chớ nói chi đến Hiên Viên Chiến.
Nói đến Duy Lạp, Lục Bất Phá uất ức không thôi: “Tiểu Cửu nói hắn đá bụng của ta. May mà có Tiểu Cửu ở bên cạnh, bằng không ta và Tiểu Tinh Tinh gặp phiền toái rồi. Lúc ở trong vương cung Tắc Ba Nhĩ, hắn muốn bắt ta và Tiểu Cửu làm con tin. Ta bảo Tiểu Cửu chạy trốn, nói dối mình bị bệnh lao, rồi đưa dụng cụ lần theo dấu vết cho hắn bảo là vòng năng lương, kêu hắn chạy đi. Hắn còn tát ta một cái, kéo tóc ta nữa chứ, Hiên Viên Chiến, ngươi có bắt được hắn không?”
Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến tràn ngập sát khí thị huyết, lạnh lùng nói một câu: “Ta đi ra ngoài một lát.” Không giải thích, mang theo ba đào lửa giận nhanh chóng rời đi.
“Đừng đi theo.” Ngăn Lục Bất Phá lại, Âu Dương Long đi theo ra ngoài, Tư Không Vô Nghiệp cũng đi.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lục Bất Phá buồn bực hỏi, “Có phải không bắt được Duy Lạp không?”
Thượng Quan Nông ôm lấy Lục Bất Phá: “Thật xin lỗi, Tiểu Phá. Khi chúng ta không nhìn thấy, ngươi lại chịu nhiều thương tổn đến như vậy. Rất đau đúng không.”
Lục Bất Phá ôm ngược lại hắn, trong lòng vui vẻ gật gật đầu: “Đau muốn chết luôn đó, thiệt muốn tìm miếng đậu hủ đập đầu chết cho rồi. Nhưng ta có chết cũng phải nhìn thấy Thượng Quan mới có thể nhắm mắt a, không cần chết ở cái vương cung Tắc Ba Nhĩ chết tiệt đó.”
“Không được nói như thế!” Hiếm thấy được lúc Thượng Quan Nông nghiêm mặt.
Lục Bất Phá le lưỡi, “Phi” ba cái: “Ta nói sai rồi. Không phải ta đã bình an trở lại sao. Còn tăng thêm một nhân khẩu đóa. Hắc hắc.”
Thở hắt ra, Thượng Quan Nông khom người ôm chặt Lục Bất Phá: “May mắn ngươi bình an trở về, may mắn Tiểu Tinh Tinh bình an sinh ra.”
Lục Bất Phá run rẩy: “May mắn bác sĩ phẫu thuật lấy ra, nếu bị ta dùng tay kéo ra, ta nhất định tìm miếng đậu hủ đập đầu cho rồi.” Lời vừa nói ra, thân thể Thượng Quan Nông lập tức cứng ngắc. Có thể tinh tường nhìn thấy trên trán của Pháp Lý Bố, Trầm Dương, La Bác, các bác sĩ và y tá đồng loạt rơi xuống rất nhiều, rất nhiều sợi hắc tuyến a.