Mang Tang Tử

chương 100

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiên Viên Chiến đi thực hiện lời hứa, đem người bắt cóc Lục Bất Phá ra chặt thành trăm mảnh. Quang Vinh liên tục rít gào trong đầu hắn: “Nghiền nát! Nghiền nát!” Nghĩ đến Duy Lạp từng đá Lục Bất Phá, còn tát hắn, nắm tay Hiên Viên Chiến siết chặt kêu lên “Răng rắc”. Dựa theo Quang Vinh chỉ dẫn tìm được nơi giam giữ Duy Lạp, một cước đá văng cửa khoang thuyền. Hai thủ vệ canh giữ bên ngoài nhìn thấy sắc người đến, ngoan ngoãn vọt qua một bên.

Duy Lạp bị xích cổ và tứ chi, run sợ rụt lui về phía sau, nhìn thấy người kia, nhìn thấy bán khuôn mặt kia, hắn biết ngày mình sợ hãi nhất đã tới. Duy Lạp bị mang về lúc bị thương nặng, hắn là trọng phạm, nên không dễ dàng để hắn ra đi thanh thản được. Nhưng giờ phút này Duy Lạp hận không thể chết luôn lúc đó.

“Chiến, chúng ta nhất định phải dẫn hắn trở về chấp nhận thẩm lí và phán quyết từ Liên bang.” Đè lại bả vai Hiên Viên Chiến, Tư Không Vô Nghiệp nhắc nhở.

Âu Dương Long đóng cửa, tựa vào nói: “Đừng đánh nát tim hắn, nếu vậy thì hết cứu a.”

Tư Không Vô Nghiệp khóa chốt cửa, đi đến bên cạnh Âu Dương Long: “Chúng ta đứng đây đợi ngươi.”

Hiên Viên Chiến bước nhanh tới chỗ Duy Lạp.

“Chiến.”

Khi Hiên Viên Chiến xoay người, Âu Dương Long quăng tới một chùm chìa khóa: “Ta nghĩ ngươi cần cái này.”

Tiếp được chìa khóa, Hiên Viên Chiến đi đến trước mặt Duy Lạp đang xanh như tàu lá chuối, một tay nắm áo, một tay mở mấy cái cùm khóa. Khi tất cả cùm đều rơi trên mặt đất, Hiên Viên Chiến quăng chùm chìa khóa ra một bên, đánh một quyền vào bụng đối phương, gân xanh nổi đầy nửa gương mặt: “Ta cho phép ngươi phản kháng.” Nói rồi buông áo Duy Lạp ra, lại dộng một quyền nặng nề vào bụng hắn.

Hai thủ vệ canh cửa nghe âm thanh bên trong truyền ra, thân thể không tự chủ hơi run lên. Giá trị vũ lực của Hiên Viên thượng tá hơn bọn họ rất nhiều lần. Không cần đoán cũng biết người bên trong sẽ bị đánh thành dạng gì.

Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long tựa vào trên cửa, bọn họ đã quá quen với cảnh huyết tinh, nhưng chuyện đang diễn ra trước mắt khiến sắc mặt cả hai khẽ biến. Âu Dương Long lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho người bên cạnh một điếu, Tư Không Vô Nghiệp thì lấy bật lửa. Đang định châm lửa cho Âu Dương Long, chợt nghe “Rầm” một tiếng, Duy Lạp cả người đầy máu bị nện trên tường, bật lửa trong tay Tư Không Vô Nghiệp rơi trên mặt đất. Hắn cười khổ nhặt lên, mồi thuốc cho Âu Dương Long, rồi tới chính mình. Mà Duy Lạp nặng nề ngã trên mặt đất bị người cầm lấy một cánh tay, cánh tay bị bẻ gãy như một nhánh củi, còn bị vặn vài vòng cho đứt hẳn.

So với hình ảnh trung thực, thì tiếng la thảm thiết trở nên nhỏ bé vô cùng. Âu Dương Long nhìn Duy Lạp bị đánh đến không còn sức rên, cảm thán: “Duy Lạp là người đầu tiên khiến Chiến nổi cơn thịnh nộ như vậy.”

“Cũng có thể là người duy nhất.” Tư Không Vô Nghiệp nhả khói.

Nhìn mà đau cả người, Âu Dương Long quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cảnh Hiên Viên Chiến đem chân Duy Lạp xoay độ, hắn rít mạnh vài hơi: “Ta rất kinh ngạc chuyện của Chiến và Tiểu Phá.”

Vì vậy mà không nhìn thấy Hiên Viên Chiến giẫm một cước lên bàn tay còn sót lại, xương vỡ nát, Tư Không Vô Nghiệp nhíu mày: “Tính ép hỏi không?”

“Ngươi định hỏi giờ hả?” Âu Dương Long lại lấy gói thuốc ra.

Tư Không Vô Nghiệp cầm lấy một điếu, phiêu mắt nhìn hốc mắt đầy máu của Duy Lạp: “Ta không định nếm thử cú đấm của Chiến.”

Âu Dương Long châm điếu thuốc thứ hai: “Nông rất thích đứa nhỏ.”

Tư Không Vô Nghiệp rít mạnh vài hơi, tâm tình nặng nề. Âu Dương Long dập tắt điếu thuốc, bước tới đưa tay ngăn người đang tính dộng tới một quyền: “Đủ rồi, Chiến, đánh nữa hắn sẽ chết đó.”

Tư Không Vô Nghiệp cũng lên tiếng: “Uỷ ban yêu cầu chúng ta ‘Nhất định phải’ đem Duy Lạp mang về Liên bang.”

Thở ra ngụm khí thô, chậm rãi hạ nắm tay đang giơ lên cao xuống, Hiên Viên Chiến gào lên: “Thiếu chút nữa hắn giết con ta!”

“Chiến, ta hiểu tại sao ngươi phẫn nộ như thế, nhưng bây giờ không thể đánh hắn chết. Ít nhất trước khi thẩm lí và phán quyết chấm dứt thì không được.” Âu Dương Long quay đầu liếc nhìn Tư Không Vô Nghiệp một cái, Tư Không Vô Nghiệp mở cửa đi ra ngoài kêu bác sĩ.

Nắm tay Hiên Viên Chiến vẫn gắt gao nắm chặt, Âu Dương Long xoay người hắn lại: “Cho dù Ủy ban phán tử hình hay lưu đày, ta nhất định nghĩ cách để ngươi tự tay kết liễu hắn, tin ta.”

Lúc này Hiên Viên Chiến mới buông lỏng nắm tay, Âu Dương Long liền đẩy hắn đi khỏi phòng giam. Sau khi đóng cửa, Âu Dương Long dặn thủ vệ không được đi vào, rồi túm lấy Hiên Viên Chiến với nửa gương mặt vẫn dữ tợn như cũ rời đi.

Tư Không Vô Nghiệp dẫn bác sĩ và y tá tới rất nhanh, cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi bọn họ nhìn đến người trên sàn nhà, vẫn không nhịn được kêu lên sợ hãi. Một giờ sau, các bác sĩ và y tá sắc mặt trắng bệch dùng cáng nâng một người quấn băng toàn thân đến phòng cấp cứu. Ngoại trừ trái tim, trên người Duy Lạp không còn một chỗ đầy đủ.[Khúc này hơi viễn tưởng nhoa. Đánh vậy mà vẫn còn sống, mạng gì mà dai nhách, còn hơn con gián.]

Âu Dương Long không đem Hiên Viên Chiến đưa về phòng Lục Bất Phá, mà đưa người đến phòng mình, hơn nữa còn chu đáo rót cho hắn một ly ca-cao để bổ sung năng lượng. Uống ca-cao xong, ngồi một hồi, Hiên Viên Chiến mới chậm rãi bình tĩnh, nhưng con mắt vẫn dọa người như cũ.

Từ đầu đến cuối Âu Dương Long đều bảo trì im lặng, để Hiên Viên Chiến đủ thời gian yên tĩnh. Sau khi hút hết điếu thuốc, nhìn đồng hồ, tới rồi. Có người gõ cửa, hắn đi qua mở, quả nhiên là Tư Không Vô Nghiệp. Hắn đi vào, nhìn về phía Âu Dương Long, khi tầm mắt cả hai giao nhau, gật đầu với đối phương, tỏ vẻ tất cả đều ok.

Kéo ghế dựa ngồi trước mặt Hiên Viên Chiến, Âu Dương Long đốt một điếu thuốc, Tư Không Vô Nghiệp đưa cho Hiên Viên Chiến một điếu, Hiên Viên Chiến lắc đầu. Tư Không Vô Nghiệp không ngạc nhiên, ngậm vào miệng mình.

Hít vài hơi, Tư Không Vô Nghiệp mở miệng; “Ta nhớ ngươi có hút thuốc, Chiến.” [Hai ông tướng này hút như đồng lên. Nhưng nói thiệt, đàn ông hút thuốc có mùi nam tính lắm, ý hị hị.]

“Cai.” Trên cơ bản Hiên Viên Chiến đã bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn hai người kia.

“Là Tiểu Phá bắt ngươi cai hả?” Tư Không Vô Nghiệp nói câu đầy thâm ý.

Hiên Viên Chiến quét mắt nhìn qua lại trên mặt hai thằng bạn nối khố mấy lần, rồi mở miệng: “Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi.” Tư Không Vô Nghiệp nở nụ cười, Âu Dương Long lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện giữa ngươi và Tiểu Phá là sao? Sao hắn có con của ngươi?”[Vô đề rồi, những màn giáo dục giới tính trong truyền thuyết sắp xuất hiện. Phấn khích-ing]

“Ta và Long cam đoan, đây là bí mật giữa người chúng ta.” Tư Không Vô Nghiệp liền bổ sung. Trong mắt cả hai đều có một tia lo lắng không dễ phát hiện.

Tuy bọn họ là bạn thuở nhỏ, nhưng Hiên Viên Chiến vẫn do dự, không phải không đồng ý, nhưng đây là vấn đề cá nhân. Hắn có thể nói với gia gia, nhưng với bạn bè thì, có chút mâu thuẫn.

“Chiến, chúng ta rất muốn biết, rất muốn!” Tư Không Vô Nghiệp có chút nôn nóng, “Chúng ta đã thấy ngươi và Tiểu Phá miệng đối miệng, đó là đang làm cái gì?”

Âu Dương Long hỏi: “Sao ngươi có thể khẳng định Tiểu Tinh Tinh là con ngươi?”

“Tiểu Tinh Tinh là con ta!” Hiên Viên Chiến cực ghét nghe người khác hoài nghi huyết thống con mình.

“Vậy ngươi nói cho chúng ta biết đứa nhỏ làm sao có. Tại sao không cần lồng nuôi dưỡng mà Tiểu Phá có thể mang thai con của ngươi? Hắn là đàn ông!” Hiểu sơ về phương thức sinh sản nguyên thủy nên Tư Không Vô Nghiệp ép hỏi.

“Các ngươi muốn biết để làm gì? Đây là chuyện riêng của ta.” Hiên Viên Chiến cự tuyệt trả lời. Hai người kia rất ngạc nhiên, bọn họ cứ nghĩ với giao tình nhiều năm, Hiên Viên Chiến sẽ thẳng thắn nói ra.

Hiên Viên Chiến trầm thanh nói: “Đó là thực sự chuyện riêng tư, nếu các ngươi là ta cũng sẽ không nguyện ý đem loại sự tình này nói cho người khác nghe, cho dù là bằng hữu.”

Hai người im lặng, chuyện Chiến không muốn nói thì không thể ép, nhưng bọn họ nhất định phải biết! Âu Dương Long rít mạnh vài hơi thuốc, im lặng, Tư Không Vô Nghiệp ách thanh hỏi: “Ngươi có biết chuyện của Nông không?”

“Ngươi nói về mặt nào?”

“Thân thể.”

Hiên Viên Chiến gật đầu.

Yên lặng hút xong điếu thuốc trong tay, Tư Không Vô Nghiệp lại tới một điếu, sương khói mịt mù, thần sắc cô đơn mở miệng. “Nông… Thích đứa nhỏ, rất thích, vô cùng thích. Vốn ta và Long định bồi hắn cả đời, nhưng hiện tại, chuyện của Tiểu Phá dấy lên một tia hy vọng, có lẽ…”

“Không có khả năng!” Hiên Viên Chiến tàn nhẫn ngắt lời, “Tiểu Phá có thể thai nghén đứa nhỏ bởi vì phần bụng trái có một bộ phận chúng ta không có. Hơn nữa gene của hắn và chúng ta khác nhau. Cho dù các ngươi và Nông làm tình, hắn cũng không có khả năng mang thai.”

“Làm tình?” Nguyên bản còn đang mất mác, hai người liền bị từ đó khơi mào hứng thú, “Cái gì gọi là làm tình? Tiểu Phá mang thai vì làm tình hả?”

Nửa mi tâm Hiên Viên Chiến nhăn lại, hai người ngây thơ chưa biết mình sắp dẫm trúng địa lôi: “Đừng có nói đến Tiểu Phá! Hắn chỉ có thể cùng ta làm!”

“Cái gì gọi là làm tình?” Cả hai nhất quyết bám chặt vấn đề.

Trừng mắt với hai cái mặt tò mò đối diện, Hiên Viên Chiến im lặng, thấy hắn không nói, Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long liền tiến hành hai mặt giáp công, ngăn chặn đường lui của Hiên Viên Chiến: “Ngươi không nói, hôm nay chúng ta sẽ không thả ngươi ra ngoài.” Hiên Viên Chiến miệt thị nhìn bọn họ, không phải hắn tự đại, cho dù có cùng ra tay cũng không phải đối thủ của hắn.

“Chiến, đừng keo kiệt như vậy mà, chúng ta đều là bạn bè của ngươi.” Tư Không Vô Nghiệp nóng nảy, hắn hiểu, dù cả hai liên kết cũng không đánh lại cái tên kia.

Hiên Viên Chiến đứng dậy, ngồi xuống cái ghế đối diện, tránh bị hai kẻ nghiện thuốc huân chết. Khó xử nghẹn cả nửa ngày, mới rặn ra được một câu: “Làm tình chính là đem sinh thực khí của các ngươi nhét vào mông Thượng Quan. Nhét làm sao các ngươi tự nghiên cứu đi, đừng có hỏi ta!”[|||]

“Đó là làm tình?” Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long trưng ra bộ mặt ngươi gạt ta, “Vậy có cái gì tốt chứ? Không ghê tởm sao?”

Hiên Viên Chiến rất muốn tống cho mỗi thằng một cú dính vách, cắn răng quát: “Tin hay không tùy các ngươi!”

Tư Không Vô Nghiệp huých khủy tay chọt chọt Âu Dương Long, bảo hắn đừng nói nữa, mình thì cười cười nịnh nọt, khép nép hỏi: “Có thể nói tỉ mỉ một chút không? Chiến, ngươi là người duy nhất có kinh nghiệm, chúng ta chỉ có thể hỏi ngươi, nể mặt chúng ta là bạn thời quấn tã, giúp anh em chút đi.”

Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến run rẩy: “Đưa ta một cái quan điện vốn.”

Âu Dương Long lập tức hào phóng đưa luôn cái quang điện vốn chứa đầy thông tin tuyệt mật của mình. Mở máy, tìm hình ảnh cấu tạo thân thể phái nam, Hiên Viên Chiến bắt đầu nghiêm túc dạy học, nói cho bọn hắn biết cái gì gọi là làm tình. Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long nghe mà xuýt xoa liên tục, khiến nhiều lần Hiên Viên Chiến không nhịn được muốn bợp luôn.

Mà cái tên vô cùng hiếu học – Tư Không Vô Nghiệp nghe được một nửa vô cùng dại dột hỏi ra một câu: “Nếu làm thế không phải Tiểu Phá sẽ bị đau muốn chết luôn sao?” Còn chưa nói xong, hắn đã bị một nắm tay đột nhiên lao tới đánh bật ngửa trên giường.

“Tiểu Phá là của ta! Ngươi không được phép ảo tưởng tới hắn! Mau xóa hết mấy cái loạn thất bát tao trong đầu ngay!” Nồi dấm chua đổ rồi, chua lét, đang rít gào với Tư Không Vô Nghiệp.

“Ngu ngốc.” Âu Dương Long ở một bên, lạnh lùng ói ra một câu.

Trong lúc Hiên Viên Chiến biến Duy Lạp thành bánh thịt, Lục Bất Phá mang Thượng Quan Nông đến phòng hắn. Tiểu Cửu vẫn chưa có dấu hiệu hồi tỉnh, Lục Bất Phá ôm nó vào lòng vuốt ve: “Thượng Quan, có rất nhiều chuyện ngươi muốn hỏi ta có phải không?” Chuyện đã vậy, nhất định Thượng Quan có nhiều nghi vấn trong lòng.

“Bị ngươi nhìn ra rồi.” Thượng Quan Nông gián tiếp thừa nhận.

“Hắc… Nghĩ chút là ra thôi. Thượng Quan rất tò mò chuyện giữa ta và Chiến đúng không?” Vẫy tay với Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá kéo hắn ngồi lên giường, “Ngươi hỏi đi, ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”

“Nghĩa là gì?”

“Là nói hết cho ngươi biết đó, tuyệt đối không giấu diếm.”

Thượng Quan Nông mỉm cười: “Ta chỉ là có chút chuyện không hiểu, nhưng nếu làm ngươi khó xử, ngươi không cần phải nói.”

Lục Bất Phá mân mê miệng: “Như thế là Thượng Quan không tin ta sao? Ta đã bảo sẽ nói hết cho ngươi biết mà.”

Thượng Quan Nông nhìn Lục Bất Phá, thấy được sự chân thành trong ánh mắt đối phương, hắn mỉm cười, hỏi: “Có thể nói cho ta biết, ngươi và Chiến miệng dán miệng để làm gì không?”

“A! Các ngươi thấy sao!” Lục Bất Phá liền đỏ mặt, xấu hổ quá đi.

“A, thật xin lỗi, khiến ngươi bối rối.” Thượng Quan Nông có chút ngượng ngùng, hắn biết đây là chuyện cá nhân của người ta.

Lục Bất Phá không hề có chút đề kháng với một Thượng Quan Nông đáng yêu như thế, hắn cười nói: “Cũng không phải, chỉ hơi ngượng khi bị người khác nhìn thấy lúc đang hôn môi thôi.”

“Hôn môi?”

“Đúng a, đó là hôn môi, là kiss.” Trong mắt Lục Bất Phá hiện lên nét đùa dai, nghiêng người về phía trước, chạm lên miệng Thượng Quan Nông, tất nhiên là dùng cái miệng của hắn.[Ta cũng muốn.]

Sờ đôi môi vừa bị chiếm tiện nghi, Thượng Quan Nông bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Hành động đó có ý nghĩa gì?” Hôn rất nhẹ, không khiến hắn cảm thấy có gì đặc biệt a.

Lục Bất Phá cười gian như con mèo vừa trộm cá “Ta và ngươi kiss nhau đương nhiên không có ý nghĩa rồi. Chỉ làm mẫu thôi. Nếu ngươi kiss với người có ý nghĩa đặc thù, thì sẽ có cảm giác phi thường kỳ diệu. Hôn lưỡi còn tuyệt hơn, cảm giác mãnh liệt dễ khiến người ta bị nghiện nga~.”

“Hôn lưỡi?”

“Là hai đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ.”

Thượng Quan Nông hơi hơi nhíu mi, cái này có hơi… Lắc đầu theo bản năng, hắn nghĩ chuyện đó có gì kỳ diệu đâu. “Thượng Quan đang nghĩ hai người trao đổi nước miếng hơi ghê tởm phải không.” Lục Bất Phá liếc mắt liền biết hắn nghĩ cái gì.

Thượng Quan Nông thành thực gật đầu: “Mất vệ sinh.”

“Ngươi không hiểu đâu.” Lục Bất Phá dựng thẳng một đầu ngón tay lắc lắc, rất có kinh nghiệm nói, “Không phải với ai cũng tùy tiện kiss. Chỉ làm với người mình thích thôi. Khi đó, ta không cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn khiến bản thân thấy lâng lâng sung sướng.”

“Người mình thích?” Người đầu tiên hiện lên trong đầu Thượng Quan Nông chính là, “Bà nội sao?” [_-|||]

“Không đúng, không đúng!” Lục Bất Phá vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nói, “Không thể kiss người nhà a. Ngoại trừ người thân ra, người nào mà ngươi thích đó, muốn cùng hắn ở chung một chỗ vĩnh viễn không xa rời.”

Có hai người hiện ra trước mắt Thượng Quan Nông: “Vô Nghiệp và Long?”[Bính bon!!!]

Hai mắt Lục Bất Phá lóe a lóe: “Đúng đúng! Chính là bọn họ! Nếu hỏi Thượng Quan kiss với ai thích hợp nhất, đáp án chắc chắn là bọn họ.” Mắt hắn chớp a chớp, vẻ mặt thần bí nói: “Thượng Quan có thể tìm bọn họ thử xem a, rồi ngươi sẽ biết khi kiss có cảm giác gì liền.”

Vẻ mặt Thượng Quan Nông lộ ra nét khó xử: “Cái đó kỳ quá.”

“Không không không, có gì đâu mà kỳ.” Sao hắn không nghĩ tới chuyện đem Thượng Quan và hai người kia ghép thành cp sớm chút chứ?! Lục Bất Phá ảo não cực kỳ, hắn có thể cùng Hiên Viên Chiến ở cùng một chỗ, Thượng Quan sẽ không kết hôn với nữ nhân vậy thì ở cùng với nam nhân là đúng quá rồi còn gì. Hơn nữa Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long đều để ý hắn, hai người còn nói muốn bồi hắn độc thân, đây không phải là P có sẵn sao! Ngươi nói p không đúng hả? Vậy hắn thân là đàn ông còn có thể sinh con thì p tính là cái gì?

Thượng Quan Nông còn đang khó xử, suy nghĩ nửa ngày, hắn hỏi: “Tại sao phải Kiss?”

Lục Bất Phá xém ngất, nói thẳng: “Bởi vì rất thoải mái.”

Thượng Quan Nông vẫn không lập tức đáp ứng, Lục Bất Phá tiếp tục thổi gió: “Thiệt đó, tin ta đi. Thượng Quan, ngươi đi tìm Vô Nghiệp và Long thử xem. Nhưng sau khi kiss với bọn họ thì không được kiss với những người khác nha, giống như ta chỉ có thể kiss Hiên Viên Chiến Kiss. Nếu ta kiss người khác, hắn sẽ giết người.”

“Nhưng ngươi vừa mới…” Thượng Quan Nông lo lắng a.

“Cái đó chỉ tính là chạm nhẹ thôi, không phải kiss, không sao.” Lục Bất Phá có chút chột dạ chống chế.

“Vậy là tốt rồi.” Thượng Quan Nông không hề nghi ngờ, nhẹ nhàng thở ra, nhìn mà Lục Bất Phá rất là xúc động: Thượng Quan dễ lừa quá đi.

“Kia…” Thượng Quan Nông do dự một hồi, “Ngươi cùng Chiến, làm sao có Tiểu Tinh Tinh? Ngươi thụ tinh nhân tạo hả?”

Lục Bất Phá thiếu chút phun búng máu phun: “Mắc cái mớ gì ta đi thụ tinh nhân tạo chứ! Tại ta không biết cái thân thể này biến thái đến như vậy!”

“Thật xin lỗi, ta không phải có ý đó.” Thượng Quan Nông lúng túng không biết nói sao, hắn chỉ có thể nghĩ đến cách đó.

Lục Bất Phá chà xát da gà nổi đầy trên cánh tay: “Là ta phản ứng hơi quá. Ta cùng Chiến sở dĩ có Tiểu Tinh Tinh là do chúng ta làm tình. Hắn bắn tinh vào trong người ta, mà cơ thể ta có một bộ phận kỳ quái, không biết trải quá cái phản ứng hóa học gì mà tự dưng có Tiểu Tinh Tinh. Ta nghĩ vậy đó.” Chà chà da gà lại nổi lên, hắn buồn bực lẩm bẩm: “Ai mà biết cái bộ phận đó sẽ sinh trứng chứ, hai bên vừa kết hợp thì…”

Ngã vật xuống giường, Lục Bất Phá rên rỉ: “A a a, vừa nghĩ đến chuyện đó ta liền muốn điên luôn. Sao tự dưng ta sinh con hả trời… A a a, ông giời ơi, ta là đàn ông đó! Là đàn ông mà!”

Thượng Quan Nông nở nụ cười, nâng Lục Bất Phá dậy: “Không có ai hoài nghi giới tính của ngươi đâu. Là do gene và cơ thể của ngươi tiến hóa hơn so với chúng ta. Tiểu Phá, ngươi nên vui mới đúng. Con của ngươi và Chiến có thể lớn lên khỏe mạnh trong cơ thể của ngươi rồi mới sinh ra. Bé con khác với chúng ta, bé là cốt nhục tương liên của ngươi, vào thời điểm thích hợp, rời đi thân thể của ngươi đi vào cuộc đời này. Chứ không phải là một quả trứng được thụ tinh nhân tạo lớn lên trong lồng nuôi dưỡng, không có cơ hội cảm thụ sự ấm áp của cơ thể mẹ.”

“Ta là cha.” Lục Bất Phá buồn bực kháng nghị.

Thượng Quan Nông giả tiếng trẻ con: “Tiểu Tinh Tinh rất vui vì được ở trong bụng cha lớn lên.”

“Há há há…” bị Thượng Quan Nông chọc cười, Lục Bất Phá hút hút cái mũi, “Ta cũng, ừm, rất vui, có bé con.”

Thượng Quan Nông dịu dàng nói: “Ta quá xúc động, cho ngươi cùng chiến, còn có Tiểu Tinh Tinh. Nhìn thấy Chiến vì sự tồn tại của Tiểu Tinh Tinh mà rơi lệ, ta chưa từng xúc động như vậy, cảm động vì kỳ tích mà sinh mệnh mang lại. Ta chưa từng thấy Chiến khóc, trong trí nhớ của ta, hắn vĩnh viễn là ngươi lính chân chính, luôn nghiêm túc, cứng rắn. Nhưng Tiểu Tinh Tinh có thể khiến hắn bật khóc, khiến hắn cẩn thận từng ly từng tý. Nhìn hắn như vậy, ta không kiềm được cái mũi lên men.”

Đem Tiểu Cửu đặt qua một bên, Lục Bất Phá ôm lấy Thượng Quan Nông: “Thượng Quan, sao ngươi có thể hoàn hảo đến như vậy chứ? Nếu ngươi không thể hạnh phúc, đó là do ông giời ổng bị mù rồi.”

“Ha hả, ta hạnh phúc vô cùng. Có những người bạn quan trọng ở cùng ta, ta rất hạnh phúc. A, ta quên Tiểu Tinh Tinh rồi, có thể nhìn thấy bé con mỗi ngày, ta còn hạnh phúc hơn nữa.”

Lục Bất Phá đột nhiên ngẩng đầu, dọa Thượng Quan Nông nhảy dựng: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Thượng Quan, ngươi làm cha nuôi của Tiểu Tinh Tinh đi.”

Thượng Quan Nông chấn động: “Làm, cha nuôi?”

“Ừ ừ! Ngươi nhận Tiểu Tinh Tinh làm con nuôi được không? Trên trái đất có tục lệ, đứa trẻ sinh ra phải nhận cha nuôi mẹ nuôi, như vậy mới có thể trưởng thành khỏe mạnh.” Lục Bất Phá không hề đỏ mặt nói hươu nói vượn.

“Có thể chứ?” Hai mắt Thượng Quan Nông lòe lòe tia sáng hy vọng, “Ta có thể làm ba ba của, Tiểu Tinh Tinh?”

Lục Bất Phá gật đầu mạnh: “Có thể có thể! Chờ nó có thể nói, nó sẽ gọi ngươi là ba nuôi.”

“Cám ơn ngươi, Tiểu Phá!” Thượng Quan Nông kích động cực kỳ, “Này, thật tốt quá, ta, ta có thể làm ba.”

“Đúng đúng, ngươi là ba ba. Nếu Tiểu Tinh Tinh không nghe lời, ngươi có thể mắng, có thể đánh nó, tuyệt đối không thành vấn đề.” Thượng Quan Nông kích động khiến cho Lục Bất Phá cũng kích động theo.

Thượng Quan Nông lập tức đau lòng: “Sao vậy có thể mắng và đánh Tiểu Tinh Tinh chứ? Ta muốn yêu thương bé con.”

“Tùy ngươi, muốn chà đạp thế nào đều được.” Lục Bất Phá chả thèm quan tâm, lớn tiếng tuyên bố, “Từ giờ trở đi, ngươi chính là ba nuôi của Tiểu Tinh Tinh.”

“Cám ơn ngươi, Tiểu Phá.” Thượng Quan Nông cười làm Lục Bất Phá ngẩn ngơ.

Sơ sài quyết định chuyện con mình, Lục Bất Phá trở lại chuyện chính: “Thượng Quan, ta cho người biết chuyện, ngươi nhất định phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể nói ra, nhất là những người ở Sở nghiên cứu.”

Thượng Quan Nông nghiêm túc gật đầu.

Nói hắn đưa lỗ tai sát lại, Lục Bất Phá bắt đầu thì thầm kể lại gian tình giữa hắn và Hiên Viên Chiến, nhất là đoạn tng trùng của Hiên Viên Chiến làm cách nào chạy đến trong cơ thể hắn.

Lục Bất Phá nói không chút e lệ, Thượng Quan Nông nghe mà gò má phiếm hồng, mắt mở to. Sau khi nghe xong, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, rồi mới hỏi vấn đề tương tự: “Có đau không?”

Lục Bất Phá cười gian: “Vậy phải xem kỹ thuật của Vô Nghiệp và Long nha. Lần đầu tiên của ta đau lắm, nhưng mấy lần sau đó thì thoải mái vô cùng.”

Thượng Quan Nông khó hiểu: “Tại sao lại là Vô Nghiệp và Long?”

“Ngươi còn người khác để chọn hả?”

“…”

Thượng Quan Nông vẫn cảm thấy chỗ đó có vấn đề, nhưng không hiểu vấn đề nằm ở đâu. Tại sao Tiểu Phá cứ nhắc tới Vô Nghiệp và Long?

Có người mở cửa vào, là Hiên Viên Chiến. Thượng Quan Nông lập tức đứng dậy nói với Lục Bất Phá: “Ta đi làm việc, người ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng thương, đừng đi lung tung.”

“Hảo. Ngươi đi đi. Nhất định phải tìm hai người bọn họ thí nghiệm nga.” Lục Bất Phá phất tay.

Tại sao phải tìm hai người kia thí nghiệm? Còn đang sợ khiếp vía, Thượng Quan Nông nhanh chóng ly khai. Hắn đi rồi, Lục Bất Phá liền cười bỉ ổ, bổ nhào vào trong lòng ngực Hiên Viên Chiến ngồi trên giường: “Ta muốn đem Thượng Quan, Vô Nghiệp và Long dính cùng một chỗ.”

“Ba người?” Hiên Viên Chiến hỏi vì tò mò.

“Ừ, người bọn họ.”

Lục Bất Phá tỏ thái độ kiên quyết, Hiên Viên Chiến không có ý kiến.

“Ta vừa đáp ứng để Thượng Quan làm ba nuôi con mình, không cho ngươi phản đối.”

Thấy Hiên Viên Chiến vẻ mặt mất hứng, Lục Bất Phá lập tức nói: “Tiểu Tinh Tinh là do ta sinh, ta có quyền làm chủ!”

Lời phản đối chưa kịp nói ra đã bị nghẹn trở về, Hiên Viên Chiến khó chịu “Ừ” một tiếng.

Lục Bất Phá vòng hai tay qua cổ hắn, dâng lên một nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn, mềm giọng nói: “Chỉ là ba nuôi thôi mà, Tiểu Tinh Tinh chỉ có mỗi mình ngươi cha ruột, ai cũng không thể giành.”

“Chỉ có thể nhận một người, không cho phép nhiều hơn.” Hắn ghét có quá nhiều người cùng tranh đoạt con với mình.

“Thì chỉ có mỗi mình Thượng Quan.”

Hiên Viên Chiến tiếp tục hung hăng hôn Lục Bất Phá, vị lòng dạ hẹp hòi này cần thuận mao nhoa.

Truyện Chữ Hay