Chương
“Anh định xử lý như thế nào?”
“Đừng hỏi, việc của em là ăn cháo rồi đi ngủ.”
Từ đầu tới cuối Vinh Sở Lâm vẫn không hề nói cho Mẫn Tuyết Nguyệt rốt cuộc anh ta sẽ dùng cách gì để xử lý chuyện này.
Hôm sau, anh ta đã ra ngoài từ sớm.
Tất nhiên Mẫn Tuyết Nguyệt cũng không nhàn rỗi ở nhà, vừa đúng lúc Thời Ngọc Diệp gọi điện tới hẹn cô ấy đi thử lễ phục, vì thế cô ấy quyết định ra ngoài đến điểm hẹn.
Hai người gặp mặt, sau khi Thời Ngọc Diệp nghe Mẫn Tuyết Nguyệt kể chuyện xong, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Bởi vì chuyện này mà ba cậu bị trúng gió sao?”
“Ừ, vừa mới phẫu thuật xong vào khuya hôm qua.”
“Tớ còn nghe nói ba cậu tuyên bố cắt đứt quan hệ ba con với cậu, nhưng không ngờ bác ấy lại còn giận đến mức đổ bệnh. Nhìn bác ấy có vẻ thật sự vô cùng tức giận đấy.”
Dù sao cũng là người làm nghề y, Thời Ngọc Diệp biết rất rõ những tình huống nào sẽ khiến con người ta phát bệnh.
Nghe vậy, Mẫn Tuyết Nguyệt lại cảm thấy áy náy.
“Cậu cũng cảm thấy tớ làm sai rồi ư?”
“Không đâu, chuyện bác ấy tức giận chẳng có tí liên quan gì tới việc cậu có làm sai hay không.”
Đây đúng thật là lần đầu tiên Mẫn Tuyết Nguyệt nghe thấy cách nói này của Thời Ngọc Diệp.
Cô ấy ngơ ngác hỏi: “Thế nghĩa là sao?”
“Chỉ do bác ác tự tức giận mà thôi, việc này thì có liên quan gì tới cậu chứ? Nếu như bác ấy không nghĩ về chuyện này theo hướng tiêu cực thì sẽ đâu khiến bản thân trở thành như vậy.”bg-ssp-{height:px}
Mẫn Tuyết Nguyệt nghe thấy thế thì nhíu mày.
“Nhưng trên thực tế, chính vì chuyện của tớ mà ông ấy mới tức giận đến đổ bệnh. Chẳng lẽ chuyện này cũng không liên quan gì đến tớ?”
Thời Ngọc Diệp vô cùng kiên nhẫn hỏi lại.
“Thế cậu cảm thấy kết hôn là một chuyện sai lầm sao?”
Mẫn Tuyết Nguyệt lắc đầu.
“Vậy cậu cho rằng kết hôn là một chuyện đáng để vui vẻ, hay là đáng để tức giận?”
“Đương nhiên là đáng để vui vẻ rồi.”
“Thế không phải đúng rồi sao?”
“Hả?”
“Kết hôn là một chuyện đáng để vui vẻ. Người gieo những ý nghĩ tiêu cực cho chuyện này chính là ba của cậu chứ không phải cậu. Từ đầu tới cuối, mọi sự giận dữ bác ấy nảy sinh ra, đều đến từ chính tư tưởng của bác ấy mà thôi.”
Đối với những căn bệnh về mặt cảm xúc, Thời Ngọc Diệp có những cách lý giải khác hẳn so với người thường.
Quả thật rất ít người có thể hiểu được cái lý trong đó.
Khi thấy dường như Mẫn Tuyết Nguyệt vẫn chưa hiểu hoàn toàn, cô lại tiếp tục nói tiếp.
“Thật ra mỗi một việc xảy ra đều có tính hai mặt. Nhìn nhận dưới những góc độ khác nhau thì sẽ có thái độ và cảm xúc khác nhau.”
“Một chuyện đáng để ăn mừng, cậu dùng góc độ tiêu cực để đi xem, vậy dù thế nào cậu cũng không thể vui vẻ lên được.”